*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Nhạc Thiên tuy rằng chỉ trải qua một lần trong Trò Chơi Tử Vong, nhưng năng lực quỷ dị của nó đều khiến cậu sợ hãi không ngớt.
Cậu muốn biết thế giới Trò Chơi và thế giới của cậu có phải thật sự tồn tại hay không, vì sao trò chơi và thế giới thật không đồng nhất về thời gian, có phải điều này nói lên cơ thể của cậu chưa bao giờ tiến vào trong trò chơi không?
Vậy thì cơ thể của cậu trong trò chơi sao có thể chân thật được như vậy?
Chuyện này có lẽ chỉ có thể thông qua trò chơi tiếp theo mới nghiệm chứng được.
Nhưng điều mà Hạ Nhạc Thiên thật sự muốn biết là, vì sao Trò Chơi Tử Vong lại tìm tới cậu?
Đến tột cùng là ai?
Hoặc là một tồn tại đáng sợ nào đói, sáng tạo ra trò chơi như thế này?
Mà mục đích “Nó” là gì?
Mặc kệ thế nào, cậu đều hy vọng chính mình có thể sống sót.
Cho nên, nhiệm vụ Quỷ Nhảy Lầu cần phải hoàn thành, trừ chuyện này, cậu còn phải mua thêm một tờ bùa vàng để phòng thân, hơn nữa lần này không thể tùy ý lấy ra sử dụng như lần trước.
Mà phải để làm con át chủ bài cuối cùng.
Không đến thời điểm sống còn thì tuyệt đối không thể tùy tiện lấy ra dùng.
Trước mắt, cậu đang có 17 điểm, có thể mua được một lá bùa vàng.
Hạ Nhạc Thiên khẽ cắn môi nhấn xác định mua sắm, trong áo ngủ lập tức nhiều hơn một vật, cho dù chỉ là một lá bùa nhỏ gần như không có trọng lượng.
Nhưng kì lạ là Hạ Nhạc Thiên quả thật có thể cảm giác được trong túi có thêm một vật.
Cậu lấy ra nhìn, đúng thật là bùa vàng.
Hạ Nhạc Thiên lại bỏ lá bùa vào túi, sau đó chuẩn bị nằm xuống ngủ.
Nhưng không hiểu tại sao, trời càng lúc càng tối, cơ thể cậu lại càng cảm thấy lạnh lẽo, giống như lạnh từ trong xương cốt lan ra ngoài, không ngừng quấn lấy toàn thân trên dưới, cậu vội vàng quấn chặt chăn, cắn răng kiên trì.
Một lát sau, cơn lạnh lẽo này rốt cuộc cũng giảm xuống không ít.
Sau nửa đêm, vài người trong ký túc xá cũng chưa ngủ, nằm trên giường bấm điện thoại, sinh viên thời nay, vật bất ly thân nhất chính là điện thoại.
“Các cậu mau xem bài viết trên diễn đàn trường mình!” Trương Kiều Minh đột nhiên hô lên, sau đó chia sẻ link vào nhóm WeChat, “Chuyện này hình như có quan hệ với Quỷ Tân Nương.”
Đám người Hạ Nhạc Thiên sửng sốt, vội vàng nhấn vào, trang web nhảy một giây, nháy mắt biến thành 404...
[ Link không tồn tại.]
(*) Ảnh minh họa:Trương Kiều Minh ngồi dậy, tự thanh minh: “Vừa rồi còn xem được mà, sao nháy mắt đã mất bài rồi?”
Đường Quốc Phi yếu ớt nói: “Có phải bị xoá rồi ko?”
Mấy người không nói chuyện.
Hạ Nhạc Thiên hỏi Trương Kiều Minh, “Bài viết đó nói cái gì?”
Trương Kiều Minh nhớ lại, nói: “Nói gần trường học chúng ta có mười mấy người hôn mê bất tỉnh, sau đó có người gọi cấp cứu đưa họ vào bệnh viện, còn nói trên mặt những người này đều mỉm cười, giống y như bị quỷ ám.”
Hạ Nhạc Thiên ngẫm nghĩ.
Xem ra những người này là nhóm người bị hại trong sự kiện Quỷ Tân Nương, không ngờ bọn họ có thể ra khỏi Quỷ Giới.
Nhưng nếu là vậy, có một việc cậu không hiểu lắm.
Tại sao nữ mái bằng kia không thể rời khỏi Quỷ Giới?
Không lẽ là bởi vì cô ta làm trái với quy tắc nào đó?
Đây là khả năng duy nhất mà Hạ Nhạc Thiên có thể nghĩ ra, cậu tính toán sau khi giải quyết sự kiện Quỷ Nhảy Lầu, sẽ đi bệnh viện điều tra tình huống những người đó một chút.
Nhưng Hạ Nhạc Thiên lại có trực giác, rất có thể cậu sẽ trắng tay trở về.
Dù sao bài biết này cũng bị xoá bỏ quá nhanh.
Giống như là......có người nào đó cố ý xóa bỏ.
Không biết có phải là trùng hợp hay không, Hạ Nhạc Thiên cảm thấy chỉ ngắn ngủn mấy ngày, cậu đã đυ.ng phải hai sự kiện thần quái, cả hai lần đều phát sinh ở xung quanh trường học.
Xác suất này có phải là cao quá hay không?
Là trùng hợp, hay là........thế giới này có thứ gì đó thay đổi?
Hạ Nhạc Thiên trong lòng trầm trọng, đột ngột sinh ra một chút cảm giác nôn nóng.
Sau nửa đêm, mọi người bắt đầu chịu đựng không cơn buồn kéo đến.
Trương Kiều Minh trằn trọc lăn qua lăn lại, có chút khó ngủ, hắn không hiểu vì sao chỉ là một bài viết, nội dung cũng không vi phạm lệnh cấm, sao có thể đột nhiên bị 404 chứ?
Để chứng minh suy nghĩ trong lòng, hắn thử copy nội dung bài viết, lại lần nữa đăng lên ở một diễn đàn khác, vừa load xong, bài viết vẫn bị 404 như cũ.
Trương Kiều Minh trừng to mắt, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
Hạ Nhạc Thiên quấn chặt chăn, hô hấp dần dần vững vàng.
Sáng sớm hôm sau, mọi người rời giường rửa mặt.
Cho dù mỗi người đều cố tình hoạt động nhẹ nhàng, nhưng Hạ Nhạc Thiên vẫn là bị đánh thức, cậu mơ mơ màng màng mở mắt, bảo Trương Kiều Minh kéo bức màn ra.
Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu vào.
Hạ Nhạc Thiên dùng tay che đôi mắt, chút lạnh lẽo cuối cùng trên người cũng biến mất, cậu hoạt động cơ thể, trong lòng nhẹ nhàng thở phào.
Xem ra cơ thể cậu đã không có vấn đề gì.
Sau khi rửa mặt, mọi người chuẩn bị đi căn tin ăn cơm, mệt cái là cơm tập thể vừa khó ăn lại đầy dầu mỡ, mọi người không có hứng ăn lắm, dứt khoát ăn ở bên ngoài.
Trương Kiều Minh đem chuyện ngày hôm qua nói cho đám người Hạ Nhạc Thiên, biểu tình có chút khẩn trương: “Các cậu không thấy việc này không thích hợp sao? Đang yên lành tại sao lại muốn xóa bài này?”
Đường Quốc Phi nói: “Dân thường như tớ để ý mấy việc này làm gì, dù sao hiện tại còn sống tốt là đủ rồi.”
Trương Kiều Minh nghĩ cũng đúng, liền không rối rắm về vấn đề này nữa.
