Hồ Sơ Pháp Y

Chương 17: Một mảnh thi thể khác

Cảm giác có ai đó khiến mình bất tỉnh, tôi muốn làm gì đó, nhưng cơ thể không phản ứng.

Đó là một cảm giác bất lực, ý thức tỉnh táo nhưng không thể làm gì được.

May mắn thay tôi sớm mất ý thức một lần nữa.

Khi tỉnh dậy, tôi bị đánh thức bởi cơn đau, toàn bộ khuôn mặt bị sưng và bầm tím, không cần phải nhìn vào gương cũng có thể biết được.

Một cơn đau truyền đến từ ngực, tôi đưa tay lên chạm vào nó.

"Anh tỉnh rồi !" Tôi nghe thấy giọng của Tiểu Kiều .

Mắt tôi nặng nặng chĩu, chỉ có thể mở một chút, ánh sáng chói vào, tôi thấy Tiểu Kiều đang nhìn mình đầy lo lắng, đôi mắt đỏ hoe vẫn còn nước mắt.

"Tôi ... đây là ... ở đâu?"

"Trong văn phòng hội nghị! Anh còn đau chỗ nào không?"

"Có chuyện gì với tôi vậy?" Trí nhớ của tôi hơi hỗn loạn, một số thứ không rõ ràng.

"Âyy! Không phải anh giả ngốc đấy chứ, anh thật sự không nhớ gì sao?" Sự lo lắng trên khuôn mặt của Tiểu Kiều biến mất ngay lập tức, thay vào đó là một ánh mắt hả hê.

Tôi đã cố hết sức để nghĩ về nó, nghĩ về cây cầu Tam Nguyên và khuôn mặt quái dị ẩn trong đám cỏ dưới gầm cầu, tôi dường như đã bị tấn công, nhớ tới đây tôi vội vàng hỏi: "Vậy..có ai bị bắt không?"

Nụ cười trên khuôn mặt của Tiểu Kiều biến mất ngay lập tức, cô ấy nói một cách giận dữ: "Anh còn dám hỏi, nếu không phải tôi cảm thấy có gì đó không ổn rồi đi tìm anh, chỉ cần chậm một chút nữa thôi anh đã không nằm ở đây rồi. "

Lại để hắn chạy thoát lần nữa! Nghi phạm đã trốn thoát khỏi tay tôi lần thứ hai. Không biết anh Ba và các đồng nghiệp sẽ nghĩ gì khi biết điều này. Tôi vội vàng hỏi: "Cô không nói với bất kỳ ai chứ?"

Tiểu Kiều ngừng nói, cô ấy nói với tôi câu trả lời bằng hành động.

Mọi việc đã xong, tôi thật không có mặt mũi để nhìn mọi người, chỉ vài ngày đi làm, tôi đã để hắn chạy thoát hai lần. Tôi kích động cơ thể liền truyền đến một cơn đau.

"Hãy thư giãn, đừng suy nghĩ quá nhiều, không ai trách anh cả. Khi anh hôn mê, anh Ba đã đến thăm, anh ấy muốn đưa anh đến bệnh viện, nhưng chị Đỗ đã nói tất cả chỉ là vết thương ngoài da không có gì nghiêm trọng."

"Chị Đỗ? Không lẽ là Đỗ Phàm sao?"

"Chị Đỗ nói, pháp y cũng là một bác sĩ, chị ấy nói anh không sao, chỉ là một số chỗ bị bầm tím, ngoài ra còn có một vài vết nứt ở xương, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là bình phục...."

Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn luôn cảm thấy có cái gì đó.

"Tôi đã làm cái quái gì thế này?" Tôi tức giận khi nghĩ về câu hỏi này.

Khi Tiểu Kiều ngừng nói, tôi biết có gì đó không ổn và chắc chắn đó không phải là điều tốt. Sau khi liên tục tra hỏi Tiểu Kiều đã nói với tôi đó là một mảnh thịt với một viên gạch được đặt bên trong. Đỗ Phàm đã kiểm tra, đó là một phần của bắp chân Lâm Hiểu Mạn.

