Edit: Cần động lực làm luận văn
Beta: HungNguyen076213
Đây coi như tin nàng là hồ lô tinh, hay vẫn cố ý châm chọc?
Lâm Huệ ngắm Mục Liễn một chút, không phát hiện bất kỳ đầu mối nào, biểu tình trên mặt hắn cũng không có gì.
Người này cùng trong sách không quá giống, có lẽ bởi vì nhìn từ góc độ khác nhau nên có nguyên nhân khác biệt? Mang theo nghi hoặc, Lâm Huệ ngồi lên xe ngựa. Ai ngờ Mục Liễn đột nhiên hỏi: " Vì sao ngươi lại cùng nhạc phụ xung đột?"
Vừa rồi Lâm Ngọc Phong vô cùng tức giận, có chút mất lý trí.
Đuôi lông mày của Lâm Huệ khẽ nhếch.
Còn không phải bởi vì hào quang trên người nữ chính Lâm Hạm sao?
Sau khi nàng ta trọng sinh trở về, Lâm Ngọc Phong liền đối nguyên chủ rất không hài lòng, cảm thấy nữ nhi này chỗ nào cũng không tốt, so ra vẫn kém Lâm Hạm. Thêm nữa ông ta còn cho rằng nguyên chủ có thể gả cho Mục Liễn cũng do địa vị trong triều của ông ta, nguyên chủ nhất định phải cảm kích người phụ thân là ông ta, càng thêm nghe lời mới phải.
Xác thực, nguyên chủ về sau cũng làm như vậy, chỉ là nàng sai lầm khi đi đối phó Lâm Hạm, bị Lâm Ngọc Phong phát hiện nàng lá mặt lá trái*, từ đó cực kì chán ghét nguyên chủ.
*Lá mặt lá trái: lật lọng, tráo trở.
Mà nàng, ngay từ đầu liền không muốn có người phụ thân cặn bã này, đương nhiên khi thấy Lâm Ngọc Phong liền tức giận, tránh cho ông ta còn vọng tưởng bản thân nàng phải khúm núm đối với ông ta, còn muốn che chở cho Lâm Hạm trăm bề!
Lâm Huệ nói: "Ông ta đột nhiên mang một thứ muội trở về, ta không muốn để ý tới ông ta."
Lời này nếu là người khác hỏi nàng chắc chắn sẽ không nói, nhưng ở trước mặt Mục Liễn, cho rằng yêu tinh luôn nói bậy, ngược lại cũng không có nhiều cố kỵ như vậy.
Mục Liễn nghe xong cũng không có phản ứng gì, chỉ "À" một tiếng.
Trở lại vương phủ, hắn viết một phong thư sai Từ Bình đưa tới Thanh Vân quan cho Hứa Vô Phi.
Nói đến Lâm Ngọc Phong mới từ trong cung trở về thì liền đi gặp lão phu nhân: "Mẫu thân, người vì sao cứ muốn dung túng A Huệ như vậy? Nàng ta căn bản không biết hối cải, người biết hôm nay nàng ta gặp con, đã nói cái gì không? Nàng ta nói, không cần nhi tử xem nàng ta như nữ nhi, chỉ coi A Hạm như nữ nhi là được rồi!"
Lão phu nhân không tin: "Cái này sao có thể? Nó rõ ràng đối A Hạm vẻ mặt ôn hòa, con nhất định là hiểu lầm nó, ngày đó nó còn muốn giữ ta cùng A Hạm ở lại vương phủ dùng cơm nữa."
"Nhi tử mà gạt người sao? Lúc ấy cô gia cũng ở bên cạnh."
"Cô gia cũng ở đấy, thì A Huệ càng sẽ không như thế." Lão phu nhân thở dài, "Có phải con vừa thấy nó liền trách cứ nó hay không? Con như vậy, A Huệ đương nhiên sẽ không cao hứng, nói ra lời không phải."
Vậy mà không tin, Lâm Ngọc Phong sắc mặt âm trầm.
Đúng lúc này, phu thê Lâm Ngạn Hành cùng Lâm Hạm tới thỉnh an.
Lão phu nhân bận bịu lôi kéo Lâm Hạm nói: "A Hạm, cháu nói một chút, lần trước A Huệ là đối với cháu rất tốt phải không?"
Lâm Hạm ân một tiếng: "Đúng vậy, tỷ tỷ còn mời chúng ta uống trà thơm, " nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Ngọc Phong, "Phụ thân, người gặp phải chuyện gì phiền lòng sao?"
Giọng nói của nàng ta thập phần quan tâm, một đôi mắt sáng vô cùng, chớp một cái, trong lòng Lâm Ngọc Phong nhất thời thoải mái hơn, nhưng đồng thời cũng càng thêm bất mãn đối với Lâm Huệ.
