Đào Hôn Chỉ Nam

Chương 32: Quan hệ hợp tác

Ở trong nhận thức của Carlos, Cevi chính là một tên quái thai bạo lực, hắn hoàn toàn không ngờ được, Claire vậy mà lại thích Cevi, chẳng lẽ Claire có khuynh hướng tự ngược sao?

Trầm mặc thật lâu, Carlos mới tiêu hóa được những lời này, có chút xấu hổ nói: “Cevi? Cậu xác định là cậu thích cậu ấy sao? Cậu ấy còn trâu bò hơn cả Alpha…”

Biểu tình trên mặt Claire cũng có chút rầu rĩ, ra vẻ bất đắc dĩ thở dài, nói: “Đúng vậy, cậu ấy lợi hại như thế, còn là một vương tử, muốn cùng một chỗ với cậu ấy, cũng không phải là chuyện dễ dàng… Cho nên, tôi hi vọng cậu có thể giúp tôi.”

“Tôi phải giúp cậu thế nào?” Carlos nghi hoặc hỏi, “Giúp cậu liên thủ đánh bại Cevi sao?”

“…” Tên này thật đúng là đầu gỗ, Claire bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, nói, “Năm đó, khi vương thúc Berg truyền ra tin tức muốn kết hôn, đã có rất Alpha đến hoàng cung cầu hôn, cuối cùng bệ hạ lựa chọn chú Drew của cậu, chuyện này cậu đã nghe nói rồi chứ?”

Carlos gật gật đầu, nói: “Tôi biết việc này, nghe cha tôi nói, là chú của tôi nhất kiến chung tình với điện hạ Berg, liều chết quấn lấy muốn các trưởng lão trong gia tộc đi cầu hôn, bệ hạ cảm thấy tính cách ông ấy trung hậu thành thật, sẽ không bạc đãi điện hạ Berg, vì vậy mới đáp ứng hôn sự của bọn họ.”

Carlos chỉ mới biết được mặt ngoài. Trên thực tế, nguyên nhân mấu chốt bệ hạ đáp ứng hôn sự này còn có liên quan đến gia tộc Birch, đây rõ ràng là một cuộc hôn nhân chính trị.

Claire nói tiếp: “Đợi sau khi Cevi trưởng thành, bệ hạ nhất định sẽ tìm kiếm một Alpha ưu tú cho Cevi, đám cưới giữa vương thất và Quân bộ đã là truyền thống mấy trăm năm qua, bệ hạ tương đối có thiện cảm với gia tộc Birch, cậu và Cevi lại vừa vặn cùng tuổi, ngộ nhỡ để thân càng thêm thân, bệ hạ cho cậu và Cevi kết hôn…”

Carlos bày ra biểu tình sợ ngây người, liên tưởng đến tình cảnh trước đây bị Cevi một cước quật ngã trên mặt đất suýt chút nữa rụng mất răng cửa, hắn liền không nhịn được cảm thấy ê răng, vội nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không đáp ứng.”

Claire vừa lòng cười, vỗ vỗ bả vai Carlos: “Vậy còn được, cậu đừng tranh giành Cevi với tôi là tốt rồi.”

Carlos không nhịn được nói: “Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không tranh giành với cậu. Cậu có thể thu thập con quái thú Cevi kia, toàn bộ Alpha đế quốc đều cảm tạ cậu.”

Nhớ tới mấy bạn học Alpha vừa nhìn thấy cơ giáp của Cevi liền bị dọa chạy, Claire không nhịn được cười cười, nói tiếp: “Cậu không có suy nghĩ gì với Cevi, vậy thì tốt quá rồi. Thế nhưng vẫn còn không ít Alpha vì chịu áp lực của gia tộc mà muốn kết hôn với Cevi, lại thêm một số Alpha cá tính rất mạnh muốn chinh phục Cevi nữa, tình địch của tôi cũng không ít, còn cần sự trợ giúp của cậu.”

Lúc này Carlos mới hiểu được suy nghĩ của Claire, như vậy là muốn hắn đến lúc đó sẽ đứng về phía Claire, hai người liên thủ dù sao vẫn tốt hơn một mình một ngựa, nếu như có người hỗ trợ, khả năng Claire giành được thắng lợi cuối cùng sẽ lớn hơn rất nhiều.