Tôi bật dậy ngay khi nghe tin này. Dù sao đây cũng là vụ án của mình. Tôi cần phải kiểm tra.

"Anh đang bị thương, việc cần làm bây giờ là nghỉ ngơi, chị Đỗ đã kiểm tra, hoàn toàn không có gì sai sót cả."

Tiểu Kiều muốn tôi nghỉ ngơi, nhưng ngay cả khi bị thương, tôi cũng thể không thể nghỉ, tôi cố gắng đứng dậy Tiểu Kiều không còn cách nào khác nên đành phải giúp tôi đứng lên.

Khi mới đứng dậy, một cảm giác choáng váng ập tới, mặt và xương trong ngực truyền đến cảm giác đau nhói. May mắn thay, bản thân của tôi còn trẻ, xương vẫn chắc khỏe.

Với sự hỗ trợ của Tiểu Kiều, tôi trở lại phòng pháp y số 2. Mặc dù không thích điều này, cô ấy vẫn giúp tôi lấy một phần cơ thể từ chỗ Đỗ Phàm.

"Tôi sẽ kiểm tra. Cô quay về nghỉ ngơi đii." Tôi biết cô ấy sẽ không dám nhìn những gì xảy ra tiếp theo.

Tiểu Kiều rời đi, tôi liếc nhìn đồng hồ. Đã hơn bốn giờ sáng, trời sắp sáng, cô ấy cũng nên nghỉ ngơi một lúc. Khi Tiểu Kiều rời đi, căn phòng trở lại yên tĩnh chỉ còn nhà xác phát ra âm thanh ù ù.

Hít một hơi thật sâu, tôi mở chiếc túi.

Bên trong chiếc túi có hơn một chục mảnh thịt có kích thước tương đương nhau. Mỡ ở rìa có màu vàng, ngoài ra còn có các vết máu ở giữa.

Tôi dùng nhíp lấy một mảnh thịt và quan sát dưới kính lúp.

Da của mảnh thịt vẫn ổn, bề mặt mịn màng, lỗ chân lông rất mịn, đặc điểm tiêu chuẩn của da phụ nữ, màu da đậm hơn Điền Tiểu Khả một chút.

Các cạnh của cơ thể đã co lại giống như lần trước. Nhưng vết cắt này rất thô, cho thấy kẻ gϊếŧ người đã hoàn thành trong tình trạng thiếu kiên nhẫn, kỹ thuật cũng tệ hơn rất nhiều.

Bởi vì tất cả các mảnh thịt bị co lại, cho thấy rằng nó đã bị cắt khi còn sống, không có cách nào để xác định thời gian tử vong.

Tôi lấy tất cả các mảnh thịt ra đặt chúng lại với nhau trên bàn làm việc. Một tá các mảnh thịt được ghép lại với nhau tạo thành một con búp bê.

Giật mình! Tôi thầm nguyền rủa tên gϊếŧ người.

Kẻ gϊếŧ người không có bản chất con người, cách thức hắn gϊếŧ người cũng khác với kẻ gϊếŧ người hàng loạt nói chung.

Khoảng cách giữa hai vụ gϊếŧ người là quá ngắn, ngay cả tôi cũng bị tấn công, cộng với động thái trước đó, kẻ gϊếŧ người dường như đang ra tay. Hắn ta bắt đầu thể hiện hành vi bất thường của mình.

Tôi nghiến răng quyết liệt, lần đầu tiên tôi rất muốn bắt một ai đó để hắn ta bị pháp luật trừng phạt nghiêm khắc.

Tôi đã rất kích động, máu dồn lên não, đôi mắt tối sầm lại, các vết thương trên mặt trở nên đau hơn.

Tôi ngồi xuống ghế, cảm giác trong người dễ chịu hơn rất nhiều.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, tôi dần bình tĩnh lại, vết thương không còn đau lắm. Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, không cần nhìn tôi cũng biết đó là Tiểu Kiều.

"Anh có thể ra ngoài một lát không?" Tiểu Kiều muốn trở thành một cảnh sát hình sự, nhưng cô không thể chịu được khi nhìn thấy xác chết.

"Có gì sao?" Tôi chầm chậm bước đến cửa.

"Tôi đột nhiên nhớ ra, không biết nó có quan trọng hay không. Khi hôn mê, anh đã nói, chính là hắn ta !"

"Chính là hắn ta? Cô có chắc không? Có thể cô đã nghe nhầm." Tôi không có ký ức gì cả, tôi không biết tại sao mình lại nói như vậy.

Tiểu Kiều gật đầu nghiêm túc nói: "Không sai, bốn từ này, tôi chắc chắn 100%!"

Tật kỳ lạ, không lẽ trong lúc hôn mê, tôi biết kẻ gϊếŧ người là ai?

"Có lẽ đó chỉ là một câu nói vô nghĩa, anh đừng quá lo lắng, hãy từ từ suy nghĩ, chắc chắn anh sẽ nhớ lại lần nữa." Tiểu Kiều an ủi tôi một cách thân mật.

"Anh Ba và mọi người đã về chưa?" Tôi muốn nói chuyện với anh Ba. Anh ấy là một cảnh sát kỳ cựu có kinh nghiệm, người chắc chắn có thể trả lời những nghi ngờ của tôi.

Tiểu Kiều thở dài nói: " Bọn họ đã trở về nhà để nghỉ ngơi. Sau một ngày mệt mỏi làm việc, khi những mảnh thi thể mới xuất hiện, anh Ba đã lệnh cho mọi người, không ai được nghỉ ngơi nếu không tìm thấy nhưng phần khác."

Hai vụ án phá xác xảy ra trong ba ngày. Không cần phải nói, cảnh sát đã chịu rất nhiều áp lực. Vụ việc đã được báo cáo lên chính quyền tỉnh.

May mắn thay, vụ án thứ hai vẫn chưa được tiết lộ ra ngoài . Nếu nó được tiết lộ, người dân sẽ không ngừng tạo áp lực lớn hơn lên phía cảnh sát.

"Anh nghỉ ngơi một chút đi, thời gian sau có lẽ sẽ rất bận rộn."

Tiểu Kiều nói đúng. Tôi đã rất mệt mỏi, nếu không nghỉ ngơi sẽ không thể hoàn thành công việc tiếp theo.

Không giống Đỗ Phàm, tôi không thể ngủ ở đây, theo Tiểu Kiều lên tầng hai, cô ấy dùng một chiếc ghế dài làm tạm giường ngủ, một lát sau tôi ngủ thϊếp đii.

Không biết đã qua bao lâu, tôi bị đánh thức bởi một tiếng động lớn.

Mở mắt ra, mặt trời đã ngả về phía tây, trời đã về chiều. Ở tầng dưới rất ồn ào, giống như một tá người đang cãi nhau, Tiểu Kiều đã biến mất.

Vết thương không quá đau. Tôi bước đến cửa sổ và nhìn xuống. Đám đông bên dưới đều là nhà báo. Tiểu Kiều cùng bảo vệ đang duy trì trật tự tại đó, người họ ướt đẫm mồ hôi.

Tất nhiên tôi phải xuống để giúp đỡ trong tình huống này. Ngay khi bước xuống cầu thang, một phóng viên nhìn thấy tôi liền điên cuồng lao tới, tôi giật mình, tình huống này thường xảy ra khi fan hâm mộ nhìn thấy ngôi sao.

Tiểu Kiều quay đầu lại nhìn tôi và hét lên: " Anh đang làm gì ở đây vậy, còn không mau đi lên!"

Người phóng viên này thậm chí còn hào hứng hơn khi cô ấy nói vậy, gã đó liền chạy qua chỗ tôi.

Tôi bối rối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng dựa vào tình huống này, nó có lẽ liên quan đến vết thương của tôi, điều đó có nghĩa vụ án thứ hai đã bị phơi bày.

Quay trở lên lầu và vào mạng, mọi thứ đều rõ ràng.

