Trò Chơi Đang Download

Chương 8: Ba người giằng co, hai chân cậu liền đứng không vững!

Tạ Tịch nhỏ giọng lầm bầm trong lòng: tui có quyền nói không sao!

Cậu còn tưởng rằng Gal là thiếu niên đơn thuần non nớt chỉ lỡ trượt chân nên có hơi điên, kết quả thì sao? Hắn so với quản gia Randy và Vampire Aix còn hung ác hơn.

Gϊếŧ toàn bộ người trong lâu đài, lấy lý do bọn họ sẽ thương tổn Seyin Hall, nhưng trên thực tế thì sao? Không gϊếŧ những người Randy lưu lại này, người bên ngoài muốn ám sát Seyin sao có thể đi vào?

Bọn sát thủ không tiến vào, hắn làm sao có cơ hội thể hiện bản thân?

Thiếu niên Gal nhìn như thất hồn lạc phách rời đi, kỳ thật là để thực hiện các vụ việc liên tiếp này, khiến Tạ Tịch không thể không cần hắn.

Hắn không gϊếŧ tới gϊếŧ lui, mà bóp chết tất cả các lựa chọn khác, để Tạ Tịch chỉ có thể chọn hắn.

Tạ Tịch còn có thể làm gì nữa...

Cậu cúi xuống, đỡ Gal Delyn dậy: "Ngươi không hận ta sao?"

Thiếu niên ngẩng đầu, ngũ quan tinh xảo tràn đầy mê luyến: "Làm sao có thể? Không có thiếu gia đã không có Gal."

Ngón tay Tạ Tịch chạm vào gương mặt trắng nõn của hắn, cảm giác như chạm vào băng rét lạnh: "Thật xin lỗi, là ta khiến ngươi biến thành bộ dáng này."

"Không!" Gal nắm chặt tay của cậu, lo lắng nói, "Là ta tự nguyện, là ta cam tâm tình nguyện biến thành Vampire, thiếu gia căn bản không hề biết, cần gì phải xin lỗi."

Seyin Hall không biết rõ? Tạ Tịch tự cho mình một đôi ha ha.

Gal tham lam nhìn cậu: "Ngài ôn nhu như vậy, tốt đẹp như vậy, cho kẻ ti tiện như ta tình yêu chí cao vô thượng... ta chỉ muốn mình có thể xứng với ngài, chỉ muốn mình trở nên đủ cường đại, chỉ muốn bản thân không cô phụ kỳ vọng của ngài."

Cho nên nhà mi liền biến thành Vampire sao!

Dựa theo thông tin thu được hiện tại, cậu cơ bản có thể đoán ra kịch bản của Gal.

Người hầu thân phận hèn mọn đạt được chú ý của chủ nhân, bởi vì tự ti mà không dám đáp lại, chỉ có thể yên lặng đè nén, tình cảm càng để lâu càng sâu, yêu càng ngày càng nặng, vì không còn cách nào áp chế, thiếu niên vì cầu sức mạnh mà đi lên con đường thành Vampire không lối về.

Rất hiển nhiên thiếu niên chết thảm trên báo chí là Gal, bất quá hắn không chết, mà là biến thành Vampire.

Những việc này đều dễ hiểu, khiến Tạ Tịch buồn bực chính là, mình tại sao phải tỏ tình với một vị thiếu niên?

Seyin Hall sở dĩ dây dưa không rõ với Vampire Aix, một phần là cầu sinh, một phương diện khác chỉ sợ cũng đang lợi dụng sức mạnh của Vampire; cùng quản gia Randy mập mờ, động cơ cũng tương tự.

Vậy Gal là sao? Thiếu niên này trước khi trở thành Vampire chỉ là người bình thường, có cái gì đáng để Seyin Hall lợi dụng?

Không nghĩ ra.

Càng làm cho Tạ Tịch không hiểu được chính là chủ nhân nguyên bản của thân thể này!

Seyin Hall đến cùng là gây họa cho bao nhiêu người!

