Ngày hôm sau, tầm mười giờ Mạc Nam Thành kêu gọi trả phòng.
Tới tham dự sinh nhật hắn đều là người bận rộn, còn phải chạy về Tấn Thành họp.
Dịch Nhiễm ngáp một cái: "Anh Thành, hay là các anh về trước đi, em ngủ thêm mấy tiếng, tự đặt vé mới về sau."
"Lên máy bay ngủ tiếp đi." Mạc Nam Thành nhìn xung quanh, "Anh em đâu?"
"Hả? Không biết, anh không thấy anh ấy sao?" Dịch Nhiễm hỏi, "Trước giờ anh ấy vẫn dậy sớm."
Dịch Sâm kéo va li tới cạnh chân, liếc nhìn người ngủ trong phòng.
Người trong đó vẫn còn ngủ say, điều hòa bật vừa đủ, cả người cậu nằm ổ trong chăn, chỉ lộ ra gương mặt tròn.
Cho dù là uống say, tư thế ngủ của cậu vẫn ngay ngắn, tư thế tối qua thế nào thì sáng nay vẫn vậy, mà một bên tóc đã bị ép tới thê thảm.
Dịch Sâm kéo vali xoay người rời khỏi phòng.
Một lát sau, anh lại quay lại kéo kín rèm cửa sổ, lúc này mới rời đi.
"Đến rồi!" Mạc Nam Thành đang định gọi điện, thì thấy người muốn tìm đang từ thang máy bước ra, "Đi thôi, đưa thẻ phòng cho họ, tự họ trả."
"Chờ đã."
Tay Dịch Sâm trống trơn, nào có bóng dáng thẻ phòng.
Anh đi tới trước quầy, giọng điệu tự nhiên: "2311, ở thêm một ngày."
Người đứng trong quầy bất ngờ, vội vàng gật đầu: "Dạ vâng."
Mạc Nam Thành nghe thấy, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó kéo người qua một bên hỏi nhỏ: "...Xảy ra chuyện gì sao? Chú dằn vặt người ta tới không dậy nổi?"
Mãi Dịch Sâm mới hiểu được, ý "dằn vặt" của ông anh là gì. Anh nói, "Nói rồi chỉ là bạn bè."
Dịch Nhiễm sáp tới: "Bạn bè gì vậy? Anh, anh gia hạn thêm làm gì, còn muốn ở lại thêm một ngày? Quá tốt rồi, em cũng rất mệt đây, vừa lúc phòng có hai gian, anh cho em ở một gian đi."
"Không thể ở lại, lát đi luôn." Nói xong, Dịch Sâm lại đi tới trước quầy, "Bữa trưa cùng bữa chiều đúng giờ đưa tới, ấn chuông trước, không ai mở thì thôi."
"Dạ vâng."
"Đưa một áo tắm cùng một khăn mặt mới lên." Đồ tại khách sạn đều qua sử dụng, mỗi lần bọn họ ở, đều kêu khách sạn đưa đồ còn mới tới.
"Dạ vâng."
"Sau khi ăn xong thì trái cây cùng đồ ngọt không được thiếu."
"...Vâng."
Dịch Nhiễm nghe nghe liền tỉnh táo. Cậu hỏi: "Anh Thành, anh em cmn...xảy ra chuyện gì vậy?"
Mạc Nam Thành tặc lưỡi: "Còn xảy ra chuyện gì nữa, trong phòng còn có người ngủ chứ sao."
Dịch Nhiễm nói như chặt đinh chém sắt: "Không bao giờ."
"Anh nào rảnh lừa cưng."
"..." Dịch Nhiễm cả kinh, "Thật hay giả? Anh tận mắt nhìn thấy?"
Mạc Nam Thành nói: "Nhìn thì không nhìn thấy, nhưng nghe thấy."
Nghe thấy?
Cách âm khách sạn tốt đến thế, mà còn nghe thấy??
Sáng sớm, nhiều đạn pháo bắn trong đầu Dịch Nhiễm như vậy, làm cậu không biệt nên ngạc nhiên với ai trước tiên.
"Anh nhận ra người đó chứ?"
"Không nhận ra." Mạc Nam Thành nói, "Tối qua đó, không phải nó quay lại quán bar đó sao, chắc là mang người từ đó ra."
"Không phải chứ, nơi quán bar nhỏ như vậy mà cũng có người anh em quen biết..."
Vừa nói được nửa câu thì bị Dịch Nhiễm giữa đường nuốt ngược về.
Đừng nói là...
Cmn thật đúng là có.
_ _
Dụ Diên chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày cậu bị chính mình xông tỉnh.
Tình huống cụ thể là, lúc ngủ cậu có trở mình, chăn trùm lên mặt, mùi rượu hôi ám người cả buổi tối, nên có thể tính là trong sinh hóa nguy.
Vậy cũng rất may, khao khát tìm đường sống khiến cậu chớp mắt ngồi phắt dậy, tỉnh táo lập tức.
Mới tỉnh táo không được vài giây, cậu lại rơi vào chết lặng.
Trong đầu không ngoài ba câu hỏi – -Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi phải làm gì?
Ngẫm nghĩ chừng mười giây, mới thật vất vả giải được câu thứ nhất.1
Đầu đau muốn nứt ra, Dụ Diên vén chăn đứng dậy, lần nữa đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Hôm qua cậu đi họp lớp, cãi nhau với Lý Hàng một trận, sau đó uống rượu cùng bạn.
...Tiếp sau đó thì sao?
Tiếng chuông cửa vang lên, cậu thu hồi suy nghĩ, đi ra mở cửa.
Nhân viên đứng ở bên ngoài, cầm toa ăn, trên toa bày món ăn tinh xảo: "Buổi trưa tốt lành, cơm trưa của cậu tới ạ."
Dụ Diên nhìn chằm chằm toa ăn vài giây, đau lòng không thôi.
Chỉ mới nghĩ cũng biết, chắc tối qua cậu bị chuốc say tới ngu người, mấy đứa bạn không biết địa chỉ của cậu, nên đưa thẳng cậu tới khách sạn.
Nhận toa ăn rồi vào ngồi ghế salon, càng nhìn quanh phòng Dụ Diên càng khẳng định trong lòng – –
Nhất định là Lý hàng đưa cậu tới đây.
Ngoại trừ Lý Hàng, cậu không nghĩ sẽ có ai hận cậu đến vậy, đưa cậu tới khách sạn muốn thuê một đêm cũng phải tới hàng bốn chữ số.
Dụ Diên quay lại phòng ngủ, tìm tìm điện thoại trên giường, nhìn xong choáng váng – –
Cả màn hình hiện đầy tin nhắn chưa nhận cùng chưa đọc, trên mặt sáng loáng một hàng số 12:03.
!!!
Dụ Diên liền cảm thấy có chỗ không đúng, giờ ngồi nhớ lại, nhân viên nói là "cơm trưa" mà không phải "bữa sáng"...
Dụ Diên mau chóng mở Trực tiếp, trên đó bay không ít bình luận.
"12 giờ rồi, cảm ơn hoa trên bệ cửa sổ, người chúng ta chòe vẫn chưa tới."
" Streamer này nổi tí đã làm màu, trước đây đều đúng giờ, mấy ngày nay cứ hai, ba hôm lại xin nghỉ. Tôi đến live khác xem."
"Trời ạ! Đến rồi đến rồi! Streamer vào live – -"
Dụ Diên cmt một câu xin lỗi, sau đó đổi tên live thành [Ba giờ chiều livestream, phát hồng bao tạ lỗi...], lại qua weibo xin lỗi xong, mới trả lời điện thoại Lô Tu Hòa.
"Trời ơi bạn tui ơi, tui còn tưởng ông mất tích rồi." Lô Tu Hòa kích động không thôi.
"...Tôi không sao hết." Dụ Diên vào phòng tắm, mở nước, điều chỉnh độ ấm, "Hôm qua họp lớp, uống hơi nhiều."
"Giờ ông đang ở đâu? Chuyện ngày hôm qua, ông biết không?"
Dụ Diên sững sờ: "Chuyện gì?"
"À là có một streamer dùng tên thật báo cáo Lão Thử."
"... Báo cáo cái gì?"
"Báo cáo hắn mua thủy quân tăng độ hot cho mình, còn tìm người chuyên môn đi hắc các streamer khác!"
Dụ Diên rất bình tĩnh: "Chuyện này à..."
"Sao ông không kinh ngạc tí nào vậy?
"Tôi đoán trước được." Dụ Diên thử nước ấm, "Về rồi nói đi, tôi tắm đã."
Cúp điện thoại xong, Dụ Diên mở wechat, đang định hỏi Xá Trướng tình hình tối qua, thì thấy màn hình nhảy ra một thông báo từ nhóm chat.
