Trì Tiểu Ảnh nhanh nhẹn đem hành tây bỏ vào trong nồi xào.
Tuyên Tiêu cứng đờ. "Có gì hay chứ, thật sự là rất nhàm chán."
Anh biết rõ hai ngày nay Trì Tiểu Ảnh có gì đó rất lạ, kể cả cuộc điện thoại hôm nay, nhưng anh không muốn hỏi tới cùng, anh muốn cô chủ động nói rõ.
Câu ví dụ ngu ngốc này, chẳng phải là đang ám chỉ điều gì đó hay sao? Anh không khỏi cảm thấy tức giận, không thích vẻ lạ lùng của Trì Tiểu Ảnh, khiến cho anh mờ mịt mất phương hướng.
"Thời kỳ hòa bình, có thể có bao nhiêu chuyện có ý nghĩa kinh động thiên địa chứ, phần lớn thời gian của chúng ta đều trôi qua rất nhàm chán." Trì Tiểu Ảnh cười khẽ.
"Em muốn thay đổi?"
"Vâng."
Hơi nóng phả ra che khuất nét mặt của cô làm anh không nhìn rõ.
"Thay đổi như thế nào? Muốn đổi việc hay là đổi nhà, hay là muốn đi ra ngoài nghỉ phép?"
Trong phòng bếp bắt đầu tràn ngập hương vị món ăn đặc trưng, còn có mùi vị cay cay thơm ngát của hành tây.
Loại hương vị này làm cho Tuyên Tiêu khẽ run rẩy trong lòng, sinh ra quyến luyến.
"Anh thì sao? Không muốn thay đổi?" Trì Tiểu Ảnh quay đầu lại cười một tiếng, cầm tương cà ri, chia phần cho hai người.
Xong rồi, trong dạ dày lại bắt đầu đảo lộn cuộn trào.
Cô ra sức nuốt nước miếng, sắc mặt bắt đầu trắng bệch, Tuyên Tiêu vội vàng cầm chén đũa nên không chú ý tới.
"Anh thích tất cả của hiện tại, trước mắt không muốn thay đổi gì." Anh trả lời cực kỳ trịnh trọng.
Trì Tiểu Ảnh nhíu mày, không phải chứ, vậy Yên Nam Nam thì sao, né tránh ở trong bóng tối làm nhân tình bí mật?
Vị trí chính thất của cô sẽ không suy chuyển?
Hay là Tuyên Tiêu lo cô không cháp nhận nổi chuyện này, đột ngột tự vẫn giống như cha cô vậy?
Cảm ơn sự rộng lượng cùng săn sóc của Tuyên Tiêu, nhưng cô không thể chấp nhận, với tính cách của Yên Nam Nam chắc cũng không chấp nhận được.
Một người rời khỏi, đỡ phải ba người dây dưa.
"Ăn cơm xong, em có chuyện muốn nói với anh."
Cô mở nắp, hơi cơm gà cà ri bay ra tràn ngập phòng bếp.
Không ai nói tiếp nữa, cô quay người lại, Tuyên Tiêu đứng ở trong nhà ăn nghe điện thoại, thần sắc rất tức giận, thanh âm nghiêm khắc.
"Bộ phận bê tông, không phải tối qua tôi đã dặn dò qua, vì sao đến bây giờ còn chưa tính toán xong. Vì khách hàng có việc nên trì hoãn một ngày, bằng không, hôm nay hợp đồng phải đưa tới tay bọn họ. Tôi không muốn nghe giải thích của cô, sáng sớm ngày mai đi làm trước, tôi muốn hợp đồng được sắp xếp đầy đủ đặt trên bàn làm việc của tôi."
"Xoạch"
Tuyên Tiêu khép lại điện thoại một cái, nét mặt như nổi hết gân xanh, cắn môi, tức giận tới mức thở phì phì.
"Không được, không thể mất danh dự, anh phải tới phòng làm việc xem."
Anh khẽ lầm bầm, đi vào cầm áo khoác lên, hấp tấp đi ra ngoài, đi ra trước cửa chỗ đổi giày thì anh quay đầu lại.
Trì Tiểu Ảnh bưng chén, đứng bên cạnh ở bàn ăn, xếp bát đũa.
Hiện tại Ninh Y đang ở phòng làm việc sao?
"Tiểu Ảnh, em ăn một mình trước đi, chắc muộn anh mới về, không cần chờ anh đâu."
"Vâng." Trì Tiểu Ảnh ngồi xuống, cười cười với anh.
Nhìn món cơm cà ri hương vị phong phú trên bàn, có khoảnh khắc chần chừ, Tuyên Tiêu lại kìm nén, chuyện hợp đồng quan trọng hơn, anh dứt khoát kéo cửa đi ra ngoài.
Trì Tiểu Ảnh nghe thấy tiếng đóng cửa đánh rầm, cô bắt đầu ăn cơm, chiếc đũa đưa thức ăn vào miệng, miệng há to, lại không có cảm giác gì về hương vị.
Ý niệm ly hôn trong đầu cô, như một con chim đang lớn dần lên, hai cánh sắp sải ra, xoay sở trong l*иg ngực cô, rồi phá tan l*иg ngực cô bay ra ngoài.
Cô nên mở miệng như thế nào?
Dùng lý do gì, hay nói ra một lý do nào?
Trì Tiểu Ảnh cảm thấy lúng túng, vì câu nói của Bách Viễn, vết son môi trên người Tuyên Tiêu, hay cái ôm với Yên Nam Nam tại bờ sông?
Những lý do này đã đủ rồi sao?
Hơn nữa, là bốn năm thương cảm?
Không, cái này không thể nói, cô muốn giữ lại chút hồi ức tốt đẹp để dành cho ngày sau.
Nhưng bất kể như thế nào, nhất định cô phải có một thay đổi.
Cuộc sống như vậy, cô không có cách nào chấp nhận nổi.
Cô muốn thay đổi, cô muốn ly hôn.
Cô để chén cơm xuống, cầm điện thoại lên.
"Chuyên gia về phụ nữ, nói cho em biết, làm thế nào có thể đạt tới mục đích ly hôn nhanh nhất?"
"Bắt gian tại trận."
Ninh Bối Bối không biết đang ở đâu, bên cạnh là âm nhạc lãng mạn đang vang lên.
"Có thể để em được tự do một cách nhanh nhất, hơn nữa nếu công khai, còn có thể chiếm được sự ủng hộ của dư luận."
"Bỏ qua cách này, còn có cách khác sao?"
"Không có tiếng nói chung hoặc sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© không hài hòa, những điều này là chuyện rất quan trọng, nếu như đối phương không đồng ý, có thể bỏ qua. Được rồi, ngày mai chị sẽ gọi điện thoại cho em." Ninh Bối Bối hạ giọng thấp xuống. "Chị đang hẹn hò."
"Người yêu?" Trì Tiểu Ảnh đưa tay vuốt ngực, cảm giác như muốn phun ra.
"Một người đàn ông thực sự mới xuất hiện, Tiểu Ảnh, chị có trực giác, giống như chân mệnh thiên tử của chị đã xuất hiện ấy, à, anh ấy có biết em." Giọng nói của Ninh Bối Bối lộ rõ vẻ bối rối vui mừng của một cô gái đang yêu.
Trì Tiểu Ảnh chớp mắt mấy cái, cô có quen người đàn ông nào đâu?
Không được, không nhịn được nữa, cô không kịp hỏi gì, che miệng, ném điện thoại, nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh.