Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 15: Đánh cược mạng sống

“Đừng đυ.ng ta.”

Phượng Khương Trần lạnh lùng liếc mắt nhìn tên quan sai đang tiến tới chỗ nàng khi tên quan sai đứng ngây người ra thì nàng tự mình đứng lên.

Nàng phủi bụi trên người một cái cũng không hề có chút tức giận hay là xấu hổ nàng bình tĩnh lui về phía sau một bước rồi nhìn Tô Vân Thanh: “Tô công tử ngươi đẩy ta ta ghi nhớ. Bây giờ cho ta yên tĩnh một chút ta nói ta muốn cứu người.”

Với lập trường và nguyên tắc của bác sĩ khiến nàng không thể nào đứng trơ mắt nhìn đứa trẻ ấy rõ ràng là còn sống nhưng lại bị người khám nghiệm tử thi xem là xác chết.

Thấy chết mà không cứu cũng giống như là gϊếŧ người vậy!

Nàng không làm được!

“Ngươi nói gì? Đệ đệ ta thật sự vẫn chưa chết ngươi thật sự có thể cứu đệ ấy?” Tô Vân Thanh sững sờ tại chỗ thấy đôi mắt trong trẻo kia của Phượng Khương Trần nhất thời hắn không biết phải nói như thế nào cả người hắn cứ như bị choáng vậy.

Nếu như đổi lại là bất kỳ chuyện gì đó Tô Vân Thanh cũng sẽ không tin tưởng Phượng Khương Trần nhưng chuyện này…

Hắn không bỏ được suy nghĩ không tin nàng.

Đệ đệ của hắn còn trẻ như vậy tốt như thế nhưng lại bị chết oan.

Hắn đau khổ đến mức không có cách nào kìm lại được bản thân hận không thể đâm ngàn vạn nhát dao vào kẻ thù cho hắn ta phải chôn theo đệ đệ hắn.

Nhưng còn bây giờ thì sao?

Có người nói đệ đệ hắn có thể cứu.

Điều này khiến hắn làm sao dám hoài nghi.

Giống như hắn đang chết đói có người cho hắn một nửa cái bánh bao vậy.

Dưới tình huống này hắn có thể cự tuyệt sao?

Hắn không thể.

Tô Vân Thanh giống như người đang chết chìm mà bắt được khúc gỗ nổi vậy hắn lộ ra vẻ mặt đầy khao khát mà nhìn về phía Phượng Khương Trần chờ đợi kỳ tích xuất hiện.

“Tô công tử công tử đừng tin vào lời của yêu nữ này làm sao có thể nàng ta làm sao có thể cứu được tiểu công tử tiểu công tử đã chết bọn ta có thể khẳng định tiểu công tử không còn hơi thở nữa trừ phi Phượng tiểu thư là yêu quái.”

Người khám nghiệm tử thi la ầm lên hắn ta trợn mắt nhìn Phượng Khương Trần một cách hung tợn.

Phượng Khương Trần nhìn tên khám nghiệm tử thi thấp bé thô bỉ kia và nói với giọng khinh thường: “Là không có hô hấp hay là hô hấp rất yếu ớt ngươi chắc chắn là tim đệ ấy không đập sao? Đệ ấy nằm đây được bao lâu rồi? Qua bốn canh giờ chưa?

Chết bốn canh giờ mà thi thể vẫn có thể hồng hào ấm như vậy sao?

Chết bốn canh giờ thi thể vẫn không xuất hiện trình trạng đông cứng lại à?

Ngươi có thể khẳng định là đệ ấy chết chứ không phải là ngươi chẩn đoán sai sao?

Ngươi thật sự có thể khẳng định rằng ta cứu sống đệ ấy thì ta chính là yêu nữ sao?

Là người khám nghiệm tử thi đến cả người chết và người sống mà ngươi cũng không phân biệt rõ được ngươi có tư cách gì ở đây kêu la với ta ngươi cái tên phạm tội gϊếŧ người như ngươi cút ra ngoài ngay cho ta!”

Phượng Khương Trần nổi giận mà chỉ tay về phía cửa khí thế này của nàng chắc chắn không phải là thứ mà một tiểu thư nhà quan yếu đuối có được.

“Người phạm tội gϊếŧ người? Ngươi ngươi ngươi…” Tên khám nghiệm tử thi chỉ về phía Phượng Khương Trần toàn thân không ngừng run rẩy dáng vẻ trông cứ như bị đả kích sâu sắc.