Dụ Diên mở ra, trên đó hiện một dòng chữ màu trắng – –
[Bạn bị "Lý Hàng LH" mời ra khỏi nhóm.]
"..."
Trưởng thành hết rồi, mà sao tên này vẫn còn ấu trĩ đến vậy.
Dụ Diên chẳng mảy may gì, tìm wechat Lý Hàng, dùng hệ thống hồng bao để thử, quả nhiên hắn nhỉ đá cậu ra khỏi nhóm, chứ không kéo cậu vào danh sách đen.
Muốn nói tại sao trước giờ Lý Hàng không xóa kết bạn cậu...Chắc là lo cậu không nhìn thấy vòng bạn bè của hắn đi.
Mỗi ngày nghỉ lễ Dụ Diên thường chu du tứ phương ở vòng bạn bè Lý Hàng, nay xe thể thao mai tiệc dứng, cuộc sống sung sướиɠ đến không ngờ.
Dụ Diên kéo thẳng ID Lý Hàng vào danh sách đen, sau đó mới tìm wechat Xá Trường.
Dụ Diên: Xá Trường, hôm qua tôi uống say quá, làm phiền tới các cậu. Là ai đưa tôi đến khách sạn? Tiền thế chấp là bao nhiêu tôi trả lại cho.
Gửi qua câu này xong, Dụ Diên đặt điện thoại qua một bên, xoay người vào phòng tắm xa hoa rộng lớn tắm rửa.
Tiền cũng bỏ ra rồi, cậu cũng chỉ có thể nằm im hưởng thụ.
Tắm xong đi ra, lại cầm điện thoại lên xem.
Xá Trường: Không có gì, cũng tại tôi, sớm biết cậu không uống được thì không chuốc rượu cậu rồi, không sao chứ?
Xá Trường: Tối qua là bạn cậu đến đưa cậu về.
Dụ Diên dùng khăn tắm xoa xoa tóc, lau khô nước, rep lại: Là bạn nào?
Xá Trường: Cậu xem trò chuyện ưu tiên của cậu đi.
Ừa, trò chuyện ưu tiên của cậu.
Là ai trong trò chuyện ưu tiên wechat của cậu?
Dụ Diên đóng khung chat lại, giương mắt nhìn nhìn.
Avatar màn đêm trăng tròn lẳng lặng nhìn lại cậu, đoạn đối thoại của họ dừng lại lúc 22:14 giờ tối qua.
Dụ Diên cứng người tại chỗ, sau một lát mới rep: Không thể nào.
Xá Trường: Cái gì? Chính là người ưu tiên wechat kia của cậu mà, tối qua Duy Tử có xem qua điện thoại của cậu. Anh ta nói có hẹn trước sẽ đến đón cậu, bọn tôi mới để anh ta mang cậu đi.
Dụ Diên:......
Khăn tắm rớt từ trên đỉnh đầu xuống, Dụ Diên choáng váng nửa ngày mới đóng khung chat Xá Trường lại.
Là 1 mang cậu tới khách sạn?
Không thể nào, 1 không phải là người Mãn Dương – –
Nhưng 1 có đi công tác.
"..."
Dụ Diên cảm giác bức tường nào đó trong lòng đang từ từ nứt ra, rồi vỡ tan.
Lại mở khung chat với 1, phát hiện phía dưới toàn là tin nhắn của người nọ gửi tới.
1: Quán bar rất loạn, về sớm một chút.
1: Về chưa?
1:.
Nội tâm Dụ Diên giãy dụa hồi lâu, lại không nhịn được vỗ vỗ đầu mình.
Mau nhớ lại nhanh lên nào!!
Nói ra thì cũng gõ ra được một ít ký ức.
Tối hôm qua cậu hình như còn nôn ra.
Ôm bồn cầu, người ngợm lôi thôi, khuôn mặt biến dạng. Lại không còn chút ấn tượng nào với người tối qua.
Bình tĩnh, trước tiên phải bình tĩnh.
Trên thế giới này nào có sự trùng hợp như vậy, 1 đi công tác mà địa điểm lại ngay Mãn Dương, còn trùng hợp đến hộp đêm thả lỏng, lại còn gặp phải cậu uống say?
Hơn nữa lúc cậu rời đi, chắc chắn mấy đứa bạn khác cũng có tí men say, rồi đùa nhau — tỷ như trò chuyện ưu tiên là ai, sau đó sáng nay nhớ lại lên xóa?
Dụ Diên tự an ủi bản thân, nơm lớp lo sợ ăn xong bữa trưa, sau đó trước hai giờ chiều xuống lầu tính tiền.
"Chào anh, tiền thuê phòng của anh đã được thanh toán hết."
"..." Dụ Diên hỏi, "Tôi có thể hỏi là ai trả tiền được không?"
Nhân viên nữ đứng trong quầy nói: "Thật xin lỗi, sáng này không phải ca của tôi, nên không rõ lắm."
"Vậy chắc có lưu lại bản sao căn cước...có thể nói cho tôi biết tên trên dó không?"
"Xin lỗi, đây là thông tin tư mật của khách." Nhân viên nữ gõ gõ máy tính trong quầy, "Thưa anh, phòng của anh còn đặt điểm tâm ngọt, bữa tối cùng thủy liệu SPA của khách sạn chúng tôi, nếu anh bây giờ trả phòng, những mục này chúng tôi sẽ không hoàn tiền."
"..."
Trên xe taxi, vẻ mặt Dụ Diên nghiêm nghị, tay run run nắm điện thoại.
Hồi lâu sau, như đã hạ quyết tâm, mở điện thoại vào một khung chat nào đó – –
Ở nơi khác, Dịch Sâm cầm một hồ sơ cá nhân của một tiểu streamer.
Đây là lần đầu tiên anh vì việc tư mà đọc hồ sơ cá nhân nhân viên.
Mỗi nét trên người trông đều non nớt hơn bây giờ, bên cạnh ghi hai chữ: Dụ Diên.
Không trách mỗi lần nói chuyện tới Diên Diên, tiểu streamer sẽ đỏ mặt, ánh mắt còn liếc ngang liếc dọc.
Tiểu streamer thích anh.
Dịch Sâm xoa xoa ấn đường, hiếm thấy có chút hối hận. Lúc đó anh chỉ đặt đại một cái tên, không ngờ trong lúc vô tình lại trêu chọc người ta một trận, chưa kể lại còn qua mạng, có lúc anh cũng sẽ nói hơi tùy tiện.
Anh rất tán thưởng tiểu streamer đáng yêu, nỗ lực vươn lên, còn dễ tính, có điểm mấu chốt. Khi rảnh rỗi, anh rất muốn tiếp xúc cùng một người như vậy, sẽ làm anh cảm thấy dễ chịu thoải mái – -anh thích một người bạn như vậy.
Đáng tiếc.
Từ nhỏ đến lớn, người ngưỡng mộ anh không ít, nam nữ đều có, mà cách anh từ chối rất đơn giản, chính là cách xa người ta.
Không để ý tới là tốt rồi, đối phương chủ động một hồi cũng sẽ mệt mà tự từ bỏ.
Dịch Sâm nghĩ vậy, nghiêm chỉnh đặt phần hồ sơ này vào trong ngăn kéo.
Hai phút sau, điện thoại vang lên.
Tiểu streamer: 1...Anh đang ở đâu vậy?
Long Dịch Sâm nảy lên một cái, mà khung chat lại nhảy lên một tin – –
Tiểu streamer: À ừm, thật xin lỗi, tối qua tôi uống nhiều quá, nên mới không trả lời anh...Khi nào anh về Tấn Thành?
1: Tối qua.
Tiểu streamer:!!! Có thật không??
1: Ừm, sao vậy?
Tiểu streamer: Bạn tôi nói tối qua là anh mang tôi tới khách sạn, dọa chết tôi luôn...Chắc do họ uống say nói nhầm...giữa trưa nhắn tin cho anh, không quấy rầy anh chứ?
"..."
1: Không có.
1: Cậu vừa nói cậu uống nhiều mà? Giờ tốt chứ.
Tiểu streamer: Cũng còn tốt, chỉ hơi nhức đầu thôi, đêm nay nghỉ ngơi sớm sẽ không sao nữa.
Dịch Sâm tự nhiên như thần mở tìm kiếm lưu lại vài link tip.
1: [Wechat tip hay: Hôm sau say rượu ăn gì mới tốt?]
1: [Wechat tip hay: Cùng bàn luận "Văn hóa bàn rượu"!]
1: [Wechat tip hay: Quá đáng sợ! Liên quan tới mạng người — hai loại rượu này không thể uống pha lẫn!!]1
Tác giả có lời muốn nói: Sâm: Cách xa là được rồi.