Tình Yêu Xấu Xa

Chương 3: Angel City(3-03)

*Thành phố được đặt tên theo tên một thiên thần*

" Ôn Lễ An là một tên ích kỷ " câu nói của cô gái tên Taya thể hiện rõ sự chán nản, " Anh ta chắc không xuất hiện đâu, lúc này anh ta hẳn làđã đến cửa hàng sửa xe, ông chủ chỗ đó rất thích người học việc kiểu như anh ta vậy. Một người mà từ trước đến nay chưa lần nào đến muộn"

"Điều này cũng không chắc chắn cho lắm! " mãi lúc này Mạch Chí Cao mới có cơ hội xen lời, giơ bức ảnh đến trước mặt cô gái tên Taya " Đây là bức ảnh mà người của chúng tôi tìm được trong ví của Ôn Lễ An"

Vẻ mặt ủ rũ của cô gái đó sau khi nhìn thấy bức ảnh thế mà lại kích động hét ầm lên, rồi sau đó lại đột ngột cười to đến là ngớ ngẩn. Trong lúc cô gái đó cười vui vẻ thì bộ mặt của Lê Bảo Châu thể hiện rõ sự mất mát. Không còn cách nào khác, Lê Dĩ Luân xé băng dính dán ngay lên trên miệng cô gái đó.

Đến lúc này Lê Dĩ Luân đã bắt đầu tò mò đối với cậu con trai có tên gọi là Ôn Lễ An, anh tự hỏi rốt cuộc cậu ta có bao nhiêu ghê gớm, mà trước mắt đã làm cho hai cô gái tính cách hoàn toàn trái ngược, lại bị mê hoặc đến điên đảo thần hồn.

Trong bức thư đưa cho Ôn Lễ An, ghi rõ cậu ta cần phải có mặt trong khoảng thời gian từ 2 giờ đến 3 rưỡi. Thế nhưng lúc này đã đến 3 giờ rồi mà vẫn không thấy cậu ta đâu. 3 giờ 10 phút sân huấn luyện vẫn im ắng. Bên ngoài sân huấn luyện là khoảng mở ngoài trời dành cho hội viên ban đêm tập luyện có tường rào bao quanh. Tường rào, cửa sắt ngăn cách với khu ngoài trời, tất cả vẫn rất yên tĩnh không tiếng động.

Tại nơi đây, ban ngày vào mùa hè thường kéo dài hơn, lúc này ánh nắng đang cố vượt qua đỉnh núi, nó bị đỉnh núi chia cắt nên không gian xung quanh chỉ còn dải dác những dải nắng vàng nhạt.

Trong phòng tập luyện, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào cánh cửa, chỉ còn lại 10 phút nữa là đến 3 rưỡi.

Thời gian trôi qua từng phút, ánh mắt cô gái tên Taya lại càng ảm đạm thêm, cách khoảng thời gian đã hẹn còn 5 phút, Mạch Chí Cao xoay người đến trước mặt Lê Bảo Châu " Bảo Châu! Ôn Lễ An không đến cũng tốt, từ đó có thể thấy..."

Bất ngờ một âm thanh giòn tan vang lên đánh gãy lời Mạch Chí Cao định nói " Chị Taya!" Lê Bảo Châu vội vã đẩy Mạch Chí Cao ra, nhóm người trông giữ cũng giật mình ấn vội cô gái tên Taya đang muốn đứng dậy lao về phía trước xuống ghế .

Lê Dĩ Luân từ chỗ ngồi cũng đứng lên, anh nhìn thấy một bóng hình nhỏ bé xuyên qua ánh nắng vàng nhạt đang chạy đến, bóng nhỏ đó chạy lên từng bậc cầu thang, theo sau là một cô gái trẻ có dáng người thon gầy, cả hai đang đi cùng người quản lý khu nghỉ.

Không có người thứ tư, cánh cửa lần nữa đóng lại.

Cậu bé có mái tóc màu nâu vừa xuất hiện, thì luôn miệng gọi " Chị Taya ", rồi bày ra dáng điệu như muốn liều mạng với những người ở đây. Một bàn tay trắng trẻo nắm chặt tay cậu bé lại, cô gái đi cùng cúi đầu thì thầm vào tai cậu bé đó vài câu gì đó, dàn xếp ổn thoả xong, cô gái đó đi đến trước mặt Lê Dĩ Luân, hơi cúi người xuống " Chào anh!"

Lê Dĩ Luân đã đọc qua cũng không nhiều cho lắm các thư tịch cổ đại, nhưng đến lúc này anh lại nhớ được vài câu thơ trong " Tiêu Dao Du"- " Diểu cô xạ chi sơn. Hữu thần nhân cư yên. Cơ phu nhã thăng tuyết. Xước ước như xử tử." - đại ý thi nhân miêu tả: trong núi sâu ngẫu nhiên gặp tiên nữ. Làn da như tuyết trắng. Yểu điệu như xử nữ.

Thời niên thiếu anh còn chẳng cho là đúng, bản thân nghĩ rằng chắc nó là kết quả suy đoán không thực của đội ngũ thi nhân ngày xưa. Đến ngay bản thân anh cũng chưa từng gặp được người con gái nào làm ánh mắt của anh liên tưởng đến câu" Da thịt trắng ngần tựa tuyết".

Nhưng với người con gái trước mắt này, chỉ khoảng 20 tuổi, lại có thể làm cho ánh mắt của anh lần đầu liên tưởng đến câu nói kia. Hoá ra trên thế giới này, thế mà thực sự có người con gái như vậy.

Dời ánh mắt từ khuôn mặt cô gái, nhìn xuống chiếc áo sơ mi trắng cô mặc trên người, chiếc áo có màu trắng đã ngả màu, chắc hẳn nó đã được giặt đi giặt lại nhiều nên đã phai đi cái màu ban đầu vốn có của nó.

Trong thời gian ngắn, bất ngờ cô gái đó lại đã nhìn ra, anh mới là người có quyền phát ngôn lớn nhất trong khu nghỉ dưỡng này.

Ánh mắt một lần nữa trở lại trên khuôn mặt của cô, ban dầu theo đánh giá, Lê Dĩ Luân sẽ chấm cô gái đó khoảng 80 điểm, nhưng nhìn kỹ lại số điểm giảm xuống chỉ còn 60 điểm. Thực ra khuôn mặt của cô cũng tương đối dễ nhìn, nhưng điểm trừ chính là lông mày và ánh mắt của cô, hai thứ đó làm cho người đối diện có một cảm giác lạnh nhạt cùng xa cách.

Có điều, đây cũng không phải lúc để anh đánh giá soi xét. Thời gian chỉ còn 3 phút đồng hồ nữa là đến giờ hẹn, không biết hai người này đến có việc gì.

" Cho hỏi..."

" Tôi tên Lương Tuyết! Taya là bạn của tôi! " Cô gái vội vàng giải thích " Tôi đến để đưa bạn ấy về ".

Lời nói vừa dứt, thì người đang bị ấn ngồi trên ghế, chân lại không ngừng dãy mạnh lên sàn, kèm theo âm thanh ú ớ từ miếng băng dính dán trên miệng. Ánh mắt của cô gái tên Taya toát lên vẻ thù địch không mấy thân thiện, rõ ràng cô ta không hoan nghênh người mới tới đang nói câu giúp đỡ này.

" Nhưng chúng tôi đang đợi người có tên Ôn Lễ An đến " Lê Dĩ Luân nhìn thoáng qua đồng hồ " Ngoài Ôn Lễ An, tôi không muốn lãng phí bất kỳ lời nào với những người không liên quan".

Lại một phút đồng hồ trôi qua, " Ôn Lễ An.." giọng của cô gái trầm xuống. " Cậu ta sẽ không xuất hiện !"

Vậy là trong một buổi chiều cùng ngày, Lê Dĩ Luân cùng lúc nghe được hai lời nói giống y nhau .

" Trong thời gian cử hành lễ tang cho anh trai Ôn Lễ An. Cậu ta đang tham dự trận đấu bóng rổ tại Vịnh Subic. Trận đấu này cũng không quan trọng cho lắm. Nhưng cậu ta vẫn đăng ký tham gia, trong trận đấu đó, Ôn Lễ An tại vạch ba điểm đã ném quả bóng ghi ba điểm, vạch hai điểm, ném chín quả ghi năm điểm, hai lần phạt hai lần ném, đạt được hai mốt điểm, mười một lần hỗ trợ. Cướp bóng ba lần trong tám quả ném gần bảng rổ, một lần chặn được bóng, không có bất cứ sai sót gì. Anh biết cái gì đáng sợ nhất không?" Cô gái đó cụp mắt xuống, hạ giọng nói " Đáng sợ nhất là cậu ta lại tham dự cả 4 trận đấu, bình quân ghi được hai mốt điểm. Huấn luyện viên và đồng đội đánh giá, cậu ta vẫn bình thường, vẫn chơi ổn như mọi khi ".

