Hồ Sơ Pháp Y

Chương 40: Vụ án Ꮆiết người khác

     "Người đàn ông này chắc chắn có vấn đề!" Tiểu Kiều có chút phấn khích. Người đàn ông mặc áo choàng cố tình tránh đầu dò giám sát của tàu điện ngầm nên không thể nhìn rõ mặt.

"Chỉ có thể gọi hắn là nghi phạm, chúng ta vẫn cần phải có bằng chứng xác thực." trong video người đàn ông mặc áo choàng và nạn nhân không có bất kì tiếp xúc nào, video này không phải là bằng chứng. Giả sử hắn là kẻ gϊếŧ người, một câu hỏi được đặt ra, vó rất nhiều cửa cảm ứng trong tàu điện ngầm, làm thế nào hắn có thể chắc chắn rằng nạn nhân sẽ chạy đến cửa cảm ứng bị lỗi.

"Có lẽ hắn ta đã tác động lên tất cả các cửa, có thể ..."

"Chúng ta là cảnh sát, không thể giải quyết vụ án bằng trí tưởng tượng, nếu nghi ngờ, chúng ta phải tự tìm bằng chứng." Khi tôi mới bắt đầu công việc, anh Ba đã từng nói tôi nhưng điều tương tự.

"Được rồi! Tôi nhất định sẽ tìm thấy bằng chứng!" Tiểu Kiều rất tự tin.

"Vậy cố gắng lên!"

Tôi thật sự rất mệt mỏi, thấy trời đã sáng, tôi đặt vài chiếc ghế rồi ngủ một lúc.

Khi tỉnh dậy, đã hơn tám giờ sáng. Các đồng nghiệp biết rằng tôi rất mệt mỏi, vì vậy họ đã không đánh thức tôi. Khi tỉnh dậy tôi thấy một chiếc áo cảnh sát trên người, cũng không biết là của ai.

Tôi đứng lên quan sát xung quanh nhưng không thấy Tiểu Kiều đâu!

Đặt bộ đồng phục cảnh sát lên ghế rồi ăn một bát mì, bụng đã được lấp đầy tôi đi xuống tầng hầm.

Khi đi qua phòng pháp y số 1, theo thói quen tôi thường liếc nhìn vào trong. Đỗ Phàm vẫn đang nằm ngủ trên bàn làm việc, bên cạnh những mảnh xương.

Thật là một người phụ nữ can đảm!

Dù sao, tôi cũng không thể ngủ trong phòng làm việc. Khi nghĩ về những cái xác trong tủ đông, tóc trên người lập tức dựng đứng.

Trở lại phòng làm việc mình, tôi tiếp tục kiểm tra các mảnh xương.

Nhìn những túi xương lớn trên bàn khiến tôi phát sầu. Với nhiều xương như vậy, không biết khi nào mới xong đây?

Tôi đã tìm kiếm trong hệ thống nội bộ của cảnh sát, do đây là trường hợp đầu tiên trên toàn quốc nên không có tài liệu để tham khảo.

Phải có một lối thoát, tôi không muốn chết vì làm việc quá sức.

Khi làm việc, thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến buổi trưa. Cuối cùng đã hoàn thành xong việc phân loại một túi xương.

Tôi cố gắng ghép những mảnh xương này lại với nhau, nhưng nơi này không đủ lớn, có ít nhất là năm xác chết.

Hành lang bên ngoài là một nơi lý tưởng. Tôi dùng phấn vẽ 5 hình màu trắng rồi đặt các mảnh xương vào bên trong.

Càng ghép lại với nhau tôi càng cảm thấy kỳ lạ. Những chiếc xương này trông giống như đã được xử lý cẩn thận, kích thước và trọng lượng của chúng đều tương đương nhau.

Tôi chợt nhớ ra một điều mà mình đã biết, nỗi sợ hãi về cái chết đã có từ lâu, dần dần nó phát triển thành sự tò mò về các loại xương, sau đó là sự thờ cúng, tức là tôn thờ xương người. Sau khi một người chết đi, người ta sẽ lấy xương đầu và dùng nó để xua đuổi tà ác. Trong một số tôn giáo, cũng có một số công cụ  được làm từ xương người.