Nhà thờ bóng tối đăng một bài khác. Bài đăng trực tiếp nói rằng đêm qua, hung thủ đã ra tay một lần nữa. Một nữ sinh đại học bị gϊếŧ chết một cách dã man. Thi thể cũng bị cắt thành 1.000 mảnh. Hiện tại, cảnh sát chỉ tìm thấy một phần nhỏ.

Đồng thời, bài đăng cũng chỉ ra rằng một cảnh sát đã chạm trán với nghi phạm. Anh ta không bắt được hắn và đã bị thương.

Số lượt xem bài đăng đã vượt quá một triệu người, có hàng cả hàng trăm nghìn comment. Tôi không còn hứng thú sau khi đọc một vài comment trong số đó. Hầu hết họ đều nói rằng cảnh sát vô dụng, không thể đảm bảo an toàn cho người dân.

"Aisss!" Tôi gần như phát điên. Tuy không phải là cảnh sát nhưng tôi đã làm liên lụy đến họ, làm cho bộ mặt cảnh sát xấu đii.

Vấn đề đã rất rõ ràng, nhà thờ bóng tối này là kẻ gϊếŧ người. Có rất nhiều chi tiết trong bài đăng, thậm chí cảnh sát còn không biết rõ bằng hắn.

Địa chỉ IP vẫn là từ trường đại học. Các đồng nghiệp trong bộ phận công nghệ mạng cuối cùng đã tạo ra một số bước đột phá. Các nhân viên kỹ thuật tìm thấy một chương trình cửa sau trên máy chủ của nhà trường. Toàn bộ mạng lưới trong trường đại học không còn là trở ngại cho nghi phạm. Hắn ta nghĩ không ai có thể tìm được mình, vì vậy nhà thờ bóng tối đã tỏ ra kiêu ngạo và đăng những lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ với cảnh sát.

Kỹ thuật viên chỉ có thể xóa chương trình từ cửa sau. Không thể truy tìm nghi phạm thông qua bài đăng, vẫn phải mất rất nhiều thời gian. Về cơ bản dựa vào nó là vô ích.

Kẻ gϊếŧ người rất kiêu ngạo, sự điên rồ của xác chết là biệt danh mà anh ta tự đặt cho mình, thể hiện bằng giọng điệu của nhà thờ bóng tối, cho thấy anh ta quan tâm đến bốn từ này rất nhiều.

Tôi nhanh chóng quét tất cả các câu trả lời. Sau hơn một chục trang, tôi tìm thấy câu trả lời của nhà thờ ánh sáng, chỉ với năm từ - anh là kẻ gϊếŧ người!

Chắc chắn, không có quá ba người giữa họ. Tôi nghi ngờ rằng hai ID này có thể là cùng một người, kẻ gϊếŧ người có thể là một người đa nhân cách. Những kẻ gϊếŧ người hàng loạt, thường đa nhân cách.

Nếu trường hợp này là thật, nó sẽ còn rắc rối hơn. Một bệnh nhân có thể chia thành bốn hoặc nhiều nhân cách. Thông thường, tính cách chính chủ không biết về sự tồn tại của các tính cách khác. Nếu kẻ gϊếŧ người là một trong những tính cách phân chia, thì nhân cách chính hoàn toàn không có ý thức về tội ác mình đã gây ra.

Bộ phim "Identity"( ai thắc mắc có thể lên Google hoặc Youtube tìm sẽ biết á) có nói về kẻ gϊếŧ người đa nhân cách. Tôi thích bộ phim này nên đã xem rất nhiều lần.

Tôi cầu nguyện rằng đây không phải là trường hợp của kẻ gϊếŧ người, hắn đã gây ra rất nhiều tội ác, tôi không muốn nhìn thấy hắn ta thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.

Càng nghĩ, tôi càng tức giận, không còn tiếng ồn ở tầng dưới nữa, tôi quay lại dưới đó. Đã gần một ngày trôi qua vẫn chưa tìm thấy thêm bất cứ bộ phận nào khác. Đây là điều bất thường.