Bệ hạ mời rất nhiều khách quý tới buổi tiệc đính hôn của Đại Vương tử. Cevai cố kiềm chế xúc động muốn chạy trốn để phối hợp đóng kịch đi mời rượu khách khứa cùng Clair. Cevai uống rất nhiều, tuy chút rượu ấy chẳng là gì với anh nhưng sợ sẽ tiếp tục bị mọi người ép uống, Cevai nhanh trí giả say, vờ như bước đi lảo đảo phải vịn vào Clair.
Clair biết thừa Cevai đang giả vờ say nhưng vẫn yên lặng dìu anh vào góc sảnh tiệc, để anh ngồi xuống sô pha nghỉ ngơi một lúc, tiện thể lấy một đĩa đồ ăn nhẹ anh thích tới.
Trong góc sảnh yên lặng hơn nhiều. Cevai nới lỏng dây nơ, nhận lấy đồ ăn từ tay Clair, vừa ăn vừa nói: “Đây thực sự là bộ mệt nhất tôi từng diễn.”
Clair ghé sát tới, nói: “Tiếc là cậu sẽ không thể giành được cúp.”
Cevai ngoảnh sang nhìn hắn: “Cậu đừng có tỏ ra hả hê như vậy. Chẳng phải cậu cũng mệt y như tôi à?”
Clair mỉm cười mà không trả lời. Thực chất, hắn không mệt chút nào. Chỉ cần được ở bên Cevai, bảo hắn làm gì hắn cũng chịu.
Đang nói chuyện, hai thiếu niên cao ráo bất chợt đi sang phía này. Một người có mái tóc ngắn màu vàng kim và làn da trắng trẻo, diện mạo điển trai, khóe môi đang nhếch lên cười. Người còn lại có mái tóc đen giống như Cevai, ngũ quan anh tuấn, cương nghị nhưng sắc mặt trông khá tệ, cứ khó đăm đăm như ai nợ tiền cậu.
Mấy năm nay, số lần về hành tinh Thủ đô của Clair chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, lại thêm việc trẻ con lớn lên sẽ vỡ nét khá nhiều, tuy cảm thấy hai thiếu niên trước mặt rất quen nhưng hắn mãi không nhận ra rốt cuộc đối phương là ai.
Mãi đến khi thiếu niên tóc đen gọi Cevai là “vương huynh”, Clair mới biết thiếu niên trước mặt chính là Vương tử út của Đế quốc, Cesar, cậu em trai Alpha Cevai yêu thương từ bé.
Vậy thì cậu bạn đi cùng Cesar chắc chắn là Brian, con trai của vương thúc Berg. Tính theo quan hệ họ hàng, cậu ta chính là em họ của Cevai.
“Anh họ, chúc mừng ngày cưới!” Brian nâng ly rượu vang đang cầm, nói: “Trò giả say này anh chỉ lừa được người ngoài thôi. Bọn em ai chẳng biết anh nghìn chén không say.”
“Con nít con nôi uống rượu vang gì hả, đổi một ly soda trái cây mau lên.” Cevai không khách khí quát cậu ta một câu, cau mày nói, “Với lại anh chưa cưới, chỉ đính hôn thôi. Đính hôn ấy, hiểu không?”
Brian cười: “Cũng xêm xêm nhau cả. Giờ đính hôn, sang năm kết hôn, thêm năm nữa là có thể bế con rồi, em cũng được lên chức chú.”
Cevai vỗ mạnh vào gáy cậu ta: “Bình thường không lo học hành chăm chỉ, đầu toàn nghĩ vớ nghĩ vẩn?”
Brian tỏ vẻ vô tội: “Chẳng phải em đang mừng cho anh à? Anh bạo lực như thế, khó khăn lắm mới có người chịu cưới đấy, biết không?”
“Muốn ăn đòn hả?!” Cevai siết chặt nắm đấm như sắp đánh người.
Brian lập tức ôm đầu theo phản xạ: “Không được đánh vào đầu!”
“…” Nắm tay vung tới dừng lại giữa không trung. Thấy dáng vẻ ôm đầu của cậu ta, Cevai bật cười, quyết định nể mặt vương thúc, tạm tha cho Brian.
Tính cách Brian không giống Berg cũng chẳng giống Drew, cha cậu ta. Từ bé Brian đã bướng bỉnh, rất hay phá cỗ máy trong nhà thành đống sắt vụn. Vì bằng tuổi Cesar, vương thúc thường xuyên dẫn cậu vào vương cung chơi với Cesar, Cevai cũng vô cùng thân với hai cậu em này.
Hôm nay, Cevai đính hôn, Brian và Cesar đã xin Học viện St. Paul cho nghỉ phép để về tham dự.
Brian có vẻ rất vui với chuyện cuối cùng cũng có người chịu rước Đại Vương tử bạo lực. Tuy vậy, cậu em ruột Cesar lại cứ xị mặt ra, dù đã sang ngồi cạnh vương huynh nhưng vẫn chẳng chịu nói tiếng nào.
Clair biết Cesar khó chịu, bèn mỉm cười ghé tới thì thầm hỏi bên tai cậu: “Cesar, hình như em không thích anh lắm nhỉ?”
Cesar hừ lạnh, trả lời thẳng: “Đúng thế.”
Clair cười: “Có phải em cho rằng anh cướp mất vương huynh của em không?”
Cesar không đáp.
Clair nghiêm túc nói: “Em yên tâm, anh sẽ đối xử tốt với cậu ấy. Anh đâu nỡ lòng nào bắt nạt cậu ấy.”
Cesar ngoảnh sang trừng mắt nhìn Clair. Một lúc lâu sau, cậu mới ghé sát vào tai Clair, trầm giọng nói: “Clair, anh nghe cho rõ đây, nếu anh dám bắt nạt anh tôi, chắc chắn tôi sẽ băm vằm anh ra cho cá ăn.”
Clair: “…”
Cậu nhóc này nói lời uy hϊếp người ta nghe nghiêm túc ghê. Clair thấy buồn cười lắm, đành gãi mũi, hắng giọng một tiếng: “Anh biết rồi.”
Cesar chính là người sẽ kế thừa vương vị trong tương lai. Có thể thấy tình cảm giữa cậu và anh trai rất thân thiết, vậy nên mới luyến tiếc như thế khi anh mình đính hôn. Có cậu em trai hiểu chuyện như thế, Clair cũng thấy mừng cho Cevai.
“Nghe nói em sẽ thi vào Học viện Quân sự St. Romia? Hồi xưa anh có rất nhiều tài liệu để học ôn thi, nếu em cần thì anh gửi cho?” Clair muốn làm thân với em trai Cevai một chút.
Kết quả, Cesar từ chối với thái độ rất tự tin: “Không cần. Tôi tự học cũng thi được điểm tuyệt đối.”