Chiến Tranh Hoa Hồng

Chương 64: Tử chiến đến cùng (IV)

Edit: Vincy

Beta: Lữ

***

Sau khi Hạ Tú Phân qua khỏi thời kỳ nguy hiểm, liền được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng VIP, đây là do Tần Lãng khăng khăng quyết định.

Bởi vì phòng bệnh VIP có hai chiếc giường, nên ban đêm Tiểu Ảnh có thể chợp mắt một lúc.

Trì Tiểu Ảnh vốn đã gầy, lại thêm trải qua mấy ngày vừa rồi, khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay của cô trông càng thêm tiều tụy.

Hạ Tú Phân truyền sáu chai dịch một ngày, Tần Lãng cân nhắc đến thân thể suy yếu của bà nên dặn dò y tá để dịch chảy chậm lại, bình thường đến tận đều đến tận xế chiều mới xong.

Trì Tiểu Ảnh gần như là không hề rời khỏi giường bệnh của Hạ Tú Phân nửa bước, đôi mắt cô vẫn luôn chăm chú nhìn vào chất lỏng trong ống truyền đang nhỏ từng giọt, từng giọt rồi lại từng giọt. Chất lỏng màu trắng, trong suốt, lưu thông khắp cơ thể rồi trở thành nướ© ŧıểυ sau đó được lưu trữ trong túi đựng nướ© ŧıểυ.

Túi nướ© ŧıểυ căng phồng lên vì đã đầy, dường như trong chốc lát sẽ bung toạc ra, Trì Tiểu Ảnh nhanh chóng tiến đến rút nắp của bình nướ© ŧıểυ ra sau đó từng tiếng rào rào chảy vào.

Trong những vấn đề này, Trì Tiểu Ảnh không nhờ đến nhân viên chăm sóc mà tự mình làm hết.

Bất cứ lúc nào nhìn thấy cô làm những điều này, Hạ Tú Phân đều sẽ rơi lệ, đau khổ mà quay sang chỗ khác, nước mắt nhanh chóng thấm ướt một mảng gối.

Hạ Tú Phân thường hay viết vào lòng bàn tay Trì Tiểu Ảnh một câu: "Mẹ làm liên lụy tới con rồi."

"Mẹ." Trì Tiểu Ảnh làm nũng sau đó cầm chiếc lược nhỏ giúp Hạ Tú Phân chải lại tóc: "Con sinh ra không phải là để sau này chăm sóc mẹ hay sao? Đây đều là điều mà con phải làm. Mẹ à, con có một gia đình, có người bị thương, có người quan tâm chăm sóc, thật tốt biết bao! Cho dù mẹ có làm liên lụy tới con, thì đó cũng là liên lụy ngọt ngào nhất."

Nước mắt của Hạ Tú Phân càng rơi nhiều hơn.

Sau khi chai truyền dịch hết sạch hoàn toàn. Tiểu Ảnh giúp Hạ Tú Phân rửa mặt, lau tay rồi ăn cơm tối. Ăn cơm tối xong cô giúp Hạ Tú Phân lau người, thay quần áo sạch sẽ.

Hạ Tú Phân lúc trước từng làm việc tại nhà máy, khung xương vốn đã to, sau khi về hưu bà lại béo lên rât nhiều, khi Tiểu Ảnh giúp bà đứng dậy đã tốn không ít sức, mồ hôi nhễ nhại, phải mất nửa ngày để thở.

Hạ Tú Phân không thể tự sức mình đứng lên được nên điều đó khiến cho mặt bà nhanh chóng nóng bừng lên

Phải làm liên tục mấy ngày, Trì Tiểu Ảnh cảm thấy có hơi quá sức, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng.

Hôm nay, Trì Tiểu Ảnh tới phòng đựng nước nóng để lấy nước, vừa mới quay về, trông thấy Tần Lãng đẩy cửa bước vào. Hiện tại, ngoại trừ lúc làm phẫu thuật, thì cách một khoảng thời gian anh mới xuất hiện, thường là xuất hiện vào buổi tối rồi đến đêm mới rời đi.

