Acrux Trên Bầu Trời Đêm

Chương 10: Vu khống

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Tối qua Lục Tâm Du trực ca đêm, tám giờ sáng tan tầm, chuẩn bị về nghỉ ngơi.

Cô đến buồng vệ sinh đánh răng rửa mặt, thay quần áo rồi ra ngoài.

Tháng bảy, tám giờ sáng, mặt trời đã lên cao. Ánh nắng ấm áp sưởi ấm con người, Lục Tâm Du đứng ngoài cửa bệnh viện, đưa tay duỗi eo đón ánh mặt trời.

Cánh tay nâng lên của cô còn chưa kịp buông xuống đã nghe bên cạnh vang lên một tiếng cười nhẹ. Lục Tâm Du ngẩn ra, quay đầu lại theo bản năng.

Lâm Thâm khoanh tay trước ngực, cơ thể lười biếng tựa vào vách tường, đôi mắt nhìn thẳng vào Lục Tâm Du, thấy cô nhìn qua, lông mày anh nhướng lên, cười bắt chuyện, "Bác sĩ Lục, chào buổi sáng."

Lục Tâm Du nhìn anh, sửng sốt vài giây mới hồi phục tinh thần, xấu hổ buông tay, "Tối qua cậu không đi, hay sáng nay vừa tới?"

Lâm Thâm mỉm cười, khuỷu tay chống trên vách tường, đứng thẳng người dậy, đi đến chỗ Lục Tâm Du.

Anh hơi cúi người, đối mắt với Lục Tâm Du, hơi thở rất gần, nóng ẩm phả vào má Lục Tâm Du, khóe môi nở nụ cười, thấp giọng hỏi lại: "Chị đoán xem?"

Lục Tâm Du nhìn gương mặt gần trong gang tấc của anh, tim đập nhanh bất thường, cô dời mắt, lại có phần nôn nao, "Tùy cậu, thích nói hay không cũng được."

Cô mím môi, quay đầu đi xuống bậc thang.

Sáng sớm đã bị Lâm Thâm ồn ào làm tim đập nhanh, thế là đủ rồi.

Cô đi rất nhanh, cố tình né tránh anh.

Nhưng Lâm Thâm đâu dễ buông tha như vậy, anh nhanh chóng đi theo, tay phải nhẹ nhàng kéo tay áo sơ mi của Lục Tâm Du, giọng nói hí hửng, "Đừng giận mà bác sĩ Lục, sáng nay tôi vừa đến."

Lục Tâm Du không quay đầu lại, hỏi anh, "Đến làm gì?"

"Chờ chị tan tầm đó."

Rốt cuộc Lục Tâm Du cũng dừng chân, ngẩng đầu nhìn anh, bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Lâm Thâm, cậu đừng như vậy, thật đấy, hai chúng ta không hợp."

"Bởi vì tuổi?"

Lục Tâm Du mím môi, đôi mắt cương quyết nhìn thẳng, nói: "Cậu cũng đâu biết gì về tôi."

"Không phải giờ tôi đang tìm hiểu sao?"

"..."

Vẻ mặt anh hết sức chân thành tha thiết, Lục Tâm Du nhìn anh, thế nhưng lại không biết nên phản bác thế nào.

Lâm Thâm thấy Lục Tâm Du nhìn thẳng vào mình, môi mím lại không nói lời nào, như đang giận dỗi với mình, đáng yêu giống như một nữ sinh.

Anh không khỏi bật cười, đưa tay đặt trên vai Lục Tâm Du, thấp giọng dỗ cô, "Được rồi bác sĩ Lục, chị đừng từ chối sớm như vậy, tôi đang theo đuổi chị mà, chị cho tôi một cơ hội đi." Sau đó lại nói: "Chưa ăn sáng phải không, đi thẳng phía trước có một nhà hàng bán kèm với trà mới mở, tôi mời chị." Anh đẩy vai Lục Tâm Du, tiến về phía trước.

