Các người chơi mang theo vẻ mặt khác nhau, im lặng chống đỡ.
Trong xe buýt an tĩnh chỉ nghe thấy tiếng khóc kêu của bà chủ gia đình.
Trên thực tế, so với nam hàng hiệu chết lúc trước, bọn họ càng thêm không đành lòng gϊếŧ chết một người phụ nữ vô tội tay không tấc sắt như vậy.
Hơn nữa đơn giản là vì bộ dạng bà kém cỏi nhất giữa những người chơi nữ, cho nên trở thành người bị hi sinh.
Có vài người hạ quyết tâm không tiến hành bỏ phiếu, nhưng bọn họ lại không nghĩ đứng ra ngăn cản những người khác, để tránh người chết tiếp theo là mình.
Không muốn làm đao phủ, chỉ trầm mặc chống đỡ.
Bởi vì đây là biện pháp duy nhất có thể làm cho lương tâm bọn họ an ổn.
Thời gian xe buýt dừng lại chỗ này càng lâu thì càng bất lợi cho người chơi, cho nên khi Tào Quan Lâm lại lần nữa nhắc nhở mọi người nên bầu phiếu, các người chơi tuy rằng không đành lòng, nhưng vẫn chậm rãi mở app Tử Vong Trò Chơi.
Mặc kệ bà chủ gia đình vẫn luôn không ngừng khóc kêu, cơ hồ sắp rách cổ họng.
“Thật ra tôi có một cách tốt hơn, có lẽ có thể làm phiên bầu phiếu lần này không cần phải chết người nào.”
Đột ngột, một âm thanh xuất hiện, nháy mắt khiến mọi người kinh hoàng nhìn qua, đó là một thanh niên trẻ tuổi hình như chưa bao giờ nói chuyện qua, bộ dáng rất tuấn tú.
Tào Quan Lâm sắc mặt vẫn không đổi: “Vậy cậu nói thử xem.”
Cho dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng hắn cũng không tin tưởng người chơi mới này thật sự có thể nghĩ ra biện pháp gì.
Bà chủ gia đình vốn dĩ đang khóc đến xé lòng, giờ phút này cũng nín lặng, sợ hãi bất lực nhìn thanh niên này, phảng phất như đem tất cả hy vọng gửi gắm trên người cậu.
Hạ Nhạc Thiên chậm rãi đứng dậy, dưới ánh mặt chăm chú của mọi người, đưa ra phương pháp mà tất cả mọi người chưa từng nghĩ đến: “Chúng ta có thể bầu phiếu cho nhau, để số phiếu bầu trong tình thế hoà nhau.”
Biện pháp này vừa nói ra, mọi người lập tức trừng lớn mắt, theo bản năng nhìn về phía Tào Quan Lâm.
Chỉ có người chơi lâu năm mới có thể phán định biện pháp này có được hay không.
Tào Quan Lâm hiếm khi lộ ra vẻ mặt hơi giật mình, rồi sau đó bắt đầu suy nghĩ vài giây, cuối cùng lại lắc đầu nói: “Tôi không biết biện pháp này của cậu có hiệu quả hay không, có lẽ cậu có thể thử xem, nhưng tôi tuyệt đối không tham gia.”
Các người mới sắc mặt quái dị, có vài người chơi thậm chí lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Hiển nhiên theo như lời Tào Quan Lâm vừa nói, không thể nghi ngờ đã phán tử hình cho biện pháp của cậu, hắn căn bản không xem trọng biện pháp này.
Hạ Nhạc Thiên cũng không quá giật mình đối với phản ứng của Tào Quan Lâm, cậu cũng không phải muốn thuyết phục Tào Quan Lâm, mà là muốn tìm người phối hợp với mình.
“Phiếu hoà cũng không cần mọi người đều phải bỏ phiếu, có ai nguyện ý cùng tôi bỏ phiếu cho nhau không?” Hạ Nhạc Thiên hỏi.
Mục đích cuối cùng của cậu là tìm một người hợp tác.
Tuy rằng thí nghiệm lần này sẽ có nguy hiểm rất lớn.
