Đây là lần thứ ba Hạ Nhạc Thiên nhìn thấy nhắc nhở kỳ lạ như vậy.
Có lẽ chuyện này nói lên thân phận Khổng Thiến Lệ không giống như Lý Đại Tráng.
Nhưng tại sao lại như vậy?
Nhìn thấy người chơi đã chết lại lần nữa sống lại, Lý Hiểu Dương đã sợ tới mức mặt mũi tái mét, cảm xúc sợ hãi nháy mắt bao phủ toàn bộ lý trí hắn.
Chuyện Lý Đại Tráng biến thành quỷ không phải nguyên nhân Lý Hiểu Dương sợ hãi, mà thứ làm hắn sợ hãi thật sự, chính là Khổng Thiến Lệ bị hắn hại chết.
"Không được, tôi phải lập tức rời đi nơi này, không thể để Khổng Thiến Lệ nhìn thấy tôi." Giờ phút này Lý Hiểu Dương bất chấp sợ hãi Hạ Nhạc Thiên, quay đầu chạy thục mạng, thực mau đã không thấy bóng dáng.
Hạ Nhạc Thiên căn bản không rảnh bận tâm Lý Hiểu Dương đào tẩu, cậu hô lên với Triệu Hòa Hạo: "Mau dùng bùa vàng."
Bùa vàng có thể ngăn cản một lần lệ quỷ tập kích.
Triệu Hòa Hạo sắc mặt trắng bệch, nhìn Hạ Nhạc Thiên quát: "Bùa vàng không có tác dụng với cô ta!"
Vừa dứt lời, Khổng Thiến Lệ đột nhiên duỗi tay công kích Triệu Hòa Hạo, đáy mắt tràn đầy ác ý.
Đầu óc Điền Hân Đồng nháy mắt trống rỗng, không kịp tự hỏi đã trực tiếp xông lên đẩy Triệu Hòa Hạo qua một bên, trong khoảnh khắc, một bàn tay trắng bệch xuyên qua ngực Điền Hân Đồng.
Thời gian cứ như thước phim tua chậm, Triệu Hòa Hạo không thể tin được nhìn một màn này.
Điền Hân Đồng thế nhưng cứu mình, vì sao cô ấy phải làm như vậy.....
Điền Hân Đồng tựa hồ không để ý đến thương tích của mình, mà dùng hết sức lực toàn thân quay đầu, muốn xác nhận xem Triệu Hòa Hạo có an toàn hay không.
Nụ cười trên mặt Khổng Thiến Lệ càng thêm quỷ dị, chậm rãi siết chặt tay.
Điền Hân Đồng chợt phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả người cuộn tròn giống như con tôm, nhưng lại bị tay của Khổng Thiến Lệ treo ở không trung không thể tránh thoát.
Hạ Nhạc Thiên sắc mặt khó coi, hét lên với ba người còn đang bị doạ ngu người: "Các người còn ngây ra đó làm gì, chạy mau!"
Mặc kệ Lý Đại Tráng còn đang đứng lù lù ở đó, nhưng đây là cơ hội duy nhất để chạy trốn.
Nếu muốn sống sót, cũng chỉ có thể làm như vậy.
Triệu Hòa Hạo lập tức hiểu rõ ý tứ của Hạ Nhạc Thiên, nói với Chu Trạch Phong: "Đi, chúng ta chạy mau."
"Nhưng Lý Đại Tráng còn đứng ở đó......." Chu Trạch Phong sợ run, không tự chủ được nhìn về phía Điền Hân Đồng đang bị treo ở giữa không trung, trong lòng càng thêm sợ hãi.
Triệu Hòa Hạo nói nhanh: "Điền Hân Đồng đã chết, tiếp theo chính là chúng ta, bây giờ lao ra ngoài thì còn có một đường sinh cơ, hiểu không?"
Bọn họ có ba người.
Hiện tại phải xem vận khí của ai không tốt, bị Lý Đại Tráng xem là mục tiêu tấn công.
"Tôi không muốn chạy qua, tôi sẽ chết." Trương Tiểu Hoa sợ hãi hét lên.
