Mười phút?
Những người chơi ở đây cũng không biết lời này có ý nghĩa gì.
Ai cũng đầy mặt hốt hoảng, sợ hãi kết cục kế tiếp của xe buýt.
Chỉ cần phía trước xuất hiện ngã rẽ, như vậy chiếc xe sẽ lao xuống vực, xe tẫn người vong, không một ai có thể sống sót dưới vực sâu không thấy đáy kia.
Người đàn ông bụng bia nắm chặt tay vịn, nhìn về phía từng người xin giúp đỡ, hi vọng có người có thể nghĩ ra biện pháp.
Thanh niên mặc quần áo hưu nhàn màu xanh biển hưu nhìn xung quanh, không nói gì.
Đến khi sắp hết mười phút...
Xe buýt mà mọi người làm cách nào cũng không phanh được bỗng nhiên dừng lại.
Xe buýt tuy rằng cũ kỹ, lúc chạy trên đường luôn phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt, nhưng trong nháy dừng xe, Hạ Nhạc Thiên lại hoàn toàn không cảm giác được xe chậm lại.
(*) Ý là không cảm giác được xe chậm dần đều rồi mới ngừng. Mà là đột ngột dừng lại, nhưng mọi người lại không bị chao đảo theo quán tính.
Ngay sau đó, trong xe buýt vang lên một giọng nữ lạnh băng: "Đã tới Trạm Tử Vong, xin bắt đầu bỏ phiếu."
Mọi người đầu tiên là không thể tin nổi, sau đó mới mừng như điên.
Xe dừng lại rồi.
Bọn họ biết, chỉ cần xe buýt dừng lại, có nghĩa là mọi người không cần phải lo lắng xe sẽ lao xuống vực nữa, còn chuyện tiếp theo làm cách nào rời khỏi chỗ quái quỷ này, để tính sau.
Có người chơi lập tức bò dậy, ghé vào cửa sổ xe nhìn xuống, vực sâu không thấy đáy nháy mắt làm hắn choáng váng, sắc mặt trắng bệch lui lại mấy bước.
Con đường này, thế nhưng không chừa chỗ để bọn họ xuống xe.
Có thể nói...
Chỉ cần bọn họ bước ra ngoài cửa xe, sẽ lập tức rơi xuống vực sâu.
"Căn bản không thể xuống xe." Hắn sợ hãi nhìn về phía mọi người, "Chúng ta hình như...... Bị nhốt cứng trong xe."
Những người khác không cam lòng tụ lại cửa sổ xe nhìn ra ngoài, trong lòng càng thêm sợ hãi cùng bất an.
Vực sâu đen tối không thấy điểm cuối, không tìm ra chút hy vọng nào.
Từ mừng như điên đến tuyệt vọng, cũng chỉ cách vài giây.
"Tôi không tin." Có người lẩm bẩm, đột nhiên nghĩ đến gì đó, vội vàng chạy đến chỗ lái xe, liều mạng ấn nút mở cửa xe.
Nhưng mặc kệ ấn như thế nào, rõ ràng đèn chỉ thị đã sáng lên nhưng cửa vẫn đóng chặt, phảng phất giống như đã bị hỏng.
Tào Quan Lâm từ đầu tới cuối vẫn luôn bình tĩnh, hắn đợi vài phút, sau đó lấy di động ra nhìn màn hình, lộ ra một chút biểu tình suy nghĩ.
Hạ Nhạc Thiên không cầm điện thoại ra.
Trong khi những người chơi thấp thỏm lo âu, hành động lấy điện thoại ra của cậu chỉ khiến cho Tào Quan Lâm cảnh giác và phòng bị.
Kỳ thật nói thẳng ra thì Hạ Nhạc Thiên cũng không cần phải giấu giếm thân phận người chơi lâu năm của mình.
Nhưng nhiệm vụ của trò chơi lần này...... Quá khiến cho người khác cảm thấy bất an.
Tào Quan Lâm vỗ vỗ tay, lại lần nữa thu hút sự chú ý của mọi người, giọng nói mang theo một chút vi diệu, tầm mắt quét một lượt qua vẻ mặt lo âu thấp thỏm của mọi người, nói: "Hiện tại mời mọi người từng người nói ra ID trò chơi của mình, để tiện cho chúng ta bỏ phiếu."
ID trò chơi?
Mọi người mờ mịt sợ hãi.
Tựa hồ biết những người này cũng không hiểu mình nói gì, Tào Quan Lâm dứt khoát cười cười: "Trong điện thoại mọi người chắc đều có một app tên là Tử Vong Trò Chơi, mở trò chơi này ra, các người sẽ biết rốt cuộc những chuyện này là như thế nào."
Tử Vong Trò Chơi?
