Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 5: Điện thoại của ai?

Đêm khuya 12 giờ, chuông dưới lầu vang lên.

Sau vài phút.

Trước mắt Hạ Nhạc Thiên hiện ra một dòng chữ: [ Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!! ]

Cậu lập tức đứng dậy, theo bản năng thả nhẹ hô hấp.

"Cộc....cộc...."

Ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ nặng nề.

Hạ Nhạc Thiên vẫn giữ im lặng.

Một lát sau, tiếng gõ cửa giống như biến mất.

Nhưng Hạ Nhạc Thiên không những không thở phào, ngược lại còn toát mồ hôi lạnh.

Bởi vì dòng chữ [ Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!! ] đã kề sát cửa.

Con quỷ kia căn bản không có rời đi, nó đứng ngay ngoài cửa!!

Hạ Nhạc Thiên không biết con quỷ kia có phải cố tình làm vậy không, cũng may cậu có dòng chữ này nhắc nhở, nếu không cậu sẽ nghĩ là quỷ đã rời đi.

Không biết có phải con quỷ kia cho rằng trong phòng không có người hay không, rất nhanh đã rời khỏi cửa, dòng chữ trước mắt Hạ Nhạc Thiên cũng biến mất theo.

Nguy hiểm tạm thời giải trừ.

Lúc này Hạ Nhạc Thiên mới dám đi tới gần cửa, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh nên ngoài.

Hành lang không có bất kì âm thanh nào.

Hạ Nhạc Thiên rất muốn nhìn qua mắt mèo để xem tình huống bên ngoài, nhưng lý trí xiên chết lòng tò mò, cậu không chút do dự xoay người nằm xuống giường ngủ.

Lại qua một đêm.

Hạ Nhạc Thiên bị tiếng la thất thanh làm bừng tỉnh.

Lại chết người.

Trong một căn phòng nào đó.

Nam tây trang sắc mặt âm trầm quan sát thi thể, em gái mắt kính run bần bật.

Hạ Nhạc Thiên trấn an cô một chút, sau đó bắt đầu xem xét thi thể.

Cách chết của nam áo khoác cũng giống với kẻ cơ bắp, xương cốt đều bị dập nát vụn, nhưng trên người lại không có bất kì dấu vết tổn thương nào.

Thi thể nằm trong tư thế vặn vẹo.

Nhìn qua cũng biết được nam áo khoác chết rất thống khổ.

Hạ Nhạc Thiên quan sát một lúc lâu, quay sang hỏi em gái mắt kính, "Là cô phát hiện thi thể đầu tiên?"

Cô lắc đầu, thấp thỏm lo sợ giải thích: "Tôi, tôi sợ ở một mình trong phòng nên muốn đi tìm mọi người, sau đó trùng hợp gặp hắn ra tới, chúng tôi cùng nhau phát hiện."

Hạ Nhạc Thiên hỏi tiếp: "Cửa phòng lúc đó mở ra hay đóng lại?"

Em gái đeo kính lắp bắp trả lời: "Cửa mở, nếu không...nếu không tôi cũng không nhanh chóng phát hiện hắn đã chết."

Hạ Nhạc Thiên gật đầu, ý bảo mọi người xuống phòng khách lầu một, trước khi đi bọn họ đóng cửa phòng nam áo khoác, coi như không thấy.

Dù sao tử trạng cũng quá kinh khủng, nhìn thấy là dựng tóc gáy.

Lầu một.

Giờ chỉ còn lại bốn người ngồi trên bàn ăn không nói một lời.

Hạ Nhạc Thiên chỉ đành mở miệng trước: "Nếu chúng ta muốn tiếp tục sống, phải biết vì sao nam áo khoác lại chết."

Có người mở lời đầu tiên, nam áo sơ mi cũng có dũng khí nói lên suy nghĩ của mình, "Có phải hắn tự mình mở cửa ra không?"

Hạ Nhạc Thiên lắc đầu, "Không thể nào, sau khi chết liên tục hai người, chúng ta đều biết đây không phải trò đùa dai của đoàn phim, trong tình huống thế này ai cũng biết là tuyệt đối không thể mở cửa, cho nên hắn sẽ không tự mở tìm đường chết."

Có lẽ bởi vì nam tây trang liên tiếp thấy người chết, cảm xúc trở nên cực kỳ nóng giận: "Không phải cậu nói không mở cửa sẽ không chết sao?"

Em gái đeo kính im như ve sầu mùa đông, lặng lẽ đỏ hốc mắt.

Hạ Nhạc Thiên không an ủi cô, trong tình trạng mỗi người đều phải chịu áp lực lớn thế này, đặc biệt là biết được biện pháp sống sót ngày hôm qua không dùng được, sợ hãi chết chóc lúc nào cũng bao phủ trên đầu mọi người.

Hạ Nhạc Thiên nghĩ nghĩ, hỏi: "Có ai nghe thấy tiếng đập cửa hôm qua không?"

Nam áo sơ mi và em gái đeo kính không nói chuyện.

Nam tây trang lạnh lùng hỏi: "Cậu cũng nghe được?"

