Nếu nói với gã cũng vô ích, Cevai quyết định im lặng để tiết kiệm sức.
Phản ứng trong cơ thể càng lúc càng mãnh liệt. Cảm giác lạ lẫm khiến cả người Cevai bủn rủn. Anh há miệng thở dốc, gò má cũng dần xuất hiện màu đỏ hồng đáng xấu hổ.
Cevai như thế quả thực quá quyến rũ trong mắt John.
Đại Vương tử bạo lực nhất lúc nào cũng cao ngạo, vung tay một cái là có thể đánh ngã Alpha giờ đang nằm mềm oặt trong lòng gã, mặc cho gã muốn bỡn cợt sao cũng được mà hoàn toàn không thể phản kháng. Hình ảnh này thực sự khiến người ta muốn chảy máu mũi.
John càng nghĩ càng hưng phấn, bèn ôm Cevai chặt hơn, thò tay tới bắt đầu cởi đồ anh.
Quần áo của Cevai đã bị cởi ra một nửa, da thịt tiếp xúc với không khí lạnh lẽo khiến Cevai rùng mình. Anh thở dốc, nói: “John, anh đúng là chẳng biết tình tứ gì cả.”
John cười giả lả: “Ồ?”
Cevai ghé vào tai gã, thì thầm: “Hôn tôi đi.”
John ngây người. Gã chưa bao giờ được trông thấy Cevai quyến rũ đến thế. Omega hai mắt mơ màng nằm trong lòng nói “hôn tôi đi”, chắc chắn không một Alpha nào trên đời có thể từ chối.
John lập tức hưng phấn cúi xuống hôn. Cevai kìm nén cảm giác buồn nôn, chầm chậm nhấc tay phải lên.
Đầu ngón tay anh đang kẹp một cây kim siêu mảnh. Cây kim lấp lóe ánh sáng lạnh dưới ánh đèn. Nhân lúc John nhích tới gần, Cevai đâm thẳng kim vào mạch máu sau gáy gã.
“…” Đến tận khi gục xuống, John vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cevai thở hổn hển, dốc hết sức đẩy John đã ngất xỉu ra, chửi: “Ngu xuẩn! Biết về Mạch Nước Ngầm mà không biết tất cả thành viên tổ chức luôn mang thuốc mê trên người à? Đắc ý cho lắm vào! Thằng khốn nạn!”
Tiện thể đạp lên chân gã cho bõ tức, Cevai thật sự kiệt sức, đành phải ấn tay lên viên đá màu lam trên sợi dây chuyền đang đeo.
Sợi dây chuyền này được vương thúc tặng cho từ khi anh mới chào đời, là không gian cất chứa cỗ máy Bạch Lộ. Đáng tiếc, Bạch Lộ đã bị ép tắt máy, không thể thức dậy ngay. Cevai bình tĩnh tìm cách, rơi vào đường cùng, anh đành liên lạc với Lam Tinh.
Trước khi đi, Clair đã cấp quyền liên lạc trực tiếp giữa Lam Tinh và Bạch Lộ. Chỉ cần vẫn nằm trong phạm vi phủ sóng của internet Đế quốc và không bị chặn tín hiệu, thiết bị truyền tin giữa Lam Tinh và Bạch Lộ có thể liên lạc cho nhau bất cứ lúc nào, kể cả cỗ máy đã ngủ đông cũng không bị ảnh hưởng.
Cevai mở mật mã liên lạc bằng vân tay, chẳng bao lâu sau, Lam Tinh đã nối máy. Gương mặt thân quen của Clair xuất hiện trong màn hình thực tế ảo trước mặt.
“Cevai, tìm tôi à?” Vừa dứt lời, Clair sững người khi trông thấy Cevai đang nằm trên sô pha với bộ quần áo xộc xệch. Quan sát kỹ hơn nữa, thấy John đang nằm bẹp dưới sàn, hắn nhanh chóng hiểu được đầu đuôi mọi chuyện.
Vừa nghĩ tới việc John dám chạm vào Cevai, Clair sầm mặt, ánh mắt sắc lẻm như muốn gϊếŧ người.
