Đêm hôm đó, Cevi và Claire ngồi trong rừng cây hàn huyên rất nhiều chuyện, trong sáu năm kể từ khi trọng sinh đến nay, Cevi chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như lúc này.
Claire biết tất cả những chuyện hắn trải qua, cũng có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn.
Ở trong cái thế giới xa lạ này, có một người bạn có thể yên tâm manh dạn tâm sự hết tất cả như vậy, loại cảm giác đó khiến Cevi cảm thấy ấm áp vô cùng —- Hắn không phải là người duy nhất đi tới thế giới kỳ quái này, hắn không phải là một linh hồn cô độc, hắn cũng có đồng loại của mình.
Đồng loại kia tên là Claire, là người đã từng sống trên địa cầu với hắn, cũng hiểu rõ về nền văn minh viễn cổ đã sớm mất đi như hắn, cùng hắn đạp lên thiên sơn vạn thủy, trải qua khó khăn rôi lại đón ánh dương rực rỡ. Giữa hai người bọn họ có tiếng nói chung, cho dù ngồi tán gẫu bảy ngày bảy đêm cũng không nói đủ.
Đáng tiếc thời gian có hạn, mắt thấy sắp đến mười hai giờ, Cevi đành phải bình tĩnh đứng lên, nói: “Chúng ta phải trở về thôi.”
Claire cũng đứng lên theo: “Ừ, sau này có chuyện gì muốn nói với tôi, cứ hẹn tôi đến chỗ này. Buổi tối ở đây ít người, sẽ không có ai nghe thấy chúng ta nói chuyện.”
Cevi cười đến thật vui vẻ: “Hai ta cứ lén lút ra ngoài gặp mặt như vậy, thật giống gián điệp quá đi. Nếu như bị người khác phát hiện, chúng ta phải nhất trí khai ra, nói là đang ôn bài.”
Claire mỉm cười nói: “Ừ, đi thôi.”
Nói xong liền dắt tay Cevi, cùng nhau đi về phía ký túc xá.
Cevi thần kinh thô, cũng không phát hiện động tác khác thường gì, chỉ nghĩ Claire là vì muốn tỏ vẻ thân thiết nên mới nắm tay hắn. Hai đứa nhỏ nắm lấy tay nhau, xúc cảm mềm mại, non nớt, cầm móng vuốt thịt thịt của tiểu Claire, Cevi cảm thấy… vẫn thật thoải mái.
Khi về đến kỹ túc xá, Edean đã ngủ say rồi, Cevi liền thay quần áo rồi bò lên giường ngủ. Mới vừa nằm xuống, máy truyền tin trong tay đột nhiên sáng lên, Cevi sợ đánh thức Edean, liền chui vào trong chăn mở máy ra —- Là tin nhắn Claire gửi tới, chỉ có một câu đơn giản: “Đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.”
Cevi không nhịn được cong khóe môi, cũng gửi lại một câu “Ngủ ngon”, lúc này mới nhắm mắt lại.
Có một người bạn tri tâm ở đây, một câu ngủ ngon ân cần đơn giản, cũng khiến Cevi cảm thấy lòng mình dạt dào ấm áp.
Bởi vì hưng phấn quá mức, mãi đến rạng sáng Cevi mới ngủ được. Trong mộng lại xuất hiện hình ảnh ở kiếp trước, hắn luyện quyền trong phòng tập thể thao ở một khu biệt thự vùng ngoại thành, Du Khiêm Hòa bưng một ly sữa tựa vào cạnh cửa mỉm cười nhìn hắn, chờ hắn luyện mệt rồi, Du Khiêm Hòa sẽ đi đến , đưa cho hắn khăn lau mồ hôi và một ly sữa nóng.
Buổi sáng mỗi ngày đều như vậy, Cevi cũng dần dần có thói quen được người kia chăm sóc.
Kỳ thật, từ nhỏ hắn đã không cha không mẹ, rất khát vọng có được một người có thể khiến hắn toàn tâm toàn ý mà tín nhiệm. Đối với hắn, Du Khiêm Hòa chính là một người như vậy, giống như huynh trưởng của hắn, người nhà của hắn. Trước kia hắn rất tín nhiệm người bạn này, có lời gì cũng nói với người đại diện, hiện tại đổi lại, người đại diện cùng xuyên qua đã tới, về sau có tâm sự gì đều có thể nói với Claire.
Bởi vì cảnh trong mơ quá âm áp, sáng sớm ra tâm tình của Cevi đã cực kỳ tốt, ăn xong bữa sáng liền đi đến phòng học cùng Edean.
Ở cửa phòng học, hai người vừa vặn đυ.ng phải Carlos và Claire, Cevi và Claire liếc măt nhìn nhau một cái, cùng mỉm cười, trong lòng ngầm hiểu rõ. Ngược lại Carlos đang nhìn hai người mỉm cười với nhau, có chút nghi hoặc gãi gãi đầu.
Bốn người đều tự ngồi vào chỗ của mình, tiết học này lại là lớp lịch sử đế quốc Claire ghét nhất, ngồi nghe một lúc liền không nhịn được buồn ngủ.
Cevi nhìn cái đầu vàng chóe bàn trên đang gật gật gù gù như gà con mổ thóc, không nhịn được buồn cười, vươn chân nhẹ nhàng đạp y một cái, Claire bị Cevi đạp tỉnh, lúc này mới dùng sức xoa xoa mặt, bày ra bộ dáng như thể đang nghe giảng rất nghiêm túc. Đáng tiếc y vốn dĩ đã không có hứng thú với tiết lịch sử, hơn nữa thầy giáo còn giảng bài rất nghiêm túc, không khác nào đang đọc lời thoại phim truyền hình, chẳng được bao lâu, y lại bắt đầu mệt rã rời, dứt khoát ghé đầu vào bàn.
Cevi: “…”
Vốn tưởng rằng Claire trước kia là vì chưa khôi phục trí nhớ nên mới có vẻ ngốc, không ngờ, tính cách người này vẫn luôn như vậy, phỏng chừng Du Khiêm Hòa kiếp trước cũng như vậy, gặp phải môn mình không có hứng thú liền gục xuống bàn ngủ vù vù.
Thầy giáo trên bục giảng thấy người nào đó lại gục xuống ngủ, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, quát: “Claire! Cậu đứng lên trả lời!”
Claire bị đánh thức, xấu hổ đứng lên. Cevi vươn chân lén lút viết đáp án sau lưng y, mới vừa viết được một nửa, thầy giáo đột nhiên mở trừng hai mắt: “Cevi!”
Cevi lập tức rút chân lại, đứng lên.
Thầy giáo nghiêm túc nói: “Cậu và Claire cùng đi ra ngoài, phát đứng một giờ!”
Vẻ mặt Cevi vô tội nhìn thầy giáo, giống như đang nói: Rõ ràng em nghe giảng rất nghiêm túc.
Thầy giáo cau mày: “Cậu lén nói đáp án cho Claire, đừng cho là tôi không biết! Đứng bên ngoài tự kiểm điểm đi!”
Cevi bất đắc dĩ, đành phải đi ra ngoài cửa đứng phạt với Claire.
Lúc này trái lại Claire lại tỉnh ngủ, quay đầu nhìn Cevi.
Cevi liếc y một cái, thấp giọng nói: “Đội hữu như heo.”
Claire nghe thấy thế, không nhịn được khẽ cười cười, nhẹ nhàng cầm tay Cevi nói: “Thật có lỗi, liên lụy đến cậu.”
Thật ra Cevi cũng không phải người keo kiệt, bị thầy giáo đuổi ra ngoài phạt đứng cũng không phải đại sự gì, Claire chủ động xin lỗi, hắn liền không để tâm nữa.
“Không sao. Bất quá… Sao cậu lại thích ngủ vậy chứ?” Cevi nghi hoặc nhìn Claire đang mỉm cười trước mặt mình, hỏi, “Trước kia đi học thường xuyên ngủ, còn có thể nói là vì cậu nằm mơ nhớ lại chuyện cũ, hiện giờ, không phải cậu đã khôi phục toàn bộ trí nhớ rồi sao? Sao còn thích ngủ như vậy?”