Ngược lại Hạ Nhạc Thiên âm thầm nhớ kỹ chuyện này, chờ đến lúc ăn sáng, cậu móc di động ra search một ít bài viết liên quan đến quỷ thần.
Một vài bài viết nhìn qua đã sởn tóc gáy, cùng với vài bài dạy đạo thuật Mao Sơn bắt quỷ vẫn còn, không bị 404 giống như suy đoán của Hạ Nhạc Thiên.
Không nghĩ ra nguyên nhân.
Khó quá bỏ qua, cậu còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Sau khi ăn cơm chiều, Hạ Nhạc Thiên lấy cớ đi ra ngoài một chuyến, đám người Trương Kiều Minh tựa hồ đã khuây khoả vụ Quỷ Tân Nương, đang ở trong ký túc xá chơi game, không để ý đến Hạ Nhạc Thiên.
Mặt Đường Quốc Phi lộ vẻ lo lắng, lặng lẽ đi theo.
Hạ Nhạc Thiên đi vào ký túc xá Từ Kiến Triều, cửa phòng bị đóng chặt, mọi người có việc phải đi qua trước cửa phòng đều theo bản năng thả nhẹ bước chân, bộ dáng vô cùng kiêng kị.
Hạ Nhạc Thiên gõ lên cửa vài cái.
Trong phòng im lặng không tiếng động, giống như không có người ở, cậu đứng tại chỗ tự hỏi trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trong phòng vẫn duy trì bộ dạng lộn xộn như cũ.
Đồ vật trên giường vẫn còn, chỉ không thấy người trong phòng đâu.
Hạ Nhạc Thiên không lục lọi gian phòng này, mà đi qua phòng kế bên tìm người hỏi: “Người anh em, anh biết mấy người trong phòng kia đi đâu không?”
Cậu chỉ nhớ Từ Kiến Triều từng nói ở chung phòng với Triệu Đại Phi, Mã Nhậm Nghị, ngoài ra cậu cũng không biết phòng ký túc xá ở đây còn có ai nữa không.
Người phòng kế bên nghe vậy, sau khi ngó nghiêng xung quanh mới túm Hạ Nhạc Thiên, ý bảo cậu dựa lại gần, lúc này mới hạ giọng, thần bí hề hề nói: “Cậu cũng muốn hỏi chuyện quỷ ám?”
Hạ Nhạc Thiên đáp lời đối phương: “Đúng vậy, tôi khá tò mò, có thể nhờ anh kể lại không.”
Đối phương gật đầu, “Vậy cậu hỏi đúng người rồi, việc này tôi rõ ràng nhất, nhưng cậu phải giữ bí mật, tuyệt đối đừng nói cho người khác.”
Câu này nói đến vô cùng trôi chảy, giống như trước khi Hạ Nhạc Thiên đến, cũng đã nói như vậy với vô số người.
Nhưng Hạ Nhạc Thiên không có vạch trần, gật đầu nói: “Tôi dĩ nhiên sẽ không nói cho người khác.”
Lúc này đối phương mới bắt đầu nói về chuyện xảy ra ở phòng cách vách.
“Có năm người ở trong phòng 304, trong đó Triệu Đại Phi thành tích tốt nhất, nhưng đối phương gia cảnh nghèo khó, bất quá mọi người đều biết hắn có một cô bạn gái đặc biệt xinh đẹp.”
Bạn gái?
Hạ Nhạc Thiên trong lòng chợt động, hỏi: “Cô gái kia có phải tóc rất dài hay không?”
Đối phương nghe vậy, bĩu môi: “Trước giờ bọn tôi chưa từng thấy qua cô ấy, quỷ mới biết bạn gái xinh đẹp trong miệng Triệu Đại Phi rốt cuộc là thật hay giả.”
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, “Sau đó thì sao?”