Mọi người mơ hồ nhớ tới điện thoại mình hình như thật sự có một app tên Tử Vong Trò Chơi, bọn họ nơm nớp lo sợ móc di động ra, sau đó cái gọi là Tử Vong Trò Chơi.
Giao diện trò chơi nháy mắt bắn ra khung giới thiệu nhiệm vụ.
Bốn chữ đỏ như máu [Xe Buýt Khủng Bố], nháy mắt làm mọi người lạnh buốt.
Bọn họ rùng mình, rồi lại không thể không tiếp tục lướt xuống.
Khi thấy được giới thiệu nhiệm vụ bọn họ mới dừng lại, đến khi đọc xong dòng chữ sau khi người có phiếu bầu cao nhất bị lệ quỷ gϊếŧ chết, chiếc xe mới có thể tiếp tục chạy, đầu óc mọi người trong nháy mắt sinh ra cảm giác những chuyện này đều là giả dối, quá hoang đường.
"Đây...... Không phải thật sự chứ?" Có người sau khi xem xong miễn cưỡng mỉm cười nhìn về phía mọi người, ngón tay siết chặt di động đến trắng bệch, run nhè nhẹ.
Trên đời này, làm gì có quỷ.
Hơn nữa sao có thể xuất hiện...... Loại trò chơi kỳ quái quỷ dị như vậy.
"Nhưng mà, chiếc xe này không có tài xế điều khiển, sao có thể tự động chạy được?" Không biết là ai đột nhiên nói lên, làm tất cả mọi người trầm mặc.
Nam hàng hiệu đứng lên, "Đừng bị trò chơi này lừa, tôi không tin trên đời này có quỷ."
Lời hắn nói tựa hồ làm những người chơi đang hốt hoảng bất lực có chút hi vọng.
Tào Quan Lâm đối với chuyện này vẫn không tức giận, mà rất hứng thú nhìn nam hàng hiệu: "Nếu như vậy, tôi bầu anh cho khỏe." Nói xong, hắn nhìn mọi người xung quanh: "Các người tốt nhất cũng nhanh chóng bỏ phiếu đi, bằng không xe vẫn luôn dừng lại ở đây, đến lúc đó chúng ta không bị quỷ gϊếŧ chết, cũng đói chết."
Chuyện hắn nói cũng không phải phi lý.
Chỗ này hoàn toàn không có đồ ăn, càng miễn bàn đến nước uống.
Ngay cả khả năng xuống xe tìm đồ bỏ vào miệng cũng đều bị bóp chết.
Nam hàng hiệu lập tức nói: "Các người đừng nghe lời hắn, hắn làm như vậy nhất định là có mục đích riêng, chúng ta nên thành thành thật thật tiếp tục chờ, nhất định sẽ có cảnh sát tới cứu chúng ta."
Mọi người nghe được hai chữ cảnh sát, cảm xúc vốn dĩ sợ hãi tựa hồ hòa hoãn rất nhiều.
Đúng vậy, bọn họ có thể chờ ở chỗ này, người nhà và bạn bè nhất định phát hiện mình mất tích, sau đó sẽ báo cảnh sát xin giúp đỡ tìm bọn họ.
Tào Quan Lâm lạnh nhạt nhìn những người mới ngây thơ này, nói thẳng: "Càng kéo dài sẽ khiến các người chết càng mau, tôi không có thời gian cùng các người chờ chết, ai nguyện ý cùng tôi bỏ phiếu?"
"Nói không chừng là bọn hung thủ cố ý muốn nhìn chúng ta gϊếŧ hại lẫn nhau, chúng ta không thể tin tưởng lời hắn nói." Thanh niên tóc vàng nhảy ra ngăn cản.
Có người hơi lớn tuổi nghe vậy thì sửng sốt: "Có phải thằng nhóc cậu biết gì rồi không?"
Những người khác lập tức nhìn về phía tóc vàng.
Cậu ta nói: "Không, tôi thấy trong Saw diễn như vậy, bên trong có một vai hề cố ý bắt rất nhiều người, bắt bọn họ chơi trò chơi gϊếŧ hại lẫn nhau."
Mọi người nghe vậy ngược lại càng thêm sợ hãi.
So với chuyện lệ quỷ gϊếŧ người, lời nói của tóc vàng càng có tính chân thật, làm bọn họ tin tưởng.
Thảo nào không có tài xế lái xe buýt, thảo nào trong điện thoại lại xuất hiện loại trò chơi bỏ phiếu gϊếŧ người, thảo nào...... Không thể gọi điện thoại báo nguy.
"Nếu thật sự giống như lời cậu nói, chúng ta đang bị sát nhân biếи ŧɦái theo dõi sao?"
"Ui là trời, sao tôi lại xui xẻo như vậy, gặp phải chuyện này."
Các người chơi thấp thỏm lo âu.