Nói từng câu từng chữ, lại giống như đang nói với người đàn ở 1 nơi xa xăm nào đó " Lúc này, có lẽ các người nghĩ rằng, anh trai cậu ta đối xử với cậu ta không tốt. Không! Anh trai cậu ta đối với cậu ta rất tốt, bản thân tôi đôi khi còn ghen tỵ. Một tuần sẽ ghi lại một lần, khoản tiền mỗi tuần anh trai cậu ta kiếm được 40 đô-la , 20 đô-la sẽ đưa cho Lễ An để dành lên đại học dùng, 10 đô-la đưa cho mẹ chi tiêu, 5 đô-la sẽ dành dụm để tổ chức lễ cưới với Tiểu Tuyết, 5 đô-la còn lại để dành lúc nguy cấp. Tất cả những việc đó Ôn Lễ An đều biết. Vậy thì các người nói xem, cậu ta vậy mà vẫn tham gia trận đấu, vẫn bình thản ghi điểm như không có việc gì xảy ra?"

Hàng mi cô gái run nhẹ, màu sắc lông mi với lông mày đều rất nhạt, nhưng chúng lại có độ cong rất đẹp, lông mi giống như một chiếc quạt gấp, mới chớp nhẹ, lại giống như chiếc lông vũ rơi trong mùa đông từ đôi cánh xám trên không trung, rồi đậu khẽ trên nền tuyết trắng. Ngăn bản thân không thể không cúi xuống mà nhặt lên, cẩn thận đặt vào lòng bàn tay, thận trọng muốn nâng niu, che chở. Bởi vì, thật sự không lỡ để nó bị thổi bay đi bởi gió rồi biến mất vĩnh viễn trong không khí.

"Người yêu tôi tên Quân Hoán, là anh trai của cậu ta. Mỗi lần ở trước mặt tôi, anh ấy luôn luôn gọi Lễ An này, Lễ An ơi!!!. Tôi nghe nhiều đến mức tai muốn mọc kén. Vì thế tôi có thể hiểu đôi chút về Ôn Lễ An. Cậu ấy sẽ không xuất hiện. Tôi cũng không biết các người vì việc gì lại mang Taya đến đây" giọng nói thật mỏng manh như lông mi của cô ấy vậy.

"Chúng tôi chỉ là một nhóm người bình thường, đến việc sinh tồn cũng là cả vấn đề. Hàng năm, chúng tôi dành mấy tháng để đến trung tâm cứu trợ, xếp hàng để lĩnh lương thực và nước uống. Khi có kỳ nghỉ như Giáng sinh, Năm mới, Ngày Quốc khánh, đàn ông còn phải ở nhà với gia đình của họ, tôi nói như vậy là anh đã hiểu ra rồi đúng không ?"

Cô gái đó gần như muốn nói với anh rằng, bọn họ chỉ là một nhóm người sống dưới đáy xã hội, bọn họ thậm chí không phải là một quân cờ tốt trong trò chơi của mấy người như bọn anh. Anh đã nhìn thấy trên túi đeo vai của cô gái có logo một tổ chức từ thiện, nó dường như là minh chứng gián tiếp cho lời nói chân thật của cô nàng.

Với hình ảnh như thế, kết hợp thêm giọng nói ảm đạm, đã thu hút được Mạch Chí Cao - người đang thản nhiên khoanh tay đứng nhìn cũng phải tự động đến gần.

Ngăn chặn hành động anh hùng cứu mỹ nhân của Mạch Chí Cao lại. Lê Dĩ Luân biết, nếu anh bây giờ cũng đang trong giai đoạn vừa mới bước chân ra khỏi cổng trường, thì cũng sẽ có hành động giống như Mạch Chí Cao vậy, anh sẽ lập tức thả cô gái tên Taya ra, không chừng còn vỗ ngực nghĩa khí mà quay ra giúp đỡ cô gái đó ấy chứ.

Nhưng hiện giờ Lê Dĩ Luân- anh, từ lúc bắt đầu rót vốn đầu tư sản nghiệp vào ngành giải trí, thực ra thì bản thân anh cũng đã tiếp xúc qua muôn hình vạn trạng kiểu người rồi, vậy nên xem người khác diễn cũng không phải là lần đầu tiên.