Đối phương thay đổi tư thế, tiếp tục tám nhảm nói: “Mấy người này đều coi Cừu Hải Lượng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, ai bảo cha hắn nhiều tiền cơ chứ, tùy tiện mặc một bộ quần áo cũng là con số trên trời.”
Mắt thấy đề tài càng ngày càng xa, Hạ Nhạc Thiên ho khan một tiếng, “Vậy mấy người này quan hệ thế nào?”
Đối phương ra vẻ thần bí nói: “Mọi người đều cho rằng quan hệ của bọn họ khá tốt, nhưng tôi biết Cừu Hải Lượng đặc biệt thích ức hϊếp Triệu Đại Phi, bởi vì hắn vốn dĩ là người từ là thôn quê tới đây, lại cố tình mặc đồ hàng hiệu, còn thường xuyên căng mặt mời mọi người ăn cơm.”
Hạ Nhạc Thiên lại hỏi: “Hai người còn lại đâu? Anh biết bọn họ ở đâu không?”
Vẻ mặt đối phương hơi thay đổi, cảnh giác hỏi: “Cậu hỏi chuyện này làm gì?”
Hạ Nhạc Thiên nói: “Tìm hai người kia có chút việc.”
Đối phương vội vàng xua tay, “Cậu hỏi tôi tôi hỏi ai.”
Hạ Nhạc Thiên nhìn ra đối phương hình như biết, nhưng không muốn nói cho cậu, có lẽ là sợ bị Cừu Hải Lượng ghi hận, cậu ra vẻ mất mát thở dài, “Thôi vậy, 300 tệ này chỉ sợ không thể cho anh.”
(*) 300 NDT = 1.059.300 VNĐ
Đối phương sửng sốt, vội vàng gọi lại Hạ Nhạc Thiên: “Khoan đã, kỳ thật tôi không biết hiện giờ Cừu Hải Lượng ở đâu, nhưng tôi biết phương thức liên lạc với hắn, cậu muốn không?”
Hạ Nhạc Thiên gật đầu.
Hắn đem số điện thoại đưa cho Hạ Nhạc Thiên, sau đó tặng thêm một tin tức: “Tôi nghe người khác nói, những người trong phòng 304 này đều bị quỷ ám, liên tục chết ba người, tôi đoán người tiếp theo chính là Cừu Hải Lượng, nghe nói hắn sợ tới mức khắp nơi tìm đại sư bắt quỷ.”
Hạ Nhạc Thiên nói cảm ơn, sau đó quay đầu rời đi.
Hạ Nhạc Thiên thử gọi cho Cừu Hải Lượng, số vừa quay xong rất nhanh đã được kết nối.
Hạ Nhạc Thiên còn chưa hỏi bên kia đầu dây có phải Cừu Hải Lượng hay không, đối phương liền vội nói: “ Có phải ngài nhìn thấy bài viết tôi đăng không? Ngài có biện pháp giúp tôi không?!!”
Hạ Nhạc Thiên thông qua hai câu nói này, mơ hồ suy đoán được cái gì, lập tức đáp: “Phải, cậu nói địa chỉ cho tôi, tôi tới giúp cậu.”
Cừu Hải Lượng lập tức đem địa chỉ nói ra, cuối cùng thúc giục nói: “ Đại sư xin ngài tới nhanh lên, tiền không thành vấn đề, chỉ cần có thể giúp tôi giải quyết con quỷ kia là được.”
Hạ Nhạc Thiên cúp điện thoại, lập tức kêu taxi đến chỗ Cừu Hải Lượng.
Phía sau, Đường Quốc Phi cũng vẫy xe ngồi lên, nói với tài xế: “Đuổi kịp chiếc xe kia.”
Hắn không thể để lão tam đi một mình.
Quá nguy hiểm.
*****
Tác giả có lời muốn nói: Phó bản này rất nhanh sẽ kết thúc, sau đó mở ra trò chơi mới, công cũng sẽ ra sân ~~~
Editor: Chờ ổng muốn mòn mắt.