Kỳ thực loại quan niệm “Omega thật phiền toái” này của Carlos có thể thấy ở rất nhiều Alpha trưởng thành trong trường, tuy rằng nhìn ở bên ngoài, tất cả Alpha đều bảo vệ và chăm sóc Omega của mình, thế nhưng kỳ thật trong lòng bọn họ cũng không tôn trọng Omega, thậm chí có những Alpha cực đoan hơn còn cho rằng Omega chính là “sủng vật” có thể tùy ý đùa bỡn.
Loại quan niệm này của Carlos nếu có thể nhanh chóng sửa chữa, ít nhất có thể cam đoan Omega tương lai kết hôn với nó sẽ không quá khổ cực. Bằng không, Omega nào gặp phải nó, thì quả thực là xủi xẻo tám đời —- Đó cũng là nguyên nhân Cevi muốn dạy dỗ nó một chút.
Sau khi phát xong quang não, cô Kelly lại phổ biến một chút nội quy của học viện Sao Paulo, cuộc họp đầu tiên của lớp cuối cùng cũng kết thúc, cô Kelly để các học sinh tự mình quay về ký túc xá, Cevi gọi Carlos cùng đi đến phòng y tế tìm Edean, Claire rất tích cực theo sát phía sau hắn.
Khi ba người đến phòng cứu thương, Randy đang ngồi bên giường bệnh, Edean cũng đã tỉnh, hai cha con nhỏ giọng nói chuyện với nhau, nụ cười trên mặt Randy vô cùng ôn nhu.
Edean nhìn thấy ba người bạn tiến vào, lập tức vẫy vẫy tay, nói: “Cevi, họp lớp xong rồi sao?” Hai bạn học bên cạnh cậu còn chưa quen thuộc, cũng không muốn để ý, ánh mắt của Edean chỉ đặt ở trên người xá hữu Cevi.
Cevi mỉm cười đi qua, cầm lấy tay Edean nói: “Xong rồi. Cậu cảm thấy thế nào? Khá hơn chút nào không?”
Edean gật đầu: “Tốt hơn nhiều.”
“Quang điện não của cậu tôi đã mang về giúp cậu rồi. À phải, cô Kelly còn chọn một lớp trưởng cho chúng ta nữa, chính là người này, cậu ấy đến thăm cậu.” Dứt lời, Cevi liền quay lại nhìn Carlos ở phía sau: “Lớp trưởng, không chào hỏi với Edean sao?”
Carlos ngẩn người, bởi vì Edean nằm trên giường kia làn da trắng đến gần như trong suốt, cả người thoạt nhìn vô cùng suy yếu, trên tay cậu cắm một ống tiêm, máu tươi đỏ thẫm đang chậm rãi chảy vào trong cơ thể, Omega suy yếu này, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
Nghe được lời của Cevi, Edean liền hiếu kỳ nhìn qua đây, ánh mắt kia trong trẻo vô cùng, Carlos thậm chí còn có thể thấy được hình chiếu của bản thân trong mắt cậu. Sau đó, hai mắt cậu bé hơi hơi cong lên, cười đến cực kỳ đáng yêu, chủ động mở miệng nói: “Cậu chính là lớp trưởng của bọn tớ sao?”
Lúc này Carlos mới hồi phục tinh thần, ra vẻ bình tĩnh nói: “Xin chào, tớ là lớp trưởng ban một, tên tớ là Carlos Birch.”
Edean nghi hoặc hỏi: “Là Carlos thi được điểm cao nhất kia sao?”
Carlos nói: “Đúng vậy.”
Edean nói: “Cậu thật lợi hại.”
Carlos: “…”
Cảm giác được Omega khen ngợi thật kỳ lạ, nhất là khi bị cặp mắt trong suốt kia của Edean chăm chú nhìn vào, Carlos liền cảm thấy toàn thân đều không được tự nhiên.
Randy nghe đến đó, liền đứng dậy mỉm cười nói: “Bạn học Carlos, thân thể con chú không được tốt lắm, sau này mong cháu hãy quan tâm đến nó nhiều hơn.”
Nếu Carlos đã dám tranh cử chức lớp trưởng, tất nhiên vẫn rất có trách nhiệm, lập tức ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: “Đó là đương nhiên, chú yên tâm đi.”
