Tuyết Hồ

Chương 29

Edit + Beta: Hwan

**********

Lưu Vân cúi người xuống, hôn lên thắt lưng Hàn Yên.

Đầu tiên là ôn nhu mà khẽ liếʍ, khi thân thể Hàn Yên buông lỏng cảnh giác, đắm chìm trong sự ôn nhu, hắn đột nhiên hé miệng, không nhẹ không nặng mà cắn một cái.

Hàn Yên rên một tiếng, thân thể chấn động mạnh, hạ thân nhanh chóng ngóc đầu lên, đứng thẳng ở tiểu phúc, kiêu ngạo mà tuyên cáo chính mình tồn tại.

Lưu Vân vươn tay đem vật nhỏ đang đứng thẳng bao lấy, sau đó chậm rãi chuyển động bàn tay.

Thật thoải mái!

Bởi vì cọ sát mà thân thể sinh ra kɧoáı ©ảʍ, làm cho nó rêи ɾỉ, nhịn không được mà đong đưa thân thể, phối hợp động tác của Lưu Vân.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt làm cho thân thể non nớt khó có thể chịu được, kịch liệt thở dốc mà phun ra vài chữ: “A.. Không… Không nên… Ưm…”

Lưu Vân giống như trấn an mà ngậm vành tai nó, Hàn Yên hơi mở mắt.

“Vân…” Trong giọng Hàn Yên mang theo nhiều nhu mị cùng hấp dẫn, làm cho hạ thân Lưu Vân không khỏi căng thẳng, tìиɧ ɖu͙© trong hắn cũng bắt đầu quay cuồng.

Hắn nhẹ nhàng vươn tay, ngay cặp mông trắng như tuyết là cửa vào hồng phấn mê người làm cho Lưu Vân không dám vọng động, cắn cắn môi, cẩn thận đưa tay vào thử thăm dò.

Hàn Yên cắn răng thả lỏng thân thể, không chống cự Lưu Vân xâm lấn.

Đợi một ngón tay có thể ra vào thuận lợi trong cửa động, hai người không khỏi cùng thở phào nhẹ nhõm.

“Ưm…” Hàn Yên nhỏ giọng rên một tiếng, thuận theo mà mở hai chân ra, thuận tiện cho động tác của Lưu Vân.

Chuyển động ngón tay, Lưu Vân thử thăm dò tận sâu bên trong u huyệt. Khi hắn xâm nhập vào cũng không kháng cự như trong dự đoán, ngón tay dài không chút trở ngại mà dò xét vào bên trong. Lưu Vân chuyển động nhẹ nhàng, ở nơi ướŧ áŧ nhu nộn xoay qua xoay lại.

Bên trong trướng đau lại mang theo buồn bực làm cho Hàn Yên cố hết sức, nó ngã xuống, trong thân thể đột nhiên có chỗ bị chạm vào, nó run rẩy một chút, bắt được quần áo dưới thân mà rêи ɾỉ.

Lưu Vân tại nơi ấy ấn ấn vài cái, Hàn Yên nằm trên quần áo thất thanh hét chói tai, hưng phấn mà nắm chặt quần áo, chờ Lưu Vân khai phá, chờ cho Hàn Yên bình tĩnh lại, một lần nữa tại nơi ấy ấn ấn nhu nhu.

Cả người Hàn Yên yếu mềm, thở hổn hển, không tự chủ được mà giãy dụa đứng lên.

Toàn thân Hàn Yên phiếm hồng làm cho du͙© vọиɠ của Lưu Vân không chịu được nữa, hắn rút ra ngón tay, thay thế bằng dục vong nóng rực sung huyết của mình.

Động thân một cái, du͙© vọиɠ cứng rắn liền chui vào sâu trong u huyệt, ấm áp cùng chặt chẽ, làm cho Lưu Vân nhịn không được bật ra tiếng rên thỏa mãn.

Hàn Yên bị lấp đầy làm cho thân thể buộc chặt, sau một lúc mới mềm gọi một tiếng, thanh âm tràn đầy ngọt ngào cùng mị ý làm cho Lưu Vân không khống chế được mà ôm lấy vòng eo mềm mại bắt đầu trừu động.