Nữ sinh cấp ba cúi đầu, cũng không biết suy nghĩ cái gì, sau nửa ngày mới ngẩng lên, rụt rè giơ tay lên, nhẹ giọng hỏi Tào Quan Lâm: "Sau khi bỏ phiếu, người kia thật sự sẽ chết sao?"
Cô bé mơ hồ cảm thấy, có lẽ những gì người này nói là sự thật.
Tào Quan Lâm ngoài ý muốn nhìn nữ sinh: "Phải, nhưng nếu không bỏ phiếu, tất cả mọi người đều phải chết ở chỗ này."
Cô bé nhấp nhấp miệng, tựa hồ đang giãy giụa gì đó.
Cô bé vẫn chỉ là một học sinh còn ngồi trên ghế nhà trường, chưa bao giờ tiếp xúc với chuyện thần bí quỷ dị như vậy, càng không nghĩ tới chuyện hại người, nhưng mà.... Cô không muốn chết ở đây.
Nữ sinh trầm mặc hồi lâu, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, giao diện giới thiệu nhiệm vụ đã biến mất, ngược lại xuất hiện một trang phiếu bầu, phía trên là ID của muối một người chơi, bên cạnh có một số [0] nhỏ.
Dù Hạ Nhạc Thiên vẫn luôn trầm mặc không nói, nhưng vẫn không khiến cho tất cả người chơi chú ý đến.
Ngoại trừ Hạ Nhạc Thiên, còn vài người chơi cũng đang cúi đầu nhìn điện thoại, cũng không biết có tin tưởng lời nói của Tào Quan Lâm hay không, lúc này Hạ Nhạc Thiên nghịch di động hoàn toàn không có vẻ gì đặc biệt.
Giao diện Tử Vong Trò Chơi hiện lựa chọn bầu phiếu, cùng với ID của mười một người chơi, trong đó cũng có Hạ Nhạc Thiên.
Chỉ là bên cạnh mỗi ID đều hiện thị số [0].
Có nghĩa là cho tới bây giờ, vẫn chưa có người chơi nào bỏ phiếu.
Nếu người chơi không chịu bỏ phiếu, xe sẽ không lăn bánh nữa, sau khi chờ một thời gian nhất định, có phải sẽ xảy ra hậu quả khôn lường gì hay không?
Hạ Nhạc Thiên cau mày, đem nghi vấn này ở trong lòng khoanh một dấu chấm hỏi to đùng.
Trong thế giới quỷ quái khủng bố này, tuyệt đối không thể dễ dàng xem nhẹ bất cứ khả năng nào, còn con quỷ không nhìn thấy được đang ngồi ở ghế sau kia....
Hạ Nhạc Thiên bất động thanh sắc xoa nhẹ nốt ruồi đen, trong đầu hiện lên suy nghĩ muốn lấy gương nhỏ ra.
Gương cậu mua khá nhỏ, nằm trong lòng bàn tay rất khó bị những người khác chú ý, bằng không Hạ Nhạc Thiên cũng không dám lấy gương ra vào thời điểm này, cậu cẩn thận điều chỉnh góc độ mặt gương để quan sát vị đang ngồi ghế sau kia.
Giống như cậu đoán.
Gương không thể chiếu ra thân ảnh con quỷ kia, chỉ có thể nhìn thấy một dòng chữ nhỏ xanh lục treo trên không trung, vẫn không nhúc nhích.
Giống như con quỷ kia vẫn luôn yên tĩnh ngồi đó, lẳng lặng nhìn những người đứng phía trước.
Hạ Nhạc Thiên không nhịn được hơi rùng mình.
Dù tới bây giờ con quỷ này vẫn chưa có bất kỳ hành động nào, nhưng lại là loại quỷ khiến Hạ Nhạc Thiên kiêng kỵ nhất trong vài lần chơi trò chơi.
Bởi vì cậu không có cách nào nhìn được nó, mọi việc đều phải thông qua gương nhỏ, lúc này gương cũng mất tác dụng luôn.
Quan trọng nhất là, không gian nơi này quá nhỏ, cơ hồ là bị phong bế, một khi lệ quỷ bắt đầu gϊếŧ chóc, cậu căn bản không chỗ trốn!
Trò chơi nhất định có cách qua cửa.
Chỉ là lúc này Hạ Nhạc Thiên vẫn chưa có manh mối.
Xe buýt vẫn dừng trên con đường nhỏ không hề có biển báo giao thông, giống như muốn nói nếu không bỏ phiếu, chiếc xe sẽ vĩnh viễn dừng lại ở chỗ này.
Lúc này Hạ Nhạc Thiên mới cảm thấy may mắn là cậu mang theo đồ ăn trong Không Gian Bao Vây.
"Mọi người nhớ kỹ, ai cũng không được bỏ phiếu, trò chơi này rõ ràng muốn nhìn chúng ta gϊếŧ hại lẫn nhau, chúng ta không cần làm gì hết, an tâm chờ cứu viện mới là biện pháp tốt nhất, biết không?" Nam hàng hiệu dặn dò mọi người, đáy mắt tràn đầy nghiêm túc.
