Đào Hôn Chỉ Nam

Chương 14: Ký ức vụn vặt (1)

Đêm hôm đó, Claire gặp phải một giấc mộng rất kỳ quái, trong mộng, nó thấy “người kia” nhanh chóng lớn lên, biến thành một thanh niên dáng người thon dài, dung mạo của thanh niên kia vô cùng anh tuấn, mặc một bộ âu phục màu trắng cắt may vừa vặn, mỉm cười đứng thắt cà vạt trước gương, sau đó ngồi lên một chiếc xe kỳ quái đi tới công ty, mọi người trong công ty lễ phép theo sát y chào hỏi, gọi y là…

Ngay khoảnh khắc cái tên kia được thốt lên, Claire cảm thấy toàn bộ thế giới bắt đầu rung chuyển, khi nó mở toang mắt ra, liền thấy khuôn mặt nghiêm túc của Carlos phóng đại phía trước, thằng nhóc đang đưa tay dùng sức lay lay bờ vai của nó: “Claire, mau dậy đi, bị muộn rồi.”

“…” Claire ngơ ngác hồi lâu mới thoát ra được khỏi cành trong mơ.

Cảnh trong mơ kia quá mức chân thật, nơi ở của nó và ngôi nhà kia hoàn toàn khác nhau, cái xe màu trắng người đó ngồi khi ra ngoài cũng không giống với xe huyền phù có thể nhìn thấy ở bất cứ đâu trong đế quốc, tòa nhà cao tầng màu xám bạc kia cũng là công trình kiến trúc nó chưa bao giờ nhìn thấy —- Đây tuyệt đối là một thế giới hoàn toàn khác biệt.

Thế nhưng điều đáng sợ chính là, tất cả mọi thứ trong thế giới kia đều hiện lên rõ ràng trong đầu óc nó, ngay cả nụ cười trên gương mặt của đám người cả trai lẫn gái chào hỏi y ở công ty cũng vô cùng rõ rệt, cho dù đã tỉnh mộng, nó vẫn cảm thấy giống như đó là những chuyện nó tự mình trải qua vậy.

Có phải bệnh của mình càng ngày càng nghiêm trọng hay không? Người kia và mình có quan hệ thế nào?

Có đôi lúc nó thậm chí còn phân không rõ rốt cuộc bản thân là người trong mộng kia, hay là Claire của hiện tại.

Carlos thấy xá hữu ngồi ngẩn người trên giường, không nhịn được nhíu nhíu mày, dùng sức vỗ lên bả vai Claire: “Tỉnh ngủ chưa? Nhanh đi học thôi!”

“…” Claire bị một đập của lớp trưởng làm cho hoàn toàn tỉnh táo, lập tức đứng dậy đi rửa mặt đánh răng.

Lúc hai người vội vàng chạy tới phòng học đã là 7h59’, giáo viên đang đi về phía phòng học bên này, hai người nhanh chóng lủi từ cửa sau đi vào chỗ của mình ngồi nghiêm chỉnh.

Cevi thấy bộ dạng thở hổn hển của hai vị bàn trên, hiển nhiên là chạy cả một đường tới đây, không nhịn được vươn chân, nhẹ nhàng đá lên mông Claire ngồi phía trước: “Claire.”

Claire quay đầu, Cevi vẫy vẫy tay, nó liền tự giác sáp đầu lại: “Cevi, cậu gọi tớ?”

Cevi đến gần bên tai nó hỏi: “Trễ như thế mới đến, cậu lại ngủ quên sao?”

“Ừ… Lại gặp ác mộng.” Claire nhỏ giọng nói, “Tớ cảm thấy hình như bệnh của tớ càng ngày càng nghiêm trọng.”

Cevi nói: “Buổi chiều tan học cậu đợi tôi dưới lầu, chúng ta nhanh đến bệnh viện đi.”

“Được.”

Hai người thậm thụt nói với nhau vài câu, Carlos tò mò vểnh tai nghe lén, kết quả một câu cũng chẳng nghe rõ, đành phải nghiêm mặt nhìn về phía bục giảng.

Buổi sáng có liên tiếp ba tiết lịch sử đế quốc, thầy giáo giảng bài tóc hoa râm, ngữ khí nói chuyện cũng vô cùng nghiêm túc. Nội dung trọng điểm của khóa học này là “Chiến dịch Isville”, Cevi đã sớm tra qua tư liệu về vấn đề này, biết từ sau trận chiến đó thì nhân loại liền phân chia thành hai chính quyền lớn là đế quốc Lacey và liên bang Stellan, năm chiến dịch kết thúc cũng là năm thành lập của đế quốc. Bất quá, các bạn học trong ban hiển nhiên không biết về đoạn lịch sử đó, thầy giáo phát lên rất nhiều tư liệu hình ảnh quý giá trên màn hình lớn, cả đám liền nhìn đến say sưa giống như đang xem phim điện ảnh vậy.

