Bùi Cảnh làm việc vô cùng năng suất, đến buổi trưa thuốc đã được đưa tới, chỉ là Mục Liễn còn chưa về, Lâm Huệ cũng không có cơ hội, nàng định buổi tối sẽ vụиɠ ŧяộʍ hạ dược trong nước trà của hắn. Đợi đến khi hắn ngất xỉu, nàng lập tức có thể nói chuyện với nhân cách chính kia, đương nhiên, đây đều là những việc nàng từng thấy qua trong tiểu thuyết, thực tế có hữu dụng hay không thì khó mà nói trước được, nhưng dù sao cũng tốt hơn so với không thử.
Dù sao mê hồn dược cũng không có độc, chỉ là ngủ say một lúc mà thôi.
Nàng đặt thuốc bột ở trong tay áo.
Đúng lúc này, nha hoàn bẩm báo nói Lâm Hạm tới.
Lâm Huệ hơi kinh ngạc, rồi mời nàng ta tiến vào.
"Tỷ tỷ, " Lâm Hạm đoan chính thi lễ, ôn nhu nói, "Không biết có quấy rầy tỷ tỷ không?"
"Không có." Lâm Huệ bảo nàng ta ngồi xuống, "Đúng lúc tỷ đang nhàn rỗi, có điều tỷ đã dặn muội trong khoảng thời gian này mọi chuyện đều phải cẩn thận, có thể không ra khỏi cửa thì cũng không cần ra ngoài."
"Muội hiểu rõ, tỷ tỷ, nhưng việc này có quan hệ trọng đại, muội muốn nghe thử đề nghị của tỷ tỷ." Sắc mặt Lâm Hạm đỏ lên.
Chẳng lẽ lại có quan hệ với Tiêu Thì Viễn sao? Lâm Huệ nói: "Muội cứ nói đi."
"Là như vậy, tỷ tỷ, có vị Tiêu công tử muốn cưới muội làm thê tử, chàng tên là Tiêu Thì Viễn, chắc hẳn tỷ tỷ cũng biết thân phận của chàng." Lâm Hạm cúi thấp đầu, ngón tay đan cùng một chỗ, "Có điều muội chỉ là một thứ nữ, sợ với cao không nổi, khiến mẫu tử bọn họ bất hòa, hơn nữa muội sợ khi thật sự trở thành Tiêu phu nhân, có thể khiến tương lai Tiêu công tử đi ra ngoài sẽ bị người ta chê cười, làm liên lụy đến chàng, cho nên muội không biết phải làm sao bây giờ, mong rằng tỷ tỷ có thể chỉ điểm một chút."
Trong sách tuyệt đối không có đoạn này, bất tri bất giác Lâm Hạm lại coi nàng thành người đáng tin cậy nhất, Lâm Huệ cười một cái: "Muội thích Võ Định hầu sao?"
"Cái này. . ." Trên mặt Lâm Hạm lập tức hiện lên hai đóa hồng vân.
"Nếu thích thì không cần phải lo lắng trước sau như vậy, hắn cũng không phải không biết thân phận của muội, vậy mà còn bằng lòng cưới, đủ thấy được tình cảm chân thành cỡ nào, nếu bây giờ muội không đáp ứng, sợ là sau này sẽ hối hận." Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Tổ mẫu với những người khác nói thế nào? Chắc cũng đồng ý hết đi?"
Sau khi Tiêu Thì Viễn nói với Lâm Ngọc Phong, Lâm Ngọc Phong liền "tâm hoa nộ phóng" [1], về nhà lập tức gọi nàng ta tới nói chuyện, bảo nàng ta đừng bỏ lỡ mối nhân duyên tốt này. Ông ta thậm chí còn như vô tình như cố ý mà nhắc đến Định vương Mục Dã, ngụ ý trong tương lai Tiêu Thì Viễn hiển nhiên sẽ có tiền đồ vô lượng, gần như cho rằng Định vương sẽ trở thành thái tử vậy.
[1] "Tâm hoa nộ phóng": lòng như hoa nở rộ - mở cờ trong bụng, nở gan nở ruột, lòng như mở hội.
Lâm Hạm nói: "Tổ mẫu và phụ thân đều đồng ý."
"Như vậy chẳng phải thành rồi sao?" Lâm Huệ cổ vũ nàng ta, "Chỉ cần muội và Võ Định hầu lưỡng tình tương duyệt, cần gì phải quan tâm tới ánh mắt của người khác chứ? Về phần trưởng công chúa, muội chỉ cần làm tốt bổn phận nàng dâu là được, trưởng công chúa lúc đầu có thể sẽ bất mãn, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ thích muội, bà ấy cũng không phải loại người không thèm nói đạo lý."
"Thật sao?" Trong lòng Lâm Hạm vui mừng, trưởng công chúa là cô cô của Mục Liễn, hiển nhiên cũng không xa lạ gì với Lâm Huệ.
"Ừ, muội cứ tin tưởng tỷ đi." Rốt cuộc vẫn có hào quang của nữ chính, sao lại không tốt cho được?
Thấy Lâm Huệ chắc chắn, Lâm Hạm an tâm, vừa cười ngọt ngào vừa nói: "Đa tạ tỷ tỷ."
"Không cần khách sáo, cuộc sống của muội còn phải cần chính muội vun đắp nữa, ta chỉ có động mồm động mép mà thôi."
Giọng điệu của nàng vẫn nhàn nhạt, cũng không lộ ra chút nhiệt tình nào, nhưng Lâm Hạm đã sớm quen thuộc với tính cách trong nóng ngoài lạnh này của nàng, đứng đậy nói: "Tỷ tỷ, muội trở về đây, tổ mẫu vẫn đang chờ muội, tỷ tỷ thì hẳn là mọi chuyện vẫn ổn chứ? Nếu có chuyện gì, nhất định phải nói cho muội biết."
"Tỷ rất tốt, muội và tổ mẫu cũng đừng lo lắng."
"Vâng." Lâm Hạm gật gật đầu, rồi cáo từ rời đi.
Lâm Huệ giơ tay uống xong chén trà, bỗng nhiên đứng dậy, đi về hướng Toại Sơ Đường.
Nỗi nghi hoặc trong lòng nàng thật sự quá lớn, rốt cuộc tại sao nhân cách phụ của Mục Liễn lại biết nhiều chữ giản thể như vậy? Hắn phát hiện được ở chỗ nào? Nhớ lại mấy ngày nay, hắn cũng thường xuyên tới Toại Sơ Đường, có lẽ nàng sẽ phát hiện được manh mối gì đó ở bên trong.
Gã sai vặt giữ cửa nhìn thấy Lâm Huệ, thì hơi giật mình: "Vương phi, điện hạ không có ở bên trong."
"Ta biết, ta đến thư phòng để tìm vài quyển sách."
"Cái này. . ." Gã sai vặt do dự.
Sắc mặt Lâm Huệ trở nên nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói: "Thế nào, chẳng lẽ ngươi còn muốn ngăn cản ta sao? Ngay cả đầu cũng không cần à?"
"Tiểu nhân không dám!" Gã sai vặt nghĩ đến tình cảm của Lâm Huệ và Mục Liễn hình như không tệ, lúc trước nàng cũng tự do ra vào, cho nên liền lui ra.
Khí thế bá vương vẫn dùng được, Lâm Huệ tiến vào thư phòng rồi đánh giá xung quanh.
Ở hướng bắc, có một giá sách dựa vào tường, cao hơn nửa người nàng, nhưng lại chiếm hết cả mặt tường, thư tịch đặt bên trên nhiều vô số kể, Lâm Huệ quan sát cẩn thận, cũng không phát hiện được bìa sách nào có chữ giản thể, trái lại một dãy sách ở bên trái, gần như đều liên quan đến quỷ thần, yêu ma. Nàng nhịn không được mà lắc đầu, quả nhiên ngốc tử này đã từng nghiên cứu những thứ này, thật sự là nhập ma quá sâu!
Không tìm được trên giá sách, Lâm Huệ lại đi tới bàn tìm thử, nhưng cũng không có gì, chỉ là ở phía dưới có một cái ngăn kéo đã được khóa lại, không biết bên trong cất giấu cái gì.
Nàng ngồi xổm xuống, nhìn kỹ một chút thì phát hiện cái khóa đồng này có vẻ rất kiên cố.
Khương Hoàng ở bên cạnh trợn tròn mắt, thầm nghĩ chủ tử đang làm cái gì vậy, thế mà đi nhìn cái khóa, chẳng lẽ lại muốn trộm đồ? Không không, chủ tử có thiếu cái gì đâu, hơn nữa, nàng nếu muốn, hoàn toàn có thể nói cho điện hạ biết, không cần phải đi trộm làm gì.