Hạ Nhạc Thiên chú ý tới chữ 'cũng' người này nói.

Xem ra, ngày hôm qua gặp phải Quỷ Gõ Cửa, ngoại trừ cậu thì còn có nam tây trang, chỉ là hai người bọn họ lại bình an vô sự.

Ngược lại nam áo khoác đã chết.

Việc này làm cho cậu bắt được một manh mối mơ hồ, như có điều suy nghĩ mà hỏi nam tây trang: "Có phải hôm qua anh nghe được nó gõ cửa vài cái, sau đó lại im lặng không?"

Nam tây trang lạnh lùng nhìn Hạ Nhạc Thiên, nói: "Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"

Hạ Nhạc Thiên mím môi: "Nếu thật là như vậy, thì tôi đại khái biết được vì sao hắn chết."

Nam áo sơ mi nghe mà hồ đồ: "Hắn chết như thế nào?"

Sắc mặt Hạ Nhạc Thiên vô cùng nghiêm túc: "Người chết nhất định không mở cửa, vì hắn biết bên ngoài có quỷ, cho nên sau khi tiếng đập cửa kết thúc, có xác suất rất cao là hắn thông qua mắt mèo để xem thử quỷ đã đi chưa."

Mọi người nghe mà lạnh sống lưng.

"Tóm lại, đêm nay mọi người đều không nên đi ra ngoài, yên tĩnh ngồi trong phòng đừng lên tiếng." Hạ Nhạc Thiên lo lắng sốt ruột nói.

Không biết tại sao, cậu vẫn cảm thấy biện pháp này căn bản không tránh được Quỷ Gõ Cửa gϊếŧ người.

Nhưng trước mắt cậu không có cách nào khác.

"Nếu, nếu chúng ta đều yên lặng ở trong phòng, nó sẽ không gϊếŧ người đúng không?" Nam áo sơ mi đột nhiên hỏi một câu.

Không khí lại trở nên đông cứng.

Bàn tay giấu phía dưới bàn của nam tây trang đột nhiên nắm chặt lại, hắn mờ mịt nhìn lướt qua Hạ Nhạc Thiên và hai người chơi còn dư lại, đôi mắt rủ xuống xẹt qua một tia tàn nhẫn.

Hiện tại mới ngày thứ ba, khoảng cách nhiệm vụ yêu cầu còn dư lại ba ngày.

Nếu hắn không nghĩ ra biện pháp, vậy người chết đêm nay sẽ là hắn!

Thời gian tiếp theo mọi người đều thất thần ăn bữa sáng, không ai còn hơi sức nói chuyện phiếm.

Hạ Nhạc Thiên tiếp tục nghịch điện thoại, giao diện trò chơi không có gì thay đổi, vẫn hiện lên đang ở trong trò chơi như cũ, trừ cái này ra khì không thể bấm vào mục khác.

Cậu thở dài, bỏ điện thoại vào lại trong túi.

Bây giờ cậu đã biết quỷ cần điều kiện mới có thể gϊếŧ người, bằng không cậu đã chết đêm qua, nhưng đêm nay thì khác, mọi người đều giữ im lặng, hơn nữa không thể mở cửa cho con quỷ kia.

Dưới tình huống đó, lệ quỷ sẽ lựa chọn từ bỏ gϊếŧ người.

Hay là...

Chọn đại một người chết?

Hạ Nhạc Thiên cảm thấy mình không nên ngồi chờ chết, mà nên chủ động điều tra nơi này một chút, xem thử có tìm được manh mối gì không.

"Về phòng sớm vậy sao?" Nam áo sơ mi thấy Hạ Nhạc Thiên đứng lên, theo bản năng hỏi.

Hạ Nhạc Thiên cũng không giải thích thêm, trực tiếp gật đầu rồi lên lầu hai.

Dưới lầu.

Ba người vẫn ngồi ở chỗ cũ, không muốn về phòng.

Hạ Nhạc Thiên vừa đi vừa nhìn quanh, cẩn thận quan sát chỗ cảm thấy khả nghi, nhưng mà nơi này ngoài mấy căn phòng, hành lang hoàn toàn không có đồ vật trang trí, bao gồm vách tường bình thường nên treo đồ cũng không thấy.

Tại sao chỉ có bảy căn phòng có treo thẻ bài?

Hạ Nhạc Thiên ngẫm nghĩ, dùng di động chụp lại kí hiệu trên bảy thẻ bài.

Cậu chuẩn bị đi xem một phòng không có treo thẻ bài.

Tùy lúc này là ban ngày, hơn nữa nhiệm vụ cũng đã nói lệ quỷ đêm khuya mới gϊếŧ người, nhưng cậu vẫn rất cẩn thận đứng bên ngoài quan sát phòng ngủ, xác định không có nguy hiểm mới đi vào.

Cũ xưa, loang lổ.

Đây là cảm giác căn phòng mang đến cho Hạ Nhạc Thiên.

Cậu tỉ mỉ điều tra ngăn kéo và chăn gối linh tinh, ngoài ý muốn thu được rất nhiều đồ tạp vật, chỉ là mấy thứ này cũng không có manh mối gì.