Trước một chuỗi câu hỏi liên tiếp của Phượng Khương Trần qua nửa ngày mà hắn ta vẫn không biết phải trả lời như thế nào.

Phượng Khương Trần cũng không để ý tới hắn ta nữa nàng hừ một tiếng rồi lập tức xoay người nhìn về phía cổ “Thi thể” kia.

Tên khám nghiệm tử thi kia không cam lòng muốn tiến lên trước Tô Vân Thanh đã bình tĩnh trở lại hắn liếc mắt nhìn người bên cạnh hắn ra hiệu người ngăn tên khám nghiệm tử thi tiến lên.

Tô Vân Thanh nhìn Phượng Khương Trần tỉnh táo và nghiêm túc trong lòng hắn hoảng sợ nhìn thế nào cũng có cảm giác là Phượng Khương Trần không được bình thường so với nàng làm người ta tươi đẹp dung nhan hấp dẫn hơn người nhưng là một loại khí tức thần kỳ nào đó không nói ra được.

Nén nghi ngờ ở trong lòng xuống Tô Vân Thanh nói: “Phượng tiểu thư ngươi chắc chắn là đệ đệ ta chưa chết thật sự cứu sống được đệ đệ ta nếu lỡ như ngươi không thể cứu sống được? Ngươi lấy cái gì để bồi thường đây?”

“Bồi thường? Không phải các ngươi đều cho là đệ ấy đã chết rồi sao ta không cứu sống xấu nhất cũng chỉ là như vậy.” Phượng Khương Trần không quay đầu lại nhưng Tô Vân Thanh vẫn có thể biết lúc nói lời này Phượng Khương Trần lộ ra vẻ mặt giễu cợt.

Tô Vân Thanh là người nào?

Đại công tử nhà họ Tô quan thương đứng đầu nhà giàu nhất hoàng thành nhìn về Đông Lăng hắn tuyệt đối là một nhân vật thấy Phượng Khương Trần ngạo mạn như vậy cái kiêu ngạo của quý công tử cũng lộ ra hắn nói bằng giọng không mấy thân thiện:

“Phượng Khương Trần hôm nay nếu ngươi không cứu sống được đệ đệ của ta ta lập tức gϊếŧ chết ngươi vì đệ đệ ta mà chôn theo…”

Hắn ghét nữ nhân không trong sạch này chạm vào đệ đệ của hắn nhưng nếu như có thể cứu được đệ đệ vậy thì không bàn những thứ khác.

“Gϊếŧ ta?” Cơn thịnh nộ của Phượng Khương Trần lập tức bị bộc phát nàng xoay người híp đôi mắt lại mà nhìn Tô Vân Thanh thật kỹ.

Thấy trong mắt của Tô Vân Thanh hiện lên vẻ khinh thường và căm ghét thì Phượng Khương Trần đột nhiên bật cười.

Phượng Khương Trần nuốt lời muốn nói xuống nàng nói một cách rất bình thản: “Được nếu ta không cứu sống được đệ đệ của ngươi ta lập tức lấy mạng ta ra cho đệ đệ ngươi chôn theo. Nếu như ta cứu sống được đệ đệ của ngươi như vậy thì phiền Tô công tử đây quỳ xuống nói xin lỗi ta.”

Mặc dù Phượng Khương Trần cảm thấy tức giận nhưng nàng không mất lý trí nàng biết trên đời này sẽ không ai tin rằng một cô nương yếu đuối như nàng lại có năng lực cứu người nhất là cổ “Thi thể” ở trước mặt này đã được tên khám nghiệm tử thi chứng minh là đã chết.

Đây không phải là thế giới nàng quen biết ở nơi này không một ai tin là nữ nhân biết y thuật.

Mặc dù trong lòng nàng không vui nhưng Phượng Khương Trần cũng không để cái tâm tình này quấy nhiễu bản thân nàng quá lâu. Thế là nàng hít một hơi nén hết tất cả những âu lo bừa bộn xuống.

Là bác sĩ nhất định phải tỉnh táo nếu ngay cả tỉnh táo mà cũng không làm được thì làm sao có thể chữa trị làm sao kê thuốc làm sao cầm dao.

“Được!” Tô Vân Thanh gật đầu.

Ở chỗ tối trên nóc nhà Tây Lăng Thiên Lâm và nam nhân mặc bộ y phục đen đều đồng loạt ngẩn ra.