Biểu tình của Claire trái lại có chút khó cọi, trong mộng của nó thường xuyên xuất hiện những hình ảnh cháy nổ, nhìn cảnh tượng khói lửa ngút trời xảy ra trong chiến tranh trên màn hình lớn, nó chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, dây thần kinh trong não khó chịu giống như bị ngọn lửa thiêu đốt, Claire dứt khoát nhắm mắt lại ghé vào trên bàn.

Cevi phát hiện Alpha bàn trên lại đang ngủ, trong lòng cũng rất bất đắc dĩ. Tiết học này kỳ thật rất có ý nghĩa đối với đám nhỏ, thanh âm của thầy giáo tựa như lời bộc bạch trong phim điện ảnh, cảnh tượng chiến tranh trên màn hình lớn cũng vô cùng đồ sộ, dưới đài có rất nhiều đứa nhỏ ngồi xem đến vô cùng vui vẻ.

Tiết lịch sử thú vị như vậy, Claire còn có thể ngủ, Cevi thật sự rất bội phục sự nghiệp ngủ gục của nó.

***

Xế chiều hôm đó sau khi tan học, Cevi và Claire liền dựa theo ước định cùng nhau đi đến bệnh viện ở tòa nhà phía đông bắc trường học.

Bởi vì học viện Sao Paulo được vận hành theo phương pháp giáo dục khép kín hoàn toàn, đám nhỏ đều ở trọ tập thể trong trường, cuối tuần cũng không được về nhà, vì vậy, bệnh viện ở trường có quy mô vô cùng lớn, chiếm cứ cả một tòa nhà cao tầng độc lập, thuê rất nhiều bác sĩ chuyên nghiệp để giải quyết các vấn đề điều trị.

Cevi đưa mắt nhìn các ký hiệu trên bảng hướng dẫn đặt tại tầng trệt, sau đó mang theo Claire đi lên tầng ba, dừng lại trước một cánh cửa có viết “Phòng cố vấn tâm lý”.

Claire ngẩng đầu nhìn thấy mấy chữ trên cửa, có chút sợ hãi lui lại vài bước, Cevi dứt khoát túm lấy tay nó, dùng sức kéo nó lên: “Đừng sợ, có bệnh phải tìm bác sĩ, bằng không sẽ càng nghiêm trọng hơn.”

Nhớ tới cảnh trong mơ rõ nét tối hôm qua, Claire đành phải tái mặt gật gật đầu, bị Cevi túm lấy đẩy qua cánh cửa của phòng cố vấn tâm lý.

Nữ bác sĩ ngồi ở trước bàn làm việc vô cùng trẻ trung xinh đẹp, có một mái tóc vàng xoăn dài, thấy hai đứa nhỏ đẩy cửa đi vào, không nhịn được nói: “Các bạn nhỏ, không phải các bạn đi nhầm chỗ rồi chứ?”

Rất ít trẻ con tuổi còn nhỏ đã gặp vấn đề về tâm lý, từ khi tới trường học làm việc đến giờ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một đứa bé nhỏ như vậy chạy đến khoa tâm lý. Bác sĩ Mia cảm thấy hai bạn nhỏ trước mặt thật đáng yêu, không nhịn được đứng lên đi đến trước mặt hai người, ôn nhu hỏi: “Hai đứa không thoải mái chỗ nào vậy? Để chị mang hai đứa đến tìm bác sĩ chuyên khoa, được không?”

Cevi kéo kéo cánh tay Claire: “Mau nói cho bác sĩ đi.”

Lúc này Claire mới nhỏ giọng nói: “Bác sĩ, em thường xuyên gặp ác mộng.”

Mia nhịn cười nói: “Gặp ác mộng không tính là bệnh, rất nhiều người đều đã từng gặp ác mộng.”

Claire nói: “Nhưng ác mộng của em rất kỳ quái, buổi tối mỗi ngày đều liên kết với nhau, trong mộng của em có một người, từ khi còn nhỏ y đã theo em, cùng em lớn lên. Lúc em tỉnh táo là Claire, lúc ngủ rồi lại giống như biến thành y.”

Mia càng nghe càng cảm thấy không ổn, nếu đứa nhỏ này nói thật, vậy thì vô cùng nghiêm trọng, đây là triệu chứng điển hình của tinh thần phần liệt. Nghĩ đến đây, Mia rốt cuộc thu lại nụ cười, nhẹ nhàng sờ sờ cái đầu màu vàng của Claire, hỏi: “Em tên là gì?”

“Em tên là Claire.”

