Hồ Sơ Pháp Y

Chương 33: Xương bị nghiền nát bên hồ

Phong cảnh của làng Nhai Sơn thực sự rất đẹp, Tiểu Kiều đã đúng khi chọn nơi này

Sau một hồi thảo luận chúng tôi quyết định không làm phiền đến dân làng hoặc sống trong làng. Chúng tôi quyết định tìm một mảnh đất trống để cắm trại, trải nghiệm sự tiếp xúc với thiên nhiên.

Cuối cùng, chúng tôi chọn được một khu đất trống ở bên cạnh hồ. Trước mắt là hồ nước mênh mông, mặt trời đang chiếu trên mặt nước, gió thổi qua khiến nó trở nên lấp lánh.

Bên cạnh hồ có một mảnh sậy nhỏ rất tươi tốt. Trong hồ có ếch kêu xung quanh có chim hót khung cảnh trở nên thật thơ mộng .

Cho đến nay mọi thứ vẫn đang diễn ra tốt đẹp. Lều hiện đại đã làm giảm đáng kể khó khăn khi cắm trại, chỉ mất một thời gian ngắn để dựng ba căn lều nhỏ. Đang định buộc đỉnh căn lều thứ tư, Đỗ Phàm đột nhiên đứng dậy.

"Anh không cần dựng đâu, tôi sẽ không ngủ trong lều!" Du Fan nói chắc chắn.

"Tại sao?" Tôi hỏi một cách khó hiểu.

"Tôi sợ côn trùng, tôi sẽ ngủ trong xe!"

"À ..." Tôi chưa bao giờ nghĩ Đỗ Phàm sẽ sợ sâu bọ, tôi còn tưởng cô ấy không biết sợ

Tiểu Kiều liền nói: "Chị Đỗ, không sao đâu trong lều sẽ không có sâu bọ."

"Không! Tôi sẽ ngủ trong xe!" Đỗ Phàm bướng bỉnh nói.

Yêu cầu này cũng không quá đáng chúng tôi đồng ý với cô ấy. Cũng không còn sớm, đã đến giờ chuẩn bị bữa trưa.

Bữa trưa rất đơn giản Tiểu Kiều mua ba túi thực phẩm lớn từ siêu thị ngày hôm qua đủ để chúng tôi ăn trong nửa tuần.

Trước mặt là hồ nước sau là núi cao, trong khung cảnh tuyệt đẹp này, nhấm nháp một ổ bánh mì và uống một chút nước ngọt vẫn cảm thấy rất ngon.

Trong khi ba chúng tôi ngồi ăn, Đỗ Phàm chỉ ngồi trên một tảng đá bên hồ, nhìn chằm chằm vào mặt nước.

"Cô không đói à?" Tôi lấy một mẩu bánh mì đi về phía cô ấy.

Đỗ Phàm lấy bánh mì nhưng vẫn ngây người nhìn ra hồ.

"Có gì không ổn à?" Tôi thuận miệng hỏi một câu.

Đỗ Phàm đáp lại: "Tôi không biết tại sao, nhìn vào hồ này có một cảm giác kỳ lạ."

"Cảm giác kỳ lạ?" Tôi nhìn lên hồ. Cách đó không xa trước mặt chúng tôi, một con cá lớn nhảy lên khỏi mặt nước tạo thành một vòng cung hoàn hảo trong không trung rồi lại rơi xuống nước, gây ra một gợn sóng.

"Oaaa! Con cá lớn thật!" Lôi Chính Long cũng nhìn thấy nó. "Chờ một chút để tôi đi lấy câu, tối nay chúng ta sẽ có cá ăn."

Tôi rùng mình cảm thấy điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra.

"Này, hai người đang làm gì vậy, chưa thấy hồ nước bao giờ à?" Tiểu Kiều có chút bất mãn nói.

Đỗ Phàm cùng tôi quay lại, trong nháy mắt tất cả chúng tôi đều thấy sự lo lắng giống nhau trong mắt đối phương.

Hy vọng là tôi nghĩ quá nhiều, tôi thầm cầu nguyện trong lòng.

Tìm đại một cái gì đó ăn để lấp đầy dạ dày. Mặt trời lên đến đỉnh đầu cảm giác có chút nóng. Chúng tôi trú dưới một cây đại thụ lớn bên hồ, gió núi thổi qua mang lại cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.

Tôi tìm một bộ quần áo trải trên mặt đất rồi nằm xuống. Căng da bụng thì trùng da mặt, tôi nhắm mắt lại nghe gió núi thổi qua bên tai, cảm giác thật dễ chịu.

Lôi Chính Long là người duy nhất không nghỉ ngơi, anh ta rút

cần câu ra bên hồ câu cá.

Theo tuyên bố của mình, anh ta là một cao thủ câu cá, chỉ cần cho một ngày anh ta sẽ bắt tất cả cá trong hồ. Nhưng đã một giờ trôi qua anh ta thậm chí không bắt được một con cá nhỏ.

"Có lẽ cá trong hồ này không thích mồi tôi mua!" Linh giải thích.

