Trò Chơi Đang Download

Chương 2: Bảo bối của ta có nhớ ta không?

Sau khi Tạ Tịch lựa chọn, giao diện biến mất không thấy gì nữa, chỉ là dưới góc phải tầm mắt có mấy chữ nhỏ gần như không thể nhìn thấy — — tiến độ nhiệm vụ: ngày đầu tiên. Cái này nhìn có chút kỳ, bất quá quen là được.

Tạ Tịch thu hồi suy nghĩ, sau lại bị cả kinh một lần nữa. Không biết từ lúc nào, hầu gái đã cách cậu rất gần, hai người mặt đối mặt, chỉ cách nhau nhiều nhất một bàn tay.

Khoảng cách gần như vậy, Tạ Tịch mới phát hiện thiếu nữ xinh xắn còn cao hơn cậu một chút, ngũ quan cũng thâm thúy hơn ấn tượng ban đầu, nhất là đôi con ngươi màu ngọc bích, phảng phất như sóng gợn dưới đáy biển sâu.

Tạ Tịch mở miệng: "Ngươi..."

Có chuyện gì còn chưa nói ra miệng, hầu gái đã cúi đầu lui lại, bộ dạng hạ mi rũ mắt không có chút mạo phạm như trước đó.

"Gal, ngươi đi xuống trước, thiếu gia giao cho ta." Thanh âm nam thấp ưu nhã vang lên, Tạ Tịch quay đầu lại.

Cánh cửa màu nâu đậm mở ra, nam nhân đeo kính mặc áo đuôi tôm đen, cổ áo buộc nơ, hai tay mang bao tay thuần trắng đi thẳng đến. Vóc người cao gầy, ngũ quan tuấn mỹ, tóc được chải ngược về sau cẩn thận tỉ mỉ, cùng với khí chất quanh thân hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, thuyết minh hoàn mỹ cho sự tôn quý và trang nghiêm.

Trong nháy mắt chạm đến ánh mắt Tạ Tịch, y cúi người, tiêu chuẩn lại cung kính: "Thiếu gia, thần an."

Tạ Tịch nhẹ gật đầu, cậu rất không tự nhiên, bất luận một người hiện đại nào ở trong một màn vừa nãy cũng sẽ có cảm giác câu thúc*.

*câu thúc: gò bó, hạn chế, thiếu linh họat (nhưng mình thấy để câu thúc hay hơn)

Bị gọi là Gal, hầu gái cũng không lên tiếng, ngược lại ngước mắt nhìn về phía Tạ Tịch. Tạ Tịch lễ phép nhìn cô cười, mắt Gal đột nhiên sáng lên, sự vui sướиɠ trong đó có vẻ hơi khoa trương, phảng phất như đạt được hứa hẹn gì.

Thiếu nữ xinh đẹp cười ngọt ngào, hành lễ: "Thiếu gia, Gal đi xuống trước."

Tạ Tịch cảm thấy có điểm không thích hợp cho lắm, nhưng bởi vì hiểu biết đối với tình huống hiện tại thiếu quá nhiều, cho nên vẫn không nghĩ ra.

Nam tử mặc áo đuôi tôm hẳn là quản gia của nơi này, y dẫn Tạ Tịch ngồi xuống ghế, quỳ xuống tháo dây giày cho cậu: "Thiếu gia, sáng hôm nay có khóa học cưỡi ngựa, buổi chiều Glinton thiếu gia đã đáp ứng lời mời ghé thăm, có phải an bài tiệc tối không?"

"Tốt, tốt lắm." Tạ Tịch vốn là nghe đến mơ mơ hồ hồ, hơn nữa đối phương tự nhiên khom người cởi giày cho cậu, càng làm cho cậu biệt nữu cực kỳ.

Dường như nhận ra cái gì, quản gia ngẩng đầu, gương mặt anh tuấn đầy vẻ ôn nhu: "Thiếu gia, học cưỡi ngựa phải đi giày ủng."

Dứt lời y cầm chân nhỏ của Tạ Tịch, dốc lòng vì cậu đổi một đôi giày. Thái độ của y quá nghiêm túc, quá cẩn thận, phảng phất như đang toàn tâm lau một món đồ sứ lộng lẫy, coi nó như trân bảo mà đối đãi.

Tạ Tịch: "..." Luôn cảm thấy có gì đó quái quái.

