Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 62: Nó lên xe!

Tào Quan Lâm tiếp tục nói: "Đường sống thật sự chính là xuống xe ở Trạm Chung, lệ quỷ bị quy tắc trò chơi hạn chế sẽ không gϊếŧ được chúng ta, cho nên đây cũng là lí do vì sao xuống xe ở trạm dừng đều bị lệ quỷ gϊếŧ chết."

Hạ Nhạc Thiên không thể không thừa nhận lời lẽ Tào Quan Lâm nói rất giống chân tướng, nhưng là suy nghĩ của cậu với Tào Quan Lâm là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, đều không thể thuyết phục đối phương.

Hạ Nhạc Thiên cũng không để ý Tào Quan Lâm có tin hay không, mục đích của cậu chỉ là đem suy đoán nói cho người chơi khác.

Mặc kệ những người này có theo cậu hay không, ít nhất Hạ Nhạc Thiên không thẹn với lương tâm.

Việc quan trọng lúc này là xe buýt đã sắp tới Trạm Chung, thời gian của cậu đã không còn nhiều.

Hạ Nhạc Thiên quay đầu nhìn thanh niên kia, "Cậu có muốn cùng tôi nhảy xuống không."

Thanh niên nghe vậy cười khổ nói: "Mạng này của tôi sống hay chết đều chả sao, tôi ở lại vậy."

Nếu lát nữa phải tiến hành bầu phiếu, ít nhất những người này có thể đem phiếu bầu cho cậu ta.

Trước khi chết làm chuyện tốt.

Hạ Nhạc Thiên nhìn chăm chú vào thanh niên, sau một hồi mới nói: "Trò chơi này không gì không làm được, nói không chừng trong cửa hàng sẽ đạo cụ cứu mạng cậu thì sao."

Thanh niên nghe vậy sửng sốt.

Hạ Nhạc Thiên không nói chuyện, trực tiếp lấy ra chocolate từ Không Gian Bao Vây, sau đó lại thu hồi vào, "Ngay cả thứ như Không Gian Bao Vây đều có, nói không chừng sẽ có đồ cứu mạng cậu."

Tất cả người chơi nháy mắt sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Tào Quan Lâm.

Tào Quan Lâm lộ ra một chút giật mình, rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, hắn nhìn thẳng vào Hạ Nhạc Thiên: "Từ đầu đã cảm thấy cậu có hơi không thích hợp, thì ra cậu cũng là người chơi lâu năm."

Hạ Nhạc Thiên không nói chuyện.

Tào Quan Lâm đột nhiên cười lạnh một tiếng, "Cậu phải biết nếu lựa chọn của cậu là sai, nhảy xuống xe tuyệt đối chết chắc."

Hạ Nhạc Thiên nhíu mày đang muốn gì đó, lại phát hiện tốc độ xe buýt hình như chậm dần, tuy rằng cậu không nhịn thấy con quỷ ngồi ở hàng ghế thứ hai, nhưng có thể nhìn thấy hàng chữ xanh nhúc nhích.

Sau đó chậm rãi bay lên cao.

Hình như nó đứng lên!

Hạ Nhạc Thiên sắc mặt đại biến, không chút do dự đá vỡ cửa kính, gào lên: "Mau nhảy cửa sổ, con quỷ kia muốn gϊếŧ người."

Dứt lời, cậu tung người nhảy xuống.

Thanh niên hoảng sợ ghé vào cửa sổ xe, trơ mắt nhìn Hạ Nhạc Thiên rớt xuống vực sâu vô tận, bị bóng tối hoàn toàn cắn nuốt.

Sau khi nhảy xuống, Hạ Nhạc Thiên không biết lựa chọn này của mình rốt cuộc có chính xác hay không, cậu chỉ biết mọi chuyện đã không thể hối hận được nữa.

Thanh niên thấy thế, cũng cắn răng xoay người nhảy xuống.

Trước mắt rõ ràng là vực sâu không thấy đáy, nhưng kỳ lạ là thân thể lại rơi vào đệm mềm.

Sau đó, ảo giác trước mắt hoàn toàn biến mất.

Khung cảnh cuối cùng cũng lộ ra bản chất thật sự.

Hạ Nhạc Thiên cùng thanh niên kia trước sau rơi xuống, toàn bộ thân thể nửa nằm trên đệm mềm, vô cùng kinh ngạc nhìn xe buýt ngũ thải lan ban trước mặt.

(*) Ngũ thải lan ban: màu sắc sặc sỡ.

Chiếc xe buýt này đã không còn chạy được nữa, gần như trở thành một kiến trúc đậu ở chỗ này, có vẻ như muốn làm chiếc xe này mới hơn nên mới cố ý tô màu sắc sặc sỡ bên ngoài.

Rõ ràng khi ở trong xe, chiếc xe đang chạy, mà lúc bọn họ từ cửa sổ xe nhảy ra ngoài, mới giật mình phát hiện hoá ra nó vẫn luôn ngừng ở nơi này, chưa bao giờ nhúc nhích.

Cùng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng nhạc ngựa gỗ xoay tròn, cùng với tiếng cười vui vẻ của trẻ em.

Giờ phút này, cuối cùng Hạ Nhạc Thiên cũng hiểu vì sao lúc mình ném đồ vật lại vang lên âm thanh vật nặng quăng trên mặt đất, bởi vì có vài tấm đệm đặt xung quanh chiếc xe, tựa hồ là để cho trẻ em vui chơi.

Thì ra cái gọi là xe buýt, cái gọi là bầu phiếu thì xe mới có thể chạy bình thường, tất cả đều là giả, chiếc xe này vẫn luôn dừng lại ở đây, chưa bao giờ chạy đi.

Khó trách các nút điều khiển trong xe đều không nhạy.

Bởi vì chiếc xe có chạy méo đâu.

Nhưng bởi vì ảo giác bên ngoài khiến người chơi cho rằng chiếc xe này vẫn luôn chạy.

Thanh niên nhịn không được lộ ra biểu tình mừng rỡ sống sót sau tai nạn, cậu ta thật sự sống sót....

May mắn cậu ta lựa chọn nhảy xuống!

Vực sâu bên ngoài quả nhiên đều là giả, nghĩ đến chuyện này, thanh niên lập tức cảm thấy cảm khái vô cùng.

Mà khi cậu ta đang muốn cười to, Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng bụm kín miệng đối phương, dùng vẻ mặt nghiêm túc hiếm hoi ra hiệu cho cậu ta nhìn về phía cửa xe.

Thanh niên vội vàng ngẩng đầu nhìn, trong nháy mắt cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, đuổi sạch tâm trạng vui vẻ lúc nãy.

Chỉ còn lại kinh hoàng.

Bên ngoài cửa xe buýt môn có một lệ quỷ tóc đen dài đang đứng!!

Nó dán gương mặt trắng bệch vào cửa kính xe, dùng ánh mắt tham lam quỷ dị nhìn chằm chằm người chơi trong xe, phát ra âm thanh nuốt nước miếng thèm thuồng.

Mà dưới chân lệ quỷ rơi đầy thịt nát.

Thanh niên run lên, cậu ta cuối cùng cũng biết, người chơi bị Tào Quan Lâm đẩy xuống đã bị con quỷ này ăn mất rồi.

Hạ Nhạc Thiên nhìn chằm chằm con quỷ kia, động cũng không dám động, sợ mình vô ý làm ra động tác khiến nó chú ý.

Nhưng kỳ lạ là, lệ quỷ giống như không nhìn thấy hai người Hạ Nhạc Thiên, vẫn luôn dán mặt vào cửa xe chảy nước miếng với người bên trong.

Thanh niên hoảng sợ nhìn nữ quỷ, cả người run bần bật.

Tuy rằng cậu đã thản nhiên chấp nhận tử vong, nhưng chuyện này không có nghĩa là khi cậu ta tận mắt nhìn thấy quỷ, còn có thể duy trì bình tĩnh.

Nỗi sợ không thể gọi tên, phảng phất như ăn vào xương máu con người.

Hai người nhìn thoáng qua nhau, không dám lộn xộn, vẫn luôn im lặng không nhúc nhích.

Mà ở trong lúc này, không còn người chơi khác nhảy xuống xe.

Sau khi chờ đợi trong chốc lát, thanh niên dần dần bình tĩnh lại, nữ quỷ tuy rằng khủng bố, nhưng có vẻ như sẽ không chủ động tấn công bọn họ.

Chuyện này làm cho cậu ta nhịn không được nhìn về phía cửa sổ xe, rất muốn há mồm nhắc nhở người bên trong mau nhảy xuống xe, nhưng nghĩ đến nữ quỷ ăn thịt người kia, cậu ta chỉ có thể đem suy nghĩ này nuốt vào bụng.

