Lửa Thu

Chương 32: Chỉ là thường xuyên có gió thổi (3)

Thi Sách cảm thấy chính mình không nói dối, cô quả thật còn say, như du hồn dã quỷ trở lại phòng, cô nằm úp sấp lên giường, dùng gối che kín.

Cảm xúc rất phức tạp, cô chỉ có thể cuộn mình, duỗi chân, cong mông biểu đạt, cuối cùng ga giường đã nhăn lại, không có cách nào ngủ, cô mặt đỏ tai hồng xuống giường trải lại.

Trải được một nửa, wechat vang lên, Thi Sách tìm được di động của cô ở sau đèn ngủ.

Ấn vào wechat, là giọng nói, người gửi tên “Vương Tường”, là bạn đại học.

Nhưng Thi Sách bình thường cũng không liên lạc nhiều với anh ta, hơn nữa hôm nay còn muộn thế này, không biết anh ta tìm cô có chuyện gì.

Thi Sách ngồi trở lại trên giường, ấn vào.

Vương Tường: “Hai ngày nay tôi bận, mới vừa phát hiện cậu chuyển cho tôi bảy nghìn tư? Phục rồi người anh em, trách tôi lỡ miệng nói ba nghìn bảy một vé, tôi cũng không phải đòi tiền cậu, ý tôi là cậu quá nóng nảy, hỏi sớm một chút tiết kiệm được bao nhiêu tiền, tôi còn có thể giúp cậu ngồi được hàng ghế đầu!

Cậu đột nhiên khiến tôi lửa cháy đến mông, tôi chỉ có thể giúp cậu tìm được vị trí như vậy, tôi còn cảm thấy thiệt cho cậu. Không nói nhiều nữa tôi trả lại tiền cho cậu, sau này tôi còn muốn tiếp tục hợp tác với cậu mà.”

Đến đây ngừng, lại tự động phát đoạn tiếp theo.

“Lúc thấy con số bảy nghìn tư này tôi phát hoảng luôn! Cậu nói xem cậu thật là!”

Vương Tường này là giọng Bắc Kinh, hiển nhiên không phải người bạn đại học phía nam của cô, có lẽ người bạn trong công ty Xá Nghiêm làm thêm.

Đây là tài khoản wechat của Xá Nghiêm, vậy mà cô quên thoát ra.

Quan trọng hơn là, Xá Nghiêm cũng không đăng nhập vào. . . . . .

Thi Sách cầm di động, lại ngồi một lúc, cô ấn vào giao diện wechat. Tin nhắn trống không, ngoài Vương Tường, không có tin nhắn nào khác.

Thi Sách hoảng hốt cảm thấy hiểu biết của cô về Xá Nghiêm, có lẽ cũng giống như giao diện trống rỗng này, Vương Tường là người đầu tiên xuất hiện trong chỗ trống này, là lần đầu tiên cô đối mặt với quá khứ của Xá Nghiêm.

Không biết còn có thể sẽ xuất hiện người liên lạc khác không. . . . . . Thi Sách cuối cùng liếc nhìn chỗ trống, thoát khỏi wechat.

Cô nhắn tin cho Xá Nghiêm: Tôi quên thoát khỏi wechat của cậu, vừa rồi Vương Tường gửi tin cho cậu, nói. . . . . .

Thi Sách suy nghĩ, xóa đi những chữ vừa đánh.

Không cần nói, sớm hay muộn Xá Nghiêm sẽ đăng nhập vào wechat, chuyển khoản từ đối phương cậu cũng có thể nhận được.

Thi Sách bỏ di động xuống, mở ba lô ra, từ trong túi lấy ra hai vé biểu diễn của Chu thiên vương.

Tin tức tối hôm qua đã đưa, Thi Sách không chờ được cá cắn câu, ngày hôm qua cô chụp đặc tả hai tấm vé này, chụp xong vé vẫn ở chỗ cô.

Giá vé là 1695, lúc trước cô đã cảm thấy thật đắt, tuy rằng là vé bên trong, nhưng vị trí lại không gần sân khấu. Vậy mà Xá Nghiêm dùng giá gấp hai mua vé, Thi Sách cảm thấy vé nặng không ít.

Thả vé lại trong túi, cô nằm lên giường, hai đùi lại đá mấy cái, chăn cũng không trải bằng, cô vẫn chui vào trong luôn.

Dường như đã quên chuyện gì, nhưng cô nghĩ, hiện tại cô đã đυ.ng phải chuyện lớn, sẽ không có chuyện tày trời gì nữa chứ.

Trước đó vài ngày gió thổi mưa phun, tím bầm đầy người, Thi Sách còn ngoan cường sừng sững không ngã, hoàn toàn không dự đoán được hứng gió ở bờ biển vậy mà lại bị cảm.

Ngày hôm sau tỉnh lại, cô hơi đau đầu, cổ họng đau, nước mũi chảy ra, cô sờ túi lại đυ.ng vào tấm bùa bình an cầu về, nghiến răng, nghi ngờ chỉ số thông minh của mình.