Bất quá cậu xuất hiện bên trong cái "trò chơi" này đã là điều kỳ quái nhất rồi, những việc khác có lạ đi chăng nữa cũng có vẻ bình thường.

Lại nói Châu Âu thời cổ đẳng cấp sâm nghiêm, sinh hoạt của quý tộc quả thật là được chiếu cố từ đầu đến đuôi cực kì chu toàn. Mặc dù vẫn còn chưa rõ thân phận cụ thể của mình lắm, nhưng nhìn cái phòng ngủ sang quý cùng với một thân phục sức phức tạp, chắc chắn là quý tộc không sai.

Vẫn là đừng đánh rắn động cỏ, vạn nhất lộ tẩy, có lẽ sẽ bị xem như ma quỷ mà thiêu chết — — Tạ Tịch chỉ nghĩ bình ổn mà "sống sót bảy ngày".

Sau khi thay xong giày, quản gia đứng dậy: "Thiếu gia mời dời bước tới phòng ăn, bữa sáng đã được chuẩn bị tốt."

Tạ Tịch gật gật đầu.

Quản gia rũ mắt nhìn cậu, bỗng nhiên ôn thanh hỏi: "Tối hôm qua ngủ không ngon sao?"

Thanh tuyến y rất thấp, đè thấp từ trong l*иg ngực mà ra, rung động lại từ tính, y tỉnh lược kính xưng, nhưng lời nói vẫn cung kính như cũ, chỉ là trong cung kính nhiều chút thân mật.

Tạ Tịch: "..."

Quản gia vẫn còn ôn nhu nhìn cậu.

Tạ Tịch đành phải căng da đầu mở miệng: "Có chút mệt." Cậu cố gắng để thanh âm của mình bình thường một chút, nhưng thân thể này thật là kỳ quái, càng cố gắng bình thường ngược lại càng không bình thường, bốn chữ vô cùng đơn giản lại giống như là làm... nũng? Tạ Tịch sợ đến ngây người!

Ánh mắt quản gia hơi tối lại, lập tức nói: "Tôi đi phân phó hủy bỏ khóa học cưỡi ngựa buổi sáng."

Tạ Tịch chớp chớp mắt, quản gia nhìn về phía đôi mắt xanh lam giống như bầu trời quang của cậu, y nói: "Thiếu gia không nên miễn cưỡng mình, thân thể của ngài là quan trọng nhất."

Tạ Tịch kỳ thật cũng không muốn đi cái khóa học cưỡi ngựa gì gì kia, thứ nhất cậu không biết cưỡi ngựa, sợ lộ tẩy; thứ hai cưỡi ngựa cũng coi như hoạt động nguy hiểm, nhỡ ngã xuống chết queo thì làm sao bây giờ? Vì sống sót bảy ngày, chú ý cẩn thận không có gì sai.

Tạ Tịch đồng ý.

Quản gia lại hỏi: "Còn cuộc hẹn buổi chiều với Glinton thiếu gia..."

Tạ Tịch cũng không muốn gặp quá nhiều người, cậu ngửa đầu nhìn về phía quản gia, hỏi: "Thiệp mời là ta đưa, hủy bỏ có phải rất không lễ phép?"

Quản gia sững lại, lúc mở miệng thanh âm tăng thêm chút nhiệt độ không rõ ràng: "Ngài thân thể khó chịu, tôi tin Glinton thiếu gia có thể thông cảm."

Tạ Tịch mỉm cười với y: "Vậy làm phiền..." Cậu không biết tên quản gia, mà lúc này dưới góc phải tầm mắt xuất hiện một dòng nhắc nhở, cậu nói nốt câu vừa rồi, "Làm phiền Randy sắp xếp vậy."

Quản gia lại khom người hành lễ, trong thanh âm là sùng kính phát ra từ phế phổi: "Có thể vì thiếu gia phân ưu giải nạn, là may mắn của tôi."

Tạ Tịch cực kỳ không được tự nhiên, luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng. Trò chơi cậu đã chơi có đến trăm ngàn cái, rất có kinh nghiệm, càng là gió êm sóng lặng, càng là hố khắp nơi.

Tình huống hiện tại quá mức an ổn: tòa thành tráng lệ, một đám người bảo hộ thiếu gia quý giá, còn có quản gia trước mắt nhìn mười phần trung thành đáng tin... Nếu như đây đều là thật, đừng nói sống sót bảy ngày, bảy mươi ngày cũng không có vấn đề gì.

Nhưng nhiệm vụ trò chơi sẽ đơn giản như vậy sao? Không có khả năng.

Đơn giản như vậy, trò chơi tồn tại có ý nghĩa gì? Huống chi đây lại là một cái trò chơi quỷ dị phải đến một cái thế giới khác để chơi.

Phí tổn lớn như thế lại chỉ là để cậu thể nghiệm sinh hoạt quý tộc Châu Âu cổ?

Không có khả năng, Tạ Tịch mới sẽ không mất cảnh giác đâu!

Bởi vì không cần phải học cưỡi ngựa, Randy lại hầu hạ Tạ Tịch đổi quần áo, Tạ Tịch nhìn mình trong gương bị ren quấn đầy người, câm nín cực kỳ.

Randy lại ca ngợi từ đáy lòng: "Thiếu gia, mỹ mạo của ngài, đế quốc không ai bằng."

Tạ Tịch: "..." Đẹp thì được cái gì? Có thể sống qua bảy ngày sao?

"Thuộc hạ lỡ lời." Randy cho là Tạ Tịch tức giận y không biết kiềm chế.

Tạ Tịch lắc đầu nói: "Không có gì."

Ánh mắt Randy lại càng ôn nhu, vì cậu chỉnh lý ống tay áo, động tác càng nhẹ chậm.

Ăn sáng xong, Tạ Tịch ở trong thư phòng tìm sách để hiểu rõ hơn bối cảnh hiện tại.

Nếu như nơi này thật sự chỉ là một trò chơi, người thiết kế phải nói là rất nhọc lòng, tòa thành này thiết kế vô cùng dụng tâm, vô số chi tiết đều vừa đúng, các bức họa trên hành lang đều không phải vật thường, càng không nói đến cấp bậc của những món đồ cổ, mỗi cái đều độc đáo, phẩm vị phi phàm.

Càng làm cho Tạ Tịch cảm thán là thư phòng này lớn như một thư viện, tất cả sách đều là hàng thật giá thật, mở ra thấy toàn văn tự dày đặc, mà cũng không phải viết linh tinh lằng nhằng, tất cả đều có đầu có đuôi, phảng phất thực sự có một thế giới như vậy tồn tại, thực sự có một thư phòng như thế, có nhiều cổ thư tụ tập trí tuệ vô số người.

Tạ Tịch cơ bản hiểu rõ tình huống của mình.

Cậu tên Seyin Hall, con trai công tước, là quý tộc trong quý tộc. Đáng tiếc cậu không ở phủ công tước, mà sống một mình trong tòa thành ở ngoại ô này, nguyên nhân bên trong có vẻ liên quan đến công tước phu nhân. Trong sách không ghi chép việc này, Tạ Tịch chỉ có thể tiếp tục tìm cái khác.

Nhìn bối cảnh hẳn là Châu Âu cổ không sai, có vẻ là thời đại Victoria, nhưng lại có rất nhiều điểm không giống...

Tạ Tịch bị một chồng báo cũ cướp đi lực chú ý, phía trên có một tin tức, nhìn thấy mà giật mình — — Vampire xuất hiện, thiếu niên chết thảm đầu đường.

Vampire? Tạ Tịch cầm tờ báo, tinh tế nhìn lại.

Bài báo viết có sách mách có chứng, còn có cả ảnh chụp thiếu niên đã chết. Cậu ta mặc lễ phục tối màu, cơ thể lại hoàn toàn không có huyết sắc, giống như tuyết mùa đông. Cậu ta mở to mắt, con ngươi màu xanh bầu trời, sớm đã mất đi tiêu cự, trống rỗng như biển sâu, lan tràn tĩnh mịch cùng tuyệt vọng.

Tạ Tịch nhìn chằm chằm cậu ta một lúc lâu, mười phần xác định mình không có nhớ nhầm — — người chết cùng vị hầu nữ tên Gal kia rất giống nhau.