Đúng lúc này, bác sĩ đột nhiên đi vào, cẩn thận kiểm tra thân thể cho Edean một chút, nói với Randy: “Randy tiên sinh, tình trạng thân thể của con ngài trước mắt coi như ổn định, bất quá phải chú ý, bình thường không được quá mệt nhọc, cũng đừng phơi nắng lâu, thuốc tôi kê cho cậu bé phải uống đều đặn hàng ngày, sau này mỗi cuối tuần hãy đến chỗ tôi làm kiểm tra sức khỏe toàn diện một lần.”
Randy gật gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ.”
“Truyền xong túi máu này, cậu bé có thể xuất viện, ngài theo tôi đi lấy thuốc trước.”
Randy nhanh chóng đi lấy thuốc với bác sĩ rồi quay về, kiên nhẫn dặn dò Edean mỗi ngày trước ba bữa cơm đều phải uống thuốc theo đúng liều lượng, Edean cầm tay baba, rất hiểu chuyện nói: “Baba, con nhớ kỹ hết rồi, nếu ba vội thì về nhà trước đi. Có Cevi ở đây, truyền máu xong con về ký túc xá cùng cậu ấy là được.”
Edean rõ ràng rất tín nhiệm Cevi, Cevi vội phối hợp nói: “Chú yên tâm đi, cháu sẽ dẫn Edean quay về ký túc xá.”
Randy gật gật đầu, mỉm cười xoa xoa đầu con trai, lúc này mới xoay người rời đi.
***
Túi máu cuối cùng nhanh chóng được truyền xong, bác sĩ đến rút kim truyền dịch, Edean lắc lắc cổ tay cứng ngắc, nói: “Chúng ta trở về đi.”
Cevi đi qua dìu cậu xuống giường, thuận tiện đến sát bên tai cậu nhẹ giọng nói mấy câu, biểu tình của Edean mới đầu có chút kinh ngạc, sau đó lại gật gật đầu, hai Omega nhìn nhau cười, Carlos và Claire không hiểu gì quay lại nhìn nhau.
Sau khi giúp Edean mặc áo đi giày xong, lúc này Cevi mới nói: “Edean, bác sĩ nói không thể để cậu mệt nhọc nữa, đường từ đây về ký túc xá xa như vậy, lại còn phải leo lên mấy tầng lầu, biết làm sao bây giờ?” Dứt lời lại quay đầu nhìn về phía Carlos: “Đúng rồi lớp trưởng, không phải cậu nói chăm sóc bạn học là trách nhiệm của cậu sao?”
Carlos: “……”
Cevi mỉm cười: “Cậu cõng cậu ấy về đi.”
Carlos trầm mặc một lát, thấy hai Omega đều mang vẻ mặt chờ mong nhìn mình, lúc này mới xấu hổ nói: “Được rồi.”
Nhìn lớp trưởng biểu tình cứng ngắc ngồi xổm xuống trước mặt Edean, Cevi nhịn cười đến sắp nội thương luôn.
Edean rất nghe lời Cevi, phối hợp nằm sấp trên lưng lớp trưởng, nói: “Cảm ơn lớp trưởng.”
“… Không cần khách khí.” Carlos cõng Edean đứng lên, lại ngoài ý muốn phát hiện, thể trọng của Omega này cực kỳ nhẹ, cánh tay vòng trên cổ mình cũng rất gầy, cổ tay tinh tế trắng đến giống như một loại ngọc nó đã từng thấy, trên mu bàn tay còn có vết kim vừa rồi truyền máu lưu lại, nhìn vào thật khiến người lo lắng.
Hơi thở mềm nhẹ của Edean phe phẩy trên sườn mặt, đó là một loại cảm giác thật kỳ diệu, Omega trên lưng này, có lẽ chỉ cần hơi dùng lực một chút là có thể ngã chết cậu, nhịp tim mỏng mảnh dường như cũng có thể ngừng đập bất cứ lúc nào. Thế nhưng người này, rõ ràng cũng là một sinh mệnh giống như mình, mặc dù có chút nhỏ yếu, nhưng vẫn nhẹ nhàng hô hấp giống như mình.
Cevi thấy Carlos đứng tại chỗ ngẩn người, không nhịn được nói: “Lớp trưởng, không phải là cậu ngay cả một Omega cũng không cõng nổi chứ?”
Edean trên lưng cũng nghi hoặc nói: “Cõng không được sao? Tớ không nặng mà.”
Mặt Carlos đột nhiên đỏ lên, lớn tiếng nói: “Cõng được chứ!”
Sau đó, nó liền cõng Edean lên, bước phăm phăm về phía trước.
Edean vội nói: “Cậu đi chậm một chút, tớ choáng đầu.”
Carlos: “…”
Omega quả thật là phiền toái!
***
Claire từ đầu đến cuối vẫn không nói chuyện, có lẽ nó là Alpha có cảm giác tồn tại yếu nhất mà Cevi từng thấy.
Vừa rồi Cevi nói chuyện chỉnh Carlos với Edean, nói đến thật vui vẻ, vì vậy liền quên luôn Claire, tới lúc đi về mới nhận ra thiếu mất một người, quay lại nhìn, phát hiện người này đang trốn ở phía sau sô pha, sắc mặt tái nhợt, một bộ dáng như sắp té xỉu.
“…” Cevi có chút kinh ngạc nhìn nó: “Cậu lại làm sao vậy? Edean vừa tỉnh, cậu đừng có mà ngất tiếp đó.”
Sắc mặt Claire tái nhợt nói: “Tớ sợ máu.”
Cevi: “…”
Claire đi tới túm lấy tay Cevi, trong lòng bàn tay thằng nhóc ứa ra một tầng mồ hôi lạnh, hiển nhiên là thật sự sợ hãi: “Thật nhiều máu, tớ sợ máu, Cevi…”
Cevi trở mình xem thường, nói: “Chắc cậu không định bảo tôi cõng cậu về chứ?”
Claire ngước đôi mắt trông mong nhìn hắn, thật tự giác vươn tay ôm lấy cổ Cevi: “Có thể chứ? Khí lực của cậu lớn như vậy, cõng tớ về đi.”
Cevi không chút khách khí đẩy đầu nó ra: “Tránh sang một bên đi. Một Alpha mà lại bắt tôi cõng, cậu không sợ bị người ta chê cười sao?”
Claire chán nản gục đầu xuống: “Từ nhỏ tớ chỉ sợ máu thôi.”
Cevi bất đắc dĩ đưa tay xoa xoa cái đầu vàng chóe của nó: “Được rồi, Edean đã truyền máu xong rồi, cậu nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta đi tiếp.”
Claire ngồi trên ghế salon, sắc mặt tái nhợt, cũng không giống giả bộ, hiển nhiên là hình ảnh Edean truyền máu vừa nãy đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nó.
Cevi có chút nghi hoặc, tình trạng sợ máu thế này hoàn toàn không liên quan đến vấn đề lá gan lớn hay nhỏ, mà là một loại chướng ngại tinh thần, cũng giống như có một số người đặc biệt sợ rắn. Thế nhưng những người đặc biệt sợ rắn, nhìn thấy rắn liền té xỉu, thông thường đều từng bị rắn cắn, một số người sợ máu cũng là vì đã từng xảy ra một việc nào đó tạo thành bóng ma tâm lý, khiến sau đó vừa nhìn thấy máu sẽ buồn nôn, thậm chí ngất đi.
Nguyên nhân cụ thể khiến Claire sợ máu vẫn không rõ ràng lắm, thế nhưng Cevi và nó lớn lên cùng nhau, cũng từng nghe được rất nhiều chuyện về Claire từ trong miệng phu nhân Geruisi, từ lúc nó sinh ra đã bị thiếu máu, phải trải qua một lần cấp cứu, trước năm ba tuổi còn thường xuyên gặp ác mộng, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến nó có phản ứng khác thường với máu đi?
Cevi đành phải ở lại với nó, cho đến khi sắc mặt nó hơi tốt lên một chút, mới hỏi: “Cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”
Claire gật đầu: “Tốt hơn nhiều.”
Cevi cười cười nói: “Vậy trở về đi.”
Claire vừa mới đứng dậy, Cevi liền chủ động đỡ lấy nó, nói: “Cẩn thận một chút.”
Kỳ thật sau khi Claire ngồi một lát đã sớm tỉnh táo lại rồi, thế nhưng nhìn thấy Cevi chủ động tiến đến đỡ lấy mình, trong lòng nó liền hưng phấn vô cùng, không nhịn được liền giả bộ, ra vẻ suy yếu tựa vào người Cevi, còn chủ động nắm lấy tay Cevi, nói: “Tớ thấy rất khó chịu… Cậu đỡ tớ đi đi.”
Cevi nhìn bộ dáng tội nghiệp của nó, đành phải bất đắc dĩ giúp đỡ nó.
