Cevai nhanh chóng lái Bạch Lộ tới khách sạn Hoàng Gia. Điểm tốt nhất của khách sạn này chính là không bao giờ tiết lộ thông tin khách thuê phòng. Nếu không có mật khẩu được cung cấp, dù là ai cũng không thể vào phòng khách sạn. Người nọ hẹn gặp Cevai ở đây hiển nhiên cũng hiểu rất rõ về khách sạn Hoàng Gia này.
Rốt cuộc là kẻ nào?
Cevai đi thang máy lên phòng VIP8 bằng mật khẩu ra vào do người kia gửi tới. Anh đẩy cánh cửa phòng với tâm trạng nghi hoặc.
Khiến anh bất ngờ là trong phòng lại không có ai.
Diện tích căn phòng VIP rất rộng, nội thất được bố trí cực kỳ sang trọng. Chính giữa phòng là một chiếc giường king size siêu lớn, mặt sàn trải thảm nhung dày mềm mại màu xanh, trên trần phòng là đèn chùm nhiều màu, trên bàn bày hoa tươi ướŧ áŧ kiều diễm. Xuyên qua mặt tường kính, có thể nhìn thấy cảnh đêm tráng lệ và bầu trời lấp lánh ánh sao của hành tinh Thủ đô.
Hương hoa tươi tràn ngập căn phòng. Gối đầu, cốc uống nước và tất cả những đồ dùng sinh hoạt khác đều có đôi có cặp. Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi. Khung cảnh này thực sự rất hợp cho người yêu hay vợ chồng thả lỏng tâm trạng khi muốn đổi gió.
Cevai cẩn thận đánh giá căn phòng một lượt, đảm bảo không có ai mới nhíu mày ngồi xuống sô pha.
Người kia gọi anh đến khách sạn nhưng lại không xuất hiện, rốt cuộc đang âm mưu gì?
Đang nghĩ, cánh cửa đột nhiên bật mở. Cevai ngẩng lên nhìn, không ngờ lại gặp một gương mặt cực kỳ quen.
Là John.
Chỉ xét riêng tướng mạo thôi, John quả thật trông rất anh tuấn so với các Alpha Đế quốc. Tuy vậy, Cevai luôn có thành kiến với gã, hoàn toàn không muốn dây vào. Cevai thật sự không thể có hảo cảm với một tên đàn ông lúc nào cũng tơ tưởng được đè mình xuống giường.
Không ngờ kẻ hôm nay hẹn gặp anh chính là gã. Tại sao gã lại biết về tổ chức Mạch Nước Ngầm?
Cevai bình tĩnh nhìn vào mắt gã, hỏi: “John, là anh gửi tin hẹn tôi tới đây?”
John bước tới ngồi xuống cạnh Cevai, mỉm cười nói: “Đúng vậy, chính là tôi.”
Ánh mắt gã nhìn Cevai hiền hòa hệt như đang nhìn một con thú cưng. Bị gã nhìn bằng ánh mắt đó, da đầu Cevai giần giật, vội vàng tránh đi, tiện thể dịch sang một góc cách gã thật xa: “Anh muốn làm gì?”
“Không có gì, tôi chỉ tìm một cái cớ để hẹn em tới trò chuyện thôi.” Thấy Cevai né ra thật xa, John mặt dày tiếp tục áp sát tới, cười nói, “Yên tâm, tôi sẽ không tiết lộ chuyện về tổ chức Mạch Nước Ngầm đâu. Không thì tôi đã chẳng hẹn em.”
Cevai nhướng mày: “Điều kiện là gì?”
“Chà.” John bật cười khẽ, “Đại Vương tử thẳng thắn thật đấy.”
“Nếu không có điều kiện trao đổi, chắc chắn anh sẽ không gọi tôi tới đàm phán.” Cevai lạnh lùng nói: “Nói thẳng đi, anh muốn gì?”
John nheo mắt nhìn Cevai một hồi, cuối cùng mới nói ra một câu: “Tôi muốn em.”
Cevai: “…”
Mẹ nó chứ. Nếu không vì chuyện này liên quan đến cuộc sống của vô số Omega thuộc tổ chức Mạch Nước Ngầm, Cevai thật sự muốn vung tay đấm vỡ đầu gã ta!
Hít thở sâu để khiến mình bình tĩnh lại, Cevai nghiêm mặt nói: “Anh đừng quên tôi đã có hôn ước với Clair, toàn thể dân chúng Đế quốc đều biết chuyện này. Tôi sẽ không phản bội Alpha của tôi.”
Như nghe được điều gì nực cười lắm, John khoái chí cười phá lên, nói: “Chuyện đó không phải vấn đề. Chỉ cần Clair chết, em ở bên tôi sẽ không bị ai chỉ trích đâu.”
Cevai giật mình, nỗi bất an dâng lên trong lòng: “Anh định làm gì Clair?”
“Không phải tôi định làm gì. Tự cậu ta muốn chết, chạy đi làm lực lượng tiếp ứng cho Quân đoàn Vinh Quang.” John ngừng một lát, lại nói: “Tôi nghe nói quân Liên bang đang mai phục ở lân cận lỗ sâu vũ trụ nối thẳng đến thiên hà Xì Gà. Liệu Clair có tìm được đường sống trong chỗ chết hay không thì phải xem vận may của cậu ta.”