Nhiều năm như vậy ông dưỡng dục Lâm Huệ như thế nào, cẩm y ngọc thực ngoan ngoãn phục tùng, bây giờ chỉ hy vọng nàng ta tiếp nhận người muội muội này, bảo vệ người muội muội này, chút chuyện này cũng làm không được? Có thể thấy được là lòng dạ hẹp hòi cỡ nào!
(Vậy ông thì sao cưỡng bức con gái người ta, khinh thường chính thê, không biết dạy dỗ con cái, gia trưởng, mặt ngoài đoan trang bên trong mục rữa còn bày đặt ra vẻ phụ thân tốt. Ta khinh)
Ông cười với Lâm Hạm một tiếng: "Không có việc gì, chỉ là trong cung gặp được A Huệ."
"A, thật không, tỷ tỷ như thế nào? Lần trước tỷ tỷ vừa mới hết bệnh, cũng chưa từng nói quá nhiều, con thật có chút nhớ tỷ ấy."
Lâm Ngọc Phong nhìn về phía lão phu nhân: "Mẫu thân, không bằng người mời A Huệ về nhà một chuyến đi."
Trước đó ở trong cung ông cũng có chỗ cố kỵ, lúc này tại nhà mình tất nhiên phải giáo dục Lâm Huệ một trận thật tốt, khiến nàng ta nhận thức được sai lầm của mình.
Lão phu nhân mong hai phụ tử hoà giải với nhau liền đáp ứng.
Ngày thứ hai Lâm Huệ nhận được thϊếp mời, liền hiểu được là chủ ý của Lâm Ngọc Phong, nàng sờ lên cánh tay suy nghĩ một lát, sai Quế Tâm đi truyền lời cho lão phu nhân. Quế Tâm gan lớn, đi vào Lâm gia cùng lão phu nhân nói: "Nương nương bây giờ sợ lão gia, hôm qua trong cung xém chút thì bị lão gia bẻ gãy cánh tay, bây giờ cánh tay vẫn còn sưng."
Lão phu nhân kinh hãi: "Còn có việc này!"
"Đúng vậy ạ, nếu không phải điện hạ lên tiếng, chỉ sợ tay nương nương đã bị lão gia làm gãy, nương nương sao còn nguyện ý về nhà được."
"Ai nha!" Lão phu nhân ngồi không yên, vội vàng đi vương phủ.
Lâm Huệ da mịn thịt mềm, bị một trảo như thế, trên cánh tay đã sớm hiện một vòng ứ đỏ, biểu hiện ra cho lão phu nhân xem: "Tổ mẫu, cháu cũng không biết mình nói sai cái gì, vậy mà bị như thế này. . ."
Cháu gái này từ nhỏ đã được nuông chiều, lão phu nhân tự nhiên rất yêu thương, mắt thấy nàng thật sự bị thương, nhịn không được đem Lâm Huệ ôm vào trong ngực, nghĩ thầm nhi tử này thật không ra gì, thế mà lại động thủ với nữ nhi của mình!
Rõ ràng Lâm Huệ đã rất nghe lời, còn muốn phải nàng như thế nào? Nói thế nào, so với Lâm Hạm, nàng còn là đích nữ Lâm gia.
Nhưng lời đến khóe miệng, lão phu nhân lại nói là: "Cháu cũng đừng có trách phụ thân cháu, ông ấy chỉ là nhất thời xúc động."
"Cháu nào dám, chỉ là cháu không muốn gặp lại ông ấy." Lâm Huệ đem tay áo buông xuống, "Tổ mẫu, ông ấy muốn đau muội muội như thế nào, cháu cũng không có ý kiến, chỉ cần ông ấy không còn trách cứ cháu là được."
Lão phu nhân cũng không biết nói cái gì cho phải, đứa cháu gái này bị tên nhi tử đáng đánh kia làm cho đau thấu tim a.
Đợi đến khi Lâm Ngọc Phong trở về, lão phu nhân phải đem ông quỳ xuống nói một trận.
Cố thị đứng ở cửa ra vào nghe thấy, vội vàng cùng trượng phu Lâm Ngạn Hành ngồi xuống nói: "Ghê gớm thật, phụ thân vậy mà đánh A Huệ, khiến A Huệ đến cửa cũng không thể ra, khó trách tổ mẫu lại tức giận như vậy."
Lâm Ngạn Hành là ca ca Lâm Huệ, rất kinh ngạc: "Phụ thân đối đãi với muội muội như vậy?"
"Đúng vậy, là vì A Hạm."
Mặc dù Lâm Hạm là một người muội muội hiểu chuyện, nhưng Lâm Ngạn Hành lại cùng nhau lớn lên với Lâm Huệ, cùng ngày liền đi vương phủ thăm viếng.
