Sông Bảo Đới sau mùa thu, mặt sông như tấm dải lụa, dòng nước chảy êm đềm ra xa.
Thanh niên tóc đen cầm cần câu cá, ngồi nghiên ở dưới góc cây bên sông, bên chân cậu đặt một sọt cá, trống không chưa có con nào.
Ở nơi không xa, người trung niên đem cá bỏ vào sọt, rửa tay châm một điếu thuốc, ông quay sang nhìn.
Thân hình thiếu niên cao cao, ngũ quan thanh tú, sắc mặt trắng xanh gần như trong suốt, môi cũng không có huyết sắc, bệnh tình trầm trọng, như tùy thời ngất xỉu.
Lúc người trung niên đến đây, thanh niên đã ở đó rồi, đến bây giờ, sọt cá của ông đã đầy, sọt của đối phương lại không có một con.
Nhưng ông cũng không một chút xem thường nào, mà còn rất bội phục và khó bề tưởng tượng.
Bởi vì chính mắt người trung niên nhìn thấy thanh niên kia liên tiếp nhấc cần, mỗi lần đều có cá cắn câu, nhưng cậu đều đem mấy con cá câu được thả về sông, như vậy câu thả một hồi, không ngừng lập lại hơn nữa ngày.
Không biết rốt cuộc là câu cái gì, hay là không có gì làm, ở đây câu cá tìm niềm vui.
Người trung niên thấy cậu thanh niên câu lên một con cá diếc gần nữa ký, xong tùy tay thả vào sông, ông lắc đầu chép miệng, một lần hiện tượng rỡ câu cũng không, sao có thể làm được? thật là kỳ diệu.
Người trung niên muốn đi lại gần giao lưu, muốn xin một chút chỉ dạy kỷ xảo, nhưng không biết phải làm sao, ông không dám đến gần.
Một tiểu bối xem rất là yếu ớt không cản được gió, nhưng khiến ông sợ hãi, thật tà môn.
Chuông điện thoại cỗ hũ vang lên, to đến chói tai
Điếu thuốc bên miệng người trung niên run lên, loại nhạc chuông này quá sến rồi, bây giờ còn có người trẻ dùng đến.
Kỳ quái chính là cậu thanh niên dùng kia, một chút cũng không nghĩ tiếng chuông ấy vang dội, mà còn nghĩ nó rất êm dịu.
Người thanh niên tóc đen bắt máy.
Đầu dây bên kia giọng lúng la lúng túng truyền đến: " Trường An, Ta không làm được việc."
" Về nhà đợi ta"
Cố Trường An đem điện thoại bỏ vào túi áo, tháo xuống cặp mắt kiếng đen đang đeo, vê vê đầu mũi, u ám thở ra một hơi, cậu sáng sớm đã ra ngoài, đến bây giờ vẫn chưa có thu hoạch gì.
Hôm nay xuất sư bất lợi rồi*.
* Xuất sư bất lợi: có nghĩa là xuất trận không thuận lợi; nó mô tả sự thất bại ngay từ đầu của vấn đề.
Theo cái nhìn của người khác, Cố trường an là đang câu cá, nhưng không ai biết được, mục đích câu cá của cậu cùng người khác không giống nhau.
Bên trong đó ẩn giấu một bí mật to lớn ----- cậu không phải câu cá, cậu đang câu lời nói dói.
Nước là vạn vật chi linh.
Bất luận là đi qua bờ sông hay ở ngay bên phụ cận hồ nước, hay nữa là nơi có lời nói dói, mỗi khi có người nói dói, lời nói dói sẽ bị nước hút đi, cuối cùng bị nuốt vào bụng cá
Người Cố gia trời sinh thì có loại năng lực đặc biệt, có thể câu những lời nói dói bị nuốt trong bụng cá,sau đó lắng nghe rồi tìm ra những lời nói dói họ muốn.
Người khác sát suất câu được lời nói dói cá rất thấp, nhưng người Cố gia một khi câu là câu rất chuẩn.
Đến đời Cố Trường An, Cố gia chỉ còn lại một mình cậu, lời châm ngôn trước khi đi của cha già luôn bên tai
" Phốc" một tiếng từ nước vang lên, một con cá diếc ngân bạc quẩy đuôi bị Cố Trường An từ mặt nước nhấc lên, cậu nghiên tai lắng nghe, có âm thanh từ bụng cá truyền ra.
" Vợ à, em phải tin anh, anh và tiểu Lệ ở công ty chỉ là bạn bè bình thường, anh yêu nhất chỉ có em thôi!"
Cố Trường An nhìn cũng không nhìn đem con cá thải lại xuống sông, lời nói dối nhạt nhẽo này, căn bản không có giá trị.
Bọt nước lại vang, một đạo âm thanh nũng nĩu truyền đến: " anh yêu anh thật giỏi, làm em sướиɠ muốn chết, yêu chết anh thôi."
" Thình thịch...." Lại một con cá thả vào trong nước.
Mặt trời đã xuống núi, vẫn chưa câu được một lời nói dói có giá trị.
Cố Trường An giữa mày lệ khí bao trùm, môi nhạt miết thẳng, mẹ nó, đêm nay tám phần là không thể ngủ.
Những con cá chứa lời nói dói có rất nhiều, phía sau mỗi lời nói dói đều có một câu chuyện, chỉ có những loại liên quan trọng đại mới là mục tiêu của Cố Trường An, mấy cái khác cậu không quản, không có lòng dạ nhàn rỗi đi quản mấy việc không đâu.
Huống hồ có một số người tình nguyện sống trong những lời dối trá.
Ánh chiều tà hoàng hôn buông xuống, phủ trên mặt nước một tầng ánh sáng vàng.
Cố Trường An chuẩn bị xoay người đi về, phao lại một lần động đậy, cậu nhấc cần, thu dây, đó là một con cá lóc, thân mình dài, vãy cá màu đen sẫm, phản ra vầng sáng bóng loáng
Cố Trường An nhấc mí mắt lắng nghe.
" Alo, là chú Hà phải không? Cháu là đồng nghiệp của Hà Kiến."
" Là vầy, Hà Kiến tuần trước cậu ấy mượn cháu ba nghìn, nói tuần này trả, kết quả cháu gọi điện cho hắn, hắn nói không có tiền, nếu muốn hắn bảo cháu tìm chú hai lấy, đúng vậy, đúng đúng. Mọi người đều quen biết nhau, cháu cũng là người hiểu lý lẽ, nếu có khó khăn gì thì cứ việc nói với cháu, hắn bây giờ làm vậy, cháu cũng không biết phải làm sao."
" À, Hà Kiến hắn đi Vân Nam? Chuyện lúc nào, hai ngày trước sao, được, vậy chờ hắn về rồi nói sau."
" Không sao, chú Hà chú không cần xin lỗi, tiền thì bây giờ cháu không gấp, vậy chờ Hà Tiến về rồi nói, ừm, được, tạm biệt."
Cố Trường An sau xong lời nói dói trong bụng cá, thân trên của câu nghiêng về trước, đem con cá nhấc đến trước mặt, đến gần tỉ mỉ xem.
Trong mắt con cá phủ ánh đỏ, đây là hiện tượng của một lời nói dói đặc biệt.
Cố Trường An khóe miệng hiện lên một độ cong, tâm tình hớn hở, rất tốt, cuối cùng hai ba tháng tới không cần ăn cá nữa rồi.
Người trung niên cũng bắt đầu thu đồ dùng câu, khi thấy cậu thanh niên đi đến, ông không nhịn được liếc qua.
Cố Trường An vén mi mắt, cười nhẹ lười nhác nói:
" Chú à, chú hôm nay nhìn hơi bị nhìu đó, chưa nhìn đủ sao?"
Người trung niên nhìn nụ cười ôn hòa của thanh niên trước mặt, da đầu bất giác tê dại, ông khô khan nuốt ngụm nước miếng, cổ họng không phát ra được âm tiết hoàn chỉnh nào.
Nụ cười bên miệng của Cố Trường An đột nhiên biến mất.
Người trung niên ngừng thở, ông theo bản năng rùng mình một cái, không nhìu lời bèn nhanh chóng đem đồ vật ra xe rời khỏi.
Cố Trường An thu lại thói đùa giỡn, chậm rì rì lái xe về nhà.