Triệu Hòa Hạo quay sang Trương Tiểu Hoa quát: "Không chạy sẽ phải chết ở chỗ này."
Trương Tiểu Hoa vẫn liều mạng lắc đầu.
Triệu Hòa Hạo khuyên bảo thất bại, gã cắn răng nói với Chu Trạch Phong: "Vậy hai người chúng ta chạy đi."
Nếu còn kéo dài, Khổng Thiến Lệ sẽ bắt đầu xuống tay với bọn họ.
Chu Trạch Phong hiểu suy nghĩ của Triệu Hòa Hạo, gian nan gật đầu: "Được."
Hai người lập tức lao ra.
Trương Tiểu Hoa nhìn hai người chạy đi, sợ tới mức liều mạng khóc hô: "Từ từ, đừng bỏ lại tôi."
Hắn không muốn bị vứt lại chỗ này, chỉ có thể lảo đảo chạy theo sau.
Triệu Hòa Hạo chạy được vài bước, phía sau lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Điền Hân Đồng, gã nhịn không được nhìn thoáng qua phía sau.
Cả người Điền Hân Đồng bị cái tay kia treo ở không trung đang liều mạng giãy giụa, thoạt nhìn thê thảm cực kỳ.
Người vốn phải chết, là chính mình mới đúng.
Trên mặt Triệu Hòa Hạo đột nhiên xuất hiện biểu tình phức tạp.
Lý Đại Tráng vẫn đứng như trời trồng ở đó, nhìn ba người đang chạy tới, ánh mắt quỷ dị hỏi: "Vì sao các người không đi vào?"
Chu Trạch Phong ở trong lòng nhịn không được mắng Lý Đại Tráng có bệnh.
Mắt thấy ba người càng lúc càng gần Lý Đại Tráng, cơ hồ ôm tâm lí chịu chết nhào lên.
Sau đó bọn họ lướt qua Lý Đại Tráng......
Nháy mắt, ba người đều lộ vẻ mặt không thể tin tưởng.
Tại sao lại như vậy?
Lý Đại Tráng vậy mà không công kích bất kì ai.
"Tiếp tục chạy!" Hạ Nhạc Thiên đứng ở chỗ cũ hô.
Đám người Triệu Hòa Hạo nhịn xuống xúc động muốn quay đầu, thẳng đến khi chạy đến bên cạnh Hạ Nhạc Thiên mới dừng lại.
Lúc này bọn họ mới nhìn về phía Lý Đại Tráng.
Lý Đại Tráng vẫn đứng ở đó không đuổi theo, hắn lẳng lặng nhìn mấy người Hạ Nhạc Thiên, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc như người sống: "Vì sao các người không đi vào?"
Chu Trạch Phong không thể tin được nói: "Hình như hắn không đuổi qua." Nhưng sau đó lại nhịn không được hoài nghi: "Nhưng hắn hoàn toàn có thể gϊếŧ chúng ta mà."
Hạ Nhạc Thiên tựa hồ ý thức được cái gì, bắt lấy vai Triệu Hòa Hạo hỏi: "Có phải anh dán bùa vàng lên người Khổng Thiến Lệ không?"
Triệu Hòa Hạo vẫn chưa phục hồi tinh thần, gật gật đầu.
Hạ Nhạc Thiên mơ hồ hiểu ra, có lẽ bùa vàng vẫn còn hiệu quả, chẳng qua là đối với Khổng Thiến Lệ đang không rõ thân phận thì không có hiệu quả.
Tiếng kêu Điền Hân Đồng càng lúc càng thảm thiết.
Khổng Thiến Lệ đang chậm rãi thu tay lại, chuẩn bị đem nội tạng Điền Hân Đồng móc ra ngoài.
Chu Trạch Phong lộ vẻ mặt không đành lòng.
Bọn họ căn bản không có biện pháp đi cứu Điền Hân Đồng.
Hạ Nhạc Thiên nói với Triệu Hòa Hạo: "Chúng ta mau chạy đi."
Ánh mắt Triệu Hòa Hạo run lên, cuối cùng cắn răng gật đầu: "Được."