Lâm Huệ không chút keo kiệt để hắn nhìn thấy thương tổn, khiến Lâm Ngạn Hành thấy mà nhíu chặt mày lại, nghĩ thầm phụ thân cũng quá mức nhẫn tâm, sao có thể đả thương muội muội như vậy? Lúc trở về, ánh mắt nhìn phụ thân cũng trở nên cực kì cổ quái.
Một ngày này, Lâm Ngọc Phong thành kẻ câm ăn hoàng liên, có khổ mà không nói được, hận đến nỗi ném vỡ một cái chặn giấy trong thư phòng.
Lâm gia nơi đó không còn mời nàng trở về, ngược lại lúc này Bùi Cảnh đã chọn tốt những tiểu nhị cùng đi tới Tuyết châu, còn có dự toán, ngày hôm đó liền đến vương phủ cầu kiến. "Nương nương, ước chừng cần ba ngàn lượng bạc mới có thể thu mua đủ bảo thạch, tiểu nhân mấy ngày nay đã đi tìm hiểu qua, loại ngọc lục bảo này, to bằng móng tay ba mươi lượng không thể mua nổi, chính là ba ngàn lượng cũng không mua được quá nhiều."
Ba mươi lượng thật sự không đắt, bảo thạch tốt trong hiện thực thậm chí là lấy mấy chục vạn trăm vạn mà tính, Lâm Huệ trầm ngâm: "Ngươi mang theo năm ngàn lượng đi, tránh cho đến lúc đó lại không đủ, dù sao đi một chuyến tới Tuyết châu cũng không dễ dàng." Ngừng một lát, "Tuyết châu có tiền trang Cung Hỉ không? Mang ngân phiếu cho an toàn chút, nếu nhấc theo cái rương mà đi, không khỏi rêu rao."
"Có." Bùi Cảnh gật đầu.
Lâm Huệ liền lấy ra một chồng ngân phiếu đã chuẩn bị xong cho hắn.
Đến cùng vẫn là một số tiền lớn, nên nàng rất thận trọng, giả sử muốn nhấc rương bạc đi, cũng không thể chỉ phái chút hộ vệ, sợ là phải mời bảo tiêu.
Bùi Cảnh nhận lấy ngân phiếu: "Nương nương, đến lúc đó tiểu nhân sẽ cải trang, hành sự cẩn thận, xin nương nương cứ yên tâm."
Tiểu tử này thật giỏi, Lâm Huệ cười nói: "Tốt, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió, sớm ngày trở về."
"Vâng, nương nương." Bùi Cảnh khom người cáo lui.
Nghĩ đến mấy tháng sau liền có thể nhìn thấy các loại bảo thạch xinh đẹp, tâm tình của Lâm Huệ cũng phá lệ trở nên vui vẻ hơn.
Ánh nắng ban ngày tươi sáng, nàng ngồi phía trước cửa sổ vẽ đồ trang sức.
Khương Hoàng ở bên cạnh kinh ngạc nhìn, cảm thấy cây trâm kia nhìn thật đẹp, trâm cài chỉ có một đóa hoa lan nho nhỏ, nhưng hoa lan kia đang nở ra, cánh hoa dài nhỏ, nhu nhu nhược nhược không nói nên lời.
"Nương nương, người sẽ còn vẽ cái này à?" Nàng nhịn không được hỏi.
Nguyên chủ đã học qua cầm kỳ thư họa,cho nên vẽ những đồ trang sức này xem như đơn giản, Lâm Huệ rất dễ dàng kiếm cớ: "Chuyến đi này liên quan tới chuyện của cửa hàng trang sức, cho nên ta mới thử vẽ."
Trang sức mà nàng thiết kế chủ yếu là vòng tay, dây chuyền, trâm cài áo các loại, bởi vì ở hiện đại các cô gái sẽ không chải búi tóc, cho nên loại trang sức để che đậy tóc mai như trâm một mực không cần dùng đến, nhưng bình thường nàng rất thích vẽ một chút đồ trang sức cổ đại.
Bây giờ ngược lại có thể phát huy tác dụng.
Lâm Huệ nhìn chằm chằm trâm hoa lan vừa vẽ xong, đột nhiên thở dài. Có đôi khi tỉnh lại vào buổi sáng, nhìn thấy vương phủ lớn như vậy vẫn có cảm giác như đang ở trong mơ, không giống như thực, nhưng nàng lại có thể suy nghĩ rất rõ ràng. Có câu nói "Tôi tư duy tức tôi tồn tại", nàng hẳn còn sống đi, đã còn sống, thì bất kể như thế nào đều luôn muốn tìm chút lạc thú, mà lạc thú lớn nhất của nàng, không có gì hơn chính là cái này.
Lâm Huệ đưa bản vẽ cây trâm cho Khương Hoàng: "Sai người đưa tới Thúy Bảo Các, để thợ kim hoàn nhìn mà chế tác." Nàng vẽ tuy đơn giản, nhưng không biết được thợ thủ công nơi này sẽ chế tác ra được bộ dáng gì.