Sau khi nhìn thấy anh thờ ơ, cô gái đó quay sang đối mặt với Taya, người đang bị ấn ngồi ở ghế liền quay mặt đi, liều mạng vươn cẳng chân ra, bộ dáng như hận không thể đem người kia đá đi thật xa.

Cô gái đó ngẩng mặt lên, nụ cười trên môi đầy chua xót " Trong mắt người nhà Taya, tôi giống một người xấu xa, việc này nói ra lại rất dài, nếu không phải trước đây tôi mắc nợ gia đình họ... Mọi người đã biết Quân Hoán là người yêu của tôi, anh ấy đã đi xa được hai năm rồi, hôm nay đây cũng là lần đầu tiên tôi nhắc lại tên của anh ấy" Dừng một chút, khuôn mặt với đôi mắt ngập nước quay về phía bọn họ " Các người cứ coi như đang làm việc thiện, thả Taya ra, hãy coi như đang giúp những người đáng thương, có được không?"

Mạch Chí Cao dùng lực đẩy Lê Dĩ Luân lui về phía sau, Lê Dĩ Luân vừa mới ổn định lại bước chân, thì đã thấy cậu chàng bước gần đến chỗ cô gái tên Taya kia.

Lê Bảo Châu nhanh chóng đứng ra chắn ngay trước mặt cô gái đó, xem ra em gái anh chỉ thực sự điềm đạm đáng yêu đối với người con trai mình thích mà thôi.

" Mạch Chí Cao, cậu muốn làm gì?" " Bảo Châu! Hay là chúng ta tìm cách khác... " , "Mạch Chí Cao với lập trường như vậy, làm bạn với cậu thật là xấu hổ" " Lê Bảo Châu! Cậu làm loạn như vậy chưa đủ hay sao?" Hai bên, anh một lời tôi một lời, ầm ĩ không ai chịu nhường ai.

Trong phòng tập cũng chỉ có tiếng của hai người đôi co phải trái, đến khi...

" Anh Lễ An!" tiếng gọi với âm thanh giòn tan vui mừng cất lên.

Phòng tập trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, không một tiếng động, mọi người vội vàng chuyển ánh mắt ra cửa. Một thân ảnh dong dỏng cao xuất hiện ngay lối ra vào, sau lưng người đó đều là sắc nắng rực rỡ.

Đứa bé vừa vỗ tay, vừa chạy ra phía trước, cô gái vẫn luôn bị ấn chặt trên ghế nhếch môi. Lê Bảo Châu vội vàng sửa sang lại mái tóc lộn xộn của mình, người còn lại thì dịch chuyển dần bước chân, lúc trước còn đang đứng nghiêng về phía cửa, ngay lúc này lại quay hẳn lưng lại. Đồng hồ trên tường chỉ 3 giờ 40 phút, Ôn Lễ An đã đến muộn 10 phút.

Lê Dĩ Luân bị cận thị nhẹ, mà nơi cửa, ánh sáng quá mức chói mắt, làm cho anh phải nheo mắt mấy lần mới nhìn thấy được rõ.

Một thân hình dong dỏng cao đang dắt tay đứa bé, bước đến gần Lê Dĩ Luân. Lê Bảo Châu cùng Mạch Chí Cao người trước người sau không ai bảo ai, cũng tự động tiến lại gần.

Thân hình kia đang tiến đến ngay gần trước mặt, anh cũng không biết, mình nên thể hiện bộ dáng ra sao, dựa theo tính chất công việc chỉ biết đứng thẳng người. Trực giác lúc này nói với anh rằng, đừng để cậu nhóc đội chiếc mũ bóng chày, mặc bộ quần áo lao động có ghi số điện thọai xưởng sửa chữa xe trước mặt mà làm cho bản thân mình trở lên lúng túng.

Cậu thanh niên đó thực sự đã để lại cho Lê Dĩ Luân ấn tượng đầu tiên, 1 bộ quần áo lao động thực bình thường mặc trên người cậu lại có thể đạt tỷ lệ hoàn mỹ như một cái móc treo, sang trọng và lịch lãm đến thế.

Nhiều năm sau, Lê Dĩ Luân dù đã đi khắp nơi trên thế giới, và bản thân anh cũng đã gặp gỡ đủ mọi loại người. Nhưng không một ai có thế để lại ấn tượng mạnh mẽ, sâu sắc cho anh như Ôn Lễ An đã từng làm. Nói sao nhỉ, người thì có ngũ quan so với Ôn Lễ An đẹp mắt hơn nhưng lại mất đi cái thần thái cần có. Người thì phong thái có nhưng ngũ quan lại kém rất xa cậu ta.

Khi Ôn Lễ An bỏ chiếc mũ bóng chày xuống, Lê Dĩ Luân nghĩ ngay đến Angel City, nơi đã tách khỏi sân bay Clark, nó có một tên gọi khác -Thành phố tội lỗi.

Về Angel City, Lê Dĩ Luân cũng đã được nghe nhiều nhất là " Rất khó để đánh đồng những đứa trẻ mắt xanh, tóc vàng với cuộc sống hiện giờ của bạn. Nhưng khi bạn đi đến những con phố của Angel City, nhìn chăm chú vào những đứa trẻ mắt xanh, tóc vàng đang bán thuốc lá cho bạn. Mà sự thật là bạn cũng có cùng màu mắt xanh, tóc vàng giống như chúng. Thì bạn sẽ dễ dàng cảm nhận ngay, như có một ai đó giơ tay giáng cho bạn một cái bạt tai, bởi chính bạn đã gây ra 1 tội lỗi thực sự. Vội voiij vàng vàng vất lại 10 đô-la không cần lấy tiền thừa, co giò mà chạy chối chết. Bởi vì bạn thực sự không dám xác định, người tối hôm qua đã mây mưa với bạn có phải là mẹ của những đứa trẻ này hay không?" Luận điệu đại loại sẽ giống như vậy.

Lê Dĩ Luân cũng từng đi đến Angel City vài lần, anh cũng không mảy may tán đồng cái luận điệu khó có thể xảy ra đó. Ít ra, anh cũng không cảm nhận được điều khác biệt từ những đứa con lai hỗn tạp kia. Nhưng ngay giờ phút này, anh lại có thể cảm nhận được cái bạt tai đó đang giáng mạnh lên mặt mình.

Theo góc độ đánh giá của thương nhân kinh danh giải trí, nếu anh đưa cho Ôn Lễ An một bộ quần áo đơn giản nhất như áo thun, quần jean. Chỉ cần cậu ta đứng giữa sân khấu, thì tất cả các máy quay sẽ tự động chĩa hết về phía cậu ta, không cần bất cứ ánh đèn sân khấu nào, nhưng ngay sau đó rất nhanh chóng nhận được những tiếng thét chói tai tần suất cao của đám đàn bà con gái.

Ôn Lễ An không chỉ có khuôn mặt với ngũ quan tinh tế, cậu ta còn có cái khí chất tinh khiết hệt như bầu trời tháng tư trong xanh. Chính cái khí chất đó của cậu ta cộng thêm hơi thở của Thành phố tội lỗi kia đã tác động mãnh liệt đến cảm nhận của người đối diện.

Đôi mắt của cậu ta giống như bầu trời xanh trong của tháng tư, đôi mắt đó dường như cũng đã từng nhìn qua người mẹ của mình, đang cò kè mặc cả với khách làng chơi, hoặc cũng có thể vui khi nhìn thấy xác chết của con chuột trên đường, rồi đến thân thể đầy đặn của các cô gái. Theo truyền thuyết, xác ướp cắn nuốt chính cơ thể để nó có thể sống lại, rồi vào mỗi buổi sáng bình minh, có một bà lão treo mình lên cây hướng về phía mặt trời mọc. Con ngươi từng có màu xanh ngọc lưu ly rực rỡ đã biến thành màu xám, tiếp đó như có một sợi dây vô hình từ từ kéo mặt trời lên cao, để ánh sáng của nó chiếu vào đôi mắt đang từ từ nhắm lại.

Thế nên nơi đây đã được mệnh danh là Thành phố thiên thần - Angel City.

Cũng có lẽ đúng như lời của Lê Bảo Châu nói, ý nghĩa của Ôn Lễ An trong thành phố này chính là món quà tốt đẹp nhất của Chúa dành tặng cho những người phụ nữ sống trong sự tuyệt vọng cùng cực.

Thiên thần - thiên sứ của Chúa.

Vậy, nếu bạn đã từng đến đây, đừng quên - thành phố này được đặt tên theo tên của một thiên thần.