Thôi, đi một bước nhìn một bước đi. Hiện tại chỉ có thể tiếp nhận Gal, không tiếp nhận hắn vài phút lại bị người ám sát toi đời, load rồi cũng vẫn vậy.

Tạ Tịch kỳ vọng từ đáy lòng — — Vampire và quản gia tuyệt đối đừng nửa đường gϊếŧ trở về!

Ba người giằng co, hai chân cậu liền đứng không vững! (run đó)

Sau khi ổn định Gal, dùng một ngày này để tổng kết quá khứ. Mặc dù cái dinh thự to như vậy chết hết chỉ còn lại hai người họ, nhưng lại quỷ dị được an toàn.

Gal đối với cậu vô cùng tốt, quả thực là như nhặt được chí bảo, hắn chặt chẽ cẩn thận, không có bất cứ hành vi nào vượt giới hạn, phảng phất thật sự chỉ cần làm một con chó của Seyin liền vừa lòng thỏa ý.

Tạ Tịch làm một người bình thường tại xã hội hài hòa, tâm tình rất phức tạp!

Tiến độ nhiệm vụ rốt cuộc biến thành: ngày thứ năm.

Quản gia cùng Vampire vẫn không có tin tức, Tạ Tịch cũng không dám thả lỏng, trời mới biết hai ngày cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì.

Thời điểm hừng đông, Tạ Tịch phát hiện dinh thự lại náo nhiệt lên, đám người hầu đã chết đều sống lại...

Tạ Tịch hoài nghi mình hoa mắt, Gal đã đổi lại một thân áo đuôi tôm nhẹ giải thích: "Thiếu gia xin yên tâm, bọn chúng đều là những con rối nghe lời."

Tạ Tịch: "..."

Gal thời thời khắc khắc đều quan sát thần thái của cậu, thấy cậu tựa hồ có chút không thoải mái, lập tức nói: "Nếu thiếu gia nếu không thích, ta..."

"Cứ như vậy đi." Tạ Tịch không muốn lại liên lụy người vô tội — — mặc dù trong trò chơi có thể toàn là NPC.

Gal hạ tầm mắt, bộ dáng ngoan ngoãn dễ bảo, lời nói ra lại có thể hù chết người: "Ta hi vọng trong dinh thự chỉ có ngài và ta, ta muốn tự tay chiếu cố ngài hết thảy mọi thứ, chỉ là... ta không thể rời khỏi tầm mắt của ngài, vậy nên khó tránh khỏi phải giao một chút việc vặt cho người khác."

Ngoài miệng thì nói không thể rời khỏi tầm mắt của ta, nhưng thật ra là ta không thể rời khỏi tầm mắt của mi đi!

Quên đi...

Chỉ còn hai ngày Tạ Tịch không muốn so đo chút chi tiết nhỏ này.

"Ngươi sắp xếp là được rồi." Tạ Tịch nói, "Ta tin tưởng ngươi."

Đôi mắt Gal sáng lên, khóe miệng khẽ nhếch đều là ngọt ngào: "Giữa trưa Glinton thiếu gia muốn đi qua bái phỏng ngài, hẳn nên an bài yến tiệc buổi trưa?"

Tạ Tịch nghe được tên người mới liền đau đầu, vốn định thoái thác không gặp, không ngờ dưới góc phải tầm mắt lại xuất hiện: Glinton Casar – biểu ca*.

*biểu ca: anh họ bên ngoại

Thì ra vị Glinton thiếu gia này là biểu ca của Seyin Hall? Sau đó thì sao? Có một dòng chữ như vậy thôi hả? Có ý nghĩa đặc biệt gì sao?

Tạ Tịch cân nhắc một chút, cảm thấy vẫn nên đi gặp một lần, vạn nhất là nhân vật trọng yếu trong kịch bản, bỏ lỡ có thể sẽ xảy ra sự cố.

"Ừ." Tạ Tịch nói, "Giữa trưa chuẩn bị một ít đồ ăn biểu ca thích."

Gal đáp ứng: "Được."