"Anh đến rồi."

Anh bước đến bên cạnh giường, giơ tay xắn tay áo lên cao, hai cánh tay thon dài cẩn thận nâng eo Hạ Tú Phân lên.

"Đem khăn mặt đưa cho anh." Anh hướng tới Trì Tiểu Ảnh nói.

Trì Tiểu Ảnh ngây ngốc, Hạ Tú Phân cũng sửng sốt.

Hạ Tú Phân trước ánh mắt của cô, ra sức lắc đầu.

"Bác gái, trong mắt bác sĩ, không có sự khác biệt về giới tính, hơn nữa người nhà của Tiểu Ảnh sớm muộn cũng là người nhà của cháu, bác không cần khách khí đâu." Anh cười khẽ, nhưng cánh tay vẫn giữ nguyên vị trí.

Hạ Tú Phân nhất thời bị lời nói của anh dọa cho sợ hãi.

"Vẫn là để em... thì tốt hơn." Trì Tiểu Ảnh nói, trong giọng nói của cô mang theo chút ấm áp, mặc dù cô cũng bị sốc bởi lời nói của anh.

Thế nhưng đúng lúc này, người thân của cô thực sự coi cô và mẹ cô như "yêu quái", chỉ có Tần Lãng tình nguyện trở thành người yêu của cô.

Thật buồn cười, phải không?

"Em đưa cho anh một cái khăn mặt đã vắt là được." Tần Lãng nhận lấy khăn tay từ tay cô, giúp Hạ Tú Phân điều chỉnh tư thế, liền nhìn thấy một mảng sưng đỏ trên đùi của bà, long mày không khỏi nhíu chặt lại. Động tác tay của anh hết sức nhẹ nhàng, hàng lông mi dày của anh khẽ rủ xuống. Thời điểm này, Trì Tiểu Ảnh chợt cảm thấy cuộc sống này, bất luận anh ấy bao nhiêu tuổi, anh ấy đến từ đâu, bất kể anh ấy đã gặp gỡ những ai, thì khoảnh khắc này cô không thể nào quên được.

Trong lòng rung động nhất thời không tìm được lời nào để diễn tả, có một người như vậy, chỉ cần vừa nhìn thấy, trái tim của cổ bình ổn ngay lập tức, ngoại trừ bố mẹ, có người khiến cô yên tâm mà ỷ lại như vậy.

Một nơi sâu thẳm trong trái tim của Trì Tiểu Ảnh, có một cánh cửa đóng chặt, kim cũng không thể lọt qua, nước càng không thể tràn vào, vậy mà lúc này đây, cánh cửa đó đã được gỡ bỏ bởi một làn gió ấm thổi tới.

Hai người thay phiên nhau làm việc, căn phòng bỗng chốc trở nên hết sức yên tĩnh, lau xong toàn bộ cơ thể, Trì Tiểu Ảnh giúp mẹ thay quần áo, cả hai người đều toát không ít mồ hôi, Tần Lãng để giường bệnh về vị trí ban đầu, nhân lúc Trì Tiểu Ảnh đi ra ngoài rót nước, Hạ Tú Phân kéo tay áo Tần Lãng.

Tần Lãng nghe tiếng bước chân của Trì Tiểu Ảnh dần xa, nở nụ cười nắm lấy bàn tay của Hạ Tú Phân để vào trong lòng bàn tay mình, thuận tiện cho việc nói chuyện của bà: "Bác gái, cháu cũng có chuyện muốn nói."

Trì Tiểu Ảnh từ phòng lấy nước đi ra, trên cầu thang gặp được nhân viên kế toán vừa tan làm, hai người gật đầu với nhau. Trì Tiểu Ảnh nhớ ra cho tới ngày hôm nay, mẹ đã dành tám ngày chỉ ở trong bệnh viện này, không biết hai vạn kia còn dư lại bao nhiêu, cô dùng tay nhẩm tính phòng VIP này một buổi tối cũng phải đến mấy trăm, cô thầm hoảng sợ trong lòng, nhanh chóng đuổi theo nhân viên kế toán vừa rồi.

"Hôm qua không phải cô vừa nộp trước ba vạn đấy ư? Đủ để ở cho đến lúc ra viện đấy." Nhân viên kế toán chớp chớp mắt, "Thật ra số tiền kia cô không nộp trước cũng không có vấn đề gì, tất cả các chi phí của cô đều được bác sĩ Tần giải quyết."

"Đấy không phải là ba vạn mà bác sĩ Tần nộp trước hay sao?" Trì Tiểu Ảnh kinh ngạc thốt lên.

"Hả? Có phải là cô mệt mỏi quá rồi không?" Người kế toán nhỏ nhún nhún vai.

"Hôm qua, tôi đã không đến phong tài chính, cô trông thấy tôi ư?"

"Hôm qua nhiều người nên tôi chỉ nghe được ai đó nói tên của mẹ cô ra chứ không kịp nhìn lên, nhưng không phải là cô, chắc là người thân của cô rồi."

Người kế toán nhỏ nói xong liền rời đi, để lại Trì Tiểu Ảnh bó tay cuốn chiếu

Người thân? Cậu cả? Dì hai? Không thể nào có khả năng này được, hai ngày nay, người thân trong nhà tới tới lui lui để xem Hạ Tú Phân, mỗi lần tới đều mang theo một cái gì đó, ngồi trong phòng bệnh một thời gian, trước khi rời đi sẽ luôn đề cập đến vấn đề cổ phiếu, yêu cầu cô về thị trấn để giải quyết việc này.

Mọi người đều nghĩ rằng cô có một phần tài sản sau khi ly hôn, nhưng bây giờ cô không có thời gian, hoặc cũng có thể cố tình giữ lấy làm của riêng mình.

Trì Tiểu Ảnh cười khổ, nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, nếu như cô có thể dự liệu trước được mọi chuyện, chắc chắn cô sẽ không phải giả vờ thanh cao với Tuyên Tiêu, đem phần tài sản thuộc về cô kia bảo họ xin vui lòng nhận lấy cho.

Đời người không có nếu như.

Trì Tiểu Ảnh mang theo nỗi nghi hoặc quay về phòng bệnh, chứng kiến nụ cười đầu tiên của Hạ Tú Phân từ khi được đưa vào bệnh viên, bà "a, a" hai tiếng đưa tay hướng về phía Trì Tiểu Ảnh, ý bảo cô ngồi xuống bên cạnh mình, vuốt ve khuôn mặt của cô, sau ngước mắt lên nhìn Tần Lãng, ra hiệu cho Tần Lãng nắm lấy tay Trì Tiểu Ảnh.

Tần Lãng mỉm cười làm theo, đôi mắt sang dịu dàng như nước.

Hạ Tú Phân nhắm mặt lại, cười đến mức nước miếng lướt qua khóe miệng.

"Bác gái, cho con mượn Tiểu Ảnh một lúc nhé, y tá sẽ qua đây với bác." Tần Lãng nói.

Hạ Tú Phân gật đầu, thẳng hướng cửa phất tay.

"Anh cùng mẹ đã nói những gì mà trông mẹ lại vui như vậy?" Hai người ra khỏi phòng bệnh, Tần Lãng nắm tay cô đi tới phòng khám chuyên gia, trên đường đi gặp một nhóm y tá đang trực bạn, gặp bọn họ nhưng anh cũng không buông tay.

"Anh cùng bác gái nói chuyện, muốn đưa bác đến Viện điều dưỡng Trung Y trị liệu, bác đã đồng ý."

"Nhưng em còn chưa có đồng ý." Trì Tiểu Ảnh dừng bước.

"Người bệnh là bác gái, bác gái đã quyết định, em còn không đồng ý cái gì hả?" Tần Lãng cưng chiều vuốt nhẹ mồ hôi nơi chóp mũi cô, mở cửa phòng rồi trực tiếp dẫn cô vào trong phòng tắm, "Trước hết em hãy tắm ở đây đi, anh ra ngoài mua cơm tối, lát nữa sẽ nói chuyện với em."

