Chiến Tranh Hoa Hồng

Chương 52: Trở lại xâm lược (II)

Editor: Yuè Yīng

***

Để biểu hiện thành ý, vừa mới qua tết nguyên đán, công ty Long An đã điều động, không ngừng gọi điện thoại mời Tuyên Tiêu và Trì Tiểu Ảnh về phương Bắc, sau đó, còn chuyển fax tới, nội dung ghi đầy đủ cuộc hành trình cũng như khách sạn được sắp xếp.

Tuyên Tiêu cầm tờ fax tới gõ phòng Trì Tiểu Ảnh.

"Anh đi là được rồi." Ngón tay Trì Tiểu Ảnh linh hoạt lướt trên bàn phím, ánh mắt tập trung nhìn màn hình. "Thời tiết lạnh, tôi không muốn đi xa."

"Trong nhà ở Bắc Kinh có hệ thống sưởi, ấm hơn cả Tân Giang."

"Sắp tới mùa du xuân nên người ta thích di chuyển, trên đường nhiều người, tôi không muốn đi chen chúc."

"Thì đi máy bay, không cần chen."

Trì Tiểu Ảnh ngẩng đầu, nhắm mắt lại: "Tôi đã từng tới Bắc Kinh hai lần, chuyện công việc tôi cũng không hiểu nhiều, tìm những đồng nghiệp khác đi cùng với anh ấy!"

Tuyên Tiêu lạnh lùng nhìn cô, đột nhiên quăng tờ fax xuống bàn của cô.

"Cũng không phải tôi mời em, em gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Dương từ chối là được."

Nói xong, anh đẩy cửa đi ra, rầm rầm xuống lầu.

Trì Tiểu Ảnh cầm lấy tờ fax, nhìn từ trên xuống dưới, lật đi lật lại nhìn nhiều lần, thở dài.

Bắc Kinh có mấy danh lam thắng cảnh, trời thì lạnh lẽo, đi chơi thì không có hứng thú, bàn công việc, cô là một thường dân, đi chỉ để gia tăng quân số.

Vì sao Tuyên Tiêu kiên quyết muốn cô đi?

Cô sẽ không ngây thơ cho rằng bởi vì cô là Tổng giám đốc trên danh nghĩa của Văn phòng, thiếu cô thì không được.

Lịch trình hàng ngày được sắp xếp hơn bảy ngày, phòng làm việc còn có những đồng nghiệp khác nữa mới có thể giữ vững bình tĩnh với Tuyên Tiêu.

Ở Bắc Kinh, đất khách quê người, hai người sống chung khách sạn, mỗi ngày cùng ra ra vào vào, sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ?

Đây mới là điều Trì Tiểu Ảnh thực sự lo lắng, càng lo lắng, càng không khỏi nảy sinh chút mong đợi.

Chờ mong điều gì?

Cô không có cách nào để miêu tả cụ thể, chẳng qua là mấy ngày liên tiếp, mỗi ngày đối mặt với anh, những oán trách trong lòng không khỏi phai nhạt dần.

Không phải anh chỉ lạnh lùng đối với người khác, đối với mình cũng rất lạnh nhạt thờ ơ, công việc là thứ duy nhất khiến anh nhiệt tình.

Thật không hiểu trước đây, những chuyện không quang minh chính đại với Yên Nam Nam và Ninh Y xảy ra như thế nào?

Nếu như có thể thực sự quên được quá khứ, những lời lý giải này, giữa cô và anh sẽ có sự thay đổi sao?

Lại bỏ qua, lại trốn tránh, lại nói dối lòng, nhưng không phải là không thừa nhận, cô vẫn còn qun tâm tới anh, bằng không sao có thể tới Văn phòng làm việc?

Trúng mục tiêu Ma Kết nha!

Trì Tiểu Ảnh nhếch khóe miệng tự giễu cợt, tắt máy vi tính, xách túi lên, xuống lầu.

"Tổng giám đốc Trì, cô muốn đi ra ngoài sao?" Kế toán Lưu cười hỏi.

Trì Tiểu Ảnh ưỡn thẳng lưng.

"Ừm, tôi muốn đi Bắc Kinh công tác một tuần, về sớm thu thập hành lý một chút."

Tuyên Tiêu đang thu xếp bàn làm việc đột nhiên chấn động, ngạc nhiên nghiêng đầu qua chỗ khác.

Trì Tiểu Ảnh đã đẩy cửa ra đi ngoài, còn chưa tới trạm xe bus, nghe thấy điện thoại di động vang lên một tiếng, là tin nhắn: "Sáng mai tôi đón em."

Cô đỏ mặt ngẩng đầu, Tuyên Tiêu lại có thể học được cách nhắn tin.

8h sáng máy bay cất cánh, nhất định phải có mặt sớm nửa tiếng tới sân bay làm thủ tục. 5h sáng Trì Tiểu Ảnh đã rời giường, khi rửa mặt đã thấy xe của Tuyên Tiêu đỗ ở dưới lầu.

Cô vội vội vàng vàng uống chút sữa, xách hành lý xuống lầu.

Tuyên Tiêu xuống xe nhận lấy, đặt trong cốp sau, mở cửa xe, mỉm cười với cô, thắt dây an toàn cho cô, sau đó lấy một cái bánh bao từ phía sau đưa cho cô.

"Mua lúc chờ em."

Cô khϊếp sợ nhìn anh, trong ánh mắt đầy hoài nghi lỗ tai của mình đang nằm mơ.

Buổi sáng trên đường cao tốc ra sân bay có rất ít xe, cảnh tượng đìu hiu vốn có trong mùa đông lướt nhanh bên ngoài cửa sổ.

"Trước đây, hình như chúng ta không cùng nhau đi du lịch." Tuyên Tiêu đột nhiên nói.

Trì Tiểu Ảnh đang ăn bánh bao, đang nhai thì ngừng lại, trong lòng ẩm ướt.

Hai người ở cùng nhau 6 năm, không những không cùng nhau đi du lịch, ngay cả đi dạo công viên cũng chưa từng.

"Đây là lần đầu tiên." Tuyên Tiêu còn nói thêm, ánh mắt liếc thấy viền mắt cô ửng đỏ, áy náy thở dài.

Dừng xe xong, hai người tiến vào sân bay, anh đoạt lấy hành lý của cô, giống như một ông chồng quan tâm chu đáo, khỏe mạnh xách hết đồ.

"Hộ chiếu đặt ở trong ví tiền, túi quần dưới." Tới khi làm thủ tục, hai tay anh xách hành lý, không tiện lấy, nghiêng đầu nói với cô.

Khuôn mặt cô đỏ lên: "Anh buông hành lý xuống tự lấy đi."

"Nhanh lên một chút, người phía sau đang đợi đó!"

Cô không biết làm sao, lấy ví tiền từ trong túi quần của anh, tìm được hộ chiếu, đặt cùng hộ chiếu của mình tới trước mặt nhân viên sân bay.

Thời gian đợi, cảm thấy ngón tay vừa chạm tới nhiệt độ cơ thể anh không kiềm chế được đang run rẩy.

Làm thủ tục, lại gửi vận chuyển hành lý xong thì cũng gần tới giờ lên máy bay.

Vị trí của hai người lại không gần nhau, cách lối đi.

Lông mày Tuyên Tiêu nhíu chặt lại, lễ phép nói với

một người đàn ông trung niên bên cạnh mình: "Vợ tôi bị say máy bay, tôi muốn chăm sóc cho cô ấy, ông có thể đổi chỗ cho tôi được không?"

Người đàn ông trung niên vui vẻ đồng ý.

"Đổi làm gì chứ, cách không xa mà." Trì Tiểu Ảnh mang vẻ mặt ửng đỏ ngồi vào bên cạnh anh.

"Tôi muốn gần hơn một chút." Anh nhe răng cười, nắm lấy tay cô.

Công ty Long An tiếp đãi rất thịnh tình, kết hợp với phiền phức, mỗi một phút lại rót tràn ly cho hai người.

Buổi tối hai người quay về khách sạn, đều đã sắp nửa đêm liễu.

"Người Bắc Kinh rất hào sảng, uống rượu cũng dễ sợ." Hôm nay ở trên bàn rượu, Trì Tiểu Ảnh gặp phải "kiếp nạn này chưa qua kiếp nạn sau đã tới", nỗi khϊếp sợ vẫn còn chưa tiêu tan.

"Người Trung Quốc là thế, nếu như trên bàn ăn thiếu rượu thì không vui."

Hai người ra xem thang máy, ghế sa lon đối diện cửa thang máy, trên bàn trà đặt gạt tàn thuốc và kẹo, hạt dưa.

"Ngày mai cần bàn chuyện đường cao tốc, hai chúng ta xem bản vẽ và tư liệu trước một chút."

"Ở chỗ này?" Trì Tiểu Ảnh kinh ngạc nhìn bốn phía. "Giờ là hơn nửa đêm, người ta còn cho là chúng ta bị làm sao ấy?"

"Vậy tới phòng em?" Tuyên Tiêu nháy mắt.

Khuôn mặt Trì Tiểu Ảnh bỗng chốc đỏ bừng, lắp bắp sửa lại: "Tôi không có ý này, ý tôi là... Nói đã quá muộn, ngày mai rồi hãy nói thôi!" Nói xong, cô đi về hướng phòng của mình như chạy trốn.

Vừa tắm xong, mở ti vi, là một màn biểu diễn, không xem vài lần, điện thoại liền vang lên, không nói cũng biết nhất định là Tuyên Tiêu, trái tim Trì Tiểu Ảnh đập loạn xạ, ổn định làm tâm tình xong mới cầm ống nghe lên.