Dù sao thì yêu cầu của nhiệm vụ là người chơi phải tiến hành bầu phiếu, người có số phiếu cao nhất mới có thể kích phát lệ quỷ gϊếŧ người, còn kết quả phiếu hoà thì vẫn chưa nói phải xử lý như thế nào.
Nhưng Hạ Nhạc Thiên suy đoán nếu kết quả phiếu hoà, khả năng rất lớn sẽ có hai loại tình huống xảy ra.
Một là cả hai người đồng thời kích phát cơ hội gϊếŧ người của lệ quỷ, tất cả đều bị quỷ gϊếŧ chết.
Hai là kết quả phiếu hoà, không ai chết, vòng bỏ phiếu này coi như qua.
Hạ Nhạc Thiên cảm thấy tình huống thứ hai có khả năng xảy ra cao hơn, bởi vì trên xe chỉ có một con quỷ, một lần chỉ có thể gϊếŧ chết một người chơi, tuy rằng trò chơi cũng không có quy định lệ quỷ chỉ có thể gϊếŧ một người trong một lần.
Nhưng trong trò chơi vô cùng nguy hiểm như Quỷ Gõ Cửa, sự tồn tại của lệ quỷ là vô địch, nhưng nó vẫn bị trò chơi hạn chế một ngày chỉ có thể gϊếŧ chết một người.
Nếu quỷ có thể thoải mái gϊếŧ người, trò chơi này còn chơi cái quần què gì nữa?
Tương tự, trong trò chơi Xe Buýt Khủng Bố lần này, tất nhiên cũng có hạn chế lệ quỷ gϊếŧ người.
Nguyên nhân Hạ Nhạc Thiên có gan thử nghiệm, chủ yếu vẫn là vì có bùa vàng.
Dù cậu có đoán sai đi nữa, kết quả bầu phiếu là hoà, hơn nữa khi lệ quỷ bắt đầu tiến hành gϊếŧ người, ít nhất cậu còn có bùa vàng chống đỡ một lần tấn công của lệ quỷ.
Kế hoạch đều tốt đẹp.
Nhưng cũng phải có người nguyện ý hợp tác mới được, các người chơi cũng không có gan thử làm theo cách của Hạ Nhạc Thiên, tất cả đều cúi đầu giả chim cút.
Sắc mặt Hạ Nhạc Thiên có chút khó coi, rơi vào đường cùng cậu chỉ có thể quay đầu nhìn về phía bà chủ gia đình.
Người phụ nữ này suýt chút nữa bị mọi người đẩy ra làm kẻ chết thay.
Hạ Nhạc Thiên cũng không muốn hiệp ân báo đáp (*), nhưng trước mắt cậu vẫn hy vọng bà ta có thể đứng ra giúp mình.
(*) Hiệp ân báo đáp: có ơn với người thì phải trả ơn. Ở đây nói Thiên Thiên mặc dù không cần bà chủ báo đáp việc cậu đứng ra giúp đỡ, nhưng vẫn mong bà ta hợp tác với cậu.
Chú ý tới tầm mắt của Hạ Nhạc Thiên, bà chủ gia đình tựa hồ ý thức được cái gì, vẻ mặt vốn đang thấp thỏm lo âu càng thêm hoảng sợ, vội vàng lùi về phía sau vài bước, khóc la lắc đầu: “Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết.”
Trong nháy mắt, Hạ Nhạc Thiên không biết nên dùng lời nào để diễn tả tâm trạng lúc này của mình.
Có thể nói, nếu không phải cậu đứng ra nói biện pháp này, bà ta sớm đã bị mọi người bầu chọn làm kẻ chết thay, sau đó bị lệ quỷ gϊếŧ chết.
Nhưng cậu cũng hiểu nguyên do vì sao bà ta làm vậy.
Đã là người, đều không muốn chết.
Người phụ nữ này có lẽ còn chưa ý thức được, nếu Hạ Nhạc Thiên lựa chọn ngậm miệng không nói ra biện pháp này, như vậy mọi người vẫn bầu chọn bà ta như cũ.
Làm sao cũng không thoát được.
Chỉ có cách tìm ra biện pháp chạy trốn mới có thể hoàn toàn giải quyết vận mệnh luôn bị mọi người coi như kẻ chết thay của bà chủ gia đình.
Hạ Nhạc Thiên lại lần nữa nhìn mọi người, tinh tế giải thích nói: “Trò chơi yêu cầu bầu chọn ra người chơi có số phiếu cao nhất, sau đó bị lệ quỷ gϊếŧ chết, nhưng là cũng không có nhắc tới nếu gặp phải tình huống phiếu hoà thì phải làm thế nào, tôi cảm thấy chúng ta có thể thử một lần.”
Tào Quan Lâm ánh mắt khẽ nhúc nhích, tựa hồ có chút ý động tâm, nhưng xuất phát từ tâm lý cẩn thận, hắn hỏi: “Nếu tình huống phiếu hoà dẫn đến tất cả người bầu chọn đều chết thì sao?”
Hậu quả này vô cùng có khả năng phát sinh.
Hạ Nhạc Thiên không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn Tào Quan Lâm, sau một hồi mới nói: “Không thử một lần làm sao biết.”
Trò chơi không có khả năng bịt hết đường sống của người chơi.
Tào Quan Lâm tự hỏi hồi lâu, cuối cùng nói: “Biện pháp của cậu có lẽ làm được, nhưng tôi sẽ không tham gia bầu phiếu.”
Những người khác nghe vậy, lập tức sôi nổi tỏ vẻ chính mình cũng không bầu phiếu.
Hạ Nhạc Thiên đã sớm đoán được kết quả sẽ như thế này, cậu nói: “Nếu như vậy, xem như tôi chưa nói gì đi.”
Cậu lại ngồi xuống không nói chuyện nữa.
Những người khác bốn mắt nhìn nhau, sau đó lại không có ý tốt nhìn chằm chằm bà chủ gia đình vừa cho rằng tránh được một kiếp.
Bà ta nháy mắt run lên, hoảng sợ trừng lớn mắt, nhìn đa số người chơi nhìn chằm chằm chính mình, ác ý trong mắt cơ hồ sắp tràn ra ngoài.
Có ngu cỡ nào thì lúc này bà ta cũng ý thức được một chuyện.
Bà vừa mới làm sai!
Bà không nên cự tuyệt ý kiến của người kia.
Nếu lúc nãy mình đồng ý với đối phương, có lẽ còn có một tia hi vọng.
Nhưng khi bà cự tuyệt người kia, mạng sống cũng chấm hết, những người này từ đầu tới cuối đều muốn đem bà ra để hi sinh.
Bà chủ gia đình phụ nữ rốt cuộc không nhịn được sợ hãi, té ngã lộn nhào chạy đến bên người thanh niên kia, gắt gao bắt lấy ống quần đối phương: “Tôi đồng ý rồi, tôi đồng ý với cậu còn không được sao!”
Sau khi nói xong, trong lòng bà ta lập tức dâng lên ủy khuất tràn trề, bà không rõ vì sao mọi người muốn bà chết, mà bây giờ bà lại phải chủ động yêu cầu chịu chết, oán hận cùng ủy khuất xen kẽ vào nhau, làm bà ta càng khóc lớn tiếng, mặc cho ai đều có thể nghe ra được.
Hạ Nhạc Thiên nhìn bộ dáng gào khóc tủi thân của người phụ nữ gia đình: “Đại tỷ, đừng gào, chị làm như vậy khiến tôi rất khó xử.”
“Tôi phải làm sao bây giờ, cậu nói tôi phải làm sao bây giờ, vì sao các người nhất quyết phải để tôi đi chịu chết, vì cái gì là tôi, cậu nói đi?!” Oán hận trong lòng bà chủ gia đình càng thêm mãnh liệt, liều mạng khóc kêu chất vấn.
Hạ Nhạc Thiên cạn lời: “Cũng không phải tôi bắt chị chết, chị cũng không thể oan uổng người tốt.”
Hạ Nhạc Thiên thử rút ống quần ra, kết quả lại bị bà chủ gia đình túm gắt gao, trong chốc lát sắc mặt cậu hơi lạnh xuống.