Khương Hoàng ồ một tiếng, cười nói: "Nương nương đeo lên, nhất định sẽ rất xinh đẹp!"
Nàng khẳng định sẽ mang, Lâm Huệ cũng rất chờ mong: "Đi đi."
"Vâng" Khương Hoàng chạy ra cửa.
Phương ma ma nói: "Nương nương đã vẽ cái này, không bằng vẽ tiếp một cây trâm ngọc, đến lúc đó lại đưa cho điện hạ."
Đúng là có thể tận dụng mọi thứ.
Lâm Huệ cầm bút lên tiếp tục vẽ bức khác: "Ma ma, ngươi cũng không cần khuyên ta, có cái này không bằng đi khuyên nhủ điện hạ, trâu không uống nước thì ai có thể đè đầu trâu được?"
Phương ma ma thở dài.
Lúc đầu thấy Mục Liễn có hành động, kết quả ngày đó nửa đêm âm thầm đi vào một lần về sau liền không có thêm động tĩnh.
Bà có thể làm gì? Bà cũng không có can đảm đi khuyên Mục Liễn, ngay cả Hoàng thượng nói cũng không được bà việc gì phải đi tìm cái chết? Phương ma ma tuyệt vọng ra ngoài phơi nắng.
Lúc Hứa Vô Phi trừ quỷ cho một đại gia đình tại Dư huyện, đương nhiên, không thể thấy được hình dạng của quỷ, ngược lại phát hiện được một loại bệnh trên người nhà kia, loại bệnh này khiến người khác dễ kích động, liền cho rằng do quỷ nháo.
Hứa Vô Phi tốt bụng giới thiệu đại phu cho bọn hắn, đang muốn quay về kinh đô, thì Từ Bình tìm tới.
"Có chuyện gì khẩn yếu mà chạy tới nơi này?" Hứa Vô Phi kỳ quái hỏi.
Từ Bình nói: "Điện hạ phân phó tiểu nhân nhất định phải tự tay giao cho đạo trưởng."
"À" Hứa Vô Phi hoài nghi chắc có quan hệ cùng vương phi, vị vương phi này dính đến toàn bộ Ung vương phủ, Mục Liễn cẩn thận một chút cũng là chuyện thường tình.
Hắn mở thư ra nhìn kỹ từ trên xuống dưới.
Mục Liễn nói lá bùa không bị tan rã, vương phi hẳn không phải là yêu quái, nhưng lại khiến hắn mau chóng tìm hiểu nguyên nhân nằm mơ. Nhìn đến đây, Hứa Vô Phi thở dài, sư phụ của hắn ta không biết đi nơi nào, lưu lại bản chép tay thì lại chất chồng như núi, muốn từ bên trong tìm được đáp án, phải xem vận khí.
Vận khí tốt, sau đó mò được một bản chép tay liền có thể phát hiện, vận khí không tốt, cũng không biết phải tìm tới tháng nào năm nào. . .
Ánh mắt của hắn quét đến một hàng chữ cuối cùng, "Trên đời thật sự có hồ lô tinh?"
Hứa Vô Phi run lên.
Cửu Vĩ Hồ, Toàn Quy*, Cổ Điêu* hắn đều từng nghe nói đến, bởi vì sư phụ đã cùng hắn nói qua « Sơn Hải kinh », bên trong ghi chép khá nhiều loại yêu quái, chỉ là tại Đại Lương hắn chưa bao giờ thấy qua quyển sách này, càng không nghe nói đến hồ lô tinh gì. . . Vật treo trên dây leo kia, có thể tu thành tinh sao?
Mục Liễn, chẳng lẽ trong mơ lại mơ tới hồ lô tinh rồi?
Hắn đem thư cất kỹ: "Đi, ngươi trở về nói cho điện hạ biết, ta sẽ mau chóng đến, nhưng đến cùng là ngày nào thì khó nói."
Từ Bình đáp ứng, bước nhanh rời đi.
Trở về vương phủ, Từ Bình đem lời Hứa Vô Phi nói thông báo lại.
Tin này là từ mấy ngày trước đưa ra ngoài, lúc ấy hắn còn đang nằm mơ, nhưng kỳ quái là, từ ngày nàng nói với hắn mình là hồ lô tinh về sau, hắn vậy mà một giấc mộng đều không có.
Buổi tối mỗi ngày đều ngủ an an ổn ổn.
Mục Liễn đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên không hiểu sao lại cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng.
Tác giả có lời muốn nói:
Hứa Vô Phi: ??? Bị hồ lô tinh trong mộng mê hoặc rồi à?
Mục Liễn: Hả???
Lâm Huệ: Nha, thật sự nhìn thấy hồ lô tinh à?
Mục Liễn: . . .