“Đừng sợ, em vào đây với chị, kể lại toàn bộ cảnh tượng trong mơ cho chị biết.”

Nụ cười của nữ bác sĩ vô cùng dịu dàng thân thiết, Claire không yên lòng quay đầu liếc mắt nhìn Cevi một cái, Cevi cầm tay nó, an ủi: “Vào đi thôi, nói cho rõ ràng với bác sĩ, tôi ở chỗ này chờ cậu.”

Claire gật gật đầu, lúc này mới xoay người đi theo bác sĩ vào phòng trị liệu.

Khác với không gian bệnh viện khép kín đè nén trong tưởng tượng của Claire, phòng trị liệu này ngược lại được bày trí vô cùng ấm áp, trên tường dán những bức ảnh mang màu sắc tươi sáng, trong phòng còn có rất nhiều thực vật xanh biếc, còn có một chậu cây vừa mới nở hoa, đóa hoa kiều diễm ướŧ áŧ, không khí bên trong vô cùng tươi mát. Mia cố ý sắp xếp phòng trị liệu thành như vậy, cũng là để giảm bớt áp lực của người bệnh, giúp cho người bệnh có thể thả lỏng tâm tình trò chuyện với bác sĩ.

Mia đưa Claire lên trên ghế, bảo nó nằm xuống, lúc này mới nói: “Claire, nào, thả lỏng thần kinh, nhắm mắt lại, chuyên tâm nghe lời chị nói…”

Cô thuận tay mở âm nhạc lên, tiết tấu thong thả chậm rãi làm cho Claire không khỏi trầm tĩnh lại, bên tai dường như vang lên tiếng dòng nước xô vào bờ cát xôn xao, xôn xao, Claire dần dần mất đi ý thức, nó cảm thấy bản thân hình như lại đi đến một thế giới lạ lẫm, tất cả mọi người xung quanh đều đang nói mấy lời kỳ quái, thế nhưng nó lại có thể nghe hiểu hàm ý của mấy người đó.

“Lúc mới bắt đầu nằm mơ, em ở nơi nào?” Thấy thôi miên thành công, Mia nhẹ giọng hỏi bên tai Claire.

Claire cau mày cố gắng nhớ lại, thật lâu sau, nó mới đáp: “Em ở trong một căn phòng kỳ quái, có một người phụ nữ mỗi ngày đều ôm em ra ngoài phơi nắng… Sau đó, hình như em bắt đầu trưởng thành, được đưa đến một trường học đọc sách, trong lớp có rất nhiều bạn học…”

Có lẽ là thôi miên của bác sĩ tâm lý khiến Claire buông lỏng phòng bị trong tiềm thức, nó chậm rãi sắp xếp lại những giấc mơ từ khi còn nhỏ, những đoạn ngắn trong mộng cũng dần dần bắt đầu liên kết với nhau, giống như đang đem những mảnh vỡ ký ức hợp lại thành một bức tranh đầy đủ.

Mia nghe nó thong thả kể lại, khϊếp sợ phát hiện —- Giấc mơ của đứa nhỏ này, hoàn toàn là cuộc sống của một người khác!

Là đa nhân cách sao?

Thế nhưng xét theo những kiến thức y học cô biết được, đây cũng không thể định nghĩa là đa nhân cách. Bởi vì Claire chỉ là nằm mơ, cũng không có dùng một thân phận khác đi làm chuyện gì. Mà đa nhân cách thật sự, là khiến người ta biến thành một “người khác”, sau đó sẽ không tự chủ được mà làm một số chuyện để hoàn thiện nhân cách kia, sẽ lấy một loại thân phận khác đi kết giao bạn bè, thành lập nên vòng xã giao của riêng mình, nhân cách chủ thường không biết nhân cách phụ đang làm những gì, hai bên sẽ giống như những người xa lạ hoàn toàn không quen biết.

Mà những giấc mơ của Claire, lại tái hiện rõ nét cuộc sống của một người khác ở trong mộng, ngược lại giống như —-

Những ký ức nhỏ lẻ sau khi đại não bị tổn thương nghiêm trọng, mất đi trí nhớ.

Thế nhưng hiện giờ nó mới chỉ có năm tuổi, sao lại có thể có nhiều ký ức vụn vặt xuất hiện trong đầu như vậy?

Mia càng nghe càng nghi hoặc, không nhịn được hỏi: “Nói cho chị biết tên của em, em tên gì?”

Claire: “…”

“Những người xung quanh xưng hô với em như thế nào?”

Đúng lúc này, Mia phát hiện sóng điện não trên màn hình máy kiểm tra bắt đầu dao động kịch liệt, Claire siết chặt nắm tay ở bên người, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, hai tay và hai chân của nó thậm chí còn bắt đầu kịch liệt giãy giụa.