Hắn không tin trên đời này có quỷ gì đó, nhưng lại biết rõ sự đáng sợ và ti tiện của lòng người, phía sau trò chơi này nhất định là có người cố ý trêu đùa mọi người.
Có người đột nhiên nói: "Không bỏ phiếu, chẳng lẽ chúng ta cứ luôn ở chỗ này chờ chết sao? Nơi này căn bản không tín hiệu, lại không có thức ăn nước uống, không đợi chúng ta sống sót rời đi đã chết vì khát rồi."
"Cứ thử một lần xem sao, nếu anh thật sự muốn bỏ phiếu, chẳng khác nào đang gϊếŧ người, hiểu không?" Nam hàng hiệu lạnh lùng trả lời.
Đối phương lập tức lúng ta lúng túng cúi đầu, không nói chuyện nữa.
Thời gian trôi qua một lúc, xe buýt cũ xưa không có điều hòa, trời vốn đang trong mùa hè nóng bức làm nhiệt độ trong xe càng ngày càng cao, mùi mốc meo tràn ngập bên trong xe, làm không ít người sắc mặt trở nên khó coi, nôn khan mấy lần.
Cửa sổ xe lại hoàn toàn đóng kín, căn bản không thể kéo ra.
Dưới tình huống không thể báo nguy, quá trình chờ đợi của mọi người dần dần trở nên nôn nóng bất an.
Hạ Nhạc Thiên tạm thời không tính toán đem nước và đồ ăn lấy ra, phần lớn nguyên nhân là vì đồ ăn chia không đủ cho những người này, mặt khác chính là kiêng kị cái người chơi lâu năm kia.
Càng miễn bàn là trò chơi lần này, thể hiện rõ ràng muốn mọi người tàn sát lẫn nhau.
Thời gian trôi qua ba giờ, thời tiết càng ngày càng nóng.
Một số người đã nóng đến mức không ngừng lau mồ hôi, cảm xúc trở nên nôn nóng: "Thật sự không được, chúng ta vẫn nên bỏ phiếu đi, còn như vậy nữa chúng ta thật sự sẽ khát chết ở chỗ này."
Nam hàng hiệu đã cởϊ áσ khoác, nóng đến không muốn nhúc nhích, nhưng khi hắn nghe có người muốn tiến hành trò chơi này, lập tức ngăn cản nói: "Bỏ phiếu chẳng khác nào đang gϊếŧ người."
Sau khi hắn nói xong, rất là kiêng kị nhìn qua người tên Tào Quan Lâm.
Một khi bỏ phiếu, Tào Quan Lâm kia vô cùng có khả năng sẽ bảo mọi người bầu cho chính mình, đến lúc đó nhất định hắn sẽ chết.
Các người mới lập tức khắc khẩu với nhau, ý kiến không đồng nhất.
Có người cho rằng nên bỏ phiếu thử xem, nơi này hoang tàn vắng vẻ, một kẻ phạm tội cũng không thấy, cho dù thật sự bỏ phiếu cũng nhất định không có việc gì.
Nhưng cũng có người cho rằng không nên xúc động bỏ phiếu, mà nên an tĩnh chờ cứu viện.
Cãi một hồi lâu, bọn họ vẫn không thống nhất được ý nào hay.
Tào Quan Lâm liên tục nhìn đồng hồ, xe đã dừng lại ba giờ, sắc mặt hắn khó coi đem hy vọng cuối cùng bóp tắt.
Chiếc xe này có lẽ thật sự chỉ tiếp tục chạy sau khi bỏ phiếu kết thúc.
Đây không phải hiện tượng tốt.
Đồng thời cũng ám chỉ hắn không cần chờ đợi nữa, đây là chuyện không hề có ý nghĩa.
Tào Quan Lâm vỗ tay ra hiệu mọi người không cần tranh cãi vô ích nữa, giọng điệu nghiêm túc nói: "Tôi lặp lại một lần nữa, chuyện này còn đáng sợ hơn các ngươi nghĩ rất nhiều, thời gian không còn nhiều, hiện tại ai nguyện ý cùng tôi bỏ phiếu thì đứng ra, những người khác có thể lựa chọn không làm gì."
Mọi người không nói chuyện.
Bọn họ theo bản năng không muốn tin vào lời của Tào Quan Lâm, chuyện này thật sự quá mức hoang đường.
Tào Quan Lâm hiển nhiên biết rõ những người này suy nghĩ cái gì, hắn lời ít ý nhiều nói: "Nhìn cho kỹ."
Lòng bàn tay hắn hơi lật, chỗ trống rỗng đột nhiên xuất hiện một thanh đoản đao, hung hăng cắt một đường mười mấy centimet trên ghế, chứng minh một màn trước mặt không phải là ảo giác.