Người chơi khác không muốn phối hợp, người phụ nữ này cũng không muốn phối hợp, cho nên cậu đành ngồi xuống lại coi như chưa có gì xảy ra, kết quả bà chủ gia đình bò lại đây một hai khóc kêu đáp ứng.
Tất cả người chơi tâm tư khác nhau, thờ ơ lạnh nhạt nhìn hết thảy.
Trong đám người trầm mặc, đột nhiên truyền ra một thanh âm, “Chị hai à, chị đừng gào nữa, nghe đau hết cả đầu.”
Mọi người kinh ngạc quay đầu.
Đó là một thanh niên thoạt nhìn rất bất cần đời, cậu ta đứng lên, nhìn Hạ Nhạc Thiên nói: “Tôi cảm thấy biện pháp này của anh khá tốt, hai chúng ta bầu phiếu cho nhau thử xem?”
Âm thanh kêu khóc của bà chủ gia đình đột nhiên im bặt, kinh hoàng nhìn thanh niên kia.
Hạ Nhạc Thiên thấy thế, lập tức đem ống quần rút về.
Thanh niên kia mặc kệ vẻ mặt khác nhau của mọi người, nói với bà chủ gia đình: “Chị này, tránh ra một chút được không?”
Bà chủ gia đình vội vàng bò ra, vẫn không thể tin tưởng nhìn thanh niên, không thể tin được có thằng ngu chủ động chết thay chính mình, trên mặt bà ta không tự giác lộ ra biểu tình mừng như điên, nhưng rất nhanh kiềm nén lại.
Thanh niên thuận thế ngồi xuống, cảm thấy rất hứng thú hỏi: “Chúng ta hiện tại bầu phiếu luôn sao?”
Hạ Nhạc Thiên dùng ánh mắt quái dị nhìn thanh niên, có chút đoán không ra suy nghĩ của đối phương, nhưng ít nhất có người nguyện ý cùng mình hợp tác, cậu nói: “Ừ, cậu phải chuẩn bị tâm lý chúng ta sẽ bị lệ quỷ tấn công.”
Đối phương cười cười, tựa hồ cũng không sợ hãi, “Chết thì chết thôi, dù sao tôi sớm muộn gì cũng phải chết, chết sớm một chút chết muộn một chút cũng không khác gì nhau.”
Hạ Nhạc Thiên nghe vậy, lại nhịn không được nhìn thanh niên này thêm vài lần, sau đó nói: “Chuẩn bị xong chưa, lát nữa cậu bầu tôi, tôi bầu cậu, giữ nguyên tỉ số 1:1 phiếu hoà, hiểu rồi chứ?”
Thanh niên lập tức gật đầu, cầm di động nói: “Hiểu rồi, chúng ta nhanh chóng bắt đầu đi.”
Hạ Nhạc Thiên hít sâu, sau đó ấn xuống nút bầu phiếu ở sau ID của thanh niên này, sau đó hỏi đối phương: “Cậu bầu xong chưa?”
Thanh niên không nói chuyện, nhìn di động nửa ngày sau mới ngẩng đầu hỏi Hạ Nhạc Thiên, “Đúng rồi, ID của anh là gì?”
Hạ Nhạc Thiên lập tức toát mồ hôi, vội vàng nói ra ID của mình.
Thanh niên nhếch miệng cười, “Yên tâm, tôi chỉ đùa anh thôi, tôi vẫn nhớ rõ ID của anh, yên tâm yên tâm.”
Nói xong lại cúi đầu nhấn nút bỏ phiếu: “Xong rồi, hiện tại chúng ta có thể chờ.”
Hạ Nhạc Thiên gật gật đầu, xác định trên màn hình bỏ phiếu vẫn duy trì cục diện 1:1, sau đó mới lơ đãng nhìn qua con quỷ đang ngồi ở hàng ghế thứ hai đếm ngược, hàng chữ xanh thể hiện vị trí của con quỷ kia vẫn treo ở chỗ cũ.
Cho đến khi mười phút kết thúc, di động chợt truyền ra tiếng thanh leng keng.
****