Theo tiết tấu ra ra vào vào, Hàn Yên cũng dần nâng thắt lưng phối hợp chuyển động, kɧoáı ©ảʍ mang theo tia tê dại truyền khắp toàn thân, hình thành cơn sóng triều cao, hai tai bị bao phủ căn bản không nghe thấy âm thanh rêи ɾỉ kiều mỵ mà cao vυ't của mình.

Kɧoáı ©ảʍ giống như thủy triều càng ngày càng nhiều, tiếng rêи ɾỉ tràn ra khỏi miệng, Lưu Vân nhanh chóng chạy nước rút, hai người đồng thời đạt tới cao trào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực bắn ra.

Mây mưa trôi qua, Hàn Yên vô lực ghé lên trên người Lưu Vân, cảm thấy toàn thân đau chết lặng, nhưng cũng có kɧoáı ©ảʍ tê dại nói không nên lời.

Lưu Vân êm ái mà đem nó ôm vào trong ngực, yêu thương mà hôn hai mắt nó.

“Em cảm thấy thế nào? Có thấy đau không?” Lưu Vân ôn nhu hỏi.

Mặt Hàn Yên đỏ bừng, nó định không nói đau, nhưng mà vừa mới nhẹ nhàng mà giật giật thân mình, liền cảm thấy một trận đau nhức tràn ngập toàn thân.

“Đau!” Hàn Yên đem khuôn mặt đỏ bừng úp vào trong ngực Lưu Vân, nhỏ giọng nói.

Lưu Vân hôn đôi môi đỏ mọng của nó, cánh tay trên lưng nó nhẹ nhàng xoa mang theo trận ánh sáng vàng, đem toàn thân Hàn Yên bao phủ lấy.

Hàn Yên cảm thấy một trận lưu quang ấm áp chạy khắp thân thể mình, làm cho toàn thân nó thư sướиɠ, đau nhức cũng dần dần tiêu trừ.

“Thoải mái sao?”

“Ừ.” Hàn Yên thoải mái mà nhắm mắt lại ừ một tiếng.

Khóe miệng Lưu Vân lộ ra ý cười, trên tay tràn ra càng nhiều ánh sáng vàng, đem hắn cùng Hàn Yên bao lại.

Cảm giác ấm áp làm cho Hàn Yên đang mệt mỏi mơ màng buồn ngủ, bỗng nhiên nó nhớ tới một việc, nó miễn cưỡng mở to hai mắt.

“Sao vậy?” Lưu Vân cảm thấy kỳ lạ hỏi.

“Sau nay chúng ta ở chỗ này hả?”

“Tại sao lại như vậy hỏi? Em không muốn ở chỗ này sao?”

Hàn Yên lắc đầu “Em rất thích nơi này, nhưng là em sợ tên Long Tộc sẽ trở lại.”

Lưu Vân trầm ngâm một chút, nghĩ tới a Thực vừa mới đi nhầm vào trở về nói ở đây có yêu quái, nếu muốn cuộc sống an tĩnh như trước có vẻ khó khăn, hơn nữa Hàn Yên vẫn cứ sợ Long Hinh, hắn muốn Hàn Yên vui vẻ, sẽ không lo lắng bất cứ sự tình gì hết, vì vậy hắn nói: “Chúng ta đến địa phương loài người du ngoạn?”

“Đến chỗ của loài người?” Hàn Yên hứng thú, nhưng mà nó có chút lo lắng, “Bọn họ có thể hay không nhận ra bản thể của chúng ta?”

“Sẽ không, cho dù có, lấy linh lực của chúng ta bây giờ, căn bản không cần sợ bọn họ.”

“Như vậy à?” Hàn Yên nghĩ một chút, “Vậy chúng ta đến thế giới loài người du ngoạn đi.”

“Chỗ của loài người có rất nhiều đồ chơi tốt, em muốn…”

Nhìn Hàn Yên trở lên hưng phấn, Lưu Vân sủng nịch nói: “Không phải em nói buồn ngủ sao? Nhanh chóng ngủ đi! Đừng nghĩ nhiều như vậy, sau này chúng ta còn nhiều thời gian đủ để chơi đùa mà.”

“Nói cũng phải!” Hàn Yên có chút ngu ngơ nói.

Lưu Vân hôn trán nó, ôn nhu nói: “Ngủ đi.”

“Ừ.”