Không biết kỹ thuật mở khóa, cho nên Lâm Huệ chỉ nhìn một lúc rồi đành từ bỏ.
Sau đó, nàng lại bắt đầu di chuyển trong phòng, nghi ngờ chỗ này có thể ẩn giấu cửa ngầm, chỉ là không biết chốt mở nằm ở đâu.
Gã sai vặt đứng ở bên ngoài, vụиɠ ŧяộʍ nhìn vào vài lần, đợi đến lúc chạng vạng tối Mục Liễn trở về, hắn ta liềm bẩm báo chi tiết: "Vương phi đã từng tới đây."
Mục Liễn nhíu mày: "Ngươi để cho nàng ấy tiến vào?"
"Vâng, tiểu nhân không dám ngăn cản." Dù sao cũng là vương phi, chỉ cần thổi chút gió bên gối [2] nói không chừng đầu của hắn ta liền rơi xuống, hơn nữa trước kia Mục Liễn đã phân phó, nếu vương phi có đến thì không cần thông báo, cho nên hắn ta mới tình nguyện lựa chọn nghe theo vương phi.
[3] Thổi gió bên gối: Người ta thường ví von những lời người vợ nỉ non tỉ tê bên tai chồng lúc ngủ là "Thổi gió bên gối". Cơn gió này tuy nhỏ, nhưng lại có sức huỷ hoại cực mạnh, cơn gió này có thể khiến người ta thành, cũng có thể khiến người ta bại.
"Kéo ra ngoài phạt hai mươi trượng." Mục Liễn thét ra lệnh.
"Điện hạ!" Gã sai vặt bị dọa đến mức tê liệt ngã xuống, "Điện hạ, tiểu nhân cũng không còn cách nào, chẳng lẽ tiểu nhân có thể ngăn cản vương phi được sao, vương phi nói nếu như không cho người tiến vào thì sẽ gϊếŧ tiểu nhân!"
"Thật sao?" Mục Liễn trầm ngâm một lát, "Nàng tiến vào để làm gì, ngươi có nhìn thấy gì không?"
"Thấy được, điện hạ, mặc dù tiểu nhân để vương phi tiến vào, nhưng tiểu nhân cũng không lơ là cảnh giác. Vương phi hình như đang tìm kiếm đồ vật gì đó, lúc thì nhìn giá sách, lúc thì nhìn bàn, còn đi tới đi lui khắp nơi trong phòng nữa..."
Đoán chừng là đang tìm hiểu nguyên nhân tại sao hắn lại biết những chữ kia.
Quả nhiên nàng là loại người không dễ từ bỏ, may mắn hắn đã sớm có chuẩn bị, đem những bản chép tay kia khóa lại rồi, chỉ là Lâm Huệ chưa đạt được mục đích, có khả năng lần sau sẽ còn tới nữa, nói không chừng còn phá khóa.
Phải chuyển tới chỗ khác mới được.
Mục Liễn nhìn gã sai vặt: "Lần này tạm thời bỏ qua cho ngươi, lần sau nếu vương phi lại đến..."
"Tiểu nhân nhất định sẽ liều mình ngăn cản!"
"Không cần, ngươi cứ việc để nàng ấy tiến vào, hoặc nếu nửa đêm nàng ấy có lẻn vào thì ngươi cứ làm như không biết gì hết, chỉ cần quan sát xem nàng ấy làm cái gì."
"... Vâng, tiểu nhân nhớ kỹ."
Mục Liễn tiến vào, lấy bản chép tay ra rồi giao cho Từ Bình: "Đặt ở trong nhà của ngươi đi, về sau nếu ta muốn nhìn, thì ngươi cứ mang đến Hộ bộ."
Từ Bình: ...
Nhìn ngăn kéo trống rỗng, Mục Liễn vẫn cúi người khóa ổ khóa lại.
Mắt thấy sắc trời đã tối, hắn liền tới chỗ Lâm Huệ dùng cơm.
"Chồng trước" "giá lâm", Lâm Huệ bày sẵn trận địa nghênh đón quân địch.
