*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Bạn Chang Chăm Chỉ
Kiểm tra sức khoẻ đối với bất luận học sinh nào đều là đại sự không thể bỏ qua, đại đa số các trường, đều sẽ có yêu cầu với tố chất thân thể của học sinh. Từ những thứ nhỏ nhặt như cao bao nhiêu, giới tính nào, đến việc quan trọng như cấp bậc gien, không thể chấp nhận một chút sai lầm nào.
Bạch Việt tuy không biết là chuyện gì, nhưng vẫn nghe theo yêu cầu của thầy cô, sáng sớm liền đến bệnh viện.
Hôm nay không có nhiều học sinh kiểm tra sức khoẻ, ít người hơn hôm trước nhiều.
Bạch Việt dò hỏi trước sau trong bệnh viện, cuối cùng cũng tìm được phòng khám của mình, lại làm kiểm tra một lần nữa từ đầu tới đuôi.
Chờ làm xong bước cuối cùng, anh từ trên giường ngồi dậy, hỏi: "Bác sĩ, nơi nào của con có vấn đề vậy ạ?"
Bác sĩ đứng ở màn hình trước, tay cầm vở, biểu tình nghiêm túc, tựa hồ vẫn chưa nghe thấy câu hỏi của Bạch Việt.
Bạch Việt: "Bác sĩ?"
"Hả." Bác sĩ lúc này mới hoàn hồn, nhìn về phía Bạch Việt, "Xong rồi, cậu ra ngoài trước đi."
Bạch Việt: "Còn có vấn đề gì ạ, có phải hiện tại trở về chờ kết quả hay không?"
Bác sĩ nghĩ nghĩ, nói: "Từ từ, để tôi đi xác nhận với lãnh đạo một chút. Cậu đến phòng đối diện chờ đi."
Xác nhận với lãnh đạo?
Bạch Việt trong lòng dâng lên nỗi bất an, nhưng thấy bác sĩ hiện tại rất bận, cũng không hỏi, theo lời đi sang phòng đối diện.
Phòng đối diện là phòng hỏi khám, chỉ có vài đồ dùng chữa bệnh đơn giản và một chiếc máy tính. Sát tường còn có một chiếc sô pha.
Bạch Việt ngồi xuống sô pha, không bao lâu, liền nhận được một tin nhắn.
Là Lý Nhậm gửi.
【 học trò tốt sao hôm nay lại trốn học? Có khỏe không? 】
Bạch Việt trả lời: 【 không có gì, hôm nay tới bệnh viện. 】
Sau hơn mười phút, cửa phòng mở ra. Tiến vào chính là bác sĩ bảo anh ở lại.
Đối phương trên mặt nhìn không ra biểu tình, trong tay cầm một tập giấy tờ được kẹp trong chiếc bìa màu lam(*), cẩn thận đóng cửa kỹ.
(*) mọi người nhìn hình cho dễ hình dung.
"Xấu hổ, để cậu đợi lâu rồi."
Bác sĩ ngồi trước Bạch Việt.
Bạch Việt nhìn thấy thái độ đối phương như đối phó với đại địch, trong lòng có suy đoán không tốt. Dò hỏi: "...... Bác sĩ, con bị bệnh ư."
Nghe thấy câu hỏi, bác sĩ sửng sốt, trả lời: "Tuy rằng trường hợp này rất ít thấy, nhưng cũng không tính là bị bệnh."
"Tóm lại, cậu cứ nhìn cái này đi."
Bác sĩ đưa tập tài liệu trong tay ra.
Bạch Việt nhận, mở ra vừa thấy, phát hiện bên trong là một chồng tư liệu. Trên đó là những thuật ngữ chuyên nghiệp, những kí tự khó hiểu cùng với các con số tỉ lệ phần trăm.
Anh lật từng trang một, thẳng đến trang cuối cùng. Tuy rằng xem không hiểu nội dung, nhưng kết luật cuối cùng, anh cũng hiểu.
Một hàng chữ viết rồng bay phượng múa, Bạch Việt nhìn hồi lâu, mới hiểu nghĩa của nó. Chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía khuôn mặt nghiêm túc của bác sĩ.
"Alpha?"
Bác sĩ khẳng định: "Đúng vậy, theo kết quả của bệnh viện, ở trên người của cậu đã xảy ra hiện tượng phân hoá lần thứ hai cực kỳ hiếm thấy. Hiện tại tất cả số liệu đều cho thấy, giới tính cậu đã xảy ra thay đổi. Hơn nữa cùng với việc tin tức tố được đánh thức, thể trạng của cậu hẳn là cũng sẽ chịu ảnh hưởng......"
Bác sĩ sau khi nói một tràng dài, cuối cùng nói: "Chúc mừng cậu, cậu hiện tại đã trở thành một Alpha ưu tú rồi."
"......"
Bạch Việt nhắm mắt lại, muốn sắp xếp lại các suy nghĩ trong đầu cho rõ. Tự hỏi trong chốc lát, lại nói: "Từ khi sinh ra đến giờ, bao gồm cả giấy khai sinh cùng với những giấy tờ của con, đều ghi rằng con là Omega."
Bác sĩ gật đầu: "Cho nên bây giờ cậu cần phải đi sửa toàn bộ, nếu cần giáy tờ chứng minh có thể liên hệ bệnh viện, chúng tôi sẽ cung cấp."
Bạch Việt buông tập giấy tờ trong tay, trầm mặc một lát, miễn cưỡng tươi cười: "Có thể là lỗi ở chỗ nào đó không?"
Bác sĩ lắc đầu: "Chính là bởi vì sợ bị lỗi, cho nên mới gọi cậu đến đây kiểm tra lại một lần nữa. Yên tâm, kết quả của chúng tôi tuyệt đối không có vấn đề."
Bạch Việt nắm tay lại, đặt ở đầu gối.
Thấy biểu tình của cậu học sinh này không tốt lắm, bác sĩ mở miệng an ủi: "Lần thứ hai phân hoá đúng là hiếm thấy, tôi hành nghề y này đã nhiều năm rồi, đây cũng là trường hợp đầu tiên tôi gặp, có thể hiểu được cảm xúc của cậu. Nhưng nhìn theo một góc độ khác, so với Omega, Alpha có thể hưởng thụ càng nhiều tài nguyên xã hội."
"Tuy rằng không thể đo ra cấp độ gien của cậu, nhưng vô luận là cấp bậc nào, Alpha đều sẽ được xem trọng hơn Omega."
Cuối cùng, bác sĩ nhếch môi, lộ ra một hàm răng trắng: "Chúc mừng cậu, đã trở thành một Alpha ưu tú."
Bạch Việt không biết chính mình ra khỏi bệnh viện như nào. Khi đi ra còn mơ màng hồ đồ, không chú ý phía trước, còn đâm vào cây cột.
Sau đó, đứng đơ tại chỗ.
Anh trở thành Alpha.
Anh trở thành Alpha?
Bạch Việt không muốn tin, nhưng anh đã xác nhận với bác sĩ nhiều lần như thế, bác sĩ cũng nói một cách chém đinh chặt sắt chắc chắc không có khả năng lỗi, khiến cho anh không thể không tin tưởng sự thật này.
Nếu trở thành Alpha, cuộc sống sẽ xảy ra biến hoá gì?
Đại não Bạch Việt một mảnh hỗn loạn, các loại tưởng tượng ùa vào trong óc.
Từ khi anh ra đời, chính là một Omega, mà từ khi đó, liền chấp nhận thân phận mình.
Tuy rằng không nghĩ đến việc nếu ngay từ đầu đã là Alpha, tính cách và cuộc sống sẽ thay đổi như thế nào. Nhưng ít ra từ trước đến nay, hết thảy lựa chọn, cùng hết thảy hành động, đều là căn cứ vào thân phận Omega của mình.
Mà trong đó ảnh hưởng nhất, đó là đồng ý yêu đương với Thượng Vũ Phi.
Tuy nói yêu nhau chưa đến một năm, nhưng kỳ thật rất lâu từ trước, anh cũng đã thích Thượng Vũ Phi.
Anh là Omega, mà đối phương là Alpha. Cho nên đương nhiên, anh cho rằng chính mình sẽ trở thành vợ của đối phương, cũng đã chuẩn bị tốt việc bị đánh dấu, sinh con.
Anh muốn cùng Thượng Vũ Phi trải qua cả đời. Những cảnh tượng trong tương lai, đã sớm được vẽ lên ở trong đầu. Trừ phi Thượng Vũ Phi vứt bỏ anh, anh không cho rằng đến tương lai sẽ phát sinh thay đổi gì quá lớn.
Thẳng đến hôm nay.
Bác sĩ nói cho anh biết, anh phân hoá thành Alpha lần thứ hai.
Bạch Việt: "......"
Cảm xúc lạnh lẽo từ trên trán truyền xuống, khiến anh dần dần bình tĩnh.
Những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, cảm xúc hỗn độn cũng dần dần lắng đọng lại, cuối cùng lưu tại trong đầu, chỉ có một ý niệm rõ ràng.
Anh không muốn chia tay với Thượng Vũ Phi.
- - cho nên chuyện này, tuyệt đối không thể cho Thượng Vũ Phi biết.
Sau khi ra quyết định, sau đó nên làm như thế nào, thật ra đã rõ ràng.
Bạch Việt đứng thẳng, đi đến trạm xe bus, biểu tình đã khôi phục bình tĩnh.
Vô luận như thế nào, chuyện này cần phải giấu kĩ. Ít nhất trước khi Thượng Vũ Phi về trường quân đội, tuyệt không thể bại lộ.
Duy nhất đáng được ăn mừng chính là, bác sĩ gọi anh tới bệnh viện, không gọi cha mẹ anh. Hiện tại chuyện này, trừ bỏ bệnh viện, chỉ có anh biết.
Xuất phát từ hiệp nghị bảo mật, bác sĩ sẽ không nói bậy. Cho nên chỉ cần anh giấu kĩ, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn sẽ không bị phát hiện.
Chỉ có thể làm như vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Bác sĩ: "Chúc mừng cậu, đã trở thành một Alpha ưu tú."
Bạch Việt:...... Cảm ơn, không cần lặp lại lần hai.
Ngày edit: 26/7/2021.
Editor có lời muốn nói: chương này có 1k6 chữ, gần bằng một nửa các chương bình thường, edit khoẻ re😎.