Không để cho cô trả lời, anh mỉm cười rồi đóng cửa lại.

Cô dựa người vào khung cửa thủy tinh của phòng tắm. thần sắc hoảng hốt, trong lòng dường như đang có Thiên Nhân giao chiến.

Sau khi Hạ Tú Phân ra viện, có vẻ như cô không thể chuyển vào ở căn hộ của Ninh Bối Bối được mà phải thuê một căn nhà khác, đây lại là một khoản chi phí! Hạ Tú Phân cần có người đi theo, chăm sóc, người làm bình thường vẫn không thể đảm nhiệm được vì tuổi trẻ khỏe mạnh, mức lương cũng không được quá thấp. Hầy, đều là tiền!

Nếu như đi đến Viện điều dưỡng ấy, tiền thuê nhà cùng tiền thuê người làm sẽ được miễn đi, nhưng viện phí ở đó sẽ rất cao.

Hạ Tú Phân có thể nhận được sự chăm sóc tốt nhất, điều đó cũng khiến cô yên tâm phần nào, nói không chừng kỳ tích sẽ xảy ra.

Có vẻ như đi đến Viện điều dưỡng là đúng đắn nhất.

Cô có thể nhận ra được Tần Lãng và Hạ Tú Phân không chỉ nói riêng vấn đề Viện điều dưỡng mà chắc chắn còn nói gì khác.

Lần này bắt đầu một mối quan hệ mới, được không?

Cởi bỏ bộ quần áo ẩm ướt, nước ấm từ vòi hoa sen bên trong phun xuống, Trì Tiểu Ảnh chậm rãi thở dài, lúc này mới cảm nhận được từng xương cốt trong cơ thể đang kêu gào vì mệt mỏi.

Mấy ngày nay, cô đều căng thẳng, không dám thư giãn chút nào. Đến hôm nay, khi tình hình của Hạ Tú Phân đã ổn định, cô mới dám thở mạnh một hơi.

Sau khi bước ra khỏi phòng tắm, đang lau tóc thì Tần Lãng trở về, trên tay là hộp đựng cơm.

"Đi ra ngoài ăn quá mất thời gian, ngay tại đây tùy tiện ăn một ít. Để anh lau tóc cho, em qua bên này ăn trước đã." Tần Lãng nhẹ giọng nói, kéo cô ngồi xuống ghế.

Cô vừa ngồi xuống, cảm giác mỏi mệt cũng nổi lên, cơn đói cũng đã biểu hiện ra bên ngoài.

Tần Lãng đã mua thịt cá viên, cá hấp, sườn heo hấp, súp trứng rau chân vịt, có màu xanh, có màu đỏ và màu xanh lá cây, hương vị đều đủ cả. Trì Tiểu Ảnh nhìn một lượt không khỏi nuốt nước miếng. Mặc kệ sĩ diện là cái gì, cầm đũa lên bắt đầu tiêu diệt.

Tần Lãng nhẹ nhàng lau tóc cho cô, rồi cuộn gọn lại trong chiếc khăn sạch, để tóc ướt không chạm vào quần áo cô, rồi anh mới ngồi xuống ăn cơm.

"Tiểu Ảnh, hai ngày sau chuẩn bị để bác gái ra viện đến Bắc Kinh."

"Đến Bắc Kinh?" Trì Tiểu Ảnh suýt chút nữa thì chết nghẹn.

Tần Lãng rót cho cô một chén trà nóng: "Đó là Viện điều dưỡng tại Bắc Kinh."

"Xa như vậy sao? Vậy là em không thể thường xuyên gặp mẹ sao?" Từ Tân Giang tới Bắc Kinh, cách một quãng đường rất xa, đi máy bay mất một tiếng rưỡi mới đến nơi.