Cảm thấy mất mặt, anh chàng này đã chạy đến bãi cỏ bên hồ đào vài con giun đất làm mồi câu.

Nửa giờ sau, tôi gần như tôi tỉnh hẳn và Lôi Chính Long vẫn không bắt được con cá nào.

Tất cả chúng tôi đều cười anh ta, Lôi Chính Long có chút xấu hổ. "Cá ở đây lạ đến nỗi chúng không thèm ăn mồi."

Tiểu Kiều cười: "Khả năng là không hợp với khẩu vị, có lẽ cá ở đây thích ăn thịt hơn!"

"Xí, không lẽ cá ở đây đều là piranha!"(piranha là tên loài cá ăn thịt nha) Lôi Chính Long không bỏ cuộc anh ta lấy lưỡi câu móc con giun đất vào rồi ném nó xuống hồ.

Tôi đứng dậy vươn vai một cách lười biếng, thật thoải mái. Đột nhiên tôi cảm thấy rùng mình, cảm giác xấu đi dường như có ai đó đang theo dõi chúng tôi trong bóng tối.

Cảm giác này rất nhanh biến mất, tôi có chút không chắc chắn. Từ vụ án phá xác tôi thường cảm thấy như vậy, nhưng lúc quay lại tuyệt nhiên không thấy người nào khả nghi. Có thể là do tinh thần quá lo lắng nên mới sinh ra cảm giác này.

Tôi nhìn quanh một lượt dường như không ai ở quanh khu này. Cảm giác có gì đó không đúng với làng Nhai Sơn. Đã hơn nửa ngày trôi qua vậy mà ở đây ngay cả một dân làng cũng có có điều đó rất không hợp lý. Không lẽ người trong thôn không đi ra ngoài hoạt động?

"Anh Long, cố lên nha!" Tiểu Kiều kéo tôi và Đỗ Phàm đến cổ vũ cho Lôi Chính Long.

Ba chúng tôi không ngừng cổ vũ, trong lúc đó tôi vô tình liếc xuống, có bốn cái bóng trên mặt đất!

Ai đó lặng lẽ đến sau lưng khiến cho tôi giật mình.

Quay lại thật nhanh phía sau là một ông lão đang đứng bất động nhìn chúng tôi.

"À, xin chào!" Tôi có chút ngạc nhiên. Ông lão khoảng sáu mươi tuổi, tóc đã bạc trắng. Nhìn cách ăn mặc không giống người hiện đại chút nào, ông lãi này như người ở thập niên sáu mươi- bảy mươi, mặc quân phục cũ màu xanh lá, thoạt nhìn cũng có thể thấy rất cũ, nó được phủ bằng các miếng vá, do giặt nhiều khiến màu áo có chút ngả sang trắng.

Lần gặp gặp mặt, ông lão này liền cho tôi một cảm giác vô cùng quỷ dị.

Ông lão lặng lẽ đứng sau lưng ngây người nhìn tôi. Cái nhìn đó rất lạ, nhất thời tôi không biết phải diễn tả bằng lời như thế nào. Rất nhiều năm sau, tôi thấy cái nhìn này trong cơ thể của người khác đến lúc đó tôi mới hiểu được.

Khuôn mặt ông lão có màu đồng, trên mặt cũng tỏa ra một ánh sáng kỳ dị, các nếp nhăn hằn sâu giống như vỏ cây dương xỉ.

Có lẽ do bị tôi nhìn chằm chằm quá lâu, ông lão có chút không vui, trừng mắt nhìn tôi hung dữ hỏi: "Các người là ai? Ở chỗ này làm gì?"

Tôi còn chưa kịp hồi phục tinh thần Tiểu Kiều đã mỉn cười nói: "Thưa ông chúng cháu đang ở đây để nghỉ mát, ông đừng tức giận, khi rời đi chúng cháu sẽ dọn dẹp nơi này. " Tiểu Kiều nghĩ rằng ông lão tức giận khi nhìn thấy rác của chúng tôi.

Lần đầu tiên chiến thuật nụ cười của Tiểu Kiều thất bại, ông lão trừng mắt lườm nói bằng một giọng kỳ lạ: "Cô bé, tránh xa cái hồ này ra ở đây không sạch!"

"Không sạch sẽ?" Đỗ Phàm mở to đôi mắt với gọng kính đen "Cháu thấy ở đây rất sạch nơi này không hề bị ô nhiễm!"

Tôi đột nhiên không nói nên lời, "sạch sẽ " ở đây hẳn phải ám chỉ cái khác. Những người lớn tuổi thường tin vào điều này.

Ông lão lườm Đỗ Phàm và nói với giọng điệu u ám: "Buổi tối ngàn vạn lần không nên tới gần cái hồ này, trong hồ từng có người chết, linh hồn sẽ bắt các người để trốn khỏi nơi này."

"Không sợ!" Tiểu Kiều tự hào nói: " Chúng cháu là cảnh sát. Nếu có bất kỳ uẩn khúc gì tới tìm chúng cháu là rất đúng, tụi cháu sẽ giúp họ. "

Khuôn mặt ông lão thay đổi, đôi mắt co giật nhìn chúng tôi một lát rồi rời đi.