Tào Quan Lâm nhìn sắc mặt không thể tin nổi của mọi người, bình tĩnh nói: "Người chơi sau khi trải qua vài lượt chơi, có thể có được đạo cụ, đây — chính là chứng cứ."
Mọi người vừa không dám tin tưởng, đồng thời lại sinh ra một chút kính sợ đối với Tào Quan Lâm.
"Tốt lắm, xem ra các người đã tin." Tào Quan Lâm tựa hồ đã khống chế quyền lên tiếng, lại dùng giọng nói chân thật đáng tin nói ra kế hoạch tiếp theo.
"Vậy thì, hiện tại ai nguyện ý cùng tôi bỏ phiếu?" Tào Quan Lâm ngoài cười trong không cười hỏi.
Nữ sinh cấp ba không biết suy nghĩ cái gì, chậm rãi giơ tay, "Tôi nguyện ý."
Mọi người lập tức liếc mắt nhìn lại, nữ sinh cúi đầu xuống, thấy không rõ vẻ mặt.
Có người thứ nhất, lập tức có người thứ hai.
Tóc vàng cũng lập tức nhấc tay, "Tôi cũng nguyện ý!"
Thấy thế, biểu tình Tào Quan Lâm hòa hoãn rất nhiều, tóc vàng rất biết nhìn sắc mặt người khác, nhanh chóng tới gần Tào Quan Lâm, dùng giọng điệu lấy lòng nói: " Anh Tào, anh nói cái gì, em liền làm cái cho anh."
Tào Quan Lâm có lệ gật gật đầu với tóc vàng, lại hỏi: "Còn ai không?"
Lời này của hắn, hình như có thêm một lớp ẩn ý.
Một số người có chút do dự, lại hơi sợ hãi, đôi với lời nói của Tào Quan Lâm vẫn bán tín bán nghi, nhưng vết cắt trên ghế lại không phải ảo giác, Tào Quan Lâm thật sự có thể tay không biến ra đoản đao.
Năng lực quỷ dị này làm bọn họ sợ hãi.
Sau đó, nam trung niên cũng giơ tay, kế đó là bà chủ gia đình.
Những người khác hình như cũng muốn nhấc tay, nhưng Tào Quan Lâm không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên nói: "Đủ người rồi, bốn người các ngươi bắt đầu bỏ phiếu đi."
Lời này làm những người trước đó giơ tay không được tự nhiên nhìn nhau.
"Bầu ai đâu?" Tóc vàng theo bản năng hỏi.
Tào Quan Lâm làm như thương xót thở dài: "Trước lúc bầu phiếu, các người có thể nói ID trò chơi của mình, miễn bỏ phiếu nhầm người."
Bốn người gật đầu, nhanh chóng nói ra ID mình.
Tào Quan Lâm ghi nhớ ID của bọn họ, lại nhìn về phía những người khác, "Đến các người, đương nhiên, các ngươi không muốn nói cũng được." Hắn than thở nói: "Nhưng mà, tỉ lệ tử vong của người chơi mới rất cao, nếu các người không phối hợp với tôi, tôi rất khó giúp được các người."
Người chơi mới?
Bọn họ lập tức nhớ tới lời nói lúc trước của Tào Quan Lâm, cho dù trong lòng sợ hãi hắn, nhưng xuất phát từ suy nghĩ tự bảo vệ mình, vẫn có người gom đủ dũng khí dò hỏi: "Đây rốt cuộc là đâu? Chúng ta...... Thật sự sẽ chết sao?"
Người chơi khác sợ hãi nhìn về phía Tào Quan Lâm.
Tào Quan Lâm cười cười, nói: "Nơi này là thế giới Trò Chơi, khi chúng ta chết trong thế giới Trò Chơi, ngoài thế giới thực cũng đồng dạng bị xóa bỏ hoàn toàn, hơn nữa bị còn bị lau sạch dấu vết, cha mẹ các người, vợ chồng con cái các người vĩnh viễn đều không nhớ rõ các người từng tồn tại."
Lời này nói làm sắc mặt mọi người trắng bệch, không dám tin tưởng.
"Nơi này sao có thể là giả?" Có người hung hăng tát mình một cái, đau đớn nháy mắt đánh úp lại, những chuyện này thật đến không thể thật hơn.
"Trò chơi này không đơn giản như các người tưởng tượng đâu, nói tóm lại chúng ta cần phải hoàn thành nhiệm vụ lần này, nghe rõ chưa?" Tào Quan Lâm nhìn mọi người, giọng nói nghiêm khắc chưa từng có.
Mọi người hoang mang lo sợ, chỉ có người chơi lâu năm là Tào Quan Lâm hiểu biết về trò chơi này, làm bọn họ không tự chủ muốn nghe theo ý kiến của Tào Quan Lâm.