Lục Tâm Du bị Lâm Thâm đẩy về phía trước, không có cách nào dừng lại, thấy sắp bị Lâm Thâm đẩy qua đường cái, cô mới hoàn hồn, lập tức nói: "Xe tôi còn ở bãi đỗ xe!"

"Nhà hàng đó ở ngay phía trước, qua đó là được."

"Tôi không đi nhà hàng, tôi muốn đến chỗ mẹ tôi ăn mì."

"Được được được, chị nói ăn gì thì ăn cái đó, nghe chị cả."

Nửa giờ sau, Lục Tâm Du và Lâm Thâm cùng nhau xuất hiện trước quán mì của Lục Lâm Vân.

Lục Lâm Vân đang làm đồ cho khách, thấy con gái và cậu trai ngày đó cùng nhau xuất hiện, không khỏi sửng sốt.

Lục Tâm Du kêu Lâm Thâm tìm một cái bàn ngồi xuống trước, còn cô thì đến trước mặt mẹ, "Mẹ, làm ăn thế nào?"

Lục Lâm Vân cười, "Khá tốt." Bà lặng lẽ kéo tay con gái, đôi mắt hướng về Lâm Thâm, "Tâm Du, sao bạn học kia lại đi chung với con?"

"À, cậu ấy chưa ăn sáng, thuận tiện đến đây với con." Lục Tâm Du không nói chuyện Lâm Thâm theo đuổi cô với mẹ, tránh nặng tìm nhẹ đáp một câu.

Nhưng dù sao Lục Lâm Vân cũng là người từng trải, liếc mắt một cái đã nhìn ra có mờ ám, nhắc nhở cô: "Lần trước con nói cậu ấy nhỏ hơn con vài tuổi, con trai trưởng thành rất muộn, với tính tình của con, vẫn nên tìm một người đàn ông chín chắn, chững chạc thì hơn."

Con gái của mình, làm mẹ đương nhiên là hiểu nhất. Ngày thường cô mang dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, rất hiếu thắng, nhưng nội tâm nhạy cảm yếu ớt hơn người khác rất nhiều.

Lục Tâm Du cúi đầu, vâng một tiếng, "Con biết, mẹ."

"Vừa tan tầm, qua đó ngồi nghỉ một lát đi, mẹ nấu xong sẽ bưng đến."

"Vâng, cảm ơn mẹ." Lục Tâm Du nói ít chuyện với mẹ, sau đó đến chỗ Lâm Thâm ngồi.

Vừa rồi Lâm Thâm thấy mẹ Lục Tâm Du nhìn sang chỗ mình, anh mang vẻ mặt chờ mong, hỏi: "Vừa rồi cô nói gì với chị thế?"

Lục Tâm Du ngồi xuống đối diện Lâm Thâm, thấy dáng vẻ vừa chờ mong lại vừa căng thẳng của anh thì bật cười, "Mẹ tôi nói cậu không hợp với tôi."

Lâm Thâm sửng sốt, "Vì sao chứ?!"

"Mẹ tôi nói, tôi cần một người đàn ông chín chắn, chững chạc." Lục Tâm Du nhìn Lâm Thâm trong chốc lát, bổ sung thêm một câu, "Tôi cảm thấy mẹ tôi nói rất đúng."

Lâm Thâm: "..."

"Bà Lục! Cho bốn tô mì ruột già cay [1]! Bốn chai bia ướp lạnh! Bỏ nhiều ruột già chút! Ít thì không trả tiền đâu!"

Lục Tâm Du đang nói chuyện với Lâm Thâm, Triệu Khôn đột nhiên mang theo một đám đàn em đi vào.

Lục Tâm Du nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn sang, "Tiệm chúng tôi không tiếp mấy người, mấy người lập tức đi cho!"

Trong miệng Triệu Khôn ngậm tăm xỉa răng, cười cà lơ phất phơ, đến trước mặt Lục Tâm Du, "Ôi, không phải bác sĩ Lục đây sao? Hôm nay được nghỉ à?"

