Mặc dù đã ngã xuống, đôi mắt của Đỗ Phàm vẫn nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt đầy sự oán hận và không cam tâm.
Tôi ngạc nhiên trước cái nhìn đó trong vô thức tôi đã đá lên người cô ấy.
Đầu Đỗ Phàm lăn ra cửa, vẫn nhìn chằm chằm vào tôi. Đôi mắt đẹp mở to ấy nhanh chóng trở nên phì đại, biến thành màu đỏ của máu, một giọt máu chảy xuống từ khóe mắt.
Trên khuôn mặt nhợt nhạt, giọt máu đỏ rực này thật nổi bật. Giọt nước mắt này dường như chứa đựng sự không cam tâm, chứa đựng nỗi nhớ cuộc sống.
Cơ thể của Đỗ Phàm rơi xuống đất, máu phun ra từ vết nứt ở cổ, phun vào mặt tôi.
"Ahh!" Tôi hét lên và tỉnh dậy sau cơn ác mộng, cảm ơn Chúa, hóa ra đó chỉ là một giấc mơ.
Mồ hôi lạnh túa ra, quần áo ướt đẫm bởi mồ hôi, dính chặt vào người, gây nên cảm giác ẩm ướt và khó chịu.
Tôi đang nghĩ về việc nên thay quần áo, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân , Tiểu Kiều hét lên ở ngoài cửa: " Anh Ba về rồi bảo tôi đến gọi anh. Tôi sẽ đợi anh ở ngoài."
Sau vụ việc ở nhà của Điền Tiểu Khả, có lẽ anh Ba muốn hỏi chúng tôi về người mặc đồ đen.
Sau một vài thao tác đơn giản làm cho mình trông tràn đầy sức sống hơn, tôi bước ra khỏi phòng pháp y số 2.
"Nhìn sắc mặt anh không tốt lắm, anh ổn chứ ?" Tiểu Kiều lo lắng hỏi.
"Không sao đâu, tôi mới gặp ác mộng."
"Một người đàn ông trưởng thành như anh vẫn gặp ác mộng sao?"
"Giấc mơ là một hoạt động của não bộ, có ba lý do chính để có một mơ : yếu tố thể chất, yếu tố sinh lý và cuối cùng là yếu tố tâm lý. Chính sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của các yếu tố bên trong và bên ngoài đã gây ra một phần nhỏ hoạt động của tế bào thần kinh trong não, mơ là mức độ thấp nhất của ý thức. Nói cách khác mơ là một loại ý thức trong vô thức. Việc có mơ hay không hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi. "
"Được rồi, được rồi!" Tiểu Kiều bịt tai, "Tôi biết anh là bác sĩ pháp y, anh biết nhiều hơn tôi!"
Tâm lý của phụ nữ thực sự không thể đoán được, tôi cùng Tiểu Kiều đi lên tầng hai đồn cảnh sát.
Mọi người đều ở đây, không ai nói gì với nhau tất cả đều đang cúi đầu suy tư, nhìn tình huống này, tôi biết quá trình điều tra của vụ án đang gặp trở ngại.
Đúng như tôi dự đoán, cảnh sát đã lục soát phòng của Điền Tiểu Khả một cách kỹ càng. Mọi thứ trong phòng đều được xử lý cẩn thận. Không có bất kỳ sợi tóc hay dấu vân tay nào được tìm thấy. Nơi này sạch sẽ như thể không có ai sống ở đây.
Những người hàng xóm xung quanh đều được cảnh sát dò hỏi tuy nhiên vẫn không có phát hiện gì. Trong tòa nhà không có nhiều người sinh sống, họ hầu như không quen nhau. Một số người đã nhìn thấy Điền Tiểu Khả vài lần, nhưng cũng chỉ là nhìn thấy họ hoàn toàn không không biết gì về cô ấy.
Mối quan hệ xã hội của Điền Tiểu Khả cũng rất đơn giản. Sau khi tốt nghiệp đại học không lâu, cô đến thành phố và làm nhân viên trong một công ty thương mại. Mức lương không cao. Các mối quan hệ với đồng nghiệp đều bình thường không có thói quen xấu. Cảnh sát không tìm thấy bất cứ người nào tình nghi.
Manh mối duy nhất bây giờ là trang web máy tính, dữ liệu bên trong đã bị xóa nhiều lần, việc khôi phục gặp rất nhiều khó khăn. Các chuyên gia đang cố khôi phục nó. Cục trưởng Kiều lệnh cho họ phải khôi phục lại dữ liệu trên ổ cứng.
Hy vọng còn lại là ở tôi và Tiểu Kiều. Chúng tôi là hai cảnh sát duy nhất từng nhìn thấy nghi phạm. Tôi biết anh Ba không có bất kỳ hy vọng nào khi nhìn bức chân dung do chúng tôi phác họa.
"Đây là nghi phạm mà anh đã thấy sao?" Biểu cảm của Lôi Chính Long bị rối đến cực độ vì Tiểu Kiều và tôi chỉ vẽ một bức hình đen có một đôi mắt đỏ như máu.
"Căn phòng rất tối,bầu không khí lúc đó rất căng thẳng, tôi chỉ có thể nhìn thấy một cách mơ hồ." Tôi giải thích.
"Anh thực sự đã để nghi phạm chạy trốn trước mặt mình?." Lôi Chính Long bất đắc dĩ nói.
Tôi cũng không nghĩ đó là sự thật. Tuy nhiên để một bác sĩ pháp y và một nhân viên văn thư bắt được kẻ gϊếŧ người đây là điều không thể.
"Hmmm!" anh Ba thở dài rồiii nói: " Cậu có thể đi rồi, nếu tìm thấy gì đó hãy báo cáo với tôi ngay lập tức, đừng tự mình hành động khi không được sự cho phép."
"Anh có thể đưa tôi một bản sao của các tài liệu điều tra có liên quan đến vụ án được không?" trong đầu tôi có quá nhiều thứ, dường như tôi đã bỏ qua điều gì đó chúng cần phải được sắp xếp lại.
Yêu cầu của tôi không có gì quá đáng, anh Ba liền cho tôi một bản sao. Trong khi xem thông tin, Tiểu Kiều kéo tôi ra khỏi đồn cảnh sát.
Đi lên cầu thang, Tiểu Kiều hào hứng hỏi: "Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu để điều tra?"
"Cô vẫn muốn đi điều tra? Không lẽ hết việc rồi à?"
Tiểu Kiều lườm tôi, "Bây giờ nhiệm vụ chính của đồn cảnh sát là điều tra vụ án này. Không lẽ tôi không phải thành viên của đồn cảnh sát?"
Ngay cả khi điều tra lại vụ án tôi cũng không muốn đưa Tiểu Kiều theo nữa. Lần này tuy không sao, nhưng ai dám chắc lần tới sẽ không xảy ra chuyện gì. Tiểu Kiều là một cô gái xinh đẹp kẻ gϊếŧ người không làm hại cô ấy, đó là một điều may mắt.
Tìm một nơi để chợp mắt ở tầng một, hiệu quả công việc sẽ giảm đi một nửa nếu tôi không được ngủ.
"Xin lỗi, cô có thể ký tên vào bưu kiện này được không?" Một người chuyển phát nhanh đến.
"Anh có thể tìm người có tên trên bưu kiện rồi bảo họ ký!" Tiểu Kiều nói.
"Trên bưu kiện này không có tên,nó chỉ viết phòng cảnh sát quận phía Nam." Chiếc hộp không nặng lắm, người chuyển phát đã lắc nó vài lần.
Tôi thấy một đôi mắt đỏ như máu được vẽ ở mặt trước của chiếc hộp liền kêu lên, "Đợi đã!"
"Có chuyện gì vậy?" Tiểu Kiều nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt mở to.
"Nhìn kìa!"
Tiểu Kiều cũng nhìn thấy một đôi mắt đỏ ngầu theo hướng tôi chỉ sau đó hét lên: "Đây không phải là một quả bom chứ!"
Tôi phải ngưỡng mộ trí tưởng tượng của Tiểu Kiều. Rõ ràng, cô ấy đã xem quá nhiều phim, người chuyển phát nghe vậy bị dọa cho một phen sợ hãi.
"Đừng nghe cô ấy nói vớ vẩn, làm gì có quả bom nào nhẹ như thế, đi thôi." Tôi cầm lấy cái hộp, người giao hàng liền rời đi như một cơn gió.
Tôi cẩn thận đặt thùng carton xuống, đeo găng tay cao su và nhẹ nhàng mở nó.
"Chuyện gì vậy?" Tiểu Kiều cúi xuống.
Hộp mở ra và chỉ có một ổ USB nhỏ bên trong.
Tôi đã kiểm tra cẩn thận. Không có bất kỳ dấu vân tay nào trên ổ USB. Hộp đựng bên ngoài là một hộp giày thông thường. Về cơ bản, không còn manh mối nào. Tất cả phụ thuộc vào những gì có trong ổ USB.
"Máy tính đây!" Tiểu Kiều chạy qua với một chiếc máy tính xách tay.
Ổ USB được cắm vào, chỉ có một tệp video trong đó. Tiểu Kiều liền đúp chuột mở video không chút do dự.
Ánh sáng mờ và nhạc cổ điển vang lên .
Một cô gái rất trẻ bị trói vào bàn mổ. Môi tái nhợt vì mất máu.
Trước mặt cô gái, có một chiếc gương. Qua gương, cô ấy có thể thấy rõ cơ thể xinh đẹp của mình bị cắt thành những mảnh có kích thước đồng đều.
Một chân cô gái chỉ còn nguyên xương, trên bàn mổ hơn hai mươi miếng thịt được đặt gọn gàng.
(Đoạn này là tiếng chị gái kia khóc nhưng do bị bịt miệng rồi nên mình kb miêu tả như thế nào)
Miệng cô gái được bịt bằng vải chỉ có thể phát ra âm thanh một cách mơ hồ.
Những ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông cầm dao mổ đang cắt chân còn lại một cách điệu nghệ.
Cô gái muốn ngất đi, nhưng đầu đã bị cố định, mắt thì có giá đỡ, cô ấy thậm chí còn không thể nhắm mắt lại.
Một giọt nước mắt chảy dài trên má.
Cô gái này vẫn còn rất trẻ, cô không cam tâm, đôi mắt mở to đầy oán hận. Dường như đang nói, tại sao lại là tôi?
Người đàn ông hơi mệt và dừng lại, chiêm ngưỡng kiệt tác của mình trong khi uống nước.
Cô gái bất lực, cơ thể trở nên run rẩy. Nỗi đau đã đạt đến giới hạn chịu đựng của cô.
"Cục cưng, thôi nào! Đây mới chỉ là khởi đầu!" Người đàn ông nhẹ nhàng chạm vào mặt cô gái.
(Chị ý lại khóc và mình vẫn không biết miêu tả như thế nào)
Dù không nói nên lời nhưng cô gái vẫn đang van xin.
Người đàn ông đứng im không muốn cho bất cứ cơ hội nào.
Cơn ác mộng vừa mới bắt đầu.
Ba giờ sau, cuối cùng đôi mắt cô gái cũng nhắm lại mãi mãi rời khỏi thế giới đen tối này.
Tiểu Kiều nôn mửa trước khi xem xong đoạn video, trong khi nôn cô lớn tiếng nguyền rủa kẻ gϊếŧ người biếи ŧɦái. Hắn không chỉ gϊếŧ hại Điền Tiểu Khả dã man, mà còn quay lại quá trình đó. Qua video, tôi có thể cảm nhận được mùi máu tanh.
Kẻ gϊếŧ người thực sự đã gửi video đến đồn cảnh sát, đó là một sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ công khai.
"Tên khốn đáng ghê tởm này! Tôi phải gϊếŧ anh ta!" Một lời nguyền rủa đến từ phía sau.
Tôi quay lại, thấy hầu hết các cảnh sát đang đứng đằng sau mình, khuôn mặt của họ trông rất tệ, đặc biệt là anh Ba, nhìn biểu cảm gương mặt mặt của anh ấy trông rất đáng sợ.
"Tìm kiếm tất cả mọi thứ, kiểm tra công ty chuyển phát nhanh, kiểm tra video, tất cả còn lại theo tôi." anh Ba hét lên.
Đối mặt với sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ công khai của tên sát nhân, lực lượng cảnh sát rất tức giận. Rất nhanh sau đó người chuyển phát được tìm thấy. Anh ta thậm chí còn không biết ai đã giao thứ đó cho mình, chỉ nhớ đó là một người đàn ông đội mũ, đeo mặt nạ, và nơi nhận là cầu Tam Nguyên.
Một lần nữa lại là cây cầu chết tiệt này!