Sắc mặt nam hàng hiệu trắng bệch, trong ánh mắt tràn đầy ảo não cùng sợ hãi.
Nếu lời nói của Tào Quan Lâm đều là sự thật...
Nghĩ đến đây, nam hàng hiệu càng thêm đứng ngồi không yên, hắn muốn ngăn cản mọi người bỏ phiếu, rồi lại sợ hành động này của mình khiến cho Tào Quan Lâm không vui, chỉ có thể lo sợ bất an ngồi ở chỗ kia chờ đợi.
Dưới sự yêu cầu của Tào Quan Lâm, mọi người bắt đầu nói ra ID của mình, Hạ Nhạc Thiên âm thầm nhớ kỹ từng người, đồng thời cũng nói ra ID của mình.
Báo tên xong, tóc vàng lập tức chân chó nói: "Anh Tào, kế tiếp chúng ta nên bầu ai đây?"
Tim mọi người tâm lập tức nhấc lên cao, trên mặt hơi có chút sợ hãi.
Bởi vì người bị bỏ phiếu cao nhất sẽ bị quỷ gϊếŧ chết!
Tuy rằng bọn họ không biết chuyện này rốt cuộc là thật là giả, nhưng cũng không hy vọng người bị bỏ phiếu là mình.
Tóc vàng đứng bên cạnh Tào Quan Lâm, trên mặt nhìn không ra chút sợ hãi bất an nào, hoàn toàn trái ngược với bọn họ, có người chú ý tới điểm này, trên mặt tràn đầy ảo não.
Sớm biết như vậy thì chính mình đã sớm ôm đùi Tào Quan Lâm.
"Trên thực tế tôi cũng không muốn bỏ phiếu, nhưng các người phải hiểu, nếu không bỏ phiếu thì chiếc xe sẽ vĩnh viễn không khởi động, chúng ta sớm hay muộn đều chết ở chỗ này." Tào Quan Lâm nói trắng ra, bày tỏ thái độ của mình.
Lời này coi như có hiệu quả, ít nhất cho tới bây giờ cũng không có ai lộ ra vẻ mặt căm hận, chỉ biết hoảng loạn nhìn Tào Quan Lâm.
"Nếu không, từng người chúng ta tự bỏ phiếu đi, người bị chọn ra cũng chỉ trách số mình xui xẻo." Thanh niên áo xám đột nhiên nói.
Có người sợ chính mình bị lựa chọn, nhưng trước mắt đây đã là ý kiến công bằng nhất rồi.
Ai cũng không nói lời nào, vùi đầu nhìn mười một ID trên điện thoại, sắc mặt khác nhau.
Hạ Nhạc Thiên cũng nhìn điện thoại, phía sau mỗi ID đều là số không, cho đến vài phút sau, con số phía sau một ID tên là [Hương Yên Hỏa Sài], thình lình biến thành [1].
Hạ Nhạc Thiên nhớ rất rõ ràng, chủ nhân ID này —— là nam hàng hiệu kia.
Nhưng ngay sau đó, con số phía sau ID [Hương Yên Hỏa Sài] lại biến thành [2].
Hiển nhiên có hai người chơi đem phiếu bầu cho người này.
Sắc mặt nam hàng hiệu trở nên rất khó coi, hắn ngẩng đầu nhìn Tào Quan Lâm: "Là anh, có phải anh bầu tôi không."
Người bỏ phiếu bị ẩn danh, chỉ có thể nhìn được mức phiếu bầu, không biết là ai bầu.
Nhưng trực giác nói cho hắn một phiếu trong đó là của Tào Quan Lâm.
Mọi người lập tức nhìn về phía Tào Quan Lâm.
Tào Quan Lâm gật đầu, "Là tôi bầu."
Hắn không giải thích bất cứ lý do nào, trực tiếp thừa nhận hành động.
Nam hàng hiệu vừa kinh vừa sợ, rồi lại biết hiện tại hối hận đã muộn, hắn cũng không muốn chờ chết, vội vàng nhìn về phía mọi người, "Chỉ cần các người bầu người khác, trở lại hiện thực tôi lập tức cho mỗi người 50 vạn."
Hô hấp mọi người lập tức trở nên dồn dập.
"Thật, thật sự?" Có người không tin tưởng hỏi.
Nam hàng hiệu không chút do dự gật đầu, "Không sai, chỉ cần tôi không chết, sau khi rời khỏi đây tôi tuyệt đối cho các người 50 vạn, quyết không nuốt lời."
Những người khác do dự, hiển nhiên đã động tâm.
Tào Quan Lâm không nói chuyện, nhưng sát khí trong mắt đã hiện lên.
Ở trong thế giới Trò Chơi nguy cơ tứ phía này, quyết không cho phép xuất hiện người chơi mới đối nghịch với quy định của hắn, đề phòng kẻ đó phá hủy kế hoạch của chính mình.
