Nhật Kí Cuộc Đời

Chương 20: Trở về

Ngày ..... Tháng .... Năm .....

Điện thoại của nó đổ chuông . Màn hình hiện lên số điện thoại của mẹ nó . Đã rất lâu rồi , từ ngày nó học ở đây , mẹ nó chưa từng gọi điện cho nó . chỉ có nó gọi về .

alô ! mẹ ạ . Mẹ gọi con có chuyện gì không ạ ?

Mẹ nó ngập ngừng nói :

Lệ à! Mẹ có chuyện muốn nói với con .

vâng . Mẹ nói đi ạ .

Mẹ xin lỗi . nhưng con có thể thôi học để phụ mẹ kiếm tiền nuôi các em được không? Bố con bệnh rồi không làm được nữa . Giờ cả nhà đều tay mẹ lo . em con năm nay cuối cấp rồi . Nên ......

Nó ngắt lời .

Con hiểu rồi . mẹ để con suy nghĩ đã .

Me xin lỗi .

Không sao đâu mẹ con hiểu mà .

Nói chuyện với nó thêm mấy câu . rồi nó cúp máy .

Nhìn lên bầu trời đêm . nó tự hỏi tại sao ông trời lúc nào cũng bất công với nó từ nhỏ đã không có tình thương của cha mẹ . Lúc nào nó cũng phải chịu thiệt thòi . giờ mơ ước của nó cũng phải chôn vùi . Nó phải chọn thế nào đây ? Chọn tương lai hay gia đình ?

Có chuyện gì mà em buồn thế bình ngồi xuống cạnh nó .

Không có gì . tôi chỉ đang nghĩ thôi . anh bình này ! nếu bây giờ phải chọn lựa sự nghiệp và những người anh yêu thương anh chọn cái gì ?

Khó đó còn phải xem cái gì đáng hơn . Em có gì khó khăn hả . Nếu có gì cần giúp đỡ cứ nói cho anh .

Vâng , cảm ơn anh .

Đừng khách sáo . em là người đặc biệt của anh mà .

Sau nhiều ngày suy nghĩ . nó quyết định vay bình một khoản tiền để mẹ lo cho các em . Nhưng hôm nay , đợi mãi không thấy anh về . Nó hỏi mọi người xung quanh .

các anh ơi ! các anh biết anh Bình ở đâu không ạ ?

Dạ chắc đại ca về nhà ạ .

Vậy ạ ? anh giúp em tìm anh ấy nhé được không ạ ?

Vâng chị đi với em .

Tại biệt thự của bình

Do đã biết nó từ lần trước bình đưa về , nên cũng không ai gây khó dễ cho nó . nhưng anh chưa về . Gọi điện cho anh nhưng không thấy nghe máy . Gọi cho vệ sĩ của bình , họ nói anh ở quán bar nice number . Lập tức nó đi tới đó .

Tại nice number

Chị hai ! Em khuyên chị không nên vào . Anh ấy sẽ không vui đâu .

một người ngăn cản.

Không sao đâu . Em có việc gấp . gặp một chút rồi sẽ đi ngay .

Đẩy cửa phòng bước vào , đập vào mắt nó là cảnh tượng anh đang say đắm bên một người con gái .

Xin lỗi đã làm phiền .hai người cứ tiếp tục đi .

Nó đóng cửa bước đi thật nhanh.Bình đẩy vội người con gái kia ra . mặc quần áo đuổi theo nó nhưng không kịp . Anh như phát điên đập bể mọi thứ .

tại sao chúng mày đưa cô ấy tới đây ?

tất cả im lặng cúi đầu.

Còn về nó , tự nhiên trong mắt nó một giọt nước rơi ra . hóa ra với nó anh cũng chỉ là đùa vui . Chán rồi anh cũng sẽ bỏ thôi . nhìn ra ngoài cửa xe nó nói .

đến lúc trở về rồi .

Về tới nhà , nó thu dọn đồ đạc . Chuẩn bị cho ngày mai về nhà . đang thu dọn có tiếng gõ cửa dồn dập cùng tiếng của bình

Lệ ! Em mở cửa ra nghe anh giải thích !

Nó nói vọng ra :

Anh không phải giải thích đâu em hiểu mà .

Em mở cửa ra đi ! Anh xin em đấy .

Nó bước ra mở cửa . Anh lao vào ôm lấy nó

Anh xin lỗi . Anh thật sự không cố ý .

Nó đẩy anh ra nhìn vào mắt anh nói .

Em hiểu mà . Với lại em và anh cũng không có mối quan hệ gì . anh không phải giải thích đâu . anh là người tự do . làm gì với ai là quyền của anh . em xin lỗi vì đã phá hỏng chuyện vui của anh .

câu nói của nó như sát muối vào lòng anh . Bình ôm chặt nó lần nữa .

Em đừng nói vậy . Em là người con gái anh yêu . anh chỉ muốn em mà thôi . anh đến với những người kia chỉ vì nhu cầu .

Không sao đâu .em hiểu mà .

Chợt nhìn thấy đồ đạc nó đang dọn dở , anh lo lắng hỏi :

Em định dọn đồ đi đâu?

Em tính về nhà mấy bữa , lâu rồi chưa về .

Nắm bả vai nó nhìn thẳng ánh mắt nó

Đừng đi có được không ?

Em xin lỗi ! em phải về .em nhớ nhà lắm .

Vậy anh đi với em .

Không cần đâu . em sẽ đi một mình.

Anh xin em đấy đừng đi . Anh rất sợ sẽ mất em .

Mem say Và những suy nghĩ mất nó bỗng nhiên anh hôn nó . ban đầu chỉ là nụ hôn nhẹ , nhưng càng lúc nụ hôn càng mãnh liệt . Anh muốn chiếm lấy nó , Muốn biến nó thành người phụ nữ của anh . Mặc cho nó kêu khóc anh tham lam xâm chiếm cơ thể nó . Cuối cùng điều nó sợ đã xảy ra . anh đã lấy đi cái quan trọng nhất của nó .....

Nhìn nó khóc , anh lúng túng .

Anh xin lỗi . Anh thật sự sợ mất em .anh biết anh sai rồi . Em đừng đi anh sẽ chăm sóc cho em suồt đời .

Anh ác lắm ! cả cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh .

Ôm chặt lấy nó . Anh không thể nói gì hơn ngoài xin lỗi .

Cứ thế hai ngày liền , nó không nói không cười cũng chẳng ăn uống gì . thật sự anh thấy đau lòng .

Đến ngày thứ ba , dường như nó đã nghĩ thông cười nói bình thường . ăn uống lại . bây giờ anh mới yên tâm đi làm . để cho cô thoải mái anh cũng nới lỏng cảnh giác . nhưng không ngờ khi trở về anh đã mất nó . như một người điên anh , đi khắp nơi tìm nó nhưng vô vọng . nó dường như đã biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời anh .

Nhưng hai người cùng không ngờ , đêm định mệnh đó đã có một sợi dây vô hình nối số mệnh của nó và anh lại với nhau .

Còn về phần nó . Sau khi đi khỏi phòng trọ nó quyết định trở về nhà .

Dong ruổi hai ngày một đêm , cuối cùng nó cũng trở về nhà . đón chào nó là căn nhà bừa bộn không một bóng người .