Mạng người khác quan trọng, cũng bằng mạng mình.

Quan trọng nhất là, cậu ta không thể vì nhất thời mềm lòng mà liên luỵ tới người đã giúp mình, đồng thời cũng là người chơi lâu năm, Hạ Nhạc Thiên.

Cậu ta không biết làm vậy có thể kích phát cơ hội gϊếŧ người của lệ quỷ hay không, cậu ta chỉ có thể âm thầm hi vọng người chơi bên trong xe có thể suy nghĩ kỹ, sau đó nhanh chóng nhảy xuống xe.

Giờ phút này trong xe buýt, ngoại trừ Tào Quan Lâm, dư lại ba người chơi bồn chồn lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hạ Nhạc Thiên cùng thanh niên kia không chút do dự nhảy xuống xe, khiến suy nghĩ kiên định trong lòng họ lại dao động.

Hai người kia có phải đã biết gì đó nên mới có thể không chút do dự nhảy xuống không?

Trạm Chung, thật sự là đường sống như Tào Quan Lâm nói sao?

Bọn họ thậm chí cũng không biết mình nên làm gì bây giờ.

Một người trong đó nghĩ nghĩ, hô lên vài câu ra ngoài cửa sổ xe, nhưng ngoài xe vẫn cứ yên lặng, không có bất cứ âm thanh nào trả lời.

Chẳng lẽ hai người kia đã chết?

Nam người chơi nghĩ vậy.

Lúc này nữ sinh cấp ba có chút bất an.

Không biết vì sao, trong đầu cô bé luôn hiện lên vẻ mặt của người chơi kia, lúc ấy...... hình như anh ta nhìn về một hướng, sau đó sắc mặt nháy mắt thay đổi.

Cái loại biểu cảm này không giống như đang giả vờ.

Vấn đề là, người kia nhìn thấy cái gì?

Nữ sinh mấp máy miệng, chậm rãi đi tới cửa sổ xe người kia vừa nhảy xuống, cô bé nhớ rõ, người kia đứng ở chỗ này, sau đó nhìn về bên trái.

Cô bé chậm rãi điều chỉnh góc độ, vừa quay đầu về bên trái, trong chớp mắt nhịn không được rùng mình, sắc mặt tái mét.

Tầm mắt của cô bé vừa lúc nhìn thấy hàng ghế thứ hai.

Mà đằng trước chỗ ngồi đó vẫn còn lưu lại dấu chân máu của con quỷ kia.

Cô bé vội vàng thu hồi ánh mắt, trong lòng bỗng trở nên mờ mịt sợ hãi.

Rốt cuộc lúc ấy người kia đã nhìn thấy gì?

Đúng rồi, hình như người kia nhìn về hướng đó, sau đó hô lên con quỷ kia muốn gϊếŧ người.

Mặt cô bé càng thêm trắng bệch.

Nhất định là người kia nhìn thấy gì đó.

Mới có thể nhảy xuống không chút do dự.

Nói cách khác.... người kia cảm thấy trong xe có nguy hiểm, còn cao hơn vực sâu bên ngoài.

Nghĩ đến chuyện này, nữ sinh vội vàng ghé vào cửa sổ xe, trừng to mắt cẩn thận nhìn ra bên ngoài, nhưng vẫn không nhìn thấy bất kì dấu vết nào.

Bên ngoài vô cùng an tĩnh.

Cô bé là người chơi mới, đối với sự kiện thần quái hoàn toàn không có chút xíu kinh nghiệm nào.

Nhưng là cô bé biết mình nên làm gì.

Cô bé quay đầu nhìn Tào Quan Lâm, không nói chuyện.

Kỳ thật, ban đầu cô bé vốn không cảm thấy chỗ nào khác lạ, khi tóc vàng đột nhiên muốn gϊếŧ chết mình, cô bé còn ngây thơ cầu cứu Tào Quan Lâm.

Khi Tào Quan Lâm gϊếŧ chết tóc vàng, trong lòng cô bé tuy sợ hãi, nhưng vô cùng cảm kích đối phương.

Mà lúc này, đột nhiên cô bé nhớ tới một chuyện.

Một chuyện làm cô bé không rét mà run.

Rõ ràng có nhiều người chơi như vậy, vì sao người bị bầu phiếu lại là tóc vàng?