Người chơi thông minh tựa hồ nhìn ra được gì đó trong mắt Tào Quan Lâm.
Tiền tuy rằng tốt, nhưng cũng cần có mạng mới hưởng thụ được.
So với 50 vạn, có được hảo cảm của Tào Quan Lâm càng quan trọng hơn.
Hơn nữa, chỉ cần sống sót là có thể có được năng lực thần kỳ giống Tào Quan Lâm, đến lúc đó tiền còn thiếu sao?
Người nghĩ thông suốt điểm này lập tức cúi đầu bầu chọn cho nam hàng hiệu.
Mà người không thông minh, bị 50 vạn đả động, lập tức đem phiếu bầu cho gia đình bà chủ.
Bởi vì trong mười một người chơi ở đây, người phụ nữ vừa không có bộ dạng xuất sắc vừa lớn tuổi, là người không có giá trị lợi dụng nhất.
Bà chủ gia đình nhìn thấy chính mình bị bỏ phiếu, sợ hãi gào lên: "Là ai bầu tôi?"
Mọi người không nói chuyện.
Những người còn lại thấy thế, lập tức cũng đem phiếu bầu cho bà chủ gia đình.
Trong chớp mắt, phiếu của bà chủ gia đình lên đến ba, mà nam hàng hiệu chỉ có hai.
Mà những người còn lại, tất cả đều cẩn thận không bầu phiếu, hoặc là nói vẫn còn chút lương tri, không muốn bầu phiếu gϊếŧ người.
Nguy cơ được giải trừ, nam hàng hiệu thở phào, đầy đầu mồ hôi ngồi bệch xuống, không thèm để ý sàn xe dơ cỡ nào, làm bẩn trang phục cao cấp của hắn.
Nhưng chuyện này không phải là kết quả Tào Quan Lâm muốn xem, hắn nhìn về phía tóc vàng.
Cho tới bây giờ, tóc vàng vẫn chưa bầu phiếu.
Tóc vàng lập tức hiểu ra, vội vàng đem phiếu bầu cho nam hàng hiệu, phiếu hoà.
Tựa hồ có người không đành lòng nhìn bộ dáng khóc kêu của bà chủ gia đình, nhỏ giọng nhắc nhở một câu, bà ta lập tức hiểu ra, vội vàng đem phiếu bầu cho nam hàng hiệu.
Ba so với bốn.
Bà chủ gia đình vừa khóc vừa cười, cuối cùng lau khô nước mắt, hung tợn nhìn nam hàng hiệu một cái, nhưng cũng không nói lời nào.
Sắc mặt nam hàng hiệu lập tức trắng bệch.
Tào Quan Lâm lại một lần nhìn đồng hồ, từ lúc có người bắt đầu bầu phiếu đến bây giờ, thời gian đã qua chín phút, chỉ còn dư lại mười giây thì vừa lúc mười phút.
Hắn yên lặng ở trong lòng đếm.
Mười.
Chín.
Tám......
Cùng lúc đó, Hạ Nhạc Thiên cũng nhìn đồng hồ, trong lòng âm thầm đếm ngược, hơn nữa dùng gương nhỏ quan sát đến phía sau.
Nhiệm vụ nói mỗi mười phút xe buýt sẽ tự động dừng lại, nhưng không nói có thể dừng lại bao lâu, người chơi phải bầu phiếu, mà người có số phiếu cao nhất sẽ bị lệ quỷ gϊếŧ chết.
Nhưng thời gian bầu phiếu tất nhiên là có hạn chế.
Ví dụ vài người bầu cho người A, mấy người khác bầu người B, số phiếu của người B cao nhất, nhưng qua năm phút, lại có người khác bầu A, vì thế người A lại trở thành người có số phiếu cao nhất.
Chuyện này vô cùng ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng của bầu phiếu.
Cho nên cuộc bầu phiếu này, có lẽ từ khi người đầu tiên bắt đầu bỏ phiếu, đã bắt đầu tính giờ, mà thời gian rất có thể chỉ có mười phút, qua mười phút, chính là lúc phán xét.
Khi đếm ngược đến số không, ánh mắt Hạ Nhạc Thiên khẽ ngừng, hàng chữ xanh trong gương cuối cùng cũng nhúc nhích, chậm rãi từ hàng ghế cuối cùng lướt tới đây.
Nháy mắt, sau lưng Hạ Nhạc Thiên tràn đầy mồ hôi lạnh.
Thính giác nhanh nhạy khiến cậu tựa hồ nghe được tiếng bước chân, nhỏ đến mức bị che lấp giữa tiếng nói chuyện của các người chơi.
Tiếng bước chân dần dần tới gần.
"Đạp —"
"Đạp đạp ——"
Hạ Nhạc Thiên không tự giác thu hồi gương vào túi, cụp mắt xuống.