Hít thở sâu để khiến bản thân bình tĩnh lại, Clair căng thẳng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“… Không sao.” Cevai thở sâu, chầm chậm nói, “Giờ tôi kiệt sức rồi, cậu… mau nghĩ cách cứu tôi.”
Clair vội đáp: “Đừng sợ, tôi tới ngay đây!”
Dứt lời, hắn lập tức hạ lệnh cho Quân đoàn Ngôi Sao ngừng di chuyển. Ngay sau đó, Thiếu tướng trẻ tuổi vội vàng điều khiển cỗ máy Lam Tinh của mình lao vào vũ trụ mờ mịt bằng tốc độ cực nhanh trong ánh nhìn kinh ngạc của cấp dưới.
“… Rốt cuộc Thiếu tướng Clair đang nghĩ gì vậy? Ban nãy mới đi được nửa đường thì tự nhiên ra lệnh đổi hướng, tránh con đường đi qua lỗ sâu vũ trụ của thiên hà Xì Gà, giờ lại bảo chúng ta dừng lại rồi rời đi riêng?”
“Ặc… Tôi chịu.”
“Thôi cứ nghe lệnh là được. Dừng lại chờ đi!”
Các sĩ quan Quân đoàn Ngôi Sao lén lút bàn tán. Clair hoàn toàn không có thời gian giải thích với họ, cứ thế điều khiển Lam Tinh đi mất. Hắn tốn rất nhiều năng lượng tiến hành ba bước nhảy không gian liên tục, chưa đầy 10 phút đã về tới hành tinh Thủ đô.
Bằng mật khẩu Cevai gửi cho, Clair hằm hằm lao vào khách sạn Hoàng Gia. Lúc đẩy cửa, trông thấy dáng vẻ hiện tại của Cevai, Clair tức đến mức muốn chặt John ra thành tám khúc ngay tức thời.
Cevai hắn trân trọng, nâng niu trong lòng bàn tay sao có thể bị làm nhục như thế?!
Clair xách cổ áo John đang hôn mê trên sàn lên, thẳng thừng vung tay đấm liền mấy cú, in thành dấu bầm thâm đen trên mắt gã,
Cevai nói: “Thôi, Clair… Trừng trị thằng khốn đó sau, đỡ tôi ra ngoài trước đã.”
Clair nhìn sang, thấy cúc áo Cevai đã cởi một nửa, gò má đỏ hồng, mắt cũng ngân ngấn nước, mùi hương pheromone Omega thơm nồng trong phòng lại càng hớp hồn hơn.
Mùi pheromone nồng như vậy là vì đã tiến vào kỳ động dục sao?
Sống lưng Clair cứng đờ, hắn run rẩy vươn tay tới, nhẹ nhàng bế ngang Cevai lên.
Cevai khẽ cau mày bất an. Clair cũng là Alpha, trên người hắn cũng có mùi Alpha rất đậm. Trong giai đoạn nhạy cảm như kỳ động dục, đây thực sự là một thử thách rất lớn đối với Cevai.
Alpha có bản năng muốn tiếp cận và chiếm hữu khi ngửi thấy mùi pheromone của Omega nhưng Omega lại có bản năng muốn né tránh, thậm chí chạy trốn trước mùi của Alpha.
May mà hai người chơi với nhau từ bé, mùi của Clair cũng không quá khó chịu. Bằng không, có lẽ anh đã lại dùng kim gây mê đánh ngất Clair luôn rồi.
Bị Clair bế bổng lên khiến Cevai thấy không thoải mái lắm nhưng trong thời điểm khẩn cấp, anh cũng chẳng thể băn khoăn quá nhiều, rời khỏi nơi này vẫn là chuyện quan trọng hơn. Nghĩ vậy, Cevai không giãy giụa nữa, nói: “Bảo Lam Tinh đưa chúng ta đi. Đừng nói chuyện này với phụ vương tôi vội.”
Clair nhìn Cevai đang bế trên tay, dịu giọng nói: “Được. Cậu yên tâm, tôi sẽ đưa cậu đi.”
Hắn bế Cevai vào trong khoang điều khiển, còn bảo Lam Tinh mở cửa sổ trời ra.
Một cỗ máy màu lam dang rộng đôi cánh bay lên cao, nhoáng cái đã biến mất phía chân trời tối đen.