Tiểu Kiều bối rối đợi đến lúc ông lão đi xa liền hỏi: "Có phải tôi vừa nói gì sai không?"

Tôi lắc đầu nói không biết.

Tiểu Kiều liếc nhìn Đỗ Phàm và ngay lập tức từ bỏ ý định.

Lôi Chính Long cũng nhìn thấy ông lão, đặt cần câu xuống muốn thỉnh giáo vài vấn đề về câu cá, khi đến nơi ông lão đã đi mất. "Aizx, người đã đi rồi sao?"

Tôi đáp lời: "Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Ông lão này dường như không thích chúng ta lắm hơn nữa còn khuyên chúng ta đừng ở đây vào ban đêm vì nơi này có ma!"

"Có ma thì tốt rồi!" "Lôi Chính Long vừa cười vừa nói:" Nếu trên thế giới này thật sự có ma, những oan hồn đó sẽ quay lại để trả thù, như vậy không phải công việc cảnh sát của chúng ta sẽ nhẹ nhàng lắm sao! Đây được gọi là không làm điều xấu, không sợ ma gõ cửa! "

Lôi Chính Long có chút hơi lớn tiếng, ông lão chưa đi được bao xa dường như cũng nghe thấy những lời của Lôi Chính Long, ông dừng lại nhìn một chút rồi tiếp tục rời đi.

Khi ông lão đi xa tôi mới nói: "Thật là một ông già kỳ lạ, chúng ta vẫn sẽ cắm trại ở đây tối nay!"

"Tất nhiên rồi!" Lôi Chính Long vội vã nói: "Lều vất vả lắm mới dựng xong, đâu chỉ vì vài lời nói mà thay đổi địa điểm, hơn nữa phong cảnh ở đây cũng rất đẹp!"

"Nhưng ... "Tiểu Kiều có chút do dự nói:" Nhưng nơi này có ma..."

Tôi cười lớn biểu cảm của Tiểu Kiều thực sự dễ thương. Tôi hiểu rằng các cô gái vốn nhát gan và luôn có một nỗi sợ hãi không thể giải thích được về những điều này.( mình lại không sợ ma mn ạ chắc mình honggg phải con gái🤧)

Tuy nhiên cũng có những trường hợp ngoại lệ, chẳng hạn như Đỗ Phàm nhưng cuối cùng cô ấy vẫn bị vướng vào những thứ không sạch sẽ.

"Yên tâm đi Tiểu Thạch sẽ bảo vệ em!" Lôi Chính Long vỗ vai tôi với một nụ cười rồi tiếp tục câu cá.

Chúng tôi dành cả buổi chiều để trò chuyện và đắm mình dưới ánh mặt trời. Lôi Chính Long cuối cùng cũng câu được vài con cá, ít hơn nhiều so với cá nhảy lên mặt nước mà chúng tôi thấy, nhưng ít ra vẫn còn giữ lại được chút thể diện của anh ta.

Theo lời Lôi Chính Long anh ta vừa mới bắt đầu quen với việc câu cá, ngày mai khi tìm được bí quyết anh ta chắc chắn sẽ bắt được cá lớn!

Chúng tôi tìm thấy một số gỗ khô trong khu rừng gần đó, cộng với than đã mang theo chúng tôi bắt đầu đốt lửa.

Tiểu Kiều lấy ra một cái chảo sắt nhỏ từ trong xe, nấu một nồi súp với cá của Lôi Chính Long.

Ngay khi nước sôi, một mùi hương nhẹ truyền đến mũi thật sự rất thơm! Nước miếng của tôi chảy ra ngay lập tức.

Chúng tôi đã có một bữa ăn ngon tuyệt, sau khi no nê mặt trời đã xuống núi. Ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt hồ tạo thành một ánh sáng vàng lấp lánh.

Bốn người chúng tôi không ai nói gì chỉ ngồi bên nhau ngắm mặt trời lặn. Bầu trời và trái đất đều là màu vàng, sông núi cũng phủ đầy sắc vàng thật sự rất đẹp.

Khi mặt trời lặn về phía tây, bầu trời dần trở nên ảm đạm. Tôi nói một cách chân thành: "Ngày hôm nay thực sự rất tuyệt!"

"Tất nhiên rồi, đừng quên ai đã lên kế hoạch." Tiểu Kiều đắc ý.

Đỗ Phàm mặt không biểu cảm dường như cô ấy vẫn đang suy thoái vấn đề nước trong hồ không sạch sẽ.

"Nước này thực sự rất trong, rất sạch sẽ!" Lôi Chính Long ở bên cạnh hồ nói: "Đáng tiếc rằng không mang theo quần áo bơi nếu không đã có thể xuống dưới đó bơi rồii."

"Yên tâm đi sẽ không ai thèm nhìn anh khỏa thân đâu! Xuống đó đii !" "Tiểu Kiều lên tiếng trêu chọc.

"Hmm, cái gì đây!" Trong ánh sáng mờ nhạt Đỗ Phàm nhìn thấy một vật thể màu trắng trong nước hồ, khi cầm lên trông nó rất quen thuộc.

Đó là một đoạn xương ngắn!