Cậu đã trải qua không ít trò chơi thần quái, nhưng ít nhất những con quỷ kia đều có thể dùng mắt thường thấy được, chỉ có con quỷ này nhìn không thấy sờ không được, thậm chí cậu cũng không dám quá chú ý đến hàng chữ xanh kia.
Điều này sẽ làm khiến cậu có một loại cảm giác, con quỷ tàng hình kia, kỳ thật vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu!
Tiếng bước chân cứng đờ quỷ dị dần dần tới gần, rồi biến mất.
Hạ Nhạc Thiên ngược lại càng thêm khẩn trương, bởi vì hàng chữ xanh kia bất thình lình ngừng lại trước người nam hàng hiệu.
Trong lòng cậu mơ hồ hiểu ra.
Mười phút, ngoại trừ là thời gian xe chạy, còn là thời gian lệ quỷ bắt đầu gϊếŧ người.
Tất cả người chơi tựa hồ cũng không biết thời gian lệ quỷ gϊếŧ người, khi Tào Quan Lâm bắt đầu khẩn trương nhìn xung quanh, các người chơi vẫn còn tranh cãi vì chuyện bầu phiếu sự.
Nam hàng hiệu túa mồ hôi đầy người, bắt đầu tăng lớn lợi thế để thuyết phục những người chơi chưa bỏ phiếu, "Tôi cho mỗi người 70 vạn! Chỉ cần các ngươi đem phiếu bầu cho bà ta."
Biểu tình thả lỏng của bà chủ gia đình nháy mắt đọng lại, dùng ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm nam hàng hiệu, rốt cuộc không nhịn được gào lên tức giận: "Vì sao cứ muốn hại tôi như vậy!"
Nam hàng hiệu không để ý đến bà chủ gia đình, mà là nhìn mọi người, "Nghĩ kỹ đi, chỉ cần bầu phiếu, là có thể có được 70 vạn."
Những người chơi vốn còn đang do dự, nháy mắt lung lay suy nghĩ.
Tận 70 vạn...
Nam hàng hiệu còn muốn nói gì đó, nhưng giây tiếp theo lại lộ ra vẻ thống khổ, đôi tay liều mạng đấm đánh không khí.
Rất giống người bệnh tâm thần.
Mọi người nháy mắt yên lặng một giây, thẳng đến khi thấy nam hàng hiệu bắt đầu liều mạng túm chặt cổ mình, chỗ đó rõ ràng cái gì cũng không có.
Giống như, giống như..... Thật sự có người đang bóp cổ hắn.
Một màn này quá mức kinh hãi.
Không đến hai giây, sắc mặt nam hàng hiệu đỏ phừng phừng, hai mắt trợn trắng, gân xanh trên trán nhìn như sắp vỡ ra ngoài.
Kiểu này không giống như đang giả vờ!
Không biết là ai đột nhiên hô câu mau cứu người, mọi người mới bừng tỉnh lại đây, vội vàng vọt qua khống chế nam hàng hiệu.
Nhưng tựa hồ đã quá muộn.
Mọi người chính tai nghe được cổ nam hàng hiệu phát ra âm thanh rắc rắc, đầu hắn nghiêng hẳn sang một bên, mắt mở trừng trừng không còn hô hấp.
Đầu hợp với cổ hiện ra một góc độ kinh dị làm mọi người hét ầm lên, hoảng sợ lui về phía sau.
Một người đang sống yên lành, tự nhiên lại chết kỳ dị như vậy.
Tất cả người chơi bỗng nhiên nghĩ đến lời Tào Quan Lâm đã từng nói.
Người có số phiếu cao nhất sẽ bị lệ quỷ gϊếŧ chết.
Điều này quả nhiên ứng nghiệm.
Trong nháy mắt, trong thùng xe an tĩnh vô cùng, sợ hãi như tấm màn phủ lên đầu mọi người.
Mà tiếng bước chân rất nhỏ vốn dĩ không nghe được, vào lúc này lại vô cùng rõ ràng.
"Đạp —"
"Đạp đạp ——"
Tất cả mọi người đều nghe rõ mồn một, có người thậm chí sợ hãi che miệng lại, cơ hồ sắp thét chói tai.
Mọi người rõ ràng đều đứng một chỗ không nhúc nhích, tiếng bước chân kia là của ai?
Tào Quan Lâm sắc mặt cũng rất là khó coi, nhưng vẫn chưa sợ hãi bằng những người chơi mới.
Khi tiếng bước chân biến mất, Tào Quan Lâm đã khôi phục bình tĩnh, nói: "Không cần sợ hãi, con quỷ kia đã đi rồi."
Đáy lòng Hạ Nhạc Thiên phát lạnh.
Bởi vì con quỷ kia căn bản không đi, mà là ngồi ở hàng ghế thứ hai đếm ngược từ dưới lên!!!
******