Giúp bạn bè theo đuổi bà xã, đây là chuyện đương nhiên. Nhưng vừa nghĩ đến bà xã Claire muốn theo đuổi còn lợi hại hơn cả bản thân mình, sắc mặt Carlos cũng có chút xấu hổ.

“Tôi có thể giúp được gì sao?” Carlos vuốt mũi hỏi.

Claire nói: “Nhất định sẽ giúp được, đến lúc đó chúng ta cứ hành động tùy theo hoàn cảnh đi.”

“Được.” Carlos dừng một chút, lại không cam lòng hỏi, “Cậu xác định là cậu muốn lấy Cevi về nhà chứ? Cậu không sợ cậu ấy sẽ đánh cậu mỗi ngày sao?”

Claire mỉm cười nói: “Không sợ.”

Carlos giơ ngón tay cái về phía Claire, cảm thấy y thật quá gan dạ.

Nếu hai người đều đã biết bí mật của nhau, Carlos cũng sẽ không giấu giếm tâm sự nữa, mở miệng nói: “Mặc dù Cevi bạo lực thật, nhưng ít nhất thân thể cậu ấy cũng vô cùng khỏe mạnh, vui vẻ đến năm 18 tuổi cũng không có vấn đề gì, thế nhưng Edean…” Vừa nói tới đây, trong lòng Carlos liền vô cùng đau đớn, “Bệnh của cậu ấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp tốt, không biết baba cậu ấy tính toán thế nào, nếu nhóm chuyên gia của bệnh viện trung ương không nghiên cứu chế tạo thành công loại thuốc mới, vậy phải làm sao bây giờ? Edean có thể sẽ…”

Có thể sẽ chết.

Những lời này Carlos làm thế nào cũng không nói nên lời.

Qua vài năm ở chung với nhau, Carlos vẫn luôn không nhịn được đặt ánh mắt trên người Edean, vừa nghĩ tới cậu bé vừa yên lặng vừa ôn nhu kia lại nằm trên giường biến thành một thi thể lạnh như băng không thể mở mắt được nữa, Carlos liền cảm thấy tim như bị dao cắt.

Hắn vẫn nhớ rõ cảnh tượng mình cõng Edean đi bệnh viện trước đây, khi đó tuổi còn nhỏ, Edean cũng mới chỉ là một đứa trẻ, ngoan ngoãn ghé vào lưng mình, cánh tay vòng trên cổ mình vừa nhỏ vừa trắng, giống như chỉ hơi dùng sức là có thể bẻ gãy, hơi thở nhẹ nhàng phất bên tai, mềm nhẹ, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.

Mấy năm nay, nhìn đứa trẻ nhu thuận kia chậm rãi lớn lên, biến thành một thiếu niên yên tĩnh ôn nhu như hiện giờ, cảm giác đau lòng của Carlos càng lúc càng mãnh liệt. Từ nhỏ Edean đã phải chịu nhiều đau khổ, tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng mỗi tuần đều phải đến bệnh viện rút máu xét nghiệm, mỗi ngày trước ba bữa cơm đều phải uống nhiều thuốc như vậy, đổi lại là người bình thường chắc đã sớm không chịu nổi, nhưng Edean lại vẫn yên lặng chịu đựng. Mấy năm qua y thuật đã phát triển rất nhanh, thuốc hiện tại Edean dùng có hiệu quả tốt hơn nhiều so với trước kia, cũng rất ít khi bị ngất. Nhưng Carlos vẫn không thể yên lòng, cứ cảm thấy bệnh của Edean giống như một cái dằm chôn trong lòng hắn, chỉ cần một ngày chưa nhổ ra, thì vẫn sẽ thỉnh thoảng chọc cho trái tim hắn đau đớn.

Nghĩ đến đây, Carlos không nhịn được nói: “Chúng ta phải nghĩ biện pháp thôi, cũng không thể cứ ngồi chờ chết như vậy.”

“Loại bệnh này xuất phát từ vấn đề của tế bào tạo máu, muốn hoàn toàn trị tận gốc thì nhất định phải tiến hành nuôi cấy tế bào, dựa vào thuốc sẽ không thể làm được điều này.” Claire nói.