Lục Tâm Du nhíu mày, bàn tay đặt trên bàn nắm chặt thành quyền.

"Bác sĩ Lục yên tâm, hôm nay anh đây mang tiền!" Nói xong, anh ta lấy hai tờ một trăm RMB, đập vào cái bàn trước mặt Lục Tâm Du, "Này, tiền đây!"

Lục Tâm Du vẫn lạnh mặt như cũ, nói rõ từng câu từng chữ: "Ý tôi là, tiệm chúng tôi không tiếp mấy người!"

"Mẹ nó cái con này! Mày đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"

Mẹ Lục thấy bên này ầm ĩ thì lập tức chạy tới hòa giải, không ngừng nhận lỗi, "Anh Khôn, anh qua bên này ngồi đi, mì ruột già cay và bia ướp lạnh anh gọi, tôi sẽ lập tức mang lên. Con gái tôi nhỏ tuổi không hiểu chuyện, anh đừng so đo với nó."

Mẹ Lục là người ôn hòa nhã nhặn, cũng rất chất phác, thà để mình thiệt thòi cũng không muốn gây chuyện.

Lục Tâm Du đi lên muốn đuổi, bị mẹ Lục túm chặt cánh tay kéo sang bên cạnh, nghiêm khắc trừng mắt với cô, "Được rồi! Con là con gái, so đo với đám lưu manh đó làm gì?! Đều là bọn du côn, có chuyện gì, người bị hại là con!"

Bà kéo Lục Tâm Du về chỗ, ép cô ngồi xuống, "Vừa tan tầm, con không thấy mệt sao, mau ăn sáng rồi về nhà nghỉ ngơi đi."

Lục Lâm Vân nói xong thì lại chạy vào bếp bận rộn.

Lục Tâm Du tức giận cắn chặt răng, Lâm Thâm đưa tay kéo ống tay áo cô, khóe môi có nụ cười, thấp giọng dỗ cô, "Bác sĩ Lục đừng giận, cười cái xem nào."

Lục Tâm Du liếc anh, "Cười không nổi."

"Cười một cái, được không? Chị cười rất đẹp."

Lục Tâm Du nghe thấy câu cuối cùng, cổ họng lập tức nghẹn lại.

Cười rất đẹp?

Người này, dỗ con nít à?

. . .

Ở một bàn cách đó không xa.

Triệu Khôn mang vẻ mặt hung hãn, nhìn chằm chằm một đứa đàn em đối diện, "Đã gửi ảnh tối qua chưa?"

"Đã gửi rồi, anh Khôn, người phụ trách bên kia nói sẽ lập tức triển khai điều tra." Tên đàn em đáp, còn lập tức đưa điện thoại đến trước mặt Triệu Khôn.

Hộp thư bộ Y tế, một bức ảnh Lục Tâm Du nhận bao lì xì thình lình xuất hiện.

Bức ảnh kia, đúng là chụp khi bà cụ nhét bao lì xì vào tay Lục Tâm Du hôm qua.

Nhưng không chụp được diễn biến phía sau, nếu chỉ xem từ ảnh thì giống như Lục Tâm Du đang nhận lấy bao lì xì kia.

Triệu Khôn nhìn bức ảnh chằm chằm, cười lạnh, "Dám đánh ông đây, ông đây làm chết mày!"

. . .

Ăn sáng xong, Lục Tâm Du chờ đám Triệu Khôn đi, xác định chúng không gây chuyện mới đứng dậy khỏi ghế, đến tạm biệt mẹ, "Mẹ, con về nhà nghỉ ngơi, bên mẹ có gì thì nhớ gọi điện thoại cho con."

Mẹ Lục đang bận rửa chén, nghe vậy thì ừ một tiếng, "Được, mẹ biết rồi, con mau về đi."

"Vâng, con đi đây."

Ra khỏi khu phố ăn vặt, Lục Tâm Du hỏi Lâm Thâm, "Trường của cậu ở đâu? Tôi đưa cậu đi."