Claire vẫn dùng sức nắm lấy tay Cevi, Cevi cũng hiếm khi không hất nó ra.
Claire vui sướиɠ phát hiện, bản thân rốt cuộc cũng nắm được biện pháp khiến Cevi mềm lòng, chính là —- Giả bộ bệnh.
***
Khi hai người cùng đi xuống dưới lầu, Carlos đang cõng Edean vẻ mặt cứng ngắc chờ bọn họ ở đó. Cevi cười cười nói: “Sao lớp trưởng không đi vậy?”
Carlos đen mặt nói: “Edean nói cậu ấy quên số ký túc xá, bảo tớ chờ cậu xuống.”
Cevi nói: “Ký túc xá của chúng tôi là 8511, là tầng 5 tòa nhà số 8.”
Claire vừa định nói là số 7, Cevi liền liếc nó một cái, Claire lập tức thức thời ngậm miệng lại.
Carlos nghi hoặc hỏi: “Tòa nhà số 8? Claire, không phải chúng ta ở tòa nhà số 7 sao?”
Claire dứt khoát quyết định bán đứng lớp trưởng vì Cevi, gãi đầu nói: “Tớ không nhớ rõ.”
Cevi nói: “Tôi và Edean được sắp xếp đến tòa nhà số 8.”
Trước đây Carlos chưa từng gặp hai người bọn họ ở tòa nhà ký túc xá, cho nên cũng không biết tình hình thật sự, chỉ thầm nghĩ có lẽ tất cả Omega đều ở tòa nhà số 8, vì thế gật gật đầu, cõng Edean xoay người đi đến tòa nhà số 8.
Chờ tới lúc nó gian nan đi được đến tầng 5 tòa nhà số 8, Cevi liền giả vờ rút thẻ học sinh ra quẹt lên cánh cửa ký túc xá, phát hiện quẹt không mở, lúc này mới quay đầu lại nói: “Thật xin lỗi, tôi nhớ lầm, đáng lẽ chúng tôi phải ở tòa nhà số 7 mới đúng, trí nhớ của Omega thường không tốt lắm.”
Carlos: “…”
Tuy rằng tòa nhà số 7 và tòa nhà số 8 chỉ hơn kém một vài chữ, thế nhưng lại cách nhau cả một sân thể dục lớn.
Đối diện với ánh mắt vô tội của Cevi, Carlos cố nén xúc động muốn bóp chết hắn, xoay người cõng Edean xuống lầu.
Dọc theo đường đi có không ít bạn học nhìn bốn người họ với ánh mắt tò mò, nhất là Carlos, cõng một Omega qua sân thể dục lớn, có mấy học sinh lớp trên ghé đầu nhỏ giọng bàn tán, điều này khiến Carlos cảm thấy rất không được tự nhiên. Claire lại cực kỳ thản nhiên tựa vào người Cevi, rất vui vẻ vụиɠ ŧяộʍ nắm tay Cevi cả một đường.
Đợi sau khi Carlos rốt cuộc cõng được Edean về tới tầng 5 tòa nhà số 7, lúc này Cevi mới quẹt thẻ mở cửa phòng ký túc xá số 11, nói: “Tới rồi.”
Carlos mặt không chút thay đổi ngồi xổm xuống, thả Edean xuống đất.
Edean cười nói: “Cảm ơn lớp trưởng.”
“Không cần khách khí.” Sắc mặt Carlos cứng đơ, đầu đầy mồ hôi, ngay cả quần áo cũng ướt đẫm, tuy rằng Edean không hề nặng, thế nhưng cõng Omega này leo cầu thang liên tục đến mấy lần, nó cũng mệt đến ngất ngư.
Sau khi hai người vào nhà, Cevi mới sờ sờ đầu Edean, nói: “Giả bộ không tồi.”
Edean không yên lòng nói: “Chúng ta có phải hơi quá đáng rồi không? Cậu ấy cõng tớ đi lâu như vậy, tớ cảm thấy được cậu ấy đã mệt muốn chết rồi, sắp đi không nổi nữa.”
“Yên tâm, Alpha trời sinh thể lực đã rất tốt, cậu ta không mệt chết được đâu.” Cevi khoát tay cười nói: “Cậu cũng đừng mềm lòng với cậu ta, người này căn bản là xem thường Omega chúng ta, phải để cậu ta chịu chút đau khổ mới được!”