Carlos nghiêm túc gật gật đầu: “Cậu nói đúng, cho dù chú Randy nói rằng loại thuốc mới này thật sự có hiệu quả, nhưng cũng chỉ có thể đạt được tác dụng khống chế bệnh tình, không thể hoàn toàn trị tận gốc. Về sau mỗi ngày Edean vẫn phải uống rất nhiều thuốc… Cậu ấy cũng không thể uống thuốc cả đời chứ?”

Vừa nghĩ tới người kia mỗi ngày đều phải nhét vào miệng rất nhiều loại thuốc giống như ăn đồ ăn vặt, Carlos đã cảm thấy vô cùng buồn bực, chỉ hận không thể đoạt lấy toàn bộ thuốc trong tay cậu ném xuống đất. Carlos nắm chặt nắm tay, nghiêm túc nói: “Tôi nhất định phải nghĩ biện pháp cứu cậu ấy.”

Claire cúi đầu nghĩ nghĩ, nói: “Như vậy đi, mấy ngày nữa sau khi thi xong, tôi sẽ đi điều tra chi tiết về chú Randy, cậu thì đến bệnh viện trung ương hỏi xem tiến độ nghiên cứu thuốc và tác dụng cụ thể như thế nào, quan hệ của ông nội cậu rộng như vậy, chút chuyện ấy chắc là không khó.”

Carlos lập tức gật đầu: “Được, sau khi tôi về nhà sẽ lập tức đến hỏi.”

***

Trong cuộc thi cuối kỳ năm nay, Cevi lại đạt được thành tích tối đa toàn bộ miểu sát tất cả Alpha, thành tích của Claire và Carlos cũng không tồi, nhất là nhờ mỗi ngày cùng luyện tập khống chế cơ giáp với Cevi, điểm thi môn thực tiễn điều khiển cơ giáp của hai người đều đạt tối đa.

Edean không tham gia vào các cuộc thi thực tiễn, chỉ cần đi thi mấy môn lý luận. Toán học của cậu dưới sự trợ giúp của Cevi đã tốt hơn rất nhiều, thế nhưng đầu óc cậu trời sinh không nhanh nhạy, đề thi toán học lại càng lên cao càng khó, thành tích cuối cùng của cậu cũng chỉ có thể miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn 70 điểm.

Chẳng qua, đối với cậu và Cevi, thành tích của cuộc thi lần này đã không còn quan trọng nữa, bởi vì bắt đầu từ năm sau, bọn họ sẽ phải rời học viện Sao Paulo ở thủ đô, cùng nhau đến học viện Elllen ở thiên hà Tiên Nữ học tập.

Carlos rõ ràng rất luyến tiếc Edean, tối hôm đó sau khi thi xong, hắn liền không nhịn được hẹn Edean tới rừng quả ngũ tinh phía sau trường học.

Edean nhìn thiếu niên vẻ mặt nghiêm túc trước mặt, nghi hoặc hỏi: “Lớp trưởng, tìm tôi có việc sao?”

Carlos gãi gãi đầu, sau đó mới lấy ra một thứ từ sau lưng, nghiêm túc nói: “Cái này cho cậu, là tôi tự làm đó.”

“Đây là cái gì?” Edean nhìn cái đĩa màu bạc hình thù kỳ quái trước mặt, hỏi.

Mặt Carlos có chút nóng lên, ra vẻ bình tĩnh nói: “Là khay đựng hoa quả làm từ lá cây… Sao cậu lại ngốc như vậy, cái này cũng không nhìn ra?”

Edean nghĩ thầm trong lòng: Là do cậu làm quá xấu, còn không biết xấu hổ nói tôi ngốc? Cái thứ xiêu xiêu vẹo veo này giống khay đựng hoa quả ở chỗ nào? Cậu xác định là đặt hoa quả lên trên sẽ không bị rớt hết xuống đất chứ?

Năm đó sau khi Edean chọn khóa thiết kế vốn định dùng lá cây ngũ tinh bện thành một cái khay màu bạc, kết quả hôm đó lại gặp đúng đám người của Jon đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cậu ngất đi xong thì được Carlos cõng tới bệnh viện. Về sau Edean lại lần nữa đi tìm lá cây làm thành một cái khay đựng hoa quả, cũng bởi vậy mà phát hiện được chỗ tốt của loại lá cây này.