So với nhân cách chính là ngốc tử, thì nhân cách phụ này cực kỳ khôn khéo, giảo hoạt, có điều cũng không thể trách hắn được, chủ yếu do bị rối loạn nhân cách phân liệt mà ra, nhân cách phụ cho tới bây giờ đều tương phản với nhân cách chính, nếu như nhân cách chính hướng nội, ngượng ngùng, thì nhân cách này nhất định là hướng ngoại, không bị bó buộc, thay hắn chia sẻ mọi thống khổ.
"Vừa rồi ta có nghe nói, nàng đã tới thư phòng của ta sao?" Lúc ăn cơm, Mục Liễn hỏi thăm.
Tay Lâm Huệ dừng một chút: "Phải, ta muốn tìm vài quyển sách để gϊếŧ thời gian."
"Đã tìm được chưa?"
"Chưa, nơi đó có nhiều sách lắm, ta nhìn mà hoa cả mắt với lại cũng không biết chọn quyển nào." Lâm Huệ mỉm cười, "Không bằng ngươi giúp ta chọn vài quyển đi? Ta muốn đọc mấy thoại bản vừa thú vị vừa nhẹ nhàng."
Cười đến thật đẹp mắt.
Khóe miệng Mục Liễn nhếch lên, mấy ngày nay ở cùng với hắn, nàng vẫn luôn lộ ra chút khẩn trương (căng thẳng), bây giờ lại đột nhiên thân thiết như vậy, khiến hắn có cảm giác "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo tặc" [4]. Có điều hẳn là có quan hệ với chuyện bảo thạch, không phải nàng thích bảo thạch sao, quản sự nói đã đưa tới cho nàng rồi.
[4] "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo tặc": không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm.
"Vậy đợi lát nữa ta sẽ dẫn nàng đi."
"Buổi tối sao?" Nàng còn có kế hoạch khác nữa, Lâm Huệ lắc đầu, "Giờ mà đi nhìn thì cũng không thấy, vẫn nên chờ ngày mai ngươi hồi phủ rồi nói sau, hoặc vào ngày hưu mộc cũng được."
"Được." Mục Liễn không phản đối.
Hai người dùng bữa xong, Lâm Huệ bảo Quế Tâm dâng trà, cố ý giữ Mục Liễn lại: "Có chuyện ta muốn thương lượng với ngươi, hôm nay nhị muội đã tới, nói Võ Định hầu muốn lấy muội ấy, chuyện này ngươi thấy thế nào?"
Chẳng phải kiếp trước cũng như vậy sao, không có gì đáng kinh ngạc cả, chỉ là khi Lâm Huệ đề cập tới việc này lại khiến hắn cảnh giác một chút. Mục Liễn cười nói: "Đây chẳng phải là đại hảo sự sao, còn cần thương lượng với ta làm gì nữa? Võ Định hầu không chỉ văn võ song toàn, mà nhân phẩm cũng là trong trăm có một, Lâm gia các nàng có thể có được một rể hiền như vậy, không biết đã khiến bao nhiêu người phải đỏ mắt... À, có phải nàng đang lo lắng nếu nhị muội của nàng trèo cao thì sẽ rước lấy chỉ trích đúng không?"
"Phải, ta chỉ sợ nhị muội khó mà ứng phó được."
"Sợ cái gì, tự Võ Định hầu sẽ thay nàng ta ngăn trở hết thảy." Mục Liễn giữ chặt tay nàng, "Cũng giống như ta vậy, A Hồ, nàng đi theo ta, mãi mãi cũng không cần phải lo lắng việc bị khi phụ [5], nàng có thể hưởng hết vinh hoa phú quý, chỉ cần nàng nguyện ý..."
[5] Khi phụ: khinh thường, phụ bạc, bắt nạt, ức hϊếp, dọa nạt.
Trong mắt hắn lóe ra tự tin, tựa như có thể cho nàng một tương lai tốt đẹp.
Nhưng mà, tương lai của nàng là ở nơi khác.
Những đồ vật mà nàng tự tay phấn đấu mới có được so với bất kỳ thứ gì còn trân quý hơn nhiều, ít nhất cũng trân quý hơn đồ vật mà hắn cho nàng, bởi vì những thứ kia sẽ không thay đổi.
Lâm Huệ cười cười: "Lời này quả thực rất khiến người ta động tâm." Nàng rút tay ra, rồi đến gần nước trà mà Quế Tâm bưng tới, thuận tiện đổ thuốc bột vào trong.
Lắc lắc chung trà, sau đó nàng liền đưa cho Mục Liễn: "Ta biết ngươi tốt với ta, những ngày qua ta cũng từng suy nghĩ lại, có lẽ trước kia ta không nên đối xử với ngươi như vậy."
Lời nói quái quỷ gì đây? Mục Liễn nhíu mày lại.
Chuyện hắn nói đến đều là của kiếp trước, Lâm Huệ căn bản không thể hiểu, hiện tại lại thuận theo lời này là muốn lừa gạt hắn, hay vì để trấn an... Hắn tiếp nhận chung trà, ánh mắt bình tĩnh rơi vào nước trà màu xanh nhạt phía trên, chỉ thấy màu sắc này hình như hơi đυ.c ngầu.
Đây là lần đầu tiên nàng đi hạ dược người khác sao?
Loại thủ đoạn này quả nhiên không hợp với nàng.
Sợ bị Mục Liễn phát hiện, Lâm Huệ dời đi lực chú ý của hắn: "Đợi lát nữa chúng ta ra ngoài tản bộ đi? Tiện thể nói rõ một chút, ta cũng hi vọng chúng ta có thể hòa hợp chung sống với nhau."
Nói là tản bộ, nhưng thực chất là bảo hắn uống hết trà trước đã, Mục Liễn cũng cho nàng mặt mũi mà làm bộ uống một ngụm, lập tức nói: "Tản bộ thì có thể, nhưng ta vẫn còn mấy chữ muốn hỏi nàng, nàng đi mài mực đi rồi ta viết cho nàng xem."
Thế mà lại chủ động nhắc tới chuyện chữ giản thể, Lâm Huệ xoay người đi tới bàn, Mục Liễn liền nhân cơ hội đổ nước trà vào trong mấy cái đế cắm hoa, sau đó giả vờ đã uống hết, hắn thực sự tò mò không biết Lâm Huệ muốn làm cái gì.
Hắn đặt chung trà xuống, đi lấy bút lông.
Lâm Huệ liếc trộm một chút, phát hiện trà đã được uống hết, gánh nặng trong lòng liền được giải khai.
Chắc chắn không thể là mị dược, như vậy rất có khả năng là mê hồn dược, Mục Liễn nghĩ thầm ngã trên mặt đất cũng khó coi, chỉ đành mượn nhờ cái ghế vậy, vừa mới viết được nửa chữ liền buông bút lông, tay đè lên trán lẩm bẩm nói: "Sao lại có chút..."
Lời còn chưa dứt thì liền ghé vào mặt bàn.
Mê hồn dược này cũng thật là lợi hại, Lâm Huệ nghĩ thầm mới uống xong liền hôn mê luôn sao? Nàng giơ tay chọt chọt Mục Liễn một cái, nhưng hắn cũng không nhúc nhích chút nào.
"Mục Liễn?" Nàng thử gọi hắn.
Mục Liễn vẫn bất động.
Xem ra hôn mê thật rồi.
Nghe nói dược hiệu chỉ có tác dụng trong khoảng thời gian một chén trà, Lâm Huệ cuống quýt nắm chặt thời gian để đối thoại với ngốc tử đang trốn ở chỗ sâu, bởi vì có lời đồn rằng, cho dù người đó đã hôn mê, nhưng chỉ cần không ngừng nói chuyện bên tai, thì vẫn có khả năng sẽ nghe thấy được.
Thật ra vốn dĩ thôi miên có hiệu quả tốt hơn, nhưng nàng lại không biết kỹ thuật thôi miên!
"Mục Liễn, " Lâm Huệ ngồi xổm xuống, giữ chặt tay hắn, cố gắng "gọi hồn", "Mục Liễn, là ta đây, A Huệ đây, ngươi mau tỉnh lại đi, ta biết ngươi đang tức giận, trước đó là ta không đúng, ta không nên lừa gạt ngươi chuyện ta là yêu tinh, nhưng ngươi cũng đừng chỉ nhìn vào khuyết điểm như vậy, mặc dù ta không phải là yêu tinh, nhưng ta là người đến từ thế giới khác, chỉ cần ngươi tỉnh lại, ta sẽ nói cho ngươi biết rất nhiều chuyện thú vị, thế giới kia còn thú vị hơn Yêu giới nhiều."
"Mục Liễn, ngươi đừng có ngủ thϊếp đi nữa!"
Không ngờ nàng lại ngốc nghếch đến mức nói ra những lời này, Mục Liễn hơi giật mình, làm như vậy có thể giải quyết được chuyện gì sao?
"Thật ra, yêu tinh căn bản cũng không tính là gì, thế giới kia của ta mới thật sự thú vị, chúng ta bất luận là nam hay nữ đều có thể đi học, bất kể do ai sinh ra cũng bình đẳng. Tri thức chúng ta hiểu biết cũng nhiều, ngươi biết không, chúng ta sinh sống ở một nơi gọi là địa cầu, tuổi của nóđã trải qua vài tỷ năm, nó lớn đến mức không thể nào tưởng tượng nổi, nhưng cũng chỉ là một hành tinh nho nhỏ trong hệ Mặt Trời... Mục Liễn, cho nên con người rất nhỏ bé, ngươi không cần phải vì suy nghĩ ấu trĩ của mình mà đau lòng, ngươi nên sống một cách thật vui vẻ, bởi vì thời gian vui vẻ chỉ xuất hiện thoáng qua rồi liền biến mất, ngươi nên quý trọng điều đó."
"Mục Liễn, ngươi có nghe thấy không, có phải ngươi cũng cảm thấy thế giới của ta rất thú vị đúng không? Có phải còn tốt hơn Yêu giới trong tưởng tượng của ngươi nữa đúng không? Đúng vậy, chúng ta còn có thể bay nữa đấy, ngồi lên máy bay để bay, có thể "chu du tứ hải", không giống nơi này phải ngồi xe ngựa mệt mỏi như vậy, ta cho ngươi biết, còn có một thứ gọi là phi thuyền vũ trụ, có thể bay ra khỏi địa cầu, ta tin tưởng một ngày nào đó, nó nhất định có thể mang theo chúng ta đáp xuống những tinh cầu khác ở trên trời."
"Cho nên, ta rất thích cố hương của ta, nơi đó tràn ngập hi vọng, nếu như có thể, ta cũng muốn dẫn ngươi đi xem thử, chỉ là... Mục Liễn, có lẽ bản thân ta cũng không thể trở về được, điều này quá khó khăn, ta đã thử suy nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng cảm thấy tất cả đều khó mà thực hiện được."
"Có lẽ chỉ là ảo tưởng, giống như ngươi ảo tưởng về Yêu giới kia, chẳng qua ta chỉ nghe thấy giọng nói của dì hai mà thôi."
"Chẳng qua ta không cam tâm, Mục Liễn, lúc mẹ ta qua đời đã nói với ta, bà thấy có lỗi với ta, nhưng bà hi vọng ta có thể hứa với bà, phải sống thật tốt, phải hạnh phúc hơn bà. Nhưng ta còn trẻ như vậy liền chết, ta chưa hoàn thành tâm nguyện của bà, ta cũng không thể sống thành dáng vẻ mà bản thân kỳ vọng, ta cứ thế mà chết đi, ta không còn cái gì nữa..."
Đột nhiên nước mắt nàng tuôn rơi như mưa.
Cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua Lâm Huệ khóc, đây là lần đầu tiên, nàng khóc giống như một đứa bé, cúi thấp đầu lau nước mắt nhưng làm thế nào cũng không thể lau sạch. Có một loại đau đớn khắc cốt lan tràn toàn thân hắn, khiến hắn nhất thời không thể nào động đậy được, hơn nửa ngày mới khẽ thở một hơi, kéo Lâm Huệ qua, ôm vào trong lòng, ôn nhu nói: "A Huệ, đừng đau lòng nữa, cuối cùng sẽ có một ngày nàng có thể trở về."
Gọi nàng là A Huệ, vậy là hắn tỉnh lại rồi.
Trong lòng Lâm Huệ vui mừng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không thể nói nên lời.
Lần đầu tiên nàng ở trong ngực người khác khóc thương tâm. [6]
[6] Nguyên gốc là "Khóc thành chó": khóc rất thương tâm – tiếng lóng (thường dùng trên mạng) hay có những cụm gì đó "thành chó", chẳng hạn như "mệt thành chó" nghĩa là cực kỳ mệt.
* Tác giả có lời muốn nói:
Mục Liễn: Nói một chút về máy bay của các nàng đi, Đại Lương của chúng ta có thể chế tạo ra không? Tạo ra được bản vương sẽ mang nàng bay.
Lâm Huệ: ...