Gã không thể vì Điền Hân Đồng mà để mọi người lâm vào nguy hiểm.
Nhưng đúng lúc này.
Tiếng động truyền đến từ nơi xa, lại như kề cận bên tai.
Một chuỗi âm thanh như tiếng giày da đạp trên mặt đất vang lên.
Triệu Hòa Hạo cùng Chu Trạch Phong lập tức nhìn về cửa thang lầu, bởi vì tiếng bước chân hình như là từ nơi đó truyền đến.
Hạ Nhạc Thiên tuy rằng không nhìn ra người nào đang đi lên cầu thang, nhưng cậu có thể xuyên qua tường nhìn thấy một chuỗi dấu chấm hỏi màu xanh lục đang chậm rãi tới gần.
Là Thích Lệ Phi.
Hắn tới làm gì?
Hạ Nhạc Thiên trong lòng lộp bộp một chút, bọn họ hiện tại không có cách nào rời khỏi căn tin, cậu nghe tiếng bước chân dần dần tới gần, tay không tự giác siết chặt bùa vàng trong túi, nói với mọi người: "Lui ra sau."
Cuối cùng, một thân ảnh từ từ đi lên lầu, thần thái cứ như đi ở chỗ vắng người, tựa hồ từ lúc sinh ra đã vô cảm lạnh lùng như vậy.
Hạ Nhạc Thiên nháy mắt có một loại cảm giác, cái người kì ba tên Thích Lệ Phi này chính là Boss cuối của trò chơi này.
Ánh mắt Thích Lệ Phi xẹt qua Hạ Nhạc Thiên, sau đó là Triệu Hòa Hạo cùng với Chu Trạch Phong, cuối cùng dừng trên người Khổng Thiến Lệ, biểu tình bỗng chốc âm trầm xuống.
Khổng Thiến Lệ nháy mắt trở nên hoảng sợ, lập tức rút tay khỏi người Điền Hân Đồng, quay đầu chạy mất.
Âm thanh giày cao gót lộc cộc vang lên.
Điền Hân Đồng lập tức ngã nhào trên mặt đất, máu tươi trào ra nhiễm đỏ sàn nhà, thân thể chậm rãi cuộn tròn không ngừng run rẩy.
Thích Lệ Phi đứng ở nơi đó, nhẹ nhàng búng tay một cái.
Khổng Thiến Lệ nháy mắt kêu thảm thiết, từ giày cao gót không ngừng tràn ra máu tươi cuồn cuộn, cơ hồ muốn chảy đầy mặt sàn căn tin, mấy người Triệu Hòa Hạo kinh hãi nhìn Thích Lệ Phi, ngay thời điểm này mới ý thức được người chơi lúc nào cũng bình thản như đi mua nước tương này, là một nhân vật khó lường.
Mà da đầu Hạ Nhạc Thiên lại tê rần, cậu thấy trên đỉnh đầu Thích Lệ Phi xuất hiện một hàng chữ siêu to khổng lồ điên cuồng lập loè [Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!!!!!!!!!!!].
Nhiều dấu chấm than cùng với cỡ chữ siêu bự, đều đang nhắc nhở tình huống này phi thường nguy hiểm, so với Quỷ Gõ Cửa càng khủng bố hơn gấp trăm lần.
Cậu liếc về phía mấy người Triệu Hòa Hạo đang kinh ngạc đến ngây người: "Chạy mau!"
Mấy người lập tức bừng tỉnh lại, vội vàng quay đầu liền chạy.
Thích Lệ Phi chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm mấy người chạy đến dưới lầu, lại búng tay một cái.
Nháy mắt, cả thế giới yên lặng bất động.
Chỉ còn Khổng Thiến Lệ vẫn đang giãy giụa kêu thảm thiết, giày cao gót màu đỏ dần dần bong ra từng mảng, lộ ra màu sắc cũ kĩ, rất nhanh, giày cao gót hóa thành một quả cầu màu xanh bay vào tay Thích Lệ Phi, run lên bần bật.
Thích Lệ Phi cúi đầu, lãnh đạm nhìn quả cầu trong tay, "Bug phá hư quy tắc đều phải biến mất, cho dù ngươi là một bộ phận trên người ta."
Hắn bóp nát quả cầu lục quang, vô số đốm sáng nháy mắt khuếch tán ra dung nhập vào thế giới này, cuối cùng biến mất không thấy.
Sau đó, hắn nhíu mày ra vẻ trầm tư, cuối cùng mới cất bước đi tới trước mặt mấy người Hạ Nhạc Thiện, lại búng tay một cái.
Thế giới lại hoạt động lên.
Đám người Hạ Nhạc Thiên bị buộc đứng yên đã khôi phục lại, tiếp tục động tác trước đó, nhưng nháy mắt chân trước vừa mới chạm đất, mấy người lập tức sợ tới mức kít phanh lui ra sau.
Bởi vì, cái người tên Thích Lệ Phi đang đứng trước mặt bọn họ.
Hạ Nhạc Thiên cảm giác có hơi không thích hợp, cậu nhanh chóng quay đầu nhìn, Khổng Thiến Lệ đang nằm trên mặt đất không nhúc nhích, mà một đống rối nùi trên đỉnh đầu đã biến mất, thay thế bằng: [Một xác chết thường thường không có gì kỳ lạ].
Vẻ mặt Hạ Nhạc Thiên có chút nứt toạc.
Nhưng giây tiếp theo, dòng chữ [Một xác chết thường thường không có gì kỳ lạ] trên đỉnh đầu Khổng Thiến Lệ bỗng nhiên mờ nhạt, sau đó cô ta chậm rãi từ trên mặt đất bò dậy, dòng chữ bị xoá đi lại lần nữa hiện ra: [↓ Ta chính là quỷ]
Nhưng ngay sau đó, lá bùa vàng dán trên người cô ta bắt đầu nổ bùm bùm một trận, Khổng Thiến Lệ kêu lên thảm thiết, lại té ngã trên mặt đất một lần nữa, dòng chữ [↓ Ta chính là quỷ] trên đỉnh đầu nhấp nháy bị xoá đi, sau đó lại hiện ra: [Một xác chết thường thường không có gì kỳ lạ!]
So với lúc trước nhiều hơn một dấu chấm than.
Tựa hồ mang theo một chút tức giận.
Hạ Nhạc Thiên nhìn mà trợn mắt há mồm.
Thích Lệ Phi liếc mắt Khổng Thiến Lệ lại chết thêm một lần, khóe miệng vi diệu cong lên, rất nhanh lại khôi phục như cũ.
Triệu Hòa Hạo kinh hãi nhìn Thích Lệ Phi, gã phát hiện mình căn bản không nhớ Thích Lệ Phi làm sao đối phó Khổng Thiến Lệ, chỉ nhớ lúc ấy gã quay đầu chạy, sau một cái chớp mắt, cái người tên Thích Lệ Phi cứ như vậy quỷ dị đứng trước mặt gã, mà Khổng Thiến Lệ...... đã chết!
Trong lúc này đã xảy ra chuyện gì?!!
Triệu Hòa Hạo có vô số vấn đề muốn hỏi Thích Lệ Phi, rồi lại sợ hãi Thích Lệ Phi từ tận đáy lòng, gã gắt gao nắm chặt bàn tay đang phát run, cố hết sức duy trì bình tĩnh, nhìn Thích Lệ Phi nói: "Cảm ơn ngài đã cứu chúng tôi."
Thích Lệ Phi biểu tình đạm mạc, bố thí ừ một tiếng.
Triệu Hòa Hạo không những không cảm thấy bị khinh thường, ngược lại còn nhẹ nhàng thở ra.
Đối phương nguyện ý trả lời chính mình, thậm chí thừa nhận vừa nãy thật sự cứu mọi người, chuyện này nói lên Thích Lệ Phi tạm thời vô hại, sẽ không tạo thành uy hϊếp với bất luận người chơi nào.
Hạ Nhạc Thiên không ngừng nhớ lại một màn vừa nhìn thấy, lại liếc nhìn đỉnh đầu Thích Lệ Phi, phía trên treo ba dấu chấm hỏi nho nhỏ, hết sức quỷ dị.
