Liêu Trai Dị Truyện

Chương 8: Ma Chó (P8)

Trên đường vào Cật Hương Trấn, hai bên đường đều có ánh đèn l*иg sáng trưng, Trần Tứ cứ thế dễ dàng mà đi. Tới đầu nghĩa trang thì không còn đèn nhà dân treo nữa, chui vào mới phải dùng đến đuốc. Mà đôi mắt đang được ánh sáng khoáng đạt soi đường giờ chìm ngập trong bóng đêm đen đặc của nghĩa trang còn chưa kịp thích ứng, y dẫu có đuốc vẫn chẳng khác nào kẻ mù. Mò mẫm nương theo ký hiệu đã đánh dấu để lại, Trần Tứ lần tìm tới nơi cần đến. Rẽ một nhánh hoè ra khỏi mặt, phía trước ánh đuốc của y rọi ra một bãi đất trống nho nhỏ, giữa bãi đất trống này có một cái mộ, còn là một cái mộ mới được đắp lên.

Nghĩa trang Cật Hương Trấn rất rộng, gò mả ngổn ngang, liên miên nhấp nhô, khoảng cách giữa chúng vô tình tạo nên những lối đi nhỏ ngoằn ngoèo mọc đầy cỏ dại, nhưng không để một khoảng đất nào trống quá lớn giữa khu vực tập trung mồ mả. Dân ở đây dựng huyệt rất có trật tự, khu vực mồ mả tính từ đầu nghĩa trang cứ thế xuôi vào sâu về phía chân núi Dương Sơn, mồ sau tiếp nối mồ trước, phân bố dần thưa thớt. Cho nên càng tiến về phía chân núi, mồ mả càng ít đi. Bãi đất trống này vị trí chính là ở cuối nghĩa trang hiện tại, cho nên dẫu nghĩa trang rất rộng, Trần Tứ cũng không mấy khó khăn tìm được ngôi mộ mới mà đêm hôm qua y đã đánh dấu. Mà đêm hôm qua, cũng chính là đêm có đám người khiêng một xác người vớt từ dưới đáy sông về chôn ở nghĩa trang Cật Hương Trấn, chủ nhân của ngôi mộ mới đắp này.

Sau khi trở về từ nha môn, y quyết định nửa đêm sẽ mò ra bờ sông, tìm tung tích đám người muốn vớt xác xem sự tình thế nào. Mấy tráng tử ngồi bên quán cóc ven đường ban trưa chính là mấy tay được thuê để lặn mò tìm xác và đem cái xác về nghĩa trang. Lúc Trần Tứ một chân bước qua gian quán, đúng lúc mấy tay tráng tử kia bàn về quái sự mà bọn họ sắp sửa tham gia. Nào là xác chìm, đạo nhân, nào là thứ dữ, không thể chậm trễ. Y nghe loáng thoáng, đã cảm nhận chuyện này phân nửa liên quan tới ma quỷ, cho nên mới gắn với hai từ "đạo nhân". Mà ma quỷ xưa nay dễ động phải nhất, thì chính là cương thi rồi còn gì. Y chắc mẩm như vậy, nhất định phải lần theo đám người, hy vọng đúng như định đoán, sẽ gặp được một cỗ cương thi. Ngẫm cũng khả tiếu, trên đời có người thường nào lại hy vọng đυ.ng mặt cương thi như y không cơ chứ?. Nhưng việc này suy cho cùng cũng chỉ là định đoán, nếu không xác thực cẩn thận đã í ới kêu quan đến, lúc đào lên không đúng như lời y nói, e rằng quan sẽ giận, quan mà giận, lại không cho y cơ hội thanh minh vậy thì nguy to. Cho nên, nhất định Trần Tứ phải tự mắt mình xác thực, thi thể nằm dưới ngôi mộ mới này có phải đã thi hoá hay không, sau đó mới có thể báo cho quan được. Đêm qua, y bám theo đoàn người về đây, tuy đứng xa một quãng, nhưng nhìn thấy sự xuất hiện của vị đạo nhân áo vàng lúc hạ huyệt chôn thi thể xuống làm phép, y có thể nhận định rằng thứ kia đúng là thứ dữ rồi. Mà một ngôi mộ có đạo sĩ yểm phép, chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Đó là nguyên nhân mà đêm nay Trần Tứ trở lại nghĩa trang Cật Hương Trấn. Nếu tìm ra thứ gì đúng như định đoán, sáng mai y sẽ chạy tới quan phủ tìm lệ mục bẩm báo, hẹn bọn họ đêm mai tại nơi này đem con chó đến, cùng nhau kiểm chứng.

Cắm cây đuốc sang một bên, Trần Tứ lấy xuống từ sau lưng chiếc xẻng, đi vòng vòng quanh ngôi mộ mấy lượt. Y nhíu mày tận lực tìm kiếm. Mặc dù đối với chuyên môn đạo gia y không có kiến thức, nhưng năm lần bảy lượt tại đám ma, tróc quỷ lễ trong thôn đã nhìn thấy đạo sĩ hành lễ, làm phép, ít nhiều thu vào trong mắt một vài đặc trưng, lúc này nhớ lại, bèn thử nhìn xem trên ngôi mộ này có gì khác lạ hay không. Nhưng ngoài một cái bia được dựng thẳng đứng chôn sâu xuống lòng đất thì trên mộ không còn thứ nào khác. Đến đồ cúng thông thường như bát nhang, bình rượu cũng không có. Trần Tứ cảm thấy khó hiểu, nhấc cây đuốc lên soi rõ mặt bia. Trên bia thế mà lại cũng không ghi lai lịch kẻ được chôn dưới mộ, ngoài một dòng chữ: "Lạc Hoả Thổ Đầu". Y đưa tay sờ thử, nhận ra bia này không phải loại thông thường, được đυ.c ra từ đá, mà là sa thổ bia. Loại mà khi túng thiếu, đói kém, dân nghèo mới dùng đến, bét nữa thì là dùng tấm gỗ viết tên rồi cắm xuống thôi. Trần Tứ nghĩ trong bụng, thâm quyến của cái xác này mời cả đạo sĩ, thuê được tráng tử, hẳn không đến nỗi nghèo lắm, vậy mà tấm bia cũng không được nổi là loại phổ thông, thậm chí trước mộ cũng không có đồ cúng, không thể nào là bình thường được. Như vậy, rất có thể là sự sắp đặt của đạo nhân. Trần Tứ dùng đuốc lật từng phía trên ngôi mộ, sau khi không thấy có cơ quan bày bố gì mới dùng xẻng lật đất lên. Y bắt đầy đào mộ.

Do làm chuyện vụиɠ ŧяộʍ, Trần Tứ thoăn thoắt đào không ngừng nghỉ, sