“Phượng Khương Trần?”
Đông Lăng Tử Lãng thăm dò gọi một tiếng Phượng Khương Trần vẫn không nhúc nhích như cũ hai mắt nhắm nghiền.
“Không phải là chết rồi chứ?”
Đông Lăng Tử Lãng lo lắng không để ý sự ngăn cản của thái giám ở sau lưng tự mình tiến lên trước kiểm tra.
Đông Lăng Tử Lãng cúi đầu xuống chuẩn bị thăm dò hơi thở của Phượng Khương Trần nhưng vào ngay lúc này.
Phượng Khương Trần bỗng mở hai mắt ra nhìn chằm chằm Đông Lăng Tử Lãng…
“Ngươi…” Đông Lăng Tử Lãng sợ hết hồn ánh mắt này hắn đã từng nhìn thấy khi mẫu hậu hắn muốn gϊếŧ chết một phi tử thì sẽ lộ ra ánh mắt như vậy.
Đây là ánh mắt gϊếŧ người.
“Là ta!” Phượng Khương Trần cười lạnh một tiếng thừa dịp Đông Lăng Tử Lãng chưa kịp phản ứng kéo lấy cổ áo Đông Lăng Tử Lãng mượn lực đứng lên.
“Cái đồ nữ nhân điên này ngươi buông tay ra!” Đông Lăng Tử Lãng kinh hãi theo phản xạ đạp ra một phát.
Phượng Khương Trần nghiêng người một cái chân Đông Lăng Tử Lãng đá lệch ra đá vào trên bắp chân Phượng Khương Trần Phượng Khương Trần bực bội hừ một tiếng nhưng không thể di chuyển cả người mềm nhũn ngã vào trong ngực Đông Lăng Tử Lãng…
Chân phải cắm vào giữa hai đùi vừa nhấc lên đầu gối vừa vặn để ở hạ bộ Đông Lăng Tử Lãng một loạt động tác này rất liền mạch lưu loát…
Phượng Khương Trần thuận thế nằm trên người Đông Lăng Tử Lãng đôi môi kề vào bên tai hắn dùng giọng nói mà chỉ có hai người nghe thấy được nói: “Ta điên rồi cho dù ta có điên cũng là bị các ngươi ép điên Lãng vương điện hạ!”
Người ngoài nhìn vào cái tư thế này sẽ thấy mập mờ cực kỳ không ai có thể thấy rằng Phượng Khương Trần đang uy hϊếp Đông Lăng Tử Lãng.
“Phượng Khương Trần ngươi là đồ nữ nhân không biết xấu hổ” Đông Lăng Tử Lãng thấp giọng nói.
Nơi đó bị người đè vào đầu tiên Đông Lăng Tử Lãng thấy kinh hãi ngay sau đó mặt đỏ lên nhìn ánh mắt Phượng Khương Trần bên ngoài trừ sự khinh bỉ còn có thêm mấy phần chán ghét.
Nghe cấm vệ quân báo lại Phượng Khương Trần đạp một phát làm bể nơi đó của Nghiêm công tử hắn còn tưởng rằng đó là ngoài ý muốn.
Như vậy xem ra là nữ nhân này cố ý hơn nữa nhìn sự thuần thục của nàng thần sắc tự nhiên chắc hẳn không phải là lần đầu tiên.
Vốn là còn sót lại chút áy náy bây giờ ngay cả một chút đồng tình cũng không có tất cả đều là Phượng Khương Trần tự chuốc lấy là chính nàng không biết xấu hổ.
Cô nương nhà lành sẽ giống như Phượng Khương Trần sao?
Hơn nữa thiên hạ này nhiều nam nhân như vậy sao nữ nhân này lại quấn lấy mình không buông.
“Ta có biết hổ thẹn hay không thì liên quan gì đến Lãng vương đâu? Đừng quên bây giờ ngươi không phải là gì của ta cả.” Phượng Khương Trần nhẹ nhàng phun khí lên cần cổ của Lãng vương.
Không bất ngờ gì khi hạ thân nam nhân trước mặt này nổi lên biến hóa.
“Ha ha ha không phải Lãng vương nói ta không biết xấu hổ sao? Bây giờ ngươi như vậy thì gọi là cái gì?” Phượng Khương Trần giễu cợt nói.