"Đã ngủ chưa?"

Giọng nói trầm thấp khàn khàn, mê hoặc khiến người khác rối loạn tâm trí.

Cô nuốt nước bọt: "Không... Có, anh đang làm gì?"

"Tôi... Tôi đang phơi ánh trăng."

Trì Tiểu Ảnh không nhịn được cười, tâm tư căng thẳng thoáng chốc buông lỏng, mỉm cười nói: "Cẩn thận phơi nắng thành màu đồng cổ! Ánh trăng Bắc Kinh lớn hơn sao Tân Giang?"

"Không đẹp bằng Tân Giang."

"Đêm nay anh như một thi nhân."

"Vậy sao? Thi nhân có, tôi không có. Thi nhân không có, tôi cũng không có. Tôi chính là một người đàn ông tầm thường."

"Đàn ông ấy à!" Trì Tiểu Ảnh thở dài. "Dễ bị kích động, khó hứa hẹn. Dễ động tâm, khó chuyển tâm. Mà nhìn anh không thấy động tâm, cũng không thấy bị kích động, nước mắt của anh chỉ có thích hợp hay không thích hợp, phiền phức hay không phiền phức."

"Tôi là loại người như vậy sao?"

Cô không trả lời, chỉ nói khuya lắm rồi, nghỉ ngơi đi! Tuyên Tiêu gọi cô lại: "Tiểu Ảnh, biết tại sao tôi phải để em tới phòng làm việc không?"

Cô ngẩn ra, cô cho là vĩnh viễn anh sẽ không nhắc tới đề tài này.

"Không... cứ cho là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, ly hôn khiến tôi giàu có chỉ sau một đêm." Cô tự mình đánh trống lảng, nhún nhún vai.

Tuyên Tiêu cười khổ: "Sau khi ly hôn thì em coi tôi trở thành ôn dịch, bất cứ thứ gì cũng không muốn liên quan tới tôi. Căn hộ, tiền gửi ngân hàng, đồ trang sức, bỏ lại tất cả.

Tôi rất sợ sau này cũng không được gặp em nữa, nhưng quả thực tôi có lỗi trước, tôi cũng không biết tại sao đột nhiên giữa chúng ta biến thành như vậy. Tôi không muốn biện luận thay mình, thầm nghĩ nếu có một cơ hội, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu. Tôi muốn em hiểu rõ tôi, chia sẻ thành tựu và vất vả cùng tôi. Tôi để em tới phòng làm việc là tôi lại có thể nhìn thấy em, lại có thể cùng em ăn cơm, lại có thể chọc cho em tức giận. Tiểu Ảnh, cảnh giới cao nhất của tình cảm dĩ nhiên không phải là lãng quên cực khổ, nhưng điều đó lại có thể buông bỏ cực khổ và gánh nặng, để em ở đây là tự cho mình cơ hội thay đổi. Tiểu Ảnh, một người đàn ông coi công việc như tính mạng, giao trái tim đẫm máu cùng công việc, dâng hai tay đưa cho một người phụ nữ, em nói như vậy có ý gì?"

Cô không dám nói tiếp, bàn tay cầm ống nghe đang run rẩy liên hồi.

Trong TV bỗng nhiên phát ra những tiếng hét chói tai, ở vị trí cao nhất, Châu Kiệt Luân đi lên sân khấu, khẽ hát.

Có nên chăng, phải chui ra khỏi lớp vỏ nặng nề này

Đi tìm kiếm bầu trời xanh nơi nao

Phiêu diêu theo những làn gió bay

Những vết thương đã từng phải chịu đựng cũng sẽ không còn đau nữa

Chúng ta sẽ leo từng bước từng bước lên cao

Lặng lẽ đón chờ ánh nắng ban mai dịu nhẹ

Trì Tiểu Ảnh hoài nghi không biết có phải bài hát này là được sáng tác riêng cho cô hay không.

Có nên chăng, phải chui ra khỏi lớp vỏ nặng nề này, rất hình ảnh. Chúng ta sẽ leo từng bước từng bước lên cao, rất chính xác. Tình cảnh này, ca từ này, mọi thứ đều trùng khớp với trái tim cô.

Đây là lời tự tình đến muộn, chậm tới 6 năm rồi, cô còn có thể tin anh hay không?

"Tiểu Ảnh, em còn nghe không?" Không nghe thấy tiếng động, Tuyên Tiêu sốt ruột hỏi.

"Tôi... Ở." Nước mắt đã chảy ra, có lau đến mấy cũng không được.

"Tiểu Ảnh, đêm nay, anh muốn... Qua đó, ôm em, có thể chứ?" Như là dùng tất cả sức mạnh của cơ thể, Tuyên Tiêu dè dặt hỏi.