Lá cây bình thường sau khi rụng khỏi cây sẽ nhanh chóng héo rũ hư thối, nhưng lá cây của quả ngũ tinh thì cho dù có rụng khỏi cây cũng vẫn có thể bảo tồn hoản hảo như trước, tầng trắng bạc sáng bóng bên ngoài mặt lá dường như là một lá chắn bảo hộ thiên nhiên, có thể đảm bảo chúng sẽ không héo rũ. Edean rất thích loại lá cây màu bạc có thể sáng lên này, bình thường cũng hay kiếm chút lá tùy tiện làm một vài thứ đồ nho nhỏ, cậu cảm thấy nếu có thể tận dụng thật tốt mấy đồ vật này, tương lai có thể sử dụng để thiết kế rất nhiều sản phẩm trang sức.

Khay đựng trái cây Edean làm ở lớp thiết kế đã đạt được bầu chọn hạng nhất trong khóa học đó, sau khi Carlos nghe nói xong, lòng hiếu kỳ nổi lên, liền trộm nhặt một đống lá cây tập tành bện thành cái khay, kết quả chẳng bện được cái gì ra hồn, hình dạng quái dị.

Vốn định đè ép lịch sử đen tối này xuống đáy lòng cả đời, thế nhưng, buổi nói chuyện với Claire lại làm cho hắn hiểu ra.

Thích một người, thì phải nhìn thẳng vào nội tâm của mình, nếu như mình không chủ động nắm chặt cậu ấy, nói không chừng Edean sẽ phải kết hôn với Alpha khác!

Chẳng bao lâu sẽ phải xa nhau, trong lòng Carlos vạn phần không muốn, vì thế liền mặt dày mang khay đựng trái cây này ra, đưa cho Edean, nói: “Cái này, tặng cho cậu làm kỉ niệm. Nếu cậu không thích, có thể dỡ nó xuống, dùng lá cây này làm một cái khác.”

Edean nhìn khay đựng trái cây xiêu xiêu vẹo vẹo trước mặt, không nhịn được nở nụ cười, nói: “Cảm ơn lớp trưởng.”

Carlos nhất thời nhìn đến ngây dại.

Bộ dáng thiếu niên trước mặt khi cười rộ lên đẹp vô cùng, nụ cười nhu hòa, dưới cánh môi mơ hồ lộ ra răng nanh trắng noãn và đầu lưỡi hồng nộn, trong lòng ngứa ngáy giống như có một cái vuốt mèo cào cào, Carlos gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi môi hơi nhạt màu của cậu, đột nhiên cảm thấy thân thể nóng bừng lên, thậm chí còn có loại xúc động muốn sáp qua hôn một chút.

“Tôi đi về trước, Cevi vẫn đang chờ tôi thu dọn hành lý.” Edean nói.

“… Ừ.” Carlos hồi phục tinh thần, bước nhanh đuổi theo Edean.

Hai người cùng nhau sóng vai đi về phía trước, lá cây màu bạc xung quanh loang loáng khiến người ta hoa cả mắt, nhịp tim của Carlos cũng bắt đầu rối loạn theo.

Khi vừa bước ra khỏi rừng cây, Edean đột nhiên nhẹ giọng nói: “Carlos, tôi có mấy câu muốn nói với cậu.”

Carlos vội dừng bước lại, có chút khẩn trương nhìn cậu: “Nói, nói cái gì? Cậu nói đi.”

Edean trầm mặc một lát, mới ôn nhu nói: “Từ nhỏ cậu đã chán ghét Omega, chán ghét Omega quá phiền toái, cậu coi Cevi là bạn tốt, bởi vì Cevi là một Omega thật đặc biệt, các phương diện hoàn toàn không hề kém cỏi so với Alpha, mà tôi… Tôi biết, tôi là loại Omega mà cậu ghét nhất.”

Bình thường luôn im lặng ngồi một chỗ quan sát, đại khái cũng là do ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, Edean nhìn thấy rất rõ ràng tất cả những chuyện này.

Nói tới đây, Edean không khỏi quay đầu, nhìn Carlos nói: “Tuy rằng cậu rất chán ghét Omega, nhưng kỳ thật, Omega cũng không phải tự mình tình nguyện trở thành Omega, tất cả những điều này đều là do trời sinh, không ai có thể lựa chọn được. Sau này khi cậu trưởng thành, gia tộc của cậu nhất định sẽ tìm cho cậu một Omega môn đăng hộ đối để kết hôn, tôi hi vọng cậu có thể đối xử thật tốt với người đó, đừng xem thường người đó, bằng không, người đó sẽ rất khổ sở.”

