*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Bạn Chang Chăm Chỉ
Tin tức tố?
Nghe thấy lời này, Thượng Vũ Phi đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo não liền nổ tung, đột nhiên ngồi dậy. Chăn *** trên người cũng rơi xuống theo.
"Em, em nói cái gì......" Bởi vì quá mức khϊếp sợ, nói chuyện cũng có chút chậm chạp.
"Em muốn ngửi tin tức tố của anh." Thái độ Bạch Việt thản nhiên, lại lặp lại một lần nữa.
Đối với Alpha mà nói, tin tức tố là vũ khí sắc bén dùng để chiến đấu và áp chế kẻ địch. Mà khi một Omega nói với Alpha câu nói này này, liền rõ ràng không phải cùng một hàm nghĩa.
Tin tức tố của Omega khiến cho Alpha động dục, trái lại cũng như thế.
Thượng Vũ Phi không biết Bạch Việt đột nhiên đưa ra yêu cầu này, là có nghĩa gì.
Bạch Việt: "Không được sao."
"Không phải vấn đề được hay không!" Thượng Vũ Phi bực bội cầm tay người phía dưới, "Em chắc chắn là ngay bây giờ?"
Bạch Việt gật đầu.
Thượng Vũ Phi: "Nhưng em trai em sẽ trở lại rất nhanh."
Bạch Việt ngẩng đầu, không hiểu chuyện này có quan hệ gì.
Thấy đối phương thái độ kiên định, Thượng Vũ Phi đành nói: "Đi vào phòng của em đi."
Bạch Việt: "Ở chỗ này không được sao."
...... Ở chỗ này.
Thượng Vũ Phi ngẩng đầu nhìn huyền quan(*) —— nơi đó lúc nào cũng có thể có người tiến vào. Hơn nữa bên cạnh chính là cửa sổ, thông gió, cửa sổ cũng khá to.
(*) huyền quan:
Nơi này tuy nói là cư dân khu, phụ cận sẽ không có quá nhiều người qua đường, cũng không ngoại trừ chuyện có người ngẫu nhiên đi qua.
Lại nhìn Bạch Việt, vẻ mặt mong đợi mà nhìn hắn. Thấy ánh mắt đối phương, Thượng Vũ Phi thật sự không thể cự tuyệt.
Mày hắn càng nhăn càng chặt, cuối cùng như bất chấp tất cả, một phen ôm lấy cổ Bạch Việt, đem mũi anh vào l*иg ngực mình.
"Nghe chuyện quan trọng đã."
Thượng Vũ Phi hung tợn nói, "Anh sẽ không cam đoan lát nữa có thể phát sinh chuyện gì."
Trán Bạch Việt chống lại ngực của thanh niên, nhiệt độ cơ thể ấm áp cách một tầng quần áo truyền sang.
"Thình thịch."
Tim đập rất nhanh. Không chỉ mình anh, còn có Thượng Vũ Phi.
Tuy trên mặt nhìn không ra, nhưng tiếng tim đập dồn dập, vô cùng rõ ràng đã nói lên camr xúc khẩn trương của đối phương.
Bạch Việt vươn tay, ôm lấy eo đối phương. Mặt liền dán vào thân thể đối phương.
Một cỗ hơi thở nóng bỏng mà ấm áp bao vây lấy anh.
Bởi vì tức tố của anh còn chưa được đánh thức, cho nên không ngửi thấy mùi tin tức tố của Thượng Vũ Phi là gì, thân thể cũng không có phản ứng gì.
Nhưng anh có thể rõ ràng mà cảm nhận được —— tin tức tố của đối phương vô cùng ấm áp, như là ánh mặt trời chói chang chiếu vào da thịt phía, bao vây toàn thân anh.
Giống như Thượng Vũ Phi, kiêu ngạo, lại vô cùng tinh tế.
Bạch Việt nhịn không được cười khẽ ra tiếng.
Thượng Vũ Phi còn có chút biệt nữu: "Em cười cái gì."
Bạch Việt: "Em chỉ cảm thấy...... Thật tốt."
Có thể ở bên người mình thích.
Anh ngẩng đầu, nhìn về phía đối phương. Thượng Vũ Phi cũng cúi đầu nhìn anh, biểu tình vẫn khó chịu như cũ, ánh mắt lại ôn nhu nói không nên lời.