Toàn thân Đông Lăng Tử Lãng cứng đờ trợn mắt hung tợn nhìn Phượng Khương Trần.
Hắn cũng không phải là người chết bị nữ nhân trêu chọc như vậy nếu không có phản ứng mới là lạ đó.
Nhưng mà bất kỳ nữ nhân nào cũng đều có thể được duy chỉ có Phượng Khương Trần là không được.
“Phượng Khương Trần cút ngay!” Vừa nói Đông Lăng Tử Lãng vửa đưa một tay ra chuẩn bị đẩy Phượng Khương Trần ra.
Thị vệ ở sau lưng mới phát hiện ra chuyện này bất thường vừa nói vừa chuẩn bị tiến lên lại bị Đông Lăng Tử Lãng quát lui xuống: “Đều lui ra cho bản vương không có lệnh của bản vương không được phép tiến lên.”
“Dạ.” Thị vệ không nghi ngờ hắn liên tiếp lui về phía sau.
Phượng Khương Trần mượn cơ hội này áp sát lần nữa sức nặng toàn thân cũng treo trên người Đông Lăng Tử Lãng lúc hai tay đang vòng lên trên cổ Đông Lăng Tử Lãng thì đầu gối lại dịch lên trên mấy phần nhìn như đang thì thầm thân mật thật ra là uy hϊếp nói: “Lãng vương ngươi có thể thử một chút là ngươi gϊếŧ ta trước hay là ta hủy hoại ngươi trước.”
Biết Đông Lăng Tử Lãng không dám nói ra chuyện mất mặt như vậy cho nên Phượng Khương Trần không kiêng dè chút nào càn rỡ uy hϊếp.
Nam nhân sẽ luôn coi trọng thể diện!
Hủy hoại? Đúng là hủy hoại Phượng Khương Trần chỉ cần dùng sức dịch lên một chút thì không chỉ là hủy hoại tôn nghiêm của nam nhân mà cũng phá hủy cả con đường tương lai của Đông Lăng Tử Lãng.
Vương triều Đông ăng sẽ không để một nam nhân vô dụng làm hoàng đế!
“Phượng Khương Trần ngươi thật là to gan! Ngươi không sợ chết sao?” Mặt Đông Lăng Tử Lãng tối sầm hận không thể ngay lập tức đưa tay lên bóp chết Phượng Khương Trần.
Đã bao giờ Đông Lăng Tử Lãng hắn lại bị một nữ nhân bắt nạt bị một nữ nhân uy hϊếp.
“Ha ha ha sợ chết? Lãng vương ngươi nói nghe thật ngây thơ. Phượng Khương Trần bây giờ so với chết thì tốt hơn được bao nhiêu?” Sự dữ tợn trong mắt Phượng Khương Trần biểu lộ không chút che dấu trước mặt Đông Lăng Tử Lãng.
Đông Lăng Tử Lãng tin Phượng Khương Trần có thể xuống tay được cho dù hắn có là hoàng tử đương triều.
Bây giờ Phượng Khương Trần không có gì cả thì nàng còn sợ cái gì? Ngoại trừ một cái mạng quèn thì nàng không có gì cả.
Mà trong mắt Đông Lăng Tử Lãng thì mạng của Phượng Khương Trần không phải là thứ gì đáng giá cả…
“Phượng Khương Trần ngươi muốn gì?” Đông Lăng Tử Lãng bình tĩnh hỏi nhưng trong mắt lại lóe lên sự không cam lòng.
Có phải hắn nên nhìn nhận lại Phượng Khương Trần nữ tử hèn yếu vô dụng trong lời đồn này hay không.
“Ta muốn gì chẳng lẽ Lãng vương không biết sao? Từ trước đến giờ thứ Khương Trần muốn rất đơn giản chỉ là được sống mà thôi.”
Có rất nhiều người muốn nàng chết một người là hoàng hậu một người là Đông Lăng Tử Lãng còn có Nghiêm công tử gì đó bị nàng đả thương ở cổng thành.
Trong tay những người này từng người đều nắm trọng quyền nếu như không có người ra mặt thay nàng thì nàng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Nói cho dễ nghe thì là hoàng thượng không trị tội nàng đó là bởi vì hoàng thượng biết Phượng Khương Trần phải chết chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Nữ tử không nơi nương tựa thì lấy gì để đấu với quyền quý đây!