“…” Carlos kinh ngạc nhìn Edean trước mặt, vào khoảnh khắc đó hắn mới biết được, câu nói mà mấy năm nay hắn vẫn luôn treo ở bên miệng, có lẽ đã làm tổn thương thiếu niên mẫn cảm này rất sâu. Nhìn thấy loại khinh bỉ và ghét bỏ ra mặt đối với Omega như vậy, không có Omega nào lại cảm thấy vui vẻ cả, huống hồ, Edean lại mắc bệnh nặng, có lẽ chính cậu cũng hiểu được bản thân đã trở thành phiền toái của baba.

Tuy rằng Edean không nói gì hết, nhưng kỳ thật, thiếu niên này vẫn luôn có một trái tim vừa thiện lương vừa mẫn cảm.

Carlos đột nhiên ảo não hết sức, hắn cảm thấy bản thân khi còn nhỏ quả thực là đầu óc ngu ngốc bị nước vào!

Nói theo lời của Cevi thì là, bản thân cậu từ khi sinh ra đã là một Alpha thân cường thể tráng, cậu có tư cách gì mà khinh bỉ Omega? Chẳng lẽ đây là điều mà nhóm Omega mong muốn sao? Trời cao đã bất công đối với bọn họ, cậu còn muốn châm chọc thêm, cậu không nghĩ tới, những Omega nghe được cậu nói như thế trong lòng sẽ cảm thấy rất khó chịu sao?

Đối diện với đôi mắt trong suốt nhu hòa của Edean, Carlos nhất thời cực kỳ hổ thẹn, chỉ hận lúc này không thể xuất hiện một cái khe để vùi mình vào đó hung hăng đánh cho một trận.

“Tôi, kỳ thật tôi…. Tôi đối với cậu cũng không phải, không phải chán ghét…” Đầu óc Carlos lộn xộn muốn giải thích, Edean lại nhẹ giọng ngắt lời hắn, nói: “Không sao, tôi có thể hiểu được. Tình cảnh ở đế quốc chính là như vậy, Alpha có suy nghĩ giống cậu nhiều vô kể, cậu chỉ là một trong số đó thôi. Tôi không có cách nào thay đổi quan niệm của cậu, tôi chỉ hi vọng, ít nhất cậu cũng hãy nể mặt Cevi, đối xử với người vợ Omega tương lai của cậu tốt một chút.”

Edean khẽ cười cười, nói tiếp: “Tôi không biết mình có thể sống thêm bao lâu, có lẽ sẽ không đợi được tới ngày nhìn các cậu thành gia lập nghiệp…”

“Đừng nói bậy!” Thấy thiếu niên trước mặt bình thản nói ra những lời này, trong lòng Carlos đột nhiên đau đớn, vội vàng ngắt lời cậu, hai tay dùng sức nắm lấy bả vai Edean: “Cậu sẽ không chết, có nghe thấy không? Tôi sẽ không để cậu chết! Cậu cứ yên tâm đi theo Cevi đến học viện Ellen học tập, bệnh của cậu… Tôi sẽ nghĩ biện pháp.”

Bả vai Edean bị hắn nắm mạnh lấy, hơi hơi nhíu nhíu mày.

Carlos phát hiện bản thân thất thố, lập tức buông tay, chỉ thấy trên xương quai xanh tuyết trắng của Omega trước mặt đã bị mình cào ra một vệt đỏ, Carlos vội vàng khẩn trương hỏi: “Cậu, cậu không sao chứ? Có phải đã làm đau cậu rồi không? Thật xin lỗi… Tôi…”

Edean nói: “Không sao, tôi đi về trước.”

Nhìn bóng dáng gầy yếu của cậu xoay người rời đi, Carlos có chút phiền não lấy tay hung hăng đập đập lên đầu mình.

Thiếu niên trong mối tình đầu có chút mờ mịt luống cuống đứng tại chỗ, không biết bản thân nên biểu đạt tâm ý với người này như thế nào, càng không biết phải làm sao mới có thể khiến Edean có thêm thiện cảm đối với mình?