Bạch Việt nâng một bàn tay lên, chạm vào vành tai đối phương. Nơi đó có một chiếc khuyên tai màu đen, là món quà thành niên năm trước mà anh đưa.
Màu của khuyên tai giống như hắc diệu thạch(*), cùng với những sợi tóc lại càng tăng thêm phần mạnh mẽ.
(*) Hắc diệu thạch/ Obsidian hay còn gọi là đá vỏ chai, là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào.
Thật xinh đẹp.
Bạch Việt: "Chờ sau khi thành niên, em có thể biết tin tức tố của anh có mùi như thế nào rồi."
Thượng Vũ Phi ngẩn ra, tiếp theo đã hiểu lại những lời này mang ý nghĩa gì.
Vừa rồi Bạch Việt đột nhiên nói vậy, bởi vì quá mức khϊếp sợ, cho nên hắn đã quên đối phương còn chưa thành niên. Cho dù mình phóng ra tin tức tố, cũng sẽ không tạo thành hậu quả như trong tưởng tượng.
Huống chi, Bạch Việt cũng không có khả năng cho hắn đánh dấu ở chỗ này, lúc này.
Thượng Vũ Phi nhớ tới đoạn nói chuyện vừa rồi, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Bạch Việt như là không nhận ra suy nghĩ của Thượng Vũ Phi, đứng dậy, nắm lấy tay đối phương: "Ước hẹn năm ngoái của chúng mình, anh còn nhớ không."
Đối phương không đáp lời, Bạch Việt tiếp tục nói: "Chờ em thành niên, anh liền đánh dấu em."
"Sau khi tốt nghiệp đại học, liền kết hôn."
Hai người trăm miệng một lời nói ra những lời này. Một bên nhẹ nhàng sảng khoái, một bên trầm thấp từ tính.
Tầm mắt hai bên bất giác chạm vào nhau, Bạch Việt cười khẽ một chút. Thượng Vũ Phi thấy nụ cười kia, bất giác ngẩn ra, dời đi tầm mắt.
"Đương nhiên anh nhớ."
Hắn đè thấp âm lượng, "Em cũng không được quên đâu đấy."
Bạch Việt lẳng lặng nhìn Thượng Vũ Phi, Thượng Vũ Phi rốt cuộc cũng nhìn anh.
Đồng hồ treo ở trên tường vang lên tiếng "tích tắc tích tắc", không khí giữa hai người dần dần trở nên ái muội. Cũng không biết ai chủ động trước, khuôn mặt càng dựa càng gần, cơ hồ có thể cảm giác được hơi thở của nhau.
Lúc này, Bạch Việt đột nhiên mở miệng.
"Còn có một chuyện."
Thượng Vũ Phi rũ mắt nhìn Bạch Việt. Thanh âm khàn khàn: "Tí nữa nói."
Hắn cũng không định dừng lại ngay lúc này.
Nhưng đang muốn tiếp tục, lại bị Bạch Việt chống lại bả vai, nghe thấy đối phương nói: "Nếu muốn nói về vụ đánh dấu, vẫn không nên ở phòng khách tương thì hơn."
Đề tài quanh co, không khí kiều diễm kia biến mất hầu như không còn.
Thượng Vũ Phi: "......"
Bạch Việt nhìn hắn cười cười, đứng dậy: "Em gọi điện cho Tiểu Ngôn đã, hỏi khi nào nó về."
Thượng Vũ Phi nhìn theo bóng dáng Bạch Việt biến mất, ngồi yên ở sô pha, dư vị vừa rồi trong câu nói kia. Đột nhiên phản ứng lại, chửi nhỏ một câu: "Đệt."
Bạch Việt căn bản đã nhìn ra! Suy nghĩ vừa rồi của hắn.
Hơn mười phút sau, Bạch Việt tắt bếp, đem đồ ăn ra bàn.
Mới ra khỏi phòng bếp, liền thấy một bóng đen chạy lại.
"Tiểu Ngôn? Rửa tay đi, ăn cơm luôn."
Thân ảnh kia hơi dừng lại một chút, không trả lời, lên cầu thang. Sau đó "rầm" tiếng, tiếng cửa phòng bị đóng sập mạnh vang lên.
"Tên quỷ nhỏ này bị sao thế."
Thượng Vũ Phi cau mày đi tới, nhận lấy đồ ăn từ trong tay Bạch Việt, "Bình thường không phải nó rất dính em à."