Những mảnh xương này hẳn phải có ý nghĩa đặc biệt nào đó. Càng nghĩ càng có khả năng này. Nếu đây là một vụ gϊếŧ người, kẻ gϊếŧ người chỉ muốn xử cơ thể, che đậy tội ác mà hắn đã gây ra. Ngay cả khi đây là kẻ gϊếŧ người hàng loạt, cũng không có khả năng mỗi lần đều xử lý chuẩn xác từng chiếc xương như vậy.

Trong khi đang suy nghĩ, ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân, khi nghe thấy tôi biết đó là Tiểu Kiều. Chưa thấy người đã nghe được giọng nói phấn khích của cô ấy: "Tôi vừa có một phát hiện lớn! Tôi có một video giám sát mới."

Tiểu Kiều xuống đến nơi nhìn thấy xương trong hành lang, giật mình hỏi: "Anh đang làm gì ở đây?"

"Không gian bên trong quá nhỏ không đủ để bày những thứ này ra. Sao, cô tìm thấy gì?"

"Đi theo tôi anh sẽ biết." Tiểu Kiều tỏ vẻ bí ẩn.

Tôi không còn cách nào, bị Tiểu Kiều kéo đến phòng làm việc của cô ấy. Máy tính đang bật, trên màn hình là hình video giám sát của tàu điện ngầm.

Tiểu Kiều cả buổi sáng không làm gì chỉ thu mình trong phòng và quan sát video tàu điện ngầm. Người đẹp dùng cách nói ngọt, cô ấy chỉ đơn giản là dỗ dành nhân viên bảo vệ, nói họ cho xem video giám sát trong vòng nửa tháng đổ lại và đã thực sự tìm thấy một số manh mối.

Theo đánh giá từ video dám sát trong gần nửa tháng, nạn nhân có thói quen đi cùng một cánh cửa mỗi khi cô ấy đi tàu điện ngầm, và đó là cánh cửa bị hỏng.

"Hmmm, thú vị rồi đây!" Nếu ai đó biết thói quen của người phụ nữ đã chết và thực hiện một vài mánh khóe trên cửa, việc ngụy trang thành một tai nạn sẽ trở nên dễ dàng. Chìa khóa chính là cánh cửa. Nếu có thể chứng minh cánh cửa đã bị tác động, vụ án có thể sẽ được thiết lập lại.

"Tôi biết anh định nói gì, tôi có bằng chứng thuận lợi hơn!" Tiểu Kiều cầm thứ gì đó trong lòng bàn tay và giữ chặt nó.

"Đừng đùa nữa, liên quan đến mạng người đó!" Tôi hơi sốt ruột nên có chút nặng lời.

Tiểu Kiều hừ một tiếng "Bây giờ biết sốt ruột rồi sao, mới vừa rồi anh còn không tin tôi!" Tuy nói như vậy nhưng cô ấy vẫn mở lòng bàn tay ra, trong đó có một thứ cỡ bằng đồng xu, có màu đen, nhìn bề ngoài nó giống như chiếc khuy áo.

"Đây là gì?" Tôi cầm nó trong tay, nặng đến không ngờ. Chất liệu của vật này hẳn được làm bằng hợp kim.

"Tôi không biết. Người trong tàu điện ngầm nói rằng nó được tìm thấy gần cửa cảm ứng của vụ tai nạn. Kỹ thuật viên phát hiện thứ này có thể phát ra tín hiệu gây nhiễu, nhưng cũng không chắc chắn, nên đã đưa nó cho tôi."

" Gây tín hiệu nhiễu sao? "Muốn kiểm tra thứ này có một phương pháp thử rất nhanh, tôi đặt nó trước loa của máy tính, chiếc loa liền phát ra tiếng bíp bíp.

Với điều này, khả năng đây một vụ gϊếŧ người được tăng lên. Tôi cảm thấy cần phải báo cáo với anh Ba. Đây là kinh nghiệm tôi học được từ vụ phá xác.

Anh Ba tình cờ đang ở trong văn phòng. Sau khi nghe chúng tôii báo cáo, anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi và Tiểu Kiều mà không nói lời nào.

Sau khoảng hai phút, Anh Ba vẫn không nói gì, tôi có chút hoảng loạn, không rõ anh ấy đang nghĩ gì.