Đều là do trước đây mình miệng tiện, ngày nào cũng treo cái câu “Omega thật phiền toái” ở bên miệng.

Hiện tại thì hay rồi, thích phải Edean, thật đúng là phiền toái lớn!

***

Khi Edean trở lại ký túc xá, Claire đang giúp Cevi đóng gói sắp xếp hành lý, Cevi phát hiện trong tay cậu cầm một cái đĩa màu bạc, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Cậu lại đi nhặt lá làm thứ này sao?” Nhìn kỹ lại cái đĩa xiêu xiêu vẹo vẹo, Cevi có chút ghét bỏ nói: “Đồ cậu làm tinh xảo xinh đẹp như vậy, thứ này chắc không phải cậu làm đi, kiếm ở đâu ra thế?”

Edean cười cười nói: “Là lớp trưởng làm, nói tặng cho tôi làm kỉ niệm.”

Cevi kinh ngạc nói: “Carlos? Đầu của tên đó đúng là khác với người thường, làm cho cậu cái đĩa xấu như thế là có ý gì? Mặc kệ cậu ta, lại thu dọn đồ của cậu đi, ngày mai chúng ta cùng đi.”

“Ừ.” Edean xoay người đi thu thập hành lý.

Claire giúp Cevi đóng gói xong, lại quay đầu hỏi: “Edean có cần hỗ trợ không?”

Cevi nói: “Cậu trở về đi, mấy đồ thủ công Edean làm đều cực kỳ tinh xảo, cậu tay chân vụng về lại làm hỏng thì phiền lắm, để tôi giúp cậu ấy.”

Claire bất đắc dĩ, đành phải cười nói: “Vậy được rồi, các cậu cứ thu dọn đi, ngày nghỉ mà rảnh lại hẹn ra ngoài gặp mặt.”

Sau khi trở lại ký túc xá, phát hiện Carlos đang ủ rũ ngồi trên ghế salon, mày gắt gao cau lại, một bộ dáng khốn khổ vì tình, Claire buồn cười đi qua hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

Carlos trầm mặc một lát, mới thấp giọng nói: “Edean hình như… rất chán ghét tôi.”

Claire nghĩ thầm, cậu ấy không ghét cậu mới là lạ. Cậu ấy cũng không phải cuồng tự ngược, ngày nào cậu cũng treo cái câu Omega thật phiền toái bên miệng, đổi lại là Cevi thì đã sớm đánh cho cậu răng rơi đầy đất, Edean không đánh cậu, là bởi vì tính cách cậu ấy trước nay luôn ôn hòa. Cho dù trong lòng chán ghét cậu, ngoài miệng cũng không thích tranh cãi với cậu.

Carlos ngẩng đầu nhìn Claire nói: “Cậu nói xem tôi nên làm gì bây giờ? Ấn tượng của cậu ấy đối với tôi kém vô cùng, còn dặn tôi phải đối xử với vợ tương lai tốt một chút… Nhất định là cậu ấy cảm thấy tương lai tôi sẽ ngược đãi vợ mình.”

Nói tới đây, Carlos luôn luôn tự tin cũng không khỏi uể oải vô cùng, rốt cuộc là tại sao hắn lại để lại ấn tượng tồi tệ như vậy trong lòng Edean chứ? Vậy mà lại khiến Edean nói ra mấy lời “đối xử với vợ tương lai tốt một chút” này, thật sự là rất dọa người.

Claire vỗ vỗ bả vai hắn, nói: “Cậu ở đây rối rắm cũng vô dụng thôi, thích thì phải nói ra, cậu không nói với cậu ấy, làm sao cậu ấy biết được là cậu thích hay ghét bỏ mình chứ?

Carlos nghi hoặc hỏi: “Vậy tại sao cậu không nói với Cevi?”

Claire khẽ cười cười: “Cevi lại không giống, Cevi bạo lực như vậy, bày tỏ với cậu ấy nói không chừng cậu ấy sẽ dùng vũ lực. Cậu phải giữ bí mật giúp tôi, đừng nói cho ai biết.”

Carlos tưởng tượng ra cảnh Claire sau khi bày tỏ bị Cevi đuổi đánh khắp nơi, có chút đồng tình nhìn y một cái, nói: “Tôi sẽ tìm một cơ hội thích hợp để nói với Edean sau, hiện giờ quan trọng nhất là phải chữa khỏi bệnh cho cậu ấy đã.”

Claire gật đầu: “Ừ, sau khi trở về liền hành động theo phân công của tôi, nhớ giữ liên lạc.”

***

Ngày hôm sau khi trở về nhà, Carlos liền đi thẳng đến chỗ ông nội.

Quy mô của gia tộc Birch cực kỳ khổng lồ, lão tiên sinh Aston trước mắt đang ở cùng với chú của Carlos, cũng chính là quân đoàn trưởng Drew Birch của quân đoàn Trường Xà, nhà của bọn họ là một viện lạc rất lớn, bên trong còn có xưởng chế tạo cơ giáp cao ba tầng, Carlos vừa đi vào trong nhà, liền phát hiện em họ Brian đang ở trong sân vần vò một đài cơ giáp nhỏ, có lẽ là do mắc nhầm đường dây, đài cơ giáp trước mặt kia “Oanh” một tiếng nổ tung, khiến Carlos giật mình.

Vương thúc Berg ở bên cạnh nhíu mày trách cứ: “Brian, con còn có thể ngốc hơn chút nữa không?”

Brian vẻ mặt đau khổ nói: “Baba, tuyến dây này thật khó nha!”

Hai cha con đang nói chuyện, thấy Carlos tiến vào, Berg lập tức nở nụ cười hỏi: “Carlos, sao cháu lại tới đây?”

Brian cũng chạy tới: “Anh, các anh thi xong rồi sao?”

“Ừ, hôm nay vừa mới thi xong.” Carlos nói.

Berg hỏi: “Tới tìm chú của cháu sao? Hắn đi ra ngoài rồi, ở Quân bộ có nhiệm vụ, mấy ngày nay đều không ở nhà.”

Carlos vội nói: “Không phải, cháu đến tìm ông nội.”

“Ông nội cháu đang sửa chữa linh kiện cho cơ giáp mới, ở trên tầng ba, cháu lên tìm ông ấy đi.”

Berg đưa Carlos đến ngoài cửa xưởng chế tạo cơ giáp cao ba tầng. Carlos ngồi vào cầu thang lên xuống đi đến tầng ba, quả nhiên nhìn thấy một ông lão tóc hoa râm đang ngồi xếp bằng dưới đất nghiên cứu linh kiện cơ giáp, nhìn thấy Carlos, ông lão nheo mắt lại cười cười, hỏi: “Carlos? Sao lại đột nhiên chạy tới thăm ông nội?”

Carlos nghiêm túc nói: “Ông nội, con có chuyện muốn xin người trợ giúp.”

Aston trắng mắt liếc hắn một cái, trong lòng không nhịn được nghĩ thầm: Thật là đầu gỗ giống y như cha nó, một lời ngon ngọt dỗ dành người ta cũng không biết nói.

Carlos tiếp tục nghiêm túc nói: “Người là bạn tốt của viện trưởng bệnh viện trung ương đế quốc đúng không? Con có một bạn học mắc phải một căn bệnh nan y rất khó chữa, nghe nói bệnh viện trung ương đang nghiên cứu một loại thuốc mới dành cho loại bệnh này, con muốn biết tiến độ nghiên cứu loại thuốc này như thế nào rồi, rốt cuộc có thể dùng được hay không?”

“Bạn học?” Aston bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của hắn, nghi hoặc hỏi: “Con rất quan tâm vị bạn học này sao?”

“Con là lớp trưởng, quan tâm đến bạn học là đương nhiên.” Carlos bề ngoài ra vẻ trấn định, kỳ thực lại vô cùng chột dạ,

Aston nói trúng tim đen: “Nó là một Omega sao?”

Carlos: “….”

Aston cười tủm tỉm nói: “À, ta hiểu rồi.”

Mặt Carlos đột nhiên đỏ lên, lão nhân gia ngài hiểu được cái gì chứ? Con đã nói là lớp trưởng quan tâm bạn học rồi mà!

Aston thấy đứa cháu từ nhỏ đã nghiêm trang miệng đầy đạo lý lộ ra biểu tình xấu hổ hiếm gặp, trong lòng đại khái cũng hiểu rõ. Tuổi trẻ chính là giai đoạn của mối tình đầu, yêu thích một Omega cũng là chuyện rất bình thường.

