Sau Khi Từ O Thành A, Tôi Thành Nam Thần Quốc Dân

Chương 7

Edit: Bạn Chang Chăm Chỉ

Ở bệnh viện cả một buổi sáng. Đến khi Bạch Việt về trường học, buổi học sáng cơ bản đã gần kết thúc.

Bất quá cũng có nguyên nhân, thầy cô cũng không nói gì, ngược lại quan tâm hỏi một câu, nếu thân thể không thoải mái, có thể về nhà trước.

Theo lý mà nói, thân thể của Bạch Việt kỳ thật hẳn phải càng thêm khỏe mạnh. Bởi vì dù nói như thế nào, thể chất của Alpha cũng kiên cường dẻo dai hơn Omega.

Nhưng Bạch Việt không có khả năng nói những lời này, đành phải lễ phép cười cười.

Chờ hết buổi học, Bạch Việt vốn định bò trên bàn nghỉ ngơi trong chốc lát. Nhưng mà không bao lâu, liền cảm thấy quanh mình truyền đến những ánh mắt nóng hừng hực. Bình thường cũng không phải không có, nhưng chưa từng trắng trợn táo bạo như hôm nay.

Anh ngẩng đầu, các bạn học lại không hẹn mà cùng mà quay đầu đi, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ai cũng giả vờ giả vịt. Mà một khi Bạch Việt dời đi tầm mắt, lại lặng lẽ nhìn lén.

Bởi vì việc phân hoá lần thứ hai, Bạch Việt hiện tại có chút chột dạ, cứ cảm thấy người khác nhìn ra anh phân hoá thành Alpha.

Bề ngoài hẳn là không có gì thay đổi, chẳng lẽ là do tin tức tố?

Nghĩ vậy, Bạch Việt cúi đầu ngửi ngửi cổ tay áo, cũng không ngửi thấy gì.

Lúc này, nghe thấy bên cạnh có người hô to.

"Nhìn cái gì mà nhìn, tan học không đi WC, nhìn linh tinh cái gì!"

Bạch Việt nhìn qua, Lý Nhậm đang giương nanh múa vuốt với những bạn học kia, muốn ngăn những ánh mắt của người khác.

Đã có người nói, một ít học sinh da mặt mỏng cũng nghe theo, rời phòng học. Nhưng vẫn còn có người ngồi ở vị trí, nghe thấy Lý Nhậm nói, đáp trả một cach khắc nghiệt.

"Nhìn cũng không được à? Phòng học lớn như vậy, cậu quản tôi xem nào?"

Người nói là một trong những Omega đi theo An Vũ hôm qua, tuy nói mới bị doạ, nhưng rốt cuộc cũng không phải chịu đau, cũng không ở hiện trường, bởi vậy vẫn không sợ hãi như cũ.

Lý Nhậm: "Được đó, hay là cậu ngắm bạn ấy, tôi nhìn chằm chằm cậu nha!"

Nói xong, liền trừng mắt nhìn.

Tên Omega kia mới đầu còn cảm thấy buồn cười, mà khi tầm mắt Lý Nhậm thật sự dính ở trên người hắn, mới cảm thấy không được tự nhiên, căm giận quay đầu.

Lý Nhậm còn không kịp tuyên cáo thắng lợi, liền thấy một Omega khác đứng lên.

Là An Vũ.

Tiết chiều hôm qua tuy trốn học, nhưng hôm nay vẫn ngoan ngoãn đi học.

Nhóm Omega khuê mật(*) của An Vũ cho rằng hắn muốn tìm người xả giận, cũng cùng đứng lên. Một đám người hùng hổ, liền đi đến trước bàn Bạch Việt.

(*) khuê mật: bạn thân.

Lý Nhậm có chút túng: "Cậu, các cậu muốn làm gì, nơi này chính là phòng học, thầy cô và các bạn học đều đang nhìn kìa."

Bạch Việt vừa rồi vẫn luôn ở trạng thái thất thần, cảm thấy trên đỉnh đầu có một bóng người, giương mắt nhìn.

An Vũ xụ mặt, ngữ khí không tốt: "Sáng nay nay mày đi bệnh viện?"

Bạch Việt không biết người này hỏi cái này là có ý gì, cũng không định giấu giếm, gật đầu.

"Hừ!"

Sắc mặt An Vũ càng thêm khó nhìn, quay đầu, liền đi ra khỏi phòng học.

Mấy Omega đi theo kia còn tưởng rằng An Vũ chuẩn bị nháo một đợt, kết quả lại rời đi dễ dàng như vậy, không khỏi nhìn nhau. Thấy "Tiểu công chúa" sắp đi xa, vội vàng chạy theo.

Bạch Việt biết An Vũ chán ghét mình, cũng biết lý do đối phương chán ghét mình. Bất quá lý do hôm nay hắn làm vậy, lại không hiểu lắm.

Anh nhìn về phía Lý Nhậm: "Người nọ làm sao vậy."

Lý Nhậm lau mặt một phen, đột nhiên áp sát vào, thần thần bí bí hỏi: "Bọn họ nói, sáng nay cậu đi bệnh viện...... Là bởi vì bị Thượng Vũ Phi làm bị thương, có phải hay thật không?"

Nghe vậy, thần sắc Bạch Việt trở nên cổ quái: "Làm bị thương?"

Mặt Lý Nhậm trở nên đỏ bừng: "Là...... Làm bị thương ý. Không phải lần đầu tiên đều sẽ như vậy sao."

Bạch Việt: "À."

Thấy biểu tình Bạch Việt như bừng tỉnh đại ngộ, Lý Nhậm vội vàng truy hỏi: "Có phải thật hay không?"

Bạch Việt nhìn bạn tốt, khóe miệng gợi lên một độ cung: "Chuyện này là ai nói."

"Tớ thấy trên diễn đàn."

Nói tới đây, mặt Lý Nhậm lại đỏ thêm vài phần, thanh âm càng thấp hơn, "Không phải vì các cậu gần một năm không gặp à. Ngày hôm qua trước mặt mọi người khoe ân ái, cùng nhau về nhà. Cái gọi là kẻ sĩ ba ngày không gặp, tự nhiên củi khô bén lửa, hơn nữa hôm nay cậu lại còn đi bệnh viện......"

Lúc Lý Nhậm nhỏ giọng giải thích, Bạch Việt lại nhận thấy được càng nhiều tầm mắt như mũi nhọn. Bất quá lúc này không phải đến từ bạn học cùng lớp, mà là ở lớp khác.

Những người đó hắn cũng không quen biết, tựa hồ là học sinh lớp khác. Thế nhưng thừa dịp tan học, sôi nổi chạy đến cửa rình xem.

Thấy Bạch Việt nhìn về phía bọn họ, mấy người da mặt mỏng thì tránh đi, một số thì lộ ra nụ cười không có ý tốt.

"...... Cho nên mọi người đều đoán như vậy."

Nói như vậy, Lý Nhậm nhìn về phía bạn tốt, lại thấy đối phương lúc này đứng lên, đi ra phía cửa.

"Hả? Từ từ, cậu đi đâu đấy." Lý Nhậm vội vàng đuổi theo.

Bạch Việt đứng yên ở cửa, cùng với bạn học xưa nay không quen biết bốn mắt nhìn nhau, hơi hơi mỉm cười: "Có việc à."

Các bạn học đều ngẩn ra. Bọn họ chỉ là nghe thấy tin vịt nên đến đây xem náo nhiệt, không nghĩ tới đương sự sẽ tự mình xuất hiện.

Đại danh hotboy Bạch Việt bọn họ đã sớm nghe nói qua, nhưng bình thường chỉ nhìn từ xa, chưa từng nói chuyện cùng. Lúc này được chủ động đáp lời, cho dù là da mặt dày, cũng cảm thấy chùn bước.

"Không có việc gì, không có việc gì. Chỉ là đi ngang qua."

Mọi người miễn cưỡng hi hi ha ha, không hẹn mà cùng mà tản ra.

Bạch Việt: "Từ từ."

Không nghĩ lại bị gọi lại. Mọi người đều ngẩn ra, quay đầu nhìn.

Bạch Việt: "Hôm nay tôi đi bệnh viện, là bởi vì khi kiểm tra sức khoẻ có sai sót. Nếu không tin, có thể đi hỏi thầy cô."

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Bạch Việt ngữ khí ôn hòa: "Có thể giúp làm sáng tỏ một chút không."

Người đẹp đã nói, khiến người ta không tự giác muốn đáp ứng.

Huống chi mấy học sinh này cũng chỉ là thích xem náo nhiệt, cũng không có ác ý. Nghe thấy hotboy yêu cầu, đều vội gật đầu.

Sau khi tiễn những người đó rời đi, Bạch Việt đi về phòng học.

Tuy rằng so với cái gọi là sự thật này, đại đa số người càng nguyện ý tin tưởng lời đồn thú vị hơn.

Anh không cho rằng sẽ có mấy người giúp chính mình làm sáng tỏ. Nhưng ít ra, hy vọng sau hôm nay, sẽ không có ai lại tìm tới cửa vây xem anh.

Bạch Việt không để ý đoạn nhạc đệm ngắn này, tâm tư vẫn cứ đặt ở chuyện phân hoá lần thứ hai.

Trước mắt, tuy rằng đã xác định biến thành Alpha, nhưng tin tức tố còn chưa được đánh thức. Cho nên mấy ngày nay cần phải tránh người kia, phòng ngừa bị người kia phát hiện.

Sau khi tan học, Bạch Việt từ chối khéo lời mời của Lý Nhậm, đi ra trạm xe bus về nhà.

Trường học khá gần trạm xe, Bạch Việt tìm được một vị trí, ôm cặp sách ngồi xuống.

Phong cảnh ở ngoài cửa sổ lướt ngang qua, bay nhanh về phía sau.

Ước chừng đi được hơn nửa lộ trình, lúc sắp đến trạm, di động vang lên hai tiếng "Tích tích". Cầm lấy, phát hiện là tin nhắn của Thượng Vũ Phi.

Thượng Vũ Phi: 【 về đến nhà chưa? 】

Bình thường khi nhận được tin nhắn của bạn trai, tâm tình đều nhảy nhót vui vẻ. Mà hiện tại, Bạch Việt thấy tên người gửi tin nhắn, không khỏi bắt đầu do dự.

Không thể cho cậu ấy nhận thấy sự dị thường, phải làm như thế nào?

Trong chốc lát, ngón tay vuốt màn hình, đánh xuống mấy chữ: 【 vẫn chưa, hôm nay có chút việc, nên vẫn ở trường học. 】

Tin nhắn mới vừa gửi qua, đối diện liền lập tức đánh dấu đã đọc. Ngay sau đó, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Thượng Vũ Phi trực tiếp gọi tới.

Bạch Việt nhìn tên người gọi, nhấn xuống nghe, đưa điện thoại tới sát tai: "Alo?"

"Chuyện gì thế?" Thượng Vũ Phi thanh âm có chút khàn khàn, "Anh đi đón em."

Bạch Việt rũ mi: "Không, không có việc gì."

Ngữ khí không khác bình thường: "Ngày hôm qua kiểm tra sức khoẻ, nên trường học sắp xếp buổi học bù. Khả năng khuya mới xong, anh đừng chờ em."

"Học bù?" Thượng Vũ Phi nhíu mày, "Năm trước tại sao không có chuyện này nhỉ."

Bạch Việt mặt không đỏ tim không đập: "Không biết, có thể là năm nay thêm."

"Thật phiền toái."

Thượng Vũ Phi tựa hồ tin cái lý do thoái thác này, "Mấy ngày?"

Bạch Việt: "Chưa biết, nào xong em sẽ báo cho anh."

Nói xong, liền nói sang chuyện khác: "Bố anh bên kia thế nào?"

"Hả?" Nghe thấy hỏi chuyện, đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng hừ lạnh, "Vẫn như trước thôi, đưa tiền liền thành thật ngay."

Bạch Việt biết thái độ của bố Thượng Vũ Phi, người nọ không muốn cho mình yêu đương với Thượng Vũ Phi. Bởi vì lấy gia cảnh bình thường của mình, không thể nào giúp con của ông.

Mà sở dĩ người bố này để ý điểm này, không phải bởi vì thay đổi triệt để bắt đầu quan tâm con trai. Mà là hy vọng mượn công sức của con trai mình, khiến cho cuộc sống của ông trở nên ngày càng tốt.