Bởi vì sợ người khác nghe thấy, lúc Cevi nói chuyện còn cố ý tiến sát đến bên tai Claire, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phất qua tai, môi còn như có như không chạm vào vành tai, khiến Claire cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, chỉ hận không thể lập tức quay đầu lại ôm lấy hắn, hung hăng hôn một cái lên môi.
Bất quá, quay đầu nhìn vào đôi mắt trong suốt sáng ngời của bạn nhỏ sáu tuổi bên cạnh, Claire vẫn phải kìm nén ý niệm này trong đầu.
—- Kêu y hôn một đứa bé, y có chút không hạ thủ được.
—- Bất quá, cảm giác hôn tiểu Cevi có lẽ sẽ rất khác nhỉ? Tuy rằng khi nói chuyện thật lớn tiếng ác liệt, nhưng bờ môi của hắn thoạt nhìn lại mềm cực kỳ.
“Sao cậu lại thất thần vậy?!” Cevi thấy bộ dáng không yên lòng của người này, liền tức giận hung hăng vỗ lên lưng y một cái, “Cậu có nghe thấy tôi nói không đó?”
Claire bị đập đến tỉnh táo lại, cười cười nói: “Ừ, nghe thấy rồi.”
“Tôi hỏi cậu sao lại thích ngủ như vậy chứ?”
Claire đúng lý hợp tình nói: “Tôi không thích nghe lịch sử.”
Cevi sáp qua hỏi: “Hồi trước khi cậu đến trường cũng như vậy hả? Năm đó có phải cậu thường xuyên đứng hạng chót không vậy?”
“… Khụ.” Claire sờ sờ mũi: “Tôi thích khoa học tự nhiên hơn.”
“Thật sao? Thành tích khoa học tự nhiên của cậu tốt lắm hả?” Cevi lập tức hỏi thẳng: “Vậy hồi thi vào cao đẳng điểm toán của cậu là bao nhiêu?”
Claire mang vẻ mặt kiêu ngạo đáp: “Thi được hơn 90 điểm.”
Cevi không khách khí nói: “Điểm tối đa là bao nhiêu?”
Claire gục đầu xuống: “… 150.”
Cevi bày ra biểu tình “Tôi biết ngay mà”, cười nhìn y: “Không ngờ cậu lại là một tên học tra (aka học ngu), năm đó sao lại thi được làm người diện của công ty giải trí, không phải là đi cửa sau chứ?”
Claire mỉm cười nói: “Đương nhiên không phải, thành tích thi viết của tôi không tốt, nhưng thành tích phỏng vấn lại đứng đầu. Rất nhiều thứ học được ở trường học đều không dùng được ngoài xã hội, từ nhỏ tôi đã nhìn thấu điểm này, cho nên, tôi dùng thời gian để làm nhiều chuyện có ý nghĩa hơn.”
Cevi hỏi: “Chuyện có ý nghĩa hơn là chuyện gì?”
Claire nói: “Xem phim.”
Cevi: “……”
Bản lĩnh trợn mắt nói dối của người này thật là lợi hại, trước kia y cũng từng mang vẻ mặt mỉm cười nghiêm trang đứng đắn như vậy, lừa dối được rất nhiều đạo diễn, cũng nhờ vậy mà Cevi nhận được không ít vai diễn quan trọng trong phim, có thể thấy tài ăn nói của người đại diện là không thể coi thường được.
Lúc này, nghe thấy người này nghiêm trang nói hươu nói vượn bên cạnh, tuy rằng bộ dáng thay đổi, thanh âm thay đổi, nhưng tính cách lại không khác chút nào.
Cevi không nhịn được cười cười, Claire như vậy, khiến hắn cảm thấy vô cùng thân thiết, đúng là người bạn tốt không giấu nhau chuyện gì trong trí nhớ của hắn.
—- Chẳng qua, bộ dáng thì lại kém hơi xa một chút.
Người đại diện bản trưởng thành trong trí nhớ có dáng người thon dài, dung mạo tuấn mỹ, bộ dáng mặc âu phục nho nhã, phong độ nhẹ nhàng, nhất là ánh mắt ôn nhu mỗi lần mỉm cười với người ta, cái loại phong độ thân sĩ này luôn khiến người ta cảm thấy ấm áp như gió xuân, thanh âm trầm thấp cũng cực kỳ có từ tính, khiến người ta rất khó cự tuyệt yêu cầu của y.