“Ngươi muốn bản vương thay ngươi giải quyết chuyện ở cổng thành?” Trong lòng Đông Lăng Tử Lãng âm thầm bội phục.
Khá khen cho Phượng Khương Trần lúc này nàng cũng có thể nghĩ tới những chuyện râu ria vụn vặt này dường như tâm tư rất kín đáo.
Không sai vốn hắn định nếu như chuyện mất trinh trước khi cưới này không thể quật ngã Phượng Khương Trần thì sẽ để Nghiêm gia xuất thủ trừng trị Phượng Khương Trần.
Nữ tử như Phượng Khương Trần không có bối cảnh cũng không có nơi để dựa vào này chết đi lặng yên không tiếng động căn bản sẽ không có người đi điều tra càng không có người nào dám đi thăm dò.
Cái gọi là nhân sĩ chính nghĩa chẳng qua cũng chỉ là con cờ trong tay một số người quyền quý mà thôi.
Phượng Khương Trần gật đầu một cái: “Nói chuyện cùng người thông minh quả nhiên đơn giản. Lãng vương ta muốn ngươi bảo đảm trong vòng nửa năm tới ta vẫn có thể sống tiếp.”
Nửa năm không phải là thuận miệng nói bậy mà Phượng Khương Trần đã tính toán đây là thời gian mà Đông Lăng Tử Lãng có thể chịu đựng được.
Trừ Nghiêm gia ra thì những người không muốn nàng sống cũng không ít!
Ngoài sáng trong tối những người này cũng có liên quan không nhỏ với Đông Lăng Tử Lãng!
Lúc này cũng chỉ có Đông Lăng Tử Lãng mới có năng lực bảo vệ nàng khỏi cái chết.
Nửa năm là cực hạn của nam nhân này rồi nếu quá lâu hắn nhất định sẽ không đáp ứng mà quá ngắn thì nàng lại không đủ thời gian để bày bố.
“Hừ ngươi là kẻ thù mà cũng muốn bản vương để tâm tới sao? Bảo đảm ngươi còn sống trong vòng nửa năm ngươi cho rằng mình là ai bản vương dựa vào đâu mà để tâm tới sống chết của ngươi!”
“Lãng vương đây là ngươi đang giả bộ hồ đồ sao? Tại sao có người muốn gϊếŧ ta Lãng vương còn không biết hay sao? Chẳng qua chỉ là nửa năm mà thôi chẳng lẽ Lãng vương muốn nửa đời sau ở trong cung làm bạn với thái giám?” Phượng Khương Trần nhẹ nhàng cười một tiếng một màn này trong mắt người ngoài lại thành ra là có tình ý.
Vốn dĩ Lãng vương và Phượng Khương Trần cũng là có tình ý chẳng qua là…
Aiz vận mệnh trêu đùa con người!
Mà chân tướng chỉ có người trong cuộc mới hiểu được.
Đông Lăng Tử Lãng cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi uy hϊếp bản vương?”
“Không phải lần đầu nhiều thêm một lần nữa cũng đâu có sao?” Phượng Khương Trần không thèm để ý chút nào đến sát khí trên người Đông Lăng Tử Lãng.
Hai người đều đã xé rách mặt nhau rồi còn kiêng dè gì nữa…
Phượng Khương Trần cũng được cha mẹ nuôi dưỡng cũng chỉ có một cái mạng Đông Lăng Tử Lãng ngươi sợ chết thì sao mà Phượng Khương Trần ta không sợ chết được…
Đông Lăng Tử Lãng nhìn Phượng Khương Trần giống như là muốn nhìn rõ Phượng Khương Trần vậy.
Phượng Khương Trần không quan tâm chút nào máu trên trán chảy thẳng một đường xuống má nàng giống như là không phát hiện ra vậy tùy ý để Đông Lăng Tử Lãng quan sát.
Thảm hại cũng được!
Kinh khủng cũng được!
Hèn mọn cũng được!
Vô liêm sỉ cũng được!
Phượng Khương Trần nàng chính là Phượng Khương Trần sao phải quan tâm người khác thấy thế nào.
Hai người cứ nhìn chăm chú như vậy từ xa nhìn qua giống như là một đôi tình nhân tình cảm thắm thiết vậy…
Lúc này trong mắt của bọn họ chỉ có đối phương!