Phượng Khương Trần ngươi lấy đâu ra tự tin vậy? Quan trọng nhất là ngươi lấy bản lãnh ở đâu ra mà có thể khiến cho cổ “Thi thể” kia sống lại?

Bọn ta muốn nhìn một chút ngươi phi phàm đến dường nào.

Lúc này hai người trên nóc nhà đều quên mất mục đích ban đầu của bản thân tầm mắt của hai người không hẹn mà cùng tập trung nhìn về phía Phượng Khương Trần.

Chờ đợi kỳ tích xuất hiện.

Cả căn phòng giữ xác nhanh chóng trở nên yên tĩnh những người có mặt ở đó ai cũng hô hấp cẩn thận nhìn Phượng Khương Trần không chớp mắt cứ như rất sợ sẽ bỏ qua cái gì.

Khi này Phượng Khương Trần giống như là trở thành một người khác vậy nàng tỉnh táo chuyên nghiệp nghiêm túc trên người nàng toát ra mị lực không thể nói được khiến cho mọi người không thể nào dời mắt.

Đầu óc của Tô Vân Thanh cũng nhanh chóng trở nên mơ hồ.

Cô nương như vậy mà Lãng Vương bỏ lỡ có lẽ là điều tiếc nuối nhất hôm này của Lãng Vương.

Không khí ở trong phòng giữ xác thay đổi nhưng Phượng Khương Trần lại không hề phát hiện ra khi nàng chuẩn bị cứu người nàng chính là một y bác sĩ chuyên nghiệp bất luận ở hoàn cảnh nào bất kể là điều kiện tồi tệ đến dường nào nàng cũng không phụ lòng chuyên môn của bản thân.

Hít vào một hơi thật sâu ổn định lại nhịp đập hỗn loạn của bản thân Phượng Khương Trần tự nói với bản thân cho dù đổi thể xác thì Phượng Khương Trần vẫn là Phượng Khương Trần là nữ quân y chiến công hiển hách…

Phượng Khương Trần cúi người xuống đôi môi đặt trên “Thi thể”.

Túi trị liệu thông minh đã chắc chắn rằng cổ họng của người thiếu niên này có dị vật.

Nếu điều kiện cho phép nàng hoàn toàn có thể trực tiếp làm một cuộc giải phẫu nhỏ để lấy dị vật kia ra.

Nhưng Phượng Khương Trần biết quý công tử tên Tô Vân Thanh đang đứng sau lưng kia chắc chắn sẽ không cho phép nàng làm như vậy.

Mà điều nàng có thể làm chính là lợi dụng việc hô hấp nhân tạo thử xem một chút là có thể lấy dị vật kia ở trong cổ họng người thiếu niên này ra không.

Dĩ nhiên là nếu như không thể lấy ra thì chắc chắn phải giải phẫu rồi.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Tô Vân Thanh nuốt nước miếng ngón trỏ chỉ về phía Phượng Khương Trần nó run rẩy tựa như lá cây trong gió.

Mặc dù “Thi thể” kia là đệ đệ ruột của hắn hắn cũng không thể hôn một cái như vậy được.

Đó là người chết đấy!

Phượng Khương Trần cũng không có đáp lại Tô Vân Thanh nàng chỉ không ngừng lặp lại động tác này.

Nàng phải vô cùng cẩn thận lỡ như có thể lấy dị vật ở trong cổ họng của người thiếu niên này ra mà bị nàng nuốt mất vậy thì không phải xui xẻo ngược lại sao?

Daĩ nhiên là Phượng Khương Trần biết cho dù nàng có nuốt xuống chắc hẳn cũng chết không được nhưng nàng cần bằng chứng chứng minh thiếu niên này thật sự chưa chết.

Lang băm và tên khám nghiệm tử thi vô năng thật sự hại chết người.

Phượng Khương Trần không ngừng lặp lại hành động cũ nhưng mà… Nửa ngày sau vẫn không hề có chút gặt hái gì.

Trán thấm ướt tầng mồ hôi Tô Vân Thanh tên khám nghiệm tử thi quan sai còn có người ở trên nóc nhà ai cũng đều đang nhìn Phượng Khương Trần hồi hộp đến mức quên cả hít thở.

Chính bọn hắn cũng không biết bản thân đang hy vọng Phượng Khương Trần có thể cứu người sống lại chứng minh Phượng Khương Trần là đúng.

Hay là hy vọng Phượng Khương Trần thất bại chứng minh nàng chỉ là một kẻ lừa gạt…a