Tầm mắt Bạch Việt vẫn như cũ dừng ở trên tầng, nghe thấy lời này lắc lắc đầu: "Không biết, có thể là do tuổi dậy thì tới."
Bất quá bình thường nhiều lắm thì bơ hắn, đóng sập cửa như hôm nay vẫn là lần đầu tiên.
Thượng Vũ Phi cười nhạt: "Học sinh tiểu học tuổi dậy thì."
Bạch Việt không tỏ ý kiến: "Em đi gọi nó."
Dứt lời, anh lên tầng, đi tới phòng ngủ trước.
Cửa tuy rằng bị đập một cách tàn nhẫn, cũng không thèm khóa lại. Anh gõ nhẹ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào.
"Tiểu Ngôn ơi, anh vào nhé."
Đập vào mắt, là cặp sách bị vứt bừa trên mặt đất. Em trai đang thay quần áo, áo khoác mũ vứt đầy đất.
Đồng phục học sinh tiểu học đều là áo sơmi và quần đùi, mỗi tuần một lần sẽ phải mang mũ.
Bạch Việt đi vào, đem mấy thứ này nhặt lên, định dọn một chút, lại đột nhiên bị giật lấy.
Bạch Nhất Ngôn: "Không cho chạm vào!"
Bạch Việt: "Vậy em tự dọn nhé."
Em trai hừ một tiếng, cũng chưa nói dọn hay không dọn. Một tay đem quần áo ném tới ghế bên cạnh.
"Em muốn thay quần áo, anh đi ra ngoài đi."
Bạch Việt: "Tã của em khi còn nhỏ đều do anh thay, thẹn thùng cái gì."
Bạch Nhất Ngôn nhất thời nghẹn lời, tiếp theo lớn tiếng nói: "Đi ra ngoài!"
Cậu cường ngạnh đẩy Bạch Việt, lại đóng sầm cửa một tiếng.
Bạch Việt nhìn cửa đóng lại trước mắt, sờ sờ cái mũi.
Tổng cảm thấy hôm nay em trai mình còn táo bạo hơn trước. Nếu không phải chính mình tận mắt nhìn lớn lên, Bạch Việt cơ hồ muốn hoài nghi đối phương kỳ thật là em của Thượng Vũ Phi.
Bất quá, khả năng thật sự là do tuổi dậy thì tới, bắt đầu có ý thức về giới tính.
Anh dù sao cũng là Omega, em trai lại là Alpha. Xem ra phải thương lượng cùng cha mẹ, nói một chút về việc phân phòng.
Bạch Việt xuống tầng một, không thấy Thượng Vũ Phi. Ra phòng khách, cũng không thấy người.
Đúng lúc này, ban công phòng khách truyền đến tiếng kéo cửa sổ. Thượng Vũ Phi cầm di động đi vào, thần sắc ngưng trọng.
Bạch Việt thấy tình huống không ổn lắm: "Làm sao vậy?"
Thượng Vũ Phi: "Anh phải trở về một chuyến."
Bạch Việt nghe vậy, nụ cười nhạt vài phần: "Bố anh gọi?"
Thượng Vũ Phi gật đầu, trên mặt lộ ra biểu tình chán ghét: "Tên khốn kia, không biết ai nói cho hắn biết anh đã trở về. Muốn hiện tại anh phải đi gặp hắn."
Bạch Việt rõ ràng Thượng Vũ Phi quan hệ với trong nhà cũng không tốt lắm. Bố say rượu bạo hành gia đình, cả ngày ăn không ngồi rồi. Mẹ thì lại bỏ hắn từ lúc còn rất nhỏ, chạy đi một mình.
Cũng do nguyên nhân như thế, đối phương khi còn nhỏ mới có thể thường xuyên tới nhà anh trốn.
Hiện giờ, bố Thượng Vũ Phi muốn hắn về nhà, tuyệt đối không phải xuất phát từ tình cảm cha con.
Điểm này, Thượng Vũ Phi cũng rất rõ ràng.
Trên mặt hắn lộ vẻ cười lạnh: "Phỏng chừng nếu không đi, tên khốn kia sẽ qua gây chuyện."
Không phải không có khả năng, cái loại người này không biết xấu hổ, vì tiền cái gì cũng làm được.
