Cevai thật sự rất bất đắc dĩ mới phải kiếm cớ chuồn khỏi phòng giám sát. Lời tỏ tình sến sẩm của Clair khiến hai má anh nóng bừng lên. Đặc biệt là khi bị ánh mắt hiền hòa của Clair nhìn chăm chú, Cevai cảm tưởng như cả người mình cũng bị thiêu cháy.
Chết mất thôi, bị bạn thân tỏ tình liên tục tận hai lần!
Cevai hận không thể tẽ ra một cái khe nứt rồi chôn cái tên Clair ngớ ngẩn đang yên đang lành lại thích mình xuống đó!
Lúc về đến phòng nghỉ, quả nhiên Adrian đang ngồi trên ghế sô pha bình tĩnh ăn hoa quả. Thấy Cevai bước vào, Adrian vui lắm, cậu lập tức mỉm cười, đứng dậy: “Cevai.”
Cevai bước tới, nhẹ nhàng ôm bạn thân một cái, cau mày nói: “Thế mà Carlo dám nhờ cậu đưa John đến đây. Nhỡ chẳng may cậu gặp chuyện gì trên đường thì sao?”
“Không đâu, tớ có giấy thông hành do cha cấp cho, cũng chỉ nói là đi du lịch cho vui thôi, không ai nghi ngờ gì cả.” Adrian vỗ vai Cevai, “Yên tâm đi.”
Không ngờ lúc ngoảnh sang nhìn lại phát hiện một dấu hiệu ở gáy đối phương. Tuy đã vài ngày trôi qua, dấu hiệu kia đã nhạt đi rất nhiều nhưng chỉ cần nhìn hình dạng thôi, Adrian cũng biết đó chính là dấu răng do Alpha cắn.
Adrian bèn hỏi: “Cậu bị đánh dấu rồi à?”
Cevai: “…”
Rõ ràng đã mặc áo len cao cổ, thế mà vẫn bị phát hiện. Adrian không hổ là Omega đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi tốt nghiệp của Học viện Allen!
“Khụ khụ, là một sự cố thôi.” Cevai xấu hổ đáp.
Adrian nghiêm túc hỏi: “Là Clair đúng không? Tốt quá, chúc mừng các cậu nhé.”
“… Tốt cái gì mà tốt! Đã bảo là sự cố rồi!” Cevai cuống cuồng giải thích.
Adrian tỏ vẻ “tớ hiểu mà”, đồng thời nhẹ nhàng cầm tay Cevai, nói: “Thực ra tớ biết Clair rất thích cậu từ lâu rồi. Gặp được một người yêu cậu chân thành như vậy, cậu phải trân trọng người ta đấy nhé.”
“…” Cevai đau đầu lảng tránh ánh nhìn, nói sang chuyện khác, “Cậu với Carlo thế nào rồi?”
“Vẫn vậy.” Nhắc đến Alpha vụng miệng nhà mình, Adrian không khỏi mỉm cười, “Cậu ấy dông dài lắm, suốt ngày dặn dò cái nọ rồi lại lo lắng cái kia, chỉ hận không thể treo tớ bên lưng quần mà mang theo.”
“Xem ra hai cậu tiến triển tốt đấy nhỉ.” Cevai cười nói, “Định bao giờ kết hôn?”
Tâm trạng Adrian hơi chùng xuống, cậu kể: “Cậu ấy định cuối năm nay sẽ tổ chức hôn lễ nhưng tớ không muốn làm công khai rình rang. Vì chuyện này mà mấy hôm trước còn loạn hết cả lên.”
“Cậu ta dám cãi nhau với cậu?” Cevai kinh ngạc hỏi.
“Cậu ấy không cãi nhau với tớ, chỉ trốn vào một góc tự giận dỗi, cho rằng tớ không muốn tổ chức hôn lễ là vì không thích cậu ấy, làm mình làm mẩy mấy hôm liền.” Adrian cũng không hiểu nổi mạch não của Alpha kia, chỉ có thể mỉm cười bất đắc dĩ. “Cậu cũng biết thân phận thật của ba tớ là anh trai Tướng quân Udyr, Quân đoàn trưởng Quân đoàn Tường Vi mà. Nếu tổ chức hôn lễ công khai, ba tớ sẽ phải lộ diện, tớ lo ba sẽ bị người khác nhận ra rồi rước về phiền toái không đáng có.”
Adrian ngừng một chút, lại nói tiếp: “Nhiều năm nay ba con tớ vẫn sống rất yên bình, tớ không muốn bất kỳ ai phá hỏng mất sự yên bình đó. Mong là Carlo có thể hiểu.” Tuy giọng điệu rất nhẹ nhàng nhưng ánh mắt cậu lại vô cùng kiên định. Hiển nhiên, cậu cực kỳ trân trọng cuộc sống yên bình chẳng dễ gì có được của ba, không muốn khiến ba chịu liên lụy vì mình.
Cevai nhẹ nhàng vỗ vai cậu, nói: “Cậu cũng đừng trách Carlo, cậu ấy vì thích cậu nên mới muốn tổ chức một hôn lễ thật long trọng cho cậu. Bị cậu từ chối như thế, chắc chắn cậu ấy thất vọng lắm. Cứ để một thời gian cho chuyện lắng xuống rồi tìm cơ hội giải thích thì hơn.”
“Ừ, tớ biết rồi.”
Hai người đang trò chuyện, tiếng gõ cửa chợt vang lên. Cevai bước tới mở cửa liền thấy Clair đang ung dung đứng đó, bên cạnh là hai người máy trí tuệ bưng đĩa thức ăn ngon lành đi theo.
“Chắc các cậu đói rồi nhỉ? Ăn cơm nhé.” Clair mỉm cười nói.
Trước ánh mắt của hắn, Clair lập tức né tránh trong vô thức, quay vào trong phòng, hỏi: “Khụ, Adrian, cậu đói không? Ăn cơm nhé.”
“Đúng là đói thật.” Adrian bước tới, nhìn Clair, nói: “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.” Clair lệnh cho người máy dọn hết thức ăn lên bàn rồi nói “Hai cậu cứ nói chuyện đi. Phải rồi, Adrian, khi nào về nhớ gửi lời cảm ơn của tôi tới Carlo nhé.”
“Tớ biết rồi.”
Chờ Clair rời đi, Adrian mới cất lời khen: “Clair chu đáo thật đấy. Đoán chừng cậu đói rồi là lập tức đưa đồ ăn tới, còn toàn món cậu thích nữa chứ. Nhìn này, có món…”
“Cậu tập trung ăn đi!” Cevai vội vàng gắp một miếng thức ăn to bự sang chặn miệng Adrian.