Mia kinh hoảng trong lòng, lập tức gọi Claire tỉnh dậy: “Claire, Claire!”

Đứa nhỏ nằm trên ghế sô pha mềm mại đột nhiên mở to mắt, đó là một đôi đồng tử trong suốt, sáng ngời, xanh thẳm như bầu trời sau cơn mưa, mà sau khi Mia nhìn vào đôi mắt kia, cô đột nhiên cảm thấy lạnh toát sống lưng —- Bởi vì, trong nháy mắt đó, ánh mắt Claire đột nhiên trở nên vô cùng sắc bén, hoàn toàn không giống ánh mắt của một thằng nhóc năm tuổi.

Claire nhìn cô một cái, sau đó quay đầu lại, kinh ngạc nhìn vách tường màu trắng trước mặt.

Không khí trầm mặc khiến người ta khó thở kéo dài thật lâu, Mia cảm thấy hối hận không thôi vì bản thân đã tùy tiện thôi miên cậu nhỏ này, kỳ thật cô chỉ muốn dùng thôi miên cường độ thấp để khiến Claire thả lỏng tâm tình, giúp nó nhớ lại cảnh trong mơ thôi, theo lý thuyết, loại thôi miên này sẽ không tạo thành tác động tiêu cực, tại sao lúc Claire tỉnh dậy lại giống như hoàn toàn thay đổi như thế?

Mia có chút lo lắng sờ sờ đầu đứa nhỏ, khiến cô cảm thấy bất ngờ chính là, Claire cứng ngắc nghiêng đầu sang chỗ khác né tránh tay cô, sau đó nói: “Bác sĩ, tình huống của tôi, có thể tạm thời đừng nói cho các bạn học, giáo viên và cha mẹ tôi không?”

“Chuyện này…”

Claire nói: “Bác sĩ tâm lý hẳn phải có nghĩa vụ giữ bí mật cho người bệnh chứ, đúng không?”

Vốn dĩ tâm lý trị liệu là phải giữ bí mật, nhưng Claire trước mặt tuổi còn nhỏ, hẳn nên báo tình huống với cha mẹ của nó mới đúng. Mia đang do dự, lại thấy trên mặt đứa nhỏ đối diện đột nhiên lộ ra một nụ cười đơn thuần, vẻ mặt tin tưởng nhìn cô: “Em rất sợ hãi, là cực kỳ tín nhiệm bác sĩ tỷ tỷ nên mới nói bí mật này cho chị biết, xin chị đừng nói cho người khác, có được không?”

Dứt lời lại dùng bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy ngón tay Mia.

Mia bị đứa nhỏ nắm đến mềm nhũn cả lòng, không nhịn được nói: “Được, chị đáp ứng với em tạm thời không nói cho người khác biết, cuối tuần em lại đến bệnh viện tìm chị, chị cần kiểm tra lại tình trạng của em, đến lúc đó sẽ quyết định xem có cần mời cha mẹ của em đến đây hay không.”

Claire gật gật đầu: “Em biết rồi.”

Nó nhảy xuống khỏi ghế ngồi, Mia mang nó đi ra phòng ngoài, Cevi lo lắng tiến lên phía trước nói: “Thế nào rồi?”

Mia còn chưa kịp trả lời, Claire đã chủ động nói: “Không có gì, không nghiêm trọng đâu.”

Dứt lời liền xoay người bỏ đi, Cevi lập tức đuổi theo nó, thấy sắc mặt nó khó coi, Cevi tỏ vẻ an ủi, chủ động giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Claire.

Claire rút phắt tay lại, quay đầu liếc mắt nhìn Cevi một cái: “Đừng kéo tôi, tự mình đi đi.”

“…” Thế mà còn tỏ ra không được tự nhiên như vậy? Cevi vỗ lên đầu nó một chút, “Cậu làm sao vậy?”

Claire suýt chút nữa bị chụp choáng sờ sờ cái ót của mình, quay đầu căm tức nhìn Cevi: “Không được vỗ đầu tôi!”

Cevi cảm thấy bộ dáng ra vẻ đứng đắn của thằng nhóc này rất buồn cười, không nhịn được nhẹ nhàng xoa rối mái tóc của nó, nói: “Được rồi, tôi biết trong lòng cậu khó chịu, đừng buồn bực, có bệnh thì từ từ chữa, rồi sẽ chữa khỏi thôi.”

“…” Khóe miệng Claire cực lực co rút, không để ý tới Cevi nữa, xoay người rời đi.

Cevi nhìn bóng lưng cứng ngắc không được tự nhiên của Claire, đột nhiên có loại cảm giác thật kỳ quái —- Thằng nhóc Claire ngốc ngốc kia đâu rồi? Sao lại giống như biến thành người khác thế này?