Ánh mắt lạnh băng của Thích Lệ Phi lại một lần nữa nhìn qua, "Đỉnh đầu tôi có thứ gì sao?"
Lòng bàn tay Hạ Nhạc Thiên nháy mắt ướt đẫm, hận không thể móc xuống hai mắt chính mình, đồng thời, du͙© vọиɠ cầu sinh mãnh liệt khiến cậu lắc đầu, lắp bắp giải thích nói: "Không, chỉ là phát hiện...... Kiểu tóc anh khá đẹp, làm tóc ở tiệm nào vậy?"
Thích Lệ Phi lạnh lùng nhìn cậu, chắc chắn nói: "Cậu lại nói dối."
Hạ Nhạc Thiên nháy mắt sửng sốt.
Sao những lời này có hơi quen tai vậy cà, hình như đã nghe ở đâu rồi.
Vẻ mặt cậu trở nên mê mang, bắt đầu nhớ lại chuyện không nên nhớ.
Thích Lệ Phi từ trên cao nhìn xuống Hạ Nhạc Thiên, lạnh như băng nói: "Cậu đang nghi ngờ tôi sao?"
Hạ Nhạc Thiên lập tức phục hồi tinh thần, vội vàng đáp: "Không! Tôi thề, tôi thật sự chỉ đang nhìn kiểu tóc của anh."
Thích Lệ Phi không nói nữa, chỉ là cắm tay vào túi xoay người đi xuống lầu.
Hạ Nhạc Thiên ngốc lăng tại chỗ.
Kỳ quái, sao đối phương cứ như vậy đi rồi?
Sau khi Thích Lệ Phi rời đi.
Triệu Hòa Hạo lúc này mới dám nhích người trở lại cửa phòng bếp, bắt đầu kiểm tra thương tích Điền Hân Đồng, gã nhanh chóng cởϊ áσ đè lại miệng vết thương: "Điền Hân Đồng, cô cố chống đỡ."
Điền Hân Đồng liều mạng thở hổn hển, trong miệng lại chậm rãi tràn ra máu tươi, gian nan nói: "Tôi muốn chết, anh gϊếŧ tôi đi.....gϊếŧ tôi đi...."
Cô có thể cảm giác được, mình sắp chết rồi.
Tay Triệu Hòa Hạo không khỏi run rẩy: "Cô đang nói gì vậy?"
Tay phải Điền Hân Đồng nắm chặt áo Triệu Hòa Hạo, dùng hết sức lực còn lại nói: "Mau gϊếŧ tôi! Gϊếŧ tôi, điểm, điểm số."
Đồng tử Triệu Hòa Hạo co rụt lại, gã nghe hiểu Điền Hân Đồng nói.
Trong bài thi, câu thứ năm hỏi nếu gϊếŧ một người chơi, có thể đạt được bao nhiêu điểm.
Điền Hân Đồng cho rằng chính mình sắp chết rồi, cho nên mới đưa ra yêu cầu này, làm như vậy, bọn họ có thể đáp đúng câu hỏi thứ năm rời đi trò chơi.
Nhưng Triệu Hòa Hạo chần chừ.
Đến bây giờ gã cũng không dám tin tưởng Điền Hân Đồng lại hi sinh cứu gã.
Gã đã từng......nghĩ tới lợi dụng Điền Hân Đồng.
Bởi vì cái người bị gã coi như quân cờ cuối cùng lại cứu gã, chút lương tâm còn sót lại khiến gã không thể đáp ứng yêu cầu của Điền Hân Đồng.
Hạ Nhạc Thiên đi tới nhìn Điền Hân Đồng, cô quả thật sắp chết rồi: "Dù hoàn thành nhiệm vụ rời khỏi trò chơi, vết thương trên người cô ấy cũng sẽ không biến mất sao?"
Triệu Hòa Hạo trầm mặc một giây, nói: "Phải, trò chơi đầu tiên tôi bị thương, sau khi rời khỏi trò chơi miệng vết thương kia vẫn còn trên người."