Trầm mặc một lát sau, Aston mới nói: “Như vậy đi, đúng lúc ngày mai ta có hẹn ăn cơm với viện trưởng, đàm luận với ông ấy về kế hoạch nghiên cứu giải phẫu người máy, con theo ta cùng đến đó trực tiếp hỏi ông ấy một chút.”

Carlos cảm kích nói: “Cảm ơn ông nội!”

***

Ngày hôm sau, Carlos và ông nội cùng nhau đi ăn cơm, quả nhiên nhìn thấy lão viện trưởng tóc trắng xóa của bệnh viện trung ương đế quốc. Cơm ăn được một nửa, Aston liền liếc mắt ra hiệu bảo Carlos mở miệng nói, Carlos vội lễ phép hỏi han: “Viện trưởng gia gia, con có một bạn học mắc phải hội chứng thị huyết tế bào, từ nhỏ đã phải uống thuốc để khống chế bệnh tình, nhưng bác sĩ nói loại thuốc này nhiều nhất cũng chỉ khống chế được đến năm 14 tuổi sẽ mất đi hiệu lực, liệu còn có loại thuốc nào khác nữa không ạ?”

Viện trưởng nghe đến đó, liền nói: “À, loại bệnh này có chút hiếm thấy. Mấy năm nay các chuyên gia trong bệnh viện vẫn luôn nghiên cứu chế tạo loại thuốc mới để đối phó với chứng bệnh này, đã đạt được bước đột phá quan trọng, thực nghiệm lâm sàng cũng đã hoàn thành xong một thời gian trước, chứng minh là vô hại đối với thân thể, có thể lập tức đưa vào sử dụng, chắc hẳn sẽ kịp cứu bạn học của cháu.”

Carlos vui vẻ trong lòng: “Hiệu quả của loại thuốc này sẽ tốt hơn so với trước kia chứ ạ?”

Viện trưởng cười cười nói: “Hiệu quả đương nhiên là tốt hơn rất nhiều so với trước kia, liều thuốc cũng ít hơn, mỗi ngày uống một viên là được, Alpha và Beta cũng có thể sử dụng thuốc cả đời để khống chế bệnh tình, nhưng nếu người bệnh là Omega, vậy nhiều nhất cũng chỉ có thể khống chế đến năm 18 tuổi, bởi vì sau khi Omega trưởng thành sẽ phải trải qua kỳ phát tình hàng năm, khả năng miễn dịch trong cơ thể và mật độ chất dẫn dụ sẽ chịu biến hóa trên diện rộng, rất khó tiếp tục dùng thuốc khống chế.”

Carlos nghe đến đó, tâm tình nháy mắt rớt xuống đáy cốc, rầu rĩ không vui ăn đồ ăn trước mặt, chỉ cảm thấy nuốt xuống thật khó khăn.

Đêm đó sau khi về nhà, Carlos lập tức gọi đến máy thông tin của Claire, nói với y tin tức mình nghe được.

Claire thả tiểu hắc miêu trong lòng xuống bên cạnh để nó tự đi chơi, cẩn thận nghe Carlos nói xong, liền gật đầu, nói: “Quả nhiên là thế, xem ra, cho dù khoa học kỹ thuật có phát triển bao nhiêu, cũng không thể dùng thuốc để thay thế hệ thống tạo máu, xét cho cùng vẫn phải nuôi cấy tế bào mới giải quyết triệt để được.”

Carlos hỏi: “Bên cậu tra thế nào rồi?”

“Tôi đã lợi dụng quyền hạn tìm kiếm cha tôi cho tôi, cẩn thận tra xét một lần những sĩ quan Alpha hy sinh trên chiến trường mấy năm gần đây, đế quốc vì muốn cấp cho gia đình các chiến sĩ hy sinh tiền trợ cấp an ủi, cho nên danh sách người nhà của tất cả liệt sĩ đều được ghi chép rất kỹ càng.” Claire dừng một chút, gằn từng tiếng nói, “Thế nhưng tôi phát hiện, không có một vị sĩ quan Alpha hy sinh nào, có bạn đời tên là Randy.”

Carlos giật mình, mừng như điên hỏi: “Ý của cậu là, người cha Alpha của Edean… Chẳng lẽ vẫn còn sống?”