—- Mà Claire hiện tại thì sao?
Chính là một cái bánh bao nhỏ đáng yêu. Tóc màu vàng, mắt màu lam, hé ra khuôn mặt nộn nộn như niết được ra nước, thanh âm cũng là tiếng trẻ con thanh thúy dễ nghe. Cevi nhìn bạn nhỏ trước mặt, không nhịn được nở nụ cười, đưa tay nhéo nhéo mặt bánh bao của y, nói: “Nhìn bộ dạng này của cậu, thật là không quen được nha.”
Claire bị bóp mặt: “…”
Cevi cậu cứ đợi đấy, chờ tương lai tôi lớn lên, tôi nhất định phải đem cậu…
Đang miên man suy nghĩ, tiết lịch sử lại đúng lúc được nghỉ, lão nhân lớn tuổi đẩy vửa đi ra, thấy hai bạn nhỏ đang đứng phạt thế mà dám cắn lỗ tai lặng lẽ nói chuyện ở đó, nhất thời tức giận đến trợn tròn mắt: “Hai cậu không tự mình kiểm điểm cho tôi, lại còn đứng ở đây nói chuyện phiếm?”
Cevi: “…”
Claire: “…”
Cả lớp cũng kinh ngạc nhìn hai người bọn họ —- Rõ ràng là bị phạt đứng, vậy mà hai người bọn họ vẫn vui vẻ tán gẫu được.
Cevi lập tức phản ứng lại, mỉm cười nói: “Thưa thầy, em đang giảng lại cho Claire nội dung bài học hôm nay.”
Claire phối hợp gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, Cevi đang dạy bù cho em.”
Thầy giáo nghi ngờ nhìn hai người, phát hiện đứa nào đứa nấy đều nở nụ cười đơn thuần vô tội cực kỳ, đành phải xua đi băn khoăn dưới đáy lòng, cau mày nói: “Tiết sau vào lớp nghe giảng. Claire, nếu cậu còn ngủ nữa, tôi sẽ nói cho chủ nhiệm lớp Kelly của cậu, kêu cha mẹ cậu đến trường nói chuyện đó!”
Claire vội nói: “Em biết rồi thưa thầy.”
Chờ thầy giáo xoay người đi rồi, Claire mới khẽ cười cười, tiến đến bên tai Cevi nói: “Pháp bảo của thầy cô giáo —- Mời cha mẹ, thật sự là ngàn năm không đổi.”
“Hồi nhỏ nhất định là cậu thường xuyên bị mời cha mẹ nhỉ?” Cevi cũng sáp lại nói: “Hoàn cảnh hiện giờ không giống trước kia, tốt xấu gì cha cậu cũng là một tướng quân, cậu phải cố gắng trở thành một học sinh tốt, nghiêm túc nghe giảng, đừng để lộ dấu vết. Ngộ nhỡ cô Kelly mời cả tướng quân Byron cha cậu và phụ vương của tôi đến, hai chúng ta sẽ không gánh nổi đâu đó.”
Claire lập tức gật gật đầu, sáp lại nói: “Biết rồi, tôi sẽ không thành đội hữu heo của cậu đâu.”
Cevi nở nụ cười: “Vậy còn được.”
“Đúng rồi…” Claire vừa muốn quay đầu lại nói chuyện, Cevi cũng đang sáp đến, môi của Claire không cẩn thận chạm vào khuôn mặt Cevi, Cevi cũng không nhận ra chuyện gì, mà Claire lại có loại lỗi giác trái tim gần như muốn ngừng đập trong nháy mắt.
—- Đó là lần đầu tiên y cách người mình thích gần như vậy.
Xúc cảm mềm mại từ khuôn mặt của tiểu Cevi dường như vẫn đọng lại bên môi, khiến trái tim Claire không ngừng nhộn nhạo.
Nếu…
Cứ từ từ ăn đậu hũ từ nhỏ như vậy, sau này lớn lên, có thể đem Cevi ăn sạch luôn không?