Nhật Kí Cuộc Đời

Chương 37: Ác mộng tình yêu phần 6

cô Nhổm dậy , tay gác lên đầu gối ,vthể hiện một bộ dạng bất cần , cô cất tiếng hỏi :

- Này anh kia ! Anh định làm gì ,mà ngồi lì ở đây mãi không đi vậy ? Ngồi yên một chỗ , không thấy chán hả ?

- Không , ở đây tôi thấy rất thoải mái dễ chịu , không có chút cảm giác chán nản nào .

hơi ngạc nhiên về cách trả lời của người đàn ông này ,

- Anh không thấy phiền à ?

- Không , sao em tự nhiên lại hỏi như vậy vậy ?

- Anh không phiền , nhưng thật sự tôi thấy rất phiền .

- Tại sao ?

- Tự nhiên cô nam quả nữ ở chung một chỗ với nhau , người ta , thấy không đồn đại mới là chuyện lạ . Hơn nữa , có người lạ tôi ngủ không ngon . làm ơn đi nơi khác để tôi ngủ được không ?

Anh mỉm cười nhẹ nhàng nói :

- Em cảm thấy ngại sao ?

- Đương nhiên rồi . da mặt tôi cũng không đủ dày để chịu đả kích của người khác đâu . Dù gì đi chăng nữa tôi cũng là con gái chưa chồng , không ngại sao được .

Đột nhiên nghe câu nói này của cô trong lòng anh dâng lên một cỗ ấm áp .

- Mà em tên là gì thế ?

,- Muốn hỏi tên , ít nhất phải cho người khác biệt tên trước thì mới hỏi được chứ .

Anh chỉ biết lắc đầu, cười trừ với cô gái này

- Anh tên Hoàng Dương . còn em ?

- Tôi tên Phạm thiên hương .

,- Cái tên thật đẹp .

- Cảm ơn .

Cứ thế dần dần , họ chở nên thân thiết , cô cởi mở với anh hơn , không còn khép mình như trước nữa , có gì , cô cũng kể cho anh nghe từ chuyện công việc , chuyện gia đình , chuyện trên trời dưới đất , ngay cả những chuyện không liên quan, cô cũng kể cho anh nghe , từ khi quen anh , cô cười nhiều hơn , không còn đau khổ về quá khứ nữa . Không còn , chìm đắm trong bóng tối của sự ám ảnh nữa . Anh cho cô thật nhiều thật nhiều niềm vui , đôi lúc , cả những bất ngờ . Một lần nữa , trái tim cô lại bắt đầu đập loạn nhịp , trái tim cô lại một lần nữa mở cửa đón anh bước vào . Anh một chàng trai nhẹ nhàng , vui tính ngọt ngào và cực kỳ tâm lý . Cũng chẳng biết từ khi nào , anh đã từng bước từng bước tiến vào nơi sâu nhất của trái tim , và dần dần lấp đầy toàn bộ trái tim cô . Tình yêu của anh không cuồng bạo chiếm giữ , mà nhẹ nhàng từ tốn . Để mà nói , thì đây mới chỉ là một tình yêu trong câm lặng , chẳng ai nói với ai về tình cảm của mình. Họ sợ , nói ra tình cảm gìn giữ bao lâu nay thì ngay lập tức tình yêu đó sẽ tan biến . Họ sợ đối phương sẽ không yêu mình , nên mãi vẫn không ai mở lời. Cái họ cần chỉ là một cơ hội , một cơ hội để bày tỏ tấm lòng với đối phương .

Cuối cùng , cơ hội cũng đã đến chỉ là nó rất đặc biệt .

Đó là ..............