Đợi khi xuống lầu chuẩn bị đi làm, cô đột nhiên nghĩ ra!

Sáng sớm Đại Hoa đã ra cửa, Vu Na không ở đây, Khang Hữu Bảo phần lớn không đến mười lăm phút cuối cùng sẽ không rời giường, dưới lầu chỉ còn Xá Nghiêm.

Xá Nghiêm bỏ sandwich vào màng bọc thực phẩm, nhìn người vừa mới xuống lầu, nói: “Còn thừa nửa tiếng, ăn trên xe.”

Không nghe được đáp lại, cậu ngước mắt nhìn.

Thi Sách gật đầu với cậu.

“Đi thôi.” Xá Nghiêm lại cầm một hộp sữa cho Thi Sách.

Xe dừng ở cửa nhà trọ, Xá Nghiêm lên xe trước, cửa ghế sau mở ra. Xá Nghiêm quay đầu lại.

Thi Sách từ trước đến nay luôn ngồi ghế cạnh tài xế, hôm nay lần đầu tiên cô ngồi ghế sau, đối mặt với ánh mắt Xá Nghiêm, cô không né tránh, chỉ cổ họng: “Bị cảm, sợ lây.” Giọng khàn đặc, không cần giả vờ.

Nói xong, cô còn rút ra một chiếc khẩu trang màu đen trong túi, đeo lên mặt, võ trang hạng nặng.

Xá Nghiêm nhíu mày, quan sát cô, qua một lúc, mở miệng: “Cô ăn trước đi.” Sau đó xuất phát.

Không đi xa lắm, xe dừng ở cửa hàng thuốc, đây là lần thứ hai Xá Nghiêm tới nơi này, lần trước mua bạch dược Vân Nam cho Thi Sách, giúp cô phun lên trán.

Lúc này cậu mua thuốc cảm và nhiệt kế, trở lại trên xe, cậu đưa cho Thi Sách: “Trước tiên đo nhiệt độ cơ thể, phát sốt thì đi bệnh viện.”

Thi Sách không từ chối, cơ thể là của chính mình. Cô ngậm nhiệt kế trong miệng. Qua một lúc lấy nhiệt kế ra xem.

Xá Nghiêm nhìn gương chiếu hậu, hỏi: “Mấy độ?”

“Ba mươi bảy.” Không phát sốt.

Hành trình tiếp theo, Thi Sách đương nhiên không nói chuyện với Xá Nghiêm, cô ăn sáng xong, đeo khẩu trang lên, cả đường im lặng tới đài truyền hình, bắt đầu một ngày làm việc.

Giọng khàn nên phỏng vấn cũng cố sức, âm thanh cũng khó phát ra, thường xuyên còn ho khan, Xá Nghiêm bảo bên nhân vật chờ, một tay cậu cầm camera, một tay cầm cánh tay Thi Sách, đưa cô về xe phỏng vấn.

Lái xe hút thuốc ở trong xe, Xá Nghiêm để Thi Sách ngồi ra sau, nói: “Cô nghỉ ngơi đi, phỏng vấn để tôi làm.”

“Cậu làm?” Thi Sách ồm ồm hỏi.

Xá Nghiêm gật đầu, mở cửa kính xe để mùi thuốc bay đi, cởϊ áσ khoác đồng phục màu đỏ《 Tin tức chín giờ 》 đặt lên đùi Thi Sách.

Nhiệt độ mùa thu thích hợp, nơi này không phải bờ biển, lại không có gió, cho dù mở ra toàn bộ cửa kính xe, Thi Sách cũng không lạnh.

Trên đùi ấm áp, cô cởi hết nút áo khoác ra, lại lau vài cái, vuốt nếp nhăn trên áo khoác, sau đó dán mặt lên cửa xe nhìn ra bên ngoài.

Địa điểm phỏng vấn chọn ở vùng ven đường xanh hoá, Xá Nghiêm để camera lên giá, cầm microphone đối mặt nhân vật.

Áo khoác đưa cho cô, Xá Nghiêm mặc chính là quần áo cô lựa chọn thay cậu, mấy ngày nay cậu không chạm qua đồ cũ.

Phỏng vấn thuận lợi chấm dứt, cả ngày cô nói với Xá Nghiêm chưa đến mười câu.

Tối nay Thi Sách trực đêm, sau khi bầu trời tối đen cô uống thuốc cảm, qua mười giờ, cô nước mũi chảy ròng chạy về salon màu nâu trong văn phòng, có một thời gian không ngủ, khuynh hướng cảm xúc vẫn quen thuộc như cũ.

Trên người cô đã có một chiếc áo khoác, Xá Nghiêm đi qua, lại giúp cô đắp thêm chiếc nữa.

