Tiểu thiếu gia ngồi trên sô pha, ngơ ngác nhìn chằm chằm chiếc nút tay áo.
Cậu không ngờ Tiểu thần tượng lại tới tìm cậu, anh có ý gì vậy?
Tiểu thiếu gia nghĩ thế nào cũng không ra, cậu cào mái tóc xoăn rồi ôm chú gấu trúc bông bên cạnh, rúc vào chiếc sô pha mềm mại.
Đột nhiên cậu nghĩ tới chuyện gì đấy, cậu lấy điện thoại lên Weibo tìm tên người kia, hàng loạt tin hiển thị là những lời khen ngợi và các kế hoạch hoạt động, kế hoạch tuyên truyền điện ảnh, truyền hình.
Mới nửa năm thôi mà anh đã khác đi hoàn toàn, càng nhiều người phát hiện ra ánh hào quang và sự xuất sắc của anh, càng ngày anh càng được yêu thích hơn.
Tiểu thiếu gia lướt màn hình, trong lòng là cảm xúc khó nói tên.
Cậu không kiềm lòng được, chọc lên gương mặt vui vẻ trên màn hình, lầm bầm: "Lúc em thích anh, còn chưa có nhiều người biết anh như thế này đâu".
Cậu như chú bé phát hiện ra một vườn hoa bí mật, lập tức muốn giấu nó đi, muốn công khai khẳng định chủ quyền của mình.
Nhưng sự thật là phong cảnh không thể chỉ thuộc về một người.
Cậu rũ mắt, tắt màn hình điện thoại rồi đặt nút tay áo vào hộp.
Tiểu thiếu gia xem việc này là ngoài ý muốn, Tiểu thần tượng bất ngờ nổi hứng tới gặp cậu thôi, ai ngờ một tuần sau cậu lại nhặt được tên kia trước cửa nhà.
"Sao anh lại tới nữa?"- Tiểu thiếu gia phồng mặt nhìn anh.
Tiểu thần tượng chả cần thể diện gì, chăm chăm bám sát theo cậu, không biết xấu hổ đẩy mạnh cửa, đi vào nhà.
Tiểu thiếu gia lười để ý tới anh, mặc kệ anh vậy, không biết rốt cuộc là vì cậu lười hay đơn giản là muốn như thế.
Tiểu thần tượng không cho Tiểu thiếu gia xuống bếp, anh hiểu tính của nhóc con này, dù biết nấu cơm rồi cũng chỉ nấu khi cần thiết lắm thôi.
Bàn đồ ăn thịnh soạn trông khá phô trương, Tiểu thiếu gia không kiềm lòng được: "Hai người chúng ta có phải heo đâu".
Tiểu thần tượng ngừng việc đang làm, nghiêm túc trả lời cậu: "Tất cả đều là món em thích".
Vì vậy Tiểu thiếu gia không nói gì nữa, vùi đầu ăn cơm, Tiểu thần tượng cười bất đắc dĩ.
Cơm đã dùng xong thì người cũng đi được rồi, Tiểu thiếu gia đứng ngay cửa chờ tiễn anh đi.
Tiểu thần tượng lại không nhúc nhích, Tiểu thiếu gia liếc thoáng qua anh rồi quay mặt đi, ra vẻ lạnh lùng: "Chỗ của tôi không cho người ngoài ngủ lại".
Tiểu thần tượng bước lại, nét mặt anh rất dịu dàng, giọng nói lại có vẻ căng thẳng: "Tiểu Lâm, anh rất nhớ em".
Tiểu thiếu gia sửng sốt, cậu ngẩng đầu nhìn anh, rốt cuộc giận dữ lên: "Tạ Đồ Nam anh nói vậy là có ý gì?".
Cậu nói xong lại càng kích động: "Tuy rằng tôi thích anh, nhưng đó là việc riêng của tôi. Anh không thích đàn ông mà tôi tùy tiện tìm anh là tôi sai, khi ấy tôi không hiểu chuyện lỡ làm cho anh ghê tởm, đấy chính là tôi sai, nhưng tại sao anh lại đối xử với tình cảm của tôi như vậy? Người nói không thích tôi chính là anh, giờ nói nhớ tôi vẫn là anh. Anh thích tôi cái gì cơ? Lên giường với tôi sao?".
Tiểu thiếu gia chùi khóe mắt, vẫn ngẩng đầu nhìn anh: "Hơn nữa, anh có quyền gì mà muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?".