"Anh Ba..." Tiểu Kiều lên tiếng trước. Dù sao, cô ấy cũng có một người cha vĩ đại chống lưng, đối mặt với áp lực của anh Ba, Tiểu Kiều vẫn có một điểm tựa.

"Lần này hai người đã làm rất tốt!" Anh Ba ngắt lời của Tiểu Kiều. "Người trẻ tuổi thường có nhiều ý tưởng, vụ án này giao lại cho hai người điều tra, có tiến triển lập tức báo cáo. "

"Rõ!" Tôi không nghĩ anh Ba sẽ nói như vậy. Trên thực tế, thế hệ cảnh sát hình sự cũ không giỏi thể hiện cảm xúc của họ. Với sự tiến bộ của công nghệ, các phương pháp phạm tội ngày càng trở nên tinh vi hơn, kinh nghiệm của họ thôi là chưa đủ .

"Tôi già rồi, tương lai đều là nhờ vào thế hệ trẻ mấy người. Tôi sẽ để các chuyên gia kỹ thuật kiểm tra vật này. Còn nữa, đừng chậm trễ việc kiểm tra xương, đây là chìa khóa của vụ án."

"Tôi sẽ không để chậm trễ tiến độ." Sau khi nghe lời hứa của tôi, Anh Ba thở dài rồi đuổi khéo chúng tôi ra khỏi phòng làm việc.

Ngay lập tức tôi cảm thấy anh Ba già hơn rất nhiều. Các kỹ thuật điều tra theo lối truyền thống với vụ án này gần như vô dụng, chỉ có thể hy vọng vào bước đột phá từ công nghệ.

Ở cửa, tôi cùng Tiểu Kiều thảo luận một chút, công việc pháp y khá bận rộn, còn công việc văn thư lại tương đối nhàn hạ. Tiểu Kiều chủ yếu chịu trách nhiệm điều tra mối quan hệ cá nhân của người chết từ đó khoang vùng nghi phạm.

Tôi đặc biệt nhấn mạnh nếu tìm thấy ai đó khả nghi, phải báo cáo cho tôi, tuyệt đối không được hành động một mình.

"Được rồi, tôi biết rồii! Sao anh giống bố tôi vậy?" Tiểu Kiều bày ra bộ dạng thiếu kiên nhẫn.

Vừa vặn đã đến giờ ăm cơm, tôi không muốn ăn mì nữa liền cùng Tiểu Kiều ra ngoài vào một quán nhỏ rồi gọi vài món ăn. Sau khi lấp đầy dạ dày, tôi trở lại với công việc.

Khi trở lại tầng trệt, tôi thấy có rất nhiều mảnh xương trong khung trắng trên mặt đất.     Tôi kiểm tra qua, các mảnh xương trong khung gần như giống nhau cho thấy chúng được xếp bởi một người.

Những mảnh xương này hẳn phải được đặt bởi Đỗ Phàm. Cô ấy theo cách của tôi, vẽ một khung màu trắng ở bên cạnh. Có hơn một chục mảnh xương gãy trong đó.

Có vẻ như tiến độ của Đỗ Phàm nhanh hơn tôi rất nhiều, tôi vốn đang có ý định ngủ một lát, nhưng ngay lập tức suy nghĩ này bị loại bỏ, tôi không thể cùng một người phụ nữ chênh lệch quá nhiều.

Áp lực tương đối nặng nề, Đỗ Phàm sau khi trở về phòng pháp y sẽ không đi ra ngoài. Người phụ nữ này tồn tại như một vị thần, hoàn toàn không có vấn đề gì với hoạt động của cô ấy.

Tôi nhanh chóng quay trở lại làm việc, thời gian trôi qua thật nhanh cho đến khi tôi nhận được cuộc gọi của Tiểu Kiều một lần nữa.

"Mau mang theo dụng cụ của anh, một vụ gϊếŧ người khác đã xảy ra?"

"Cái gì?" Não tôi bây giờ chỉ toàn những mảnh xương, không nghe rõ Tiểu Kiều đang nói gì.

"Một người khác ở làng Nhai Sơn bị tai nạn. Mau chóng đến đây đii!"