Từ đầu đến cuối, cái người được gọi là "Bố", chưa bao giờ làm đúng chức trách của mình. Chỉ một lòng một dạ nghĩ như thế nào mới có thể lấy được lợi ích lớn nhất từ trên người con trai.

Thượng Vũ Phi cũng không muốn nhắc tới cái đề tài này, nói qua loa vài câu, lại chuyển sang nội dung khác.

Vài phút sau, Bạch Việt tắt điện thoại. Nụ cười nguyên bản treo ở trên mặt biến mất, dần dần hiện lên vẻ u ám.

Tuy rằng hôm nay tạm thời lừa được, nhưng thật sự không phải kế lâu dài.

Xe bus đã đến trạm, anh đeo ba lô, đi xuống xe.

Hiện tại, chỉ có thể mong đợi tin tức tố sớm được đánh thức.

Chờ đến khi hoàn toàn khống chế được tin tức tố, bảo đảm sẽ không lộ ra, là có thể lại gặp Thượng Vũ Phi.

- - trước khi việc bị bại lộ.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Việt tỉnh rất sớm liền tỉnh. Bởi vì trong lòng có chuyện, cũng không thể ngủ ngon.

Anh nhìn bàn tay mình, chỉ tay rõ ràng. Hết thảy như thường, thân thể cũng không có bất luận cái gì không khoẻ.

Kỳ đánh thức vẫn chưa tới.

Căn cứ ở trong sách giáo khoa, lúc kỳ đánh thức tới, con người sẽ có dấu hiệu giống như bij phát sốt. Sau đó, có thể xin nghỉ ở nhà, thẳng đến khi kỳ đánh thức kết thúc, hoàn toàn có thể khống chế tin tức tố.

Mà thân thể anh, trước mắt vẫn chưa xuất hiện dấu hiệu đó.

Bạch Việt buông tay, ngẩng đầu, em trai nằm ở giường đối diện, còn đang ngủ say.

Anh nhìn trong chốc lát, liền đứng dậy xuống giường, rửa mặt nấu cơm.

Một giờ sau, Bạch Việt tới học viện. Mới vừa tiến vào cổng trường, liền nhận thấy hôm nay không ầm ĩ như mọi hôm.

Hoặc là nói, từ khi năm 3 kiểm tra sức khoẻ xong, học viện mỗi ngày đều rất náo nhiệt.

Ngày đầu tiên là bởi vì Thượng Vũ Phi trở về.

Ngày hôm sau là bởi vì anh lại đi bệnh viện, lời đồn nổi lên bốn phía.

Mà này ngày thứ ba, là bởi vì chuyện khác -- hôm nay sẽ báo kết quả kiểm tra sức khoẻ.

Mặc dù hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, nhưng làm tư liệu hồ sơ quan trọng như vậy, vẫn cần làm kỹ.

Mỗi bức thư thông báo cho học sinh đều được cất vào một túi văn kiện bằng da trâu, yêu cầu đích thân chủ nhiệm lớp tự mình giao cho các học sinh.

Trước đó học sinh đối với kết quả cũng không cảm thấy hứng thú lắm, thứ bọn họ chỉ muốn biết, là cấp bậc gien của mình.

Tuy rằng đa số thời điểm, một học sinh bình thường đều là cấp C. Nhưng sau khi có sự kiện kia, ai cũng hy vọng chính mình có thể trở thành thiên chi kiêu tử tiếp theo.

Bởi vậy, cho dù là học sinh ghét học nhất, hôm nay cũng có thái độ khác thường, ngồi ở bàn học từ sớm.

Trừ bỏ Phương Chân Nhân vẫn đang nằm ở bệnh viện.

Chuông vang lên, chủ nhiệm lớp ôm một đống giấy tờ tiến vào. Thấy những học sinh ngồi nghiêm chỉnh, không khỏi nhướng mày: "Hử, hôm nay lại tích cực như vậy."

Bất quá, ông cũng không phải là ngày đầu tiên làm thầy, đương nhiên biết mấy tên tiểu quỷ trong lòng suy nghĩ cái gì. Đơn giản chính là mong chờ gien cấp bậc của mình.

Bởi vậy cũng không lề mề, đem túi văn kiện để lên bàn, rồi nói: "Thầy đọc tên, các em từng người lên nhận."

Edit: 27/7/2021.