Lâm Thâm nhướng mày cười, "Sao thế? Bác sĩ Lục muốn tham quan trường tôi?"

Lục Tâm Du không khỏi cho anh một ánh mắt xem thường, "Vậy thôi khỏi."

Lâm Thâm mỉm cười, "Để tôi lái, tôi đưa chị về." Nói xong, anh mở cửa ghế lái, "Bác sĩ Lục, chìa khóa xe."

Lục Tâm Du sửng sốt, "Cậu biết lái xe à?"

"Vô nghĩa, cấp bậc tay đua đấy."

Lục Tâm Du không tin lắm, vươn tay với anh, "Đưa bằng lái cho tôi xem."

Lâm Thâm cười, "Chị không tin tôi như vậy?" Anh lấy ví tiền trong túi quần, đưa giấy phép lái xe cho cô.

Lục Tâm Du mở ra nhìn xem, chậc, mười tám tuổi đã lấy bằng lái.

Cô đang chuẩn bị khép bằng lái xe lại, tầm mắt đột nhiên nhìn thấy ảnh Lâm Thâm.

... Người chụp ảnh là thân thích nhà cậu ta à? Sao có thể chụp đẹp như thế? Nhớ tới ảnh trên bằng lái của mình, Lục Tâm Du không khỏi bĩu môi, quả nhiên người đẹp trai tùy tiện chụp bức ảnh cho bằng lái cũng đẹp.

"Sao thế bác sĩ Lục? Bị ảnh của tôi làm mê mệt rồi à?" Lâm Thâm lười biếng chống tay trên nóc xe, cười nhìn Lục Tâm Du.

Lục Tâm Du bĩu môi, khép bằng lái lại, trả cho anh, "Có thể bớt tự luyến đi được không?" Cô thuận tay ném chìa khóa xe cho anh, sau đó mở cửa ghế phụ, ngồi xuống.

Lâm Thâm cũng ngồi vào ghế lái, cắm chìa khóa.

Anh vừa khởi động xe vừa nói: "Chị ngủ một lát đi. Về đến nhà sẽ gọi chị."

"Ừ, tôi ngủ đây." Mệt mỏi một ngày một đêm, cô cũng muốn hưởng thụ quyền lợi khi không cần lái xe. Đầu nghiêng sang một bên, thật sự nhắm mắt lại.

Lâm Thâm ghé mắt liếc nhìn cô. Đôi lông mi dài hạ xuống, dưới đôi mắt là quầng thâm, dáng vẻ rất mệt mỏi.

Anh nhìn cô chăm chú trong chốc lát, sau đó chỉnh điều hòa cao hơn một chút, vững vàng lái xe ra đường cái.

Lâm Thâm chạy theo hướng nhà Lục Tâm Du.

Sợ Lục Tâm Du không thoải mái, anh cố tình lái thật chậm, thật ổn định.

Lục Tâm Du hiếm khi được ngủ trong xe, nhưng cũng không kéo dài được, điện thoại đột nhiên vang lên.

Lục Tâm Du giật mình, lập tức tỉnh lại, lấy điện thoại ra, tên cũng chưa kịp nhìn đã nghe máy, "Alo, tôi là Lục Tâm Du!"

"Lục Tâm Du, lập tức về bệnh viện!

Điện thoại là viện trưởng gọi tới, giọng rất nghiêm khắc.

Nhưng viện trưởng cũng không nói là chuyện gì, Lục Tâm Du cho rằng nơi nào đó lại xảy ra chuyện, lập tức bắt lấy cánh tay Lâm Thâm, sốt ruột nói, "Về bệnh viện! Nhanh lên!"

Lâm Thâm quay đầu xe, dẫm chân ga, xe nhanh chóng chạy đến bệnh viện.

Dừng xe, Lục Tâm Du nhanh chóng cởi dây an toàn, chạy xuống, ngay cả túi xách cũng không kịp lấy, vội vàng chạy vào bệnh viện.

Lâm Thâm nhìn bóng dáng vội vàng của Lục Tâm Du, thật lâu sau, khóe môi hơi nhếch lên, đưa tay vỗ ấn đường.

Thật là, càng ngày càng thích.

Lục Tâm Du tưởng ở đâu đó xảy ra sự cố, khi chạy đến sảnh phòng cấp cứu mới phát hiện không có gì khác bình thường lắm, cũng không có người bệnh gặp sự cố nghiêm trọng.

Cô đứng tại chỗ trố mắt một lúc lâu, khi chuẩn bị gọi lại cho viện trưởng hỏi xem, đồng nghiệp Trương Dĩnh vừa lúc ra khỏi phòng cấp cứu.

Trương Dĩnh vốn đang nói chuyện với bác sĩ thực tập bên cạnh, ngẩng đầu, thấy Lục Tâm Du đứng cách mình không xa, sắc mặt cô ấy lập tức trở nên nặng nề, chạy nhanh tới chỗ cô, "Tâm Du, chị có biết..."

"Lục Tâm Du, vào văn phòng tôi!" Trương Dĩnh chưa kịp nhắc nhở Lục Tâm Du một câu, giọng viện trưởng đột nhiên vang lên bên ngoài, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc.

Lục Tâm Du ngẩn ra, quay đầu lại, thấy viện trưởng chắp hai tay sau lưng, sắc mặt nhìn cô vô cùng khó coi.

Lục Tâm Du giật mình, đột nhiên có dự cảm không hay.

Mà một phút đồng hồ sau, dự cảm không hay này ứng nghiệm.

Trong văn phòng của viện trưởng, viện trưởng ném mạnh một bức ảnh lên bàn, "Chính cô nhìn xem!"

Lục Tâm Du nhíu mày, cầm lấy bức ảnh kia. Trên ảnh là cảnh tượng mẹ Triệu Đạt nhét bao lì xì cho cô đêm qua. Trong lòng Lục Tâm Du lộp bộp, "Sao lại thế này?"

"Sao lại thế này? Chuyện cô làm, cô còn hỏi tôi sao lại thế này?!" Viện trưởng kỳ vọng cao ở Lục Tâm Du, sáng sớm hôm nay lại bị người phía trên gọi, muốn điều tra Lục Tâm Du, ông còn tưởng chuyện gì, sau đó mới biết thì ra là bị quần chúng tố cáo.

Lục Tâm Du bị viện trưởng quát lớn, gấp gáp giải thích, "Hôm qua có bà cụ đưa tiền cho tôi, nhưng tôi không nhận! Viện trưởng, tôi làm người thế nào, chẳng lẽ ngài còn không rõ ràng sao? Sao tôi có thể lấy tiền người bệnh được?"

Viện trưởng chau mày, nhìn cô trong chốc lát, thật lâu sau mới buông tiếng thở dài, "Tôi tin cô thì có ích gì? Giờ cấp trên muốn điều tra cô. Tâm Du, có phải cô đắc tội ai không? Là ai muốn hãm hại cô?"

Sắc mặt Lục Tâm Du trắng bệch, trong đầu lộn xộn, lắc đầu, "Tôi không biết, nhưng tôi thật sự không làm!"

Cô cố gắng để mình bình tĩnh lại, đầu óc không ngừng chuyển động, đột nhiên, ánh mắt cô sáng lên, kích động nói: "Đúng rồi! Có thể xem lại camera!"

Xem camera là có thể chứng minh cô trong sạch.

Viện trưởng lắc đầu, "Tôi xem rồi, không biết camera theo dõi trong phòng các cô hư từ khi nào, không ghi lại được."

Cả người Lục Tâm Du cứng đờ, như bị một chậu nước đá dội xuống trên đỉnh đầu, lạnh lẽo từ đầu đến chân.

Lục Tâm Du là bác sĩ mà viện trưởng tự hào, đương nhiên là tin cô. Thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của cô cũng không đành lòng, đưa tay vỗ vai cô, "Được rồi, cô đừng nôn nóng quá. Chỉ cần cô thật sự không làm, tôi tin người phía trên sẽ không tùy tiện oan uổng một bác sĩ tốt"

"Vậy giờ tôi..."