Theo lý mà nói, nếu nhất định phải hy sinh một người, người kia phải là mình mới đúng.

Nhưng cố tình lại là tóc vàng.

Tuy rằng chỉ có một người bầu phiếu cho tóc vàng, nhưng lúc này cô bé mới bừng tỉnh ý thức được, người bầu cho tóc vàng, rất có thể chính là Tào Quan Lâm.

Bầu phiếu là ẩn danh, khi tóc vàng nhìn thấy mình bị bầu phiếu, người đối phương hoài nghi đầu tiên nhất định sẽ là mình, như vậy tóc vàng sẽ dồn thù mới hận cũ, trực tiếp lựa chọn đánh chết mình.

Mà Tào Quan Lâm có thể thuận lý thành chương ra tay gϊếŧ tóc vàng, nháy mắt giải quyết tình cảnh không có ai để bầu phiếu.

Sau khi cô bé thức được điểm này, đột nhiên hiểu ra Tào Quan Lâm căn bản không phải người có thể tin tưởng, cô bé biết nếu mình còn ở lại nơi này, như vậy người bị bầu phiếu tiếp theo, rất có thể sẽ là mình.

Cho nên cô bé thà rằng chọn nhảy cửa sổ, đánh cược đường sống một phen.

Cô bé nhắm hai mắt nhảy xuống.

Sau đó ngã thật mạnh trên đệm mềm, nhịn không được phát ra tiếng hét nho nhỏ, sau đó bị một bàn tay gắt gao che miệng lại, cô bé hoảng sợ mở mắt ra, lại phát hiện người che miệng mình chính là người chủ động đưa ra ý tưởng nhảy cửa sổ.

Sợ hãi trong mắt rút đi, nữ sinh nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo đối phương bỏ tay xuống.

Nhưng người kia lại nghiêm túc lắc đầu, hơn nữa dùng ánh mắt ra hiệu cô bé nhìn về phía cửa xe.

Nữ sinh mờ mịt nghiêng đầu.

Nữ quỷ tóc dài dán mặt vào cửa xe, nhìn chằm chằm người chơi trong xe, không ngừng nuốt nước miếng, giống như hận không thể cắn nuốt người chơi vào bụng.

Cô bé sợ tới mức run lên, theo bản năng muốn bò dậy chạy trốn.

Nhưng người chơi kia lại lặng lẽ lắc đầu, dùng ánh mắt cảnh cáo nữ sinh bình tĩnh lại, mặt mũi cô bé tái nhợt, cố gắng áp xuống sợ hãi trong lòng, cả người lại không chịu khống chế run lên.

Bên trong xe, ba người chơi còn lại chìm vào im lặng.

Bọn họ không ngờ nữ sinh nhìn vô cùng yêu đuối kia lại không chút do dự nhảy cửa sổ, bọn họ cũng nghe được âm thanh nữ sinh kia ngã trên mặt đất, nhưng ngay sau đó lại không còn tiếng động nữa.

Giống như là..... đã chết!!!

Tào Quan Lâm âm trầm nhìn cửa sổ xe, hắn không nghĩ tới nữ sinh lại lựa chọn nhảy cửa sổ.

Chuyện này nói lên cái gì?

Nói lên cô bé cảm thấy nhảy cửa sổ mới là đường sống chính xác, nhưng rõ ràng nhảy cửa sổ sẽ bị lệ quỷ đuổi gϊếŧ, chỉ có Trạm Chung mới là đường sống chân chính.

Biểu tình của hắn dần dần trở nên do dự, suy nghĩ vốn rất chắc chắn vào lúc này khẽ dao động.

Chẳng lẽ, mình thật sự đã đoán sai sao?

Hay nữ sinh cấp ba kia phát hiện manh mối gì?

Mà lúc này, xe chậm rãi dừng lại.

Dư lại hai người chơi nhìn thoáng qua nhau, không nói gì.

Tào Quan Lâm thấy thế trong lòng lộp bộp một chút, sắc mặt càng thêm âm trầm, hắn chậm rãi nói với hai người bọn họ: "Nếu hai người muốn đứng cùng phe, vậy không nghĩ đến chuyện tôi giúp các người vượt qua trò chơi tiếp theo."

Hai người đột nhiên ngây ra.

Cái, cái gì?!!

Thế nhưng còn có trò chơi tiếp theo?

Tào Quan Lâm thấy thế, chậm rãi lộ ra một nụ cười trào phúng.