Cevai siết chặt nắm tay. Anh kinh ngạc nhận ra ngón tay mình như bị khống chế, hoàn toàn không có sức lực. Hơn nữa, tầm nhìn anh cũng bắt đầu nhòe nhoẹt dần, một cảm giác nóng bừng kỳ quái chợt bốc lên trong người.
Chuyện gì thế này?!
Cevai cả kinh, định gọi cỗ máy kiểm tra tình hình nhưng kỳ lạ thay, ngay thời khắc mấu chốt này, Bạch Lộ lại rơi vào trạng thái tắt máy.
Từ khi nhận Cevai là chủ nhân, suốt nhiều năm nay, Bạch Lộ vẫn cùng anh hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ mạo hiểm. Nó đã quen với việc khởi động 24/24 và luôn duy trì cảnh giác cao độ, không thể nào tự động tắt máy trừ phi trung tâm trí tuệ của nó đã bị quấy nhiễu.
Là một cỗ máy cấp S, số lượng cỗ máy có thể gây ảnh hưởng đến trung tâm trí tuệ của Bạch Lộ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Chẳng lẽ hôm nay John mang theo cỗ máy cấp S Lưu Quang của Quân đoàn Lôi Đình?! Lưu Quang và Bạch Lộ được chế tạo bởi những nhà sáng chế khác nhau. Hơn nữa, với kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, nếu nó chớp thời cơ Bạch Lộ chưa kịp chuẩn bị mà đánh úp, cài virus gây nhiễu hệ thống, Bạch Lộ thực sự có khả năng bị ép phải tắt máy.
Như đọc vị suy nghĩ trong đầu Cevai, John mỉm cười bước tới. Gã vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm eo anh, thấp giọng hỏi: “Sao? Có phải thấy cơ thể nóng bừng lên rồi không?”
Cevai: “…”
John tới gần, mang theo mùi pheromone Alpha rất nồng. Dạ dày Cevai quặn lên. Nhất là khi bị đối phương ôm vào lòng, Cevai thật sự muốn phát điên.
Đáng tiếc, chẳng biết tại sao giờ toàn thân Cevai cứ bủn rủn cả ra, thậm chí không có sức giơ tay.
“Tôi nghe nói tổ chức Mạch Nước Ngầm các em bào chế ra một thứ thuốc gọi là thuốc ức chế pheromone Omega.” John ghé sát vào tai Cevai nhấn nhá từng chữ, hơi thở nóng rẫy phả hết vào tai Cevai, “Các em có thể bào chế ra thuốc ức chế pheromone, tôi cũng có thể thuê người nghiên cứu bào chế thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ pheromone. Hôm nay dùng thử lần đầu tiên, không ngờ hiệu quả lại tốt tới vậy.”
“…” Cevai kinh ngạc mở trừng trừng hai mắt.
Thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ pheromone mà John nói có tác dụng hoàn toàn trái ngược với thuốc ức chế. Thuốc ức chế làm giảm nồng độ pheromone trong cơ thể Omega, trì hoãn kỳ động dục xuất hiện. Trong khi đó, thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại thúc đẩy tuyến thể của Omega hoạt động mạnh hơn, khiến bộ phận này sản sinh ra một lượng lớn pheromone Omega trong thời gian ngắn, từ đó làm cho kỳ động dục đến sớm.
Hiểu được tình hình của bản thân lúc này, Cevai cảm thấy lạnh sống lưng.
Không ngờ để có được mình, John lại không từ thủ đoạn đến thế!
Lợi dụng thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ pheromone ép Omega tiến vào kỳ động dục rồi tận dụng thời cơ đó để đánh dấu. Có phải John đang cho rằng chỉ cần chiếm được cơ thể, Cevai sẽ ngoan ngoãn nghe theo gã?
Nực cười, đầu gã bị “ẩm IC” chắc?!
Nếu gã thật sự dám làm vậy, chắc chắn Cevai sẽ dùng đến những thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn khiến gã muốn sống không được, muốn chết không xong.
Cevai hung tợn lườm John, ánh mắt sắc lẻm như muốn khoét một lỗ trên mặt gã. Anh lạnh lùng gằn từng tiếng: “John, anh mà dám làm vậy với tôi, anh có tin đến khi tôi lại sức, tôi sẽ băm vằm anh ra cho chó ăn không?!”
John bất ngờ lắm, đến thời điểm này rồi mà Cevai còn hùng hổ được như thế. Nhưng nhìn anh cố nén cảm giác khó chịu trong người, hai mắt cũng bắt đầu vằn tơ máu, John không khỏi bật cười: “Đại Vương tử điện hạ, em có biết dáng vẻ gắng gượng thế này của em lại càng khiến người ta muốn bắt nạt, muốn chà đạp em không? Đừng mạnh miệng nữa, tiết kiệm sức đi, đừng để lát nữa ngất xỉu trên giường.”
Cevai: “…”
Thật sự không thể nói phải trái với tên biếи ŧɦái này mà!