Tần Lãng nói: "Ai nói vậy, chúng ta cùng quay trở lại Bắc Kinh không phải là có thể thường xuyên gặp rồi sao? Tiểu Ảnh, anh đã nhờ một người giúp em chuyển công việc đến Bắc Kinh, thời hạn của anh ở Tân Giang cũng không còn mấy tháng nữa. em vẫn muốn tiếp tục làm thư ký hay thiết kế kỹ thuật?"

Trì Tiểu Ảnh kinh ngạc nhìn anh, "Vì sao phải đi Bắc Kinh?"

"Viện điều dưỡng Bắc Kinh là một nơi tốt nhất trong nước, Tiểu Ảnh, anh không muốn hù dọa em, nhưng nếu có kỳ tích thì ít nhất cũng phải mấy năm sau cơ thể của bác gái mới có ý thức nhưng muốn hồi phục hoàn toàn như trước là không thể. Còn nếu không có kỳ tích, bác gái sẽ phải ở trong bệnh viện cả đời. Chẳng lẽ em không muốn bên cạnh bác gái sao? Mỗi khi tan làm có thể tới thăm bác. Ngày nghỉ có thể ở lại mấy ngày."

Trì Tiểu Ảnh cúi đầu xuống nhưng cô phải thừa nhận rằng Tần Lãng vì cô mà suy nghĩ rất chu đáo, vừa vặn căn nhà ở thị trấn cũng muốn bán đi rồi. Cái gọi là nhà, vốn dĩ là nơi có những người thân yêu, mẹ ở đâu, nhà ở đấy, Tân Giang không có chút gì khiến cô lưu luyến cả.

Chỉ là trong lòng cô chua xót như bầu trời trong mùa mưa, chỉ khẽ chạm nhẹ là mưa bắt đầu rả rich.

"Tần Lãng, cảm ơn anh."

Tần Lãng cong cong khoe miệng: "Sáng ngày mai anh không phải phẫu thuật, anh sẽ tới chăm sóc bác gái, em tới đơn vị mang lý do này đến sắp xếp lại công việc, thuận tiện kéo dài ngày nghỉ, trước tiên đưa bác gái đến Viện điều dưỡng, chờ thời hạn của anh kết thúc có lẽ công việc của em cũng được chuyển đi rồi, khi đó chúng ta sẽ cùng nhau quay trở lại Bắc Kinh. Những chuyện trong nhà hãy để sau khi chúng từ Viện điều dưỡng trở về rồi giải quyết, Tiểu Ảnh, em không cần phải lo nghĩ gì cả, tất cả giao cho anh xử lý."

"Cái đó....Đấy không phải là một con số nhỏ." Mặc kệ cô ấy có phản đối thế nào, Tần Lãng đã từng bước một vì cô sẽ giải quyết ổn thỏa.

Cô đã rất mệt mỏi rồi, thể xác, tâm lý, và cô muốn có một bờ vai để dựa vào.

Cô không có dũng khí từ chối Tần Lãng, mà cũng chẳng còn sức lực để từ chối nữa.

"Cho dù con số có lớn tới đâu, anh đều có thể."

Tần Lãng nhìn cô cười, dỗ dành cô ăn thêm một chút.

Bệnh của mẹ cùng với món nợ cực lớn, giống như chín ngọn núi lớn chèn ép lên cô khiến cô sứt đầu mẻ trán, Tần Lãng bước đến, đem tất cả mọi chuyện giải quyết ổn thỏa.

Không, không chỉ có vậy. mà còn nhiều hơn thế, khi anh giúp cô gọi món bánh trôi ở quán ăn Nhật Bản, hay vì cô mang thai ngoài tử ©υиɠ mà truyền máu cho cô, giúp cô trở về khi đèn đường bị hỏng vào ban đêm. Anh đã mở vòng tay mình dành cho cô, nhưng cô lại không muốn đối mặt với nó.

Có người khiến mình có thể ỷ lại cảm giác thật là tốt.

Trong cuộc sống, thỉnh thoảng có người đi qua, có người nhất định sẽ dừng lại, có người lại nhất định sẽ rời xa, ý cô muốn nói, ông trời đã nắm giữ tất cả.