Người mới quả nhiên dễ lừa gạt.

Trò chơi tiếp theo, không nhất định hắn có thể gặp lại hai người kia.

Ngoài cửa xe, ba người Hạ Nhạc Thiên không dám phát ra âm thanh gì, bọn họ nhìn nữ quỷ vẫn luôn ở nuốt nước miếng, dính sát vào cửa xe buýt không ngừng nhòm ngó vào trong.

Đột nhiên, cửa xe buýt chậm rãi mở ra.

Nữ quỷ tóc dài chậm rãi buông tay xuống, trên gương mặt trắng bệch quỷ dị tràn đầy tham lam, nó thè lưỡi liếʍ môi, từng bước bò lên lên xe.

Mà cửa xe chậm rãi đóng lại.

Ba người Hạ Nhạc Thiên vô cùng kinh hãi, mà lúc này bọn họ cũng ý thức được...... Trạm Chung rốt cuộc thể hiện cho điều gì.

Trên bầu trời bỗng hiện ra đôi mắt thật lớn, nó chuyển động đồng tử lạnh băng, nhìn xuống ba người họ.

Một giọng nói không cảm xúc vang lên: 【 Trò chơi kết thúc 】

Ba người còn chưa tới kịp nói chuyện, thế giới trước mắt lại quay cuồng, chờ lại khi lấy lại tinh thần, bọn họ đã về tới hiện thực.

Nữ sinh cấp ba ngơ ngác đứng tại chỗ, hồi lâu cũng chưa bình tĩnh lại.

Đột nhiên một đôi tay chụp lên bả vai cô bé.

Nữ sinh phản ứng mãnh liệt, nhảy dựng lên thét chói tai, hoảng sợ quay đầu, hoá ra người vừa vỗ vai mình không phải quỷ, mà là bạn thân nhất kiêm bạn cùng bàn, Triệu Uyển Đình.

Triệu Uyển Đình vỗ ngực, cười ha ha nói: "Tớ vốn đang định hù cậu, không ngờ cậu dọa ngược lại tớ."

Nữ sinh nhìn mặt Triệu Uyển Đình, bỗng nhiên cảm thấy đã trải qua mấy đời.

Tất cả những gì cô bé trải qua lúc trước, đều là giấc mơ sao?

Không.

Không đúng, đây không phải mơ.

Nữ sinh nghĩ đến gì đó, vội vàng mở ra di động, quả nhiên có một app khủng bố【 Trò Chơi Tử Vong 】

Cả người cô bé lạnh buốt, run tay mở trò chơi, sau đó tìm được những ID tham gia trò chơi, cô bé còn nhớ rõ người chơi kia có ID là 'Da Da Hạ'.

Quả nhiên, chuyện này căn bản không phải là mơ.

Đúng rồi.

Con quỷ kia.....

Sắc mặt cô bé tái nhợt, vội vàng thêm bạn tốt, sau đó gửi cho 'Da Da Hạ' một tin nhắn.

[Phương Hoa Nhất Tiếu]: Những người trên xe có phải đã......

Không bao lâu, đối phương gửi lại tin nhắn.

[Da Da Hạ]: Cô xem lịch sử trò chơi, phiad trên đều ghi rõ ID người chết.

Nữ sinh không kịp nói lời cảm ơn, vội vàng mở lịch sử trò chơi.

Trong những ID tham gia trò chơi, chỉ có ba cái ID hiện lên dòng chữ [Trò chơi thành công] ở phía sau, mà dư lại tất cả đều là dòng chữ [Trò chơi thất bại] đỏ như máu

Hơi lạnh nháy mắt xộc lên não cô bé.

Những người đó, tất cả đều đã chết.

Nữ sinh mờ mịt đứng nơi đó, hồi lâu vẫn không lấy lại tinh thần.

Những người chơi đó, thật sự đã chết sao?

Không biết tại sao, cô bé lại nghĩ tới đôi mắt thật lớn xuất hiện trên bầu trời, đó rốt cuộc là cái gì???

***

Editor: Xong phó bản thứ ba, tác giả cũng ngộ, nhân vật chơi trò thì không có tên, một người qua đường thì lại có tên. OTZ

Có một vấn đề thắc mắc, sao mình up hai chương, mà lúc nào chương sau cũng nhiều lượt đọc hơn chương trước vậy, mấy bạn nhảy chương hả? Σ(ಠДಠ)