Tuy rằng đã làm một bàn lớn đồ ăn, không thể ăn có chút đáng tiếc. Nhưng Bạch Việt cũng hiểu.
Anh gật đầu: "Lúc nào anh về báo cho em một tiếng, em sẽ hâm lại đồ ăn."
Thượng Vũ Phi tùy ý "ừ" một tiếng, cầm lấy áo khoác trên sô pha, liền đi ra ngoài. Nửa đường bỗng nhiên dừng bước, xoay người trở về, đứng yên trước mặt Bạch Việt.
Bạch Việt: "?"
Đối phương còn cao hơn anh một cái đầu. Lúc này rũ mắt nhìn anh, mi mắt rũ xuống.
Tiếp theo giơ hai tay, một tay đem anh ôm vào trong lòng.
Bạch Việt nâng tay lên, vỗ vỗ vào sống lưng đối phương.
Cằm Thượng Vũ Phi chạm vào trán Bạch Việt: "Em cao hơn rồi."
Bạch Việt cười: "Cao hơn 10cm." Anh hỏi, "Anh không thích à."
Thượng Vũ Phi khẽ hừ một tiếng, như là cảm thấy khinh thường vấn đề này.
Hắn cúi đầu xuống, ở bên tai Bạch Việt nhẹ giọng nói: "Em có ra sao anh cũng thích."
Nói xong câu này, liền buông Bạch Việt ra: "Anh sẽ nhanh về thôi."
Bạch Việt nhìn theo Thượng Vũ Phi rời đi, thẳng đến khi cửa khép lại, mới xoay người.
Vừa vặn lúc này em trai từ trên tầng đi xuống dưới, anh đang muốn bảo đi rửa tay. Kết quả em trai chỉ trừng mắt liếc anh một cái, liền đi thẳng vào phòng bếp.
Bạch Việt nhìn bóng dáng em mình, tự hỏi vài giây.
À, tuổi dậy thì.
Vài phút sau, hai anh em ngồi trên bàn ăn. Cha mẹ hôm nay vẫn bởi vì công tác bận rộn, không thể trở về ăn cơm đúng giờ.
Bạch Nhất Ngôn ngồi vào vị trí, nhìn một bàn bữa tối phong phú, im lặng.
Bạch Việt giải thích: "Vốn là ba người. Anh Vũ Phi trong nhà đột nhiên có chút việc, cho nên không thể ăn cùng chúng ta."
Nguyên bản Bạch Nhất Ngôn còn đang quan sát đồ ăn, nghe thấy lời anh trai nói, bỗng chốc ngẩng đầu: "Anh làm cho hắn?"
Bạch Việt sửa: "Là làm cho chúng ta."
Nhưng đây hiển nhiên không phải đáp án mà em trai mong muốn. Đối phương buông chiếc đũa, đứng lên: "Em không ăn."
Bạch Việt: "Có thịt kho tàu em thích nhất."
"Em không thích!" Bạch Nhất Ngôn căm giận nói, "Em ghét nhất là thịt kho tàu."
Nói xong lời này, cũng không quay đầu lại đi lên tầng.
Bạch Việt nhìn chăm chú bóng dáng em trai, đột nhiên nói: "Bạch Nhất Ngôn."
Nghe thấy tên đầy đủ của mình, cậu bé lập tức dừng lại.
Bạch Việt mỉm cười: "Ăn cơm."
Bạch Nhất Ngôn: "......"
Chân cậu bé như có ngàn cân, đang định đi về phía trước. Cuối cùng vẫn quay lại, mặt khó chịu ngồi trên bàn cơm.
Bất quá, dùng thân phận anh trai tạo áp lực hiển nhiên là đã làm tổn thương tới đối phương. Kết quả cả đêm, em trai cũng không thèm nói với anh nửa lời, sáng sớm cơm cũng chưa ăn, liền rời đi học.
Trẻ con đúng là khoẻ mạnh, Bạch Việt nhìn bánh mì nằm trên bàn, muốn đưa cho em mình.
Mà lúc anh đang định cầm lấy áo khoác đồng phục, chuẩn bị ra cửa, lại nhận được tin nhắn của chủ nhiệm lớp.
"Bạch Việt, kết quả kiểm tra sức khoẻ của con có một chút vấn đề, bệnh viện liên hệ bảo con làm lại một lần nữa. Thầy đã xin nghỉ giúp con rồi."
Ngày edit: 26/7/2021.