"Tạm thời cách chức điều tra, cô về nghỉ ngơi trước đi."

Lục Tâm Du mím chặt môi, đôi mắt dần đỏ lên, vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Viện trưởng thở dài, an ủi: "Được rồi, cô đừng buồn, xem như là tôi cho cô nghỉ, không phải lần trước cô nói năm nay làm việc không được nghỉ ngơi sao, nhân cơ hội này, về nhà nghỉ ngơi cho tốt, thuận tiện ngẫm lại xem gần đây cô có đắc tội ai không, chờ bên trên có kết quả, tôi sẽ thông báo cho cô."

Lục Tâm Du ra khỏi văn phòng viện trưởng, bên ngoài bác sĩ y tá đang vây quanh một vòng.

Trương Dĩnh cầm tay cô, lo lắng hỏi, "Thế nào Tâm Du?"

Trong lòng Lục Tâm Du khó chịu, cô lắc đầu, "Không sao, mấy ngày nay chị không tới bệnh viện, khoa cấp cứu bận rộn, chắc mọi người sẽ vất vả hơn chút."

"Tâm Du..."

Lục Tâm Du không muốn nói thêm, rút tay ra, đi nhanh ra ngoài.

Cô đi rất nhanh như muốn trốn tránh điều gì đó, cuối cùng là nhấc chân chạy.

Ra khỏi bệnh viện, ánh mặt trời chính ngọ đâm vào làm mắt cô đau đớn, nước mắt không chịu khống chế mà rơi xuống.

Cô vội vàng đưa tay lau, chớp chớp mắt, kìm nén cảm xúc lại.

Lâm Thâm đứng ở nơi xa nhìn thấy, vẻ mặt đột nhiên nặng nề, bước nhanh đến chỗ cô, "Bác sĩ Lục..."

Lục Tâm Du nhìn Lâm Thâm, không biết sao, cảm xúc vừa kìm nén lại bất ngờ trào dâng. Hốc mắt cô đỏ lên, đột nhiên rơi nước mắt.

Trước nay Lâm Thâm không ngờ, có một ngày, anh sẽ vì một cô gái rơi nước mắt mà hoảng loạn không biết làm sao.

Anh đưa tay không ngừng giúp Lục Tâm Du lau nước mắt, vụng về an ủi, chỉ biết lặp đi lặp lại mấy chữ, "Đừng khóc, đừng khóc, không sao đâu, không sao..."

Anh hoảng loạn, không ngừng lặp lại mấy lời giống nhau, cuối cùng lại chọc cười Lục Tâm Du, cô đưa tay tự mình lau nước mắt, nhìn Lâm Thâm, nói: "Giờ tôi tin trước đây cậu chưa từng theo đuổi cô gái nào."

Lục Tâm Du thình lình nói một câu, khiến Lâm Thâm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cô, "Vì sao?"

Trên mặt Lục Tâm Du còn nước mắt, khóe môi nhếch lên, nói: "Ngoài nói đừng khóc, cậu còn biết nói gì khác không?"

Lâm Thâm im lặng một lúc lâu, bất tri bất giác phát hiện hình như mình bị cười nhạo. Anh đối mặt Lục Tâm Du, ánh mắt chăm chú nhìn cô, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Tôi không biết nói, nhưng tôi biết làm."

Lục Tâm Du chớp mắt, "Làm gì?"

"Chị đoán xem?"

Lục Tâm Du bĩu môi, "Không có tâm tình, không muốn đoán."

Cô cho tay vào túi, đi phía trước.

Lâm Thâm ôm lấy bả vai cô từ phía sau, bật cười, "Đừng buồn nữa, tôi mang chị đi chơi."

"Đi đâu?" Lục Tâm Du nghiêng đầu nhìn anh,

Lâm Thâm hơi cúi đầu, thần bí nói, "Chị cứ đi là biết."