Thẳng đến căn phòng cuối cùng.

Đây là một phòng sách, chỉ là sách trên giá đều rơi rụng đầy đất, trên đất hình như còn vết máu đã cạn loang lổ khắp nơi.

Hạ Nhạc Thiên không vào, mà đứng ngoài cửa nhìn vài phút, sau khi xác định không xuất hiện bất kì hiện tượng quái dị nào mới đi vào, cậu ngồi xổm xuống nhặt lên một quyển sách, không nhịn được nhíu mày lại.

[ Trương Chí Viễn Phong Thủy Lục ]

Cậu mở sách nhìn lướt qua, đều là một ít trận pháp phong thủy linh tinh gì đó, đọc xong muốn to đầu, Hạ Nhạc Thiên đặt quyển sách xuống, nhặt mấy quyển tiếp theo.

"Sao đều là sách liên quan đến phong thủy và trận pháp vậy."

Cậu tiếp tục cẩn thận điều tra căn phòng, cuối cùng tìm thấy một quyển bút kí trong ngăn kéo, phía trên vẽ một bức hình không rõ, không thể đoán nổi là thứ gì.

Nhưng Hạ Nhạc Thiên vẫn dùng điện thoại chụp lại, sau đó đem bút kí bỏ lại ngăn kéo, rời khỏi phòng.

Ai ngờ tình cờ chạm mặt nam tây trang đang đứng ở hành lang, sắc mặt hắn không còn âm u như lúc nãy, nam tây trang không nói chuyện với Hạ Nhạc Thiên mà quay trở lại phòng ngủ.

Kì lạ....

Hạ Nhạc Thiên cau mày, cảm thấy nam tây trang có chỗ không thích hợp, nhưng cậu lại không nghĩ ra, chỉ đành đem chuyện này quăng ra sau đầu.

Thời gian mau chóng đến buổi tối.

Hai người dưới lầu run bần bật trở về phòng mình.

Em gái mắt kính vừa vào phòng thì ôm chặt chăn, co rúm lại trên đầu giường, ngoại trừ sợ hãi chỉ có sợ hãi, nhớ tới những người chết trước đó, cô không nhịn được nhỏ giọng khóc nức nở.

"Làm sao bây giờ... Mình phải chết ở đây sao?"

Cô một chút cũng không muốn chết.

Không biết qua bao lâu, dưới lầu lại vang lên tiếng chuông.

Em gái đeo kính lập tức che miệng lại, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cửa, sợ con quỷ kia sẽ vọt vào.

Cô nhớ kỹ một việc.

Đó là tuyệt đối không được để Quỷ Gõ Cửa nghe thấy âm thanh trong phòng, đồng thời nhất định không thể mở cửa, càng không được sơ ý tới gần cửa.

Nếu không, ví dụ tốt nhất chính là những người trước.

"Cộc....cộc...."

Tiếng đập cửa vang lên.

Nó tới rồi!!!

Thân thể em gái đeo kính không kìm được run run.

Cầu xin mày đi nhanh lên, không cần gõ nữa, cầu xin mày, đừng gõ nữa!!!

"Cộc....cộc....."

Tuy cô vô cùng sợ hãi, nhưng cũng không phát ra tiếng động gì.

Sau đó tiếng đập cửa dừng lại.

Hay là nó đi rồi?

Mắt kính nữ sợ hãi nghĩ, trong lòng dày vò khó chịu vô cùng.

Đột nhiên, một tiếng chuông chói tai vang lên từ dưới gối đầu ---

Em gái mắt kính hoảng sợ, đột nhiên phản ứng lại, nhanh chóng nhấc gối đầu lên ngắt chuông điện thoại, nhưng sau đó, cô lại hoảng hốt luống cuống, điện thoại... Điện thoại không có ở dưới gối đầu.

"Rầm rầm rầm!!!" tiếng đập cửa vội vàng vang lên.

Thì ra... Quỷ Gõ Cửa chưa rời đi!!

Em gái đeo kính vừa sợ vừa vội đến mồ hôi đầy đầu, cô liều mạng tìm kiếm di động, tìm tìm, đột nhiên vẻ mặt trở nên hoảng sợ, cô run rẩy cánh tay giơ lên di động của mình.

Điện thoại của cô vẫn luôn cầm trong tay.

Vậy tiếng chuông kia, là điện thoại của ai?

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh ai oán của Quỷ Gõ Cửa: "Mở cửa!! Ta biết ngươi ở bên trong!!!"

Em gái mắt kính rốt cuộc không nhịn được hét lên.

Mà dưới kẹt cửa, dần dần ùa vào rất nhiều tóc dài màu đen...

Rạng sáng 6 giờ

Nam tây trang sớm đã tỉnh dậy, không chút do dự đẩy cửa phòng em gái đeo kính.

Giống như...biết trước cô đã chết.

*************

Editor: lúc 1h sáng ngồi làm cái này, sợ tê da đầu. Trong trò chơi sinh tử, lương tâm con người dần dần biến mất, ác ý bị sợ hãi tử vong phóng đại vô hạn.