Trong văn phòng tính cả bọn họ chỉ còn lại bốn người, mọi người làm việc của mình không ai nói chuyện phiếm. Mười hai giờ có thể tan tầm, chỉ còn mười lăm phút, Xá Nghiêm cầm cốc của Thi Sách vào phòng trà nước.

Đồng nghiệp đi qua nói: “Đêm nay ổn rồi, điện thoại một lần cũng chưa vang lên.”

Dứt lời, điện thoại đột nhiên vang lên, Thi Sách trên sô pha lập tức bừng tỉnh, cổ họng vừa ngứa vừa khô, không ngừng ho.

Xá Nghiêm đưa cốc nước ấm cho cô, Thi Sách lại dùng sức hắng giọng, uống một hơi cạn sạch, bỏ cốc xuống, mặc áo khoác vào, cô và Xá Nghiêm xuất phát.

Tin tức đột ngột, năm thanh niên lạc đường trong núi, sau khi phát ra tín hiệu cầu cứu bên ngoài không còn liên lạc được với bọn họ, nửa tiếng trước đội cứu viện đã triển khai công việc, Thi Sách và Xá Nghiêm nhanh chóng chạy tới hiện trường.

Thi Sách đã có thể nói được một ít, tuy rằng vẫn khàn, nhưng không ảnh hưởng đến việc giao tiếp.

Cô và Xá Nghiêm đi theo sau đội cứu viện tiến hành phỏng vấn, Thi Sách vừa đi vừa lau nước mũi, hết hai túi khăn giấy, còn không tìm được người mất tích.

Đội cứu viện một lần nữa thảo luận phương án, Thi Sách và Xá Nghiêm lấy xong tài liệu hình ảnh, đi sang một bên.

Trời vẫn còn tối, vẫn là đêm khuya, trên đầu đầy sao.

Xá Nghiêm đặt camera xuống đất, hỏi: “Có mệt không?”

Thi Sách lắc đầu, làm biểu tượng OK, cô dựa vào cây, mượn sức nghỉ ngơi.

Mệt thì mệt, nhưng vẫn có thể kiên trì.

Cô tranh thủ thời gian rảnh viết bản thảo phỏng vấn, cúi đầu, sau gáy lộ ra, đột nhiên có thứ gì đó lành lạnh, cô ngẩng đầu, nhíu mày sờ sau cổ, hình như sờ được cái gì đó mềm mềm, tiếp đó thứ kia lập tức tiến vào trong quần áo cô.

Người có lẽ không sợ chuyện cụ thể, nhưng theo bản năng sẽ sinh ra sợ hãi với chuyện không biết.

Cả người Thi Sách run lên, nhe răng trợn mắt phủi quần áo, tóc gáy đều dựng cả lên.

Xá Nghiêm giữ chặt cánh tay cô, hỏi: “Làm sao vậy?”

Thi Sách chỉ sau lưng: “Sâu!”

Xá Nghiêm cởϊ áσ khoác cô xuống, nói: “Đừng nhúc nhích.”

Nhìn trong áo khoác, kiểu dáng rộng thùng thình, nhìn kĩ một lần, tuy rằng ánh sáng không tốt, nhưng không thấy gì.

Thi Sách quay đầu lại: “Có gì không? Đã đi ra chưa?”

Xá Nghiêm không có cách nào xác định, cậu bật đèn pin di động chiếu xuống, ngọn đèn chiếu vào eo và hai tay trắng nõn.

Cậu lại nhìn người đứng trước ngực, sợi tóc rơi xuống, gió thổi qua cọ vào vành tai cậu.

“Không có gì.” Xá Nghiêm bỏ tay xuống nói, “Có thể đã rớt rồi.”

Thi Sách lại kéo quần áo: “Cậu xác định?”

“Ừ.”

Thi Sách lại không thoải mái, loại cảm giác lạnh lẽo vẫn còn ở trên người. Cô dùng sức hít nước mũi, cũng không dám dựa vào cây nghỉ ngơi.

Xá Nghiêm đột nhiên tránh ra, tìm đồng nghiệp bên truyền thông khác hỏi, trở về đưa khăn giấy, nói: “Chỉ có một tờ.”

Thi Sách rất dễ dàng thỏa mãn, cô thoải mái xì mũi.

Xá Nghiêm đứng bên cạnh cô, sau đó lui ra phía sau nửa bước, đè lại bả vai cô, dùng sức kéo về phía sau.

Thi Sách nghiêng đầu nhìn cậu, Xá Nghiêm dừng lại, nói: “Dựa vào tôi nghỉ ngơi.”

Thi Sách: “. . . . . .”

Cô muốn dịch về phía trước, nhưng Xá Nghiêm đột nhiên tăng thêm sức, lưng cô dán sát vào Xá Nghiêm.

Xá Nghiêm xoa bóp vai cô một lúc, xác định cô không nhúc nhích mới buông tay. Cậu đút hai tay vào túi, không chạm vào Thi Sách, “Cứ như vậy đi.” Cậu nhìn cô nói.