Hạ Nhạc Thiên sửng sốt, nhưng thực mau lại nói: "Nhưng tôi nhớ trong cửa hàng có sinh cơ hoàn, có lẽ có thể cứu cô ấy."
Triệu Hòa Hạo đột nhiên ngẩng đầu, sao gã lại quên mất chuyện này.
Gã lập tức móc di động ra, vào cửa hàng trò chơi mua sắm sinh cơ hoàn, sau đó gã nhanh chóng móc trong túi ra một thứ giống như viên bi: "Há mồm, ăn nó đi."
Điền Hân Đồng tuy rằng trọng thương, nhưng cô vẫn còn một tia năng lực tự hỏi, liều mạng lắc đầu: "Không, tôi không ăn, cái này anh cất đi."
Người nới lần đầu tiên chơi trò chơi, không thể mở cửa hàng tử vong, nhưng Điền Hân Đồng có thể đoán được thứ này nhất định rất quý.
Chu Trạch Phong nhịn không được khuyên nhủ: "Cô điên rồi sao, nếu không ăn cô sẽ chết."
Điền Hân Đồng vẫn liều mạng lắc đầu.
Triệu Hòa Hạo đoán được suy nghĩ của Điền Hân Đồng, ngữ khí không cho phép từ chối nói: "Nếu cô có thể sống sót hoàn thành trò chơi này thì có thể mua được thứ này, lúc đó cô trả lại cho tôi vẫn kịp."
Hô hấp Điền Hân Đồng dần dần yếu ớt, du͙© vọиɠ cầu sinh làm cô gian nan gật đầu, nước mắt không tự giác chảy ra: "Cảm ơn anh."
Triệu Hòa Hạo không nói chuyện, chỉ đem sinh cơ hoàn nhét vào miệng Điền Hân Đồng.
Lúc này người nên nói cảm ơn, không phải Điền Hân Đồng.
Mà là gã.
Nếu không có Điền Hân Đồng, gã đã sớm chết.
Điền Hân Đồng liều mạng nhai sinh cơ hoàn, trong nháy mắt nuốt xuống, trong ngực tựa hồ có một luồng nhiệt lưu, mà Hạ Nhạc Thiên có thể nhìn thấy cơ bắp ở miệng vết thương đang không ngừng sinh trưởng, không ngừng chữa trị.
"Cái này cũng quá thần kỳ đi." Chu Trạch Phong khó có thể tin được nhìn một màn này, cứ như đang xem thần tích.
Chẳng bao lâu, hô hấp Điền Hân Đồng trở nên vững vàng, cô cảm giác tuy rằng mình vẫn rất suy yếu, nhưng không hề còn cảm giác sợ hãi sinh mệnh dần dần trôi đi nữa.
Cô thật sự sống sót!
Điền Hân Đồng nhịn không được vui quá mà khóc lên, gắt gao nắm chặt tay áo Triệu Hòa Hạo.
Chu Trạch Phong nhịn không được mỉm cười, cùng Triệu Hòa Hạo nhìn nhau.
Thật tốt, mọi người đều sống sót.
Nhưng mà đúng lúc này, âm thanh quỷ dị từ sau lưng bọn họ vang lên.
"Sao các người còn không đi vào?"
Mấy người Hạ Nhạc Thiên vội vàng quay đầu, Lý Đại Tráng còn đang nhìn chằm chằm bọn họ: "Thật sự không đi vào sao?"
Chu Trạch Phong hoảng sợ, nhưng thực mau bình tĩnh lại, thúc giục mọi người: "Chúng ta chạy nhanh đi."
Mấy người vội vàng gật đầu, nhanh chóng rút khỏi căn tin.
Lý Đại Tráng vẫn đứng ở cửa phòng bếp, nhìn chằm chằm bóng lưng mấy người đi xa, quỷ dị lặp lại: "Thật sự không đi vào sao?"
Không biết cửa đã mở toang từ khi nào, một cánh tay vặn vẹo đầy máu chặt chẽ bắt lấy Lý Đại Tráng, túm hắn vào trong.
*****
Editor: vừa thi xong, cảm thấy cũng khá tốt, nên vào kho lấy ba chương chiêu đãi mọi người nè~~~