Ước chừng khoảng mười giờ, xe ngựa Glinton thiếu gia tiến vào trang viên. Bởi vì có Gal "phục sinh" một đống khôi lỗi chống đỡ, cho nên trang viên nhìn qua ngay ngắn trật tự, so với thường ngày cũng không có gì khác biệt.

Tạ Tịch đi ra ngoài nghênh đón Glinton thiếu gia.

Thanh niên tóc vàng vừa xuống xe ngựa liền lộ ra nụ cười như mặt trời xán lạn, anh mặc áo khoác màu phỉ thúy không cài khuy, mở rộng trước ngực là áo sơ mi trắng sạch sẽ, eo buộc dây lưng viền vàng, dưới quần bò trắng là ủng da soái khí.

"Seyin." Glinton tiến lên, cầm tay Tạ Tịch, "Mấy ngày không gặp, sao lại gầy như vậy?"

Tạ Tịch thầm nghĩ: chết bốn, năm, sáu, bảy lần, có thể không gầy sao.

Glinton so với mấy người đi cùng hoàn toàn khác biệt, anh khí khái tuấn lãng, triều khí phồn thịnh, thoạt nhìn lớn hơn Seyin tầm ba bốn tuổi, chính là độ tuổi đẹp nhất của nam nhân.

Tạ Tịch đối với vẻ ngoài của anh không có cảm giác gì lắm, chẳng qua là thấy nụ cười của anh rất sáng, rất ấm áp.

"Biểu ca cũng có chút gầy," Tạ Tịch tiếp lời cùng anh hàn huyên.

Glinton có chút hưởng thụ nói: "Có sao? Gần đây ta có rèn luyện, nên gầy đi một chút!"

Tạ Tịch cười.

Cậu không phải người hay chủ động tìm chủ đề, nhưng Glinton lại là người hay nói, dăm ba câu liền tạo được bầu không khí sôi nổi.

Anh nhìn thấy Gal phía sau, hỏi: "Randy đâu?"

Tạ Tịch bất động thanh sắc nói: "Có chút việc nên phải ra ngoài."

Glinton cũng không hỏi nhiều, đem chủ đề vòng về một chút việc nhỏ linh tinh.

Cảm giác của Tạ Tịch đối với anh cũng không tệ lắm, luôn cảm thấy có thể đây là một trong số ít NPC bình thường tồn tại trong trò chơi.

Sau khi dùng xong bữa cơm trưa dài dòng, hai người lại đi hoa viên uống trà chiều tiêu thực.

Glinton giống như nhớ tới cái gì, hướng Gal nói: "Trong xe ngựa của ta có một bộ trà cụ ngon, ngươi đi giúp ta mang tới."

Gal dừng lại, nhìn về phía Tạ Tịch, Tạ Tịch cho hắn một ánh mắt trấn an: "Đi đi."

Gal nhìn bốn phía, sau khi cảm giác được không có gì nguy hiểm liền cúi đầu đáp ứng.

Gal vừa đi, Tạ Tịch đã cảm thấy có thể sẽ có chuyện phát sinh, vạn không nghĩ tới, vị biểu ca nhìn rất bình thường rất rực rỡ này lại dùng sức nắm lấy tay cậu, trong mắt có ngọn lửa nóng bỏng đang thiêu đốt:

"Ta mặc kệ những cái khác, ta không thèm để ý gia đình, không thèm để ý thế tục, không quan tâm tất cả mọi thứ... Seyin, chúng ta bỏ trốn đi!"

Editor: Mình nghĩ nên nói gì đó mà chẳng biết phải nói gì. Mà có viết gì cũng chẳng biết có ai đọc không. Gửi tới tương lai, dành cho những bạn đang đọc truyện (trong trường hợp chẳng có ai đọc thì gửi tới chính mình): Cảm ơn vì đã đi đến đây. Mình sẽ edit tiếp sớm thui. Moa...3

P/S: Tui cũng không ngờ thanh niên số 4 là Glinton, lúc nhắc đến ở chap 2 còn tưởng là người qua đường, lạy tác giả luôn.