Khi cô tuyệt vọng nhất, người xuất hiện luôn là Tần Lãng, còn người khác thì luôn vắng mặt.

Tình yêu rất đẹp, rực rỡ như những ngôi sao, tên gọi giống như một ngọn lửa, nhẹ nhàng như dòng suối, như khói mây.

Cô đã từng rất khao khát với tình yêu, nhưng giờ đây cô chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên. Trái tim của cô đã bình lặng rồi.

"Tần Lãng, nếu như không có anh, em nên làm gì bây giờ?" Cô đã gỡ bỏ lớp phòng bị trong trái tim, hoàn toàn lộ ra sự bất lực của mình.

"Đồ ngốc, em làm sao mà lại không có anh chứ, chẳng phải anh luôn bên cạnh em sao." Tần Lãng nắm lấy tay cô, trong bóng tối, tản bộ hướng về phía các phòng bệnh rộng lớn.

Bàn tay của anh thon dài nhưng mạnh mẽ, thoáng có chút hơi lạnh, nhưng nắm lâu sẽ rất ấm.

"Tiểu Ảnh, làm công việc yêu thích, mọi người sẽ rất hạnh phúc. Nếu như thành công từ những việc không muốn làm, thì đó là hạnh phúc ư?" Bước đến trước phòng bênh, anh đặt tay lên vai cô hỏi.

Cô bỗng đỏ mặt lên, "Anh...nhìn thấy rồi sao?" Trước đây mấy hôm, sau khi đợi mẹ ngủ cô lén lút mở máy tính lên viết bản thảo, cũng chẳng có tâm tình để viết, nhưng lại khao khát muốn có số tiền nhuận bút.

Trong đầu cô xuất hiện chỉ một chữ: "Tiền! Tiền! Tiền!"

"Tối nay ngoan ngoãn ngủ, đừng thức khuya nữa, anh sẽ đau lòng, cả bác gái cũng sẽ đau lòng."

"Mẹ biết rồi ư?"

Tần Lãng vô cùng thân mật nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô, "Bác gái ban ngày ngủ nhiều như vậy, ban đêm bình thường đều tỉnh giấc. Thấy em khổ cực như vậy, trong lòng không hề dễ chịu. Đừng làm chuyện điên rồ nữa. Sức khỏe của em so với tiền còn quan trọng hơn gấp trăm nghìn lầm."

Cổ họng cô như nghẹn lại, nghiêng người về phía trước, tựa đầu vào vai anh, "Em nghe lời anh." Thanh âm run run.

Tần Lãng nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, khuôn mặt điển trai bỗng chốc trở nên cực kỳ vui vẻ.

Nhạc chuông nghe có chút lỗi thời từ điện thoại của Tiểu Ảnh đột nhiên vang lên, cô rời khỏi bả vai anh, lấy ra nhìn vào dãy số, là cậu cả.

Không phải là lại gọi đòi tiền đấy chứ!

"Cậu cả, dạ, hôm nay mẹ rất tốt, hai ngày nữa là có thể ra viện. Cái gì? Nhà có người mua rồi, nhanh vậy sao?" Trì Tiểu Ảnh ngày hôm qua quay trở về thị trấn để ủy thác cho cậu cả ngôi nhà đem ra bán, mới có một ngày mà đã có hồi đáp nhanh như vậy.

"Là thế này, trường học ở thị trấn ta năm trước tỉ lệ lên lớp rất cao, có rất nhiều gia đình nơi khác muốn cho con cái chuyển về đây. Nhà của con lại cách trường khá gần, nhà ở đang best-seller đây này!" Thanh âm cậu cả rất hưng phấn.

"Người ta... trả giá thế nào?"

"Sáu mươi vạn."

Trì Tiểu Ảnh trợn trừng hai con mắt.

Cái đó... Ngôi nhà đã được hai mươi năm, rộng tám mươi mét vuông.

Ngôi nhà ở một thị trấn nhỏ bán được sáu mươi vạn?

Cô không nghe lầm chứ!