Đương nhiên người chết là nam, mà hầu gái Gal lại là nữ. Chẳng lẽ giữa bọn họ có quan hệ máu mủ? Anh em hay là chị em? Tạ Tịch tạm thời bỏ xuống nghi ngờ trong lòng, tiếp tục lật xem báo. Cậu rất để ý vị "Vampire" này, đến cùng có phải Vampire thật hay không cậu không biết, nhưng khẳng định là hung thủ gϊếŧ người, mà người thân nạn nhân lại ở chỗ cậu, còn không phải là nguy cơ tiềm tàng?

Cái gọi là sống sót bảy ngày, đã ám chỉ trong bảy ngày này khẳng định có nguy hiểm. Có thể sớm tránh đi nguy hiểm này, hẳn là mấu chốt để hoàn thành nhiệm vụ.

Không thể không nói mạch suy nghĩ của tiểu bằng hữu Tạ Tịch rất chính xác, đáng tiếc trò chơi lại được thiết kế bởi quý ngài Giang Tà có mạch não rất không bình thường.

Trên báo chí linh tinh vụn vặt xuất hiện không ít tin tức về sự kiện "Vampire" gϊếŧ người, Tạ Tịch tạm thời không có cách nào phân biệt người chết có quan hệ với mình không, nhưng cậu có thể xác định một điều, "Vampire" tuyệt đối là phần tử nguy hiểm.

Sau đó cả một ngày đều rất bình thường, buổi trưa, Gal bưng trái cây lên bàn, Tạ Tịch nhìn cô nhiều thêm vài lần, cậu xác định cô thực sự rất giống thiếu niên đã chết kia. Tựa hồ phát giác ánh mắt cậu, Gal lặng lẽ nhìn cậu một cái, khóe miệng giương lên cực nhẹ, bước chân cũng nhanh hơn một chút.

Tạ Tịch án binh bất động, suy nghĩ phải làm sao mới có thể tìm cơ hội tâm sự với cô.

Đáng tiếc quản gia Randy với cậu như hình với bóng, căn bản không cho cậu cơ hội đơn độc hành động. Gấp không được... Tạ Tịch chỉ có thể nín nhịn chờ cơ hội.

Bữa tối phong phú lạ thường, từ khi bắt đầu đến kết thúc mất hơn nửa giờ, Tạ Tịch ăn đến mệt mỏi. (có thể hiểu là ăn lắm nên mệt)

Cũng may dùng bữa tối xong là đến giờ ngủ, Tạ Tịch được Randy hầu hạ thay áo ngủ, đưa lên chiếc giường rộng lớn mềm mại.

Randy hướng cậu hành lễ: "Thiếu gia, ngủ ngon."

Tạ Tịch nằm trên gối đầu: "Ngủ ngon."

Gương mặt Randy ẩn sau ánh nến rất ôn nhu: "Có việc xin hãy gọi tôi, tôi ở ngay phòng sát vách."

Tạ Tịch gật gật đầu, nhìn y quay người rời đi.

Trong phòng tối đen lại yên tĩnh, Tạ Tịch đã quen một mình từ nhỏ, không sợ tối cũng không sợ sự im lặng. Cậu an tĩnh đợi một lát, nghĩ thử đi gặp Gal một lần. Cậu vừa động, rèm cửa nặng nề lay động, một thân ảnh nam nhân mặc áo choàng màu đậm đột ngột xuất hiện từ hư không.

Tạ Tịch: "!"

Chuyện làm người ta càng không thể tưởng tượng là, những cây nến vốn đã tắt lại vụt sáng, tia sáng vàng chập chờn trong bóng đêm, phảng phất như bóng ma trơi ngoài nghĩa địa.

Tạ Tịch nắm chặt góc chăn, cẩn thận nhìn sang...

Nam nhân chẳng biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh giường, gã có mái tóc dài màu bạc tựa sương đêm, làn da còn trắng sáng hơn tuyết, ngũ quan thâm thúy tuấn mỹ, chỉ là trong con ngươi màu đen ánh màu đỏ tươi, lộ vẻ yêu dị.

Tạ Tịch cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, lại bị người ta ôm cả chăn bế lên.

Nam nhân tóc bạc thanh tuyến lưu luyến, ngữ điệu ngả ngớn: "Seyin bé bỏng, bảo bối của ta có nhớ ta không?"

Tác giả có lời muốn nói:

Một thời gian sau... Giang Tà: Nếu sớm biết vợ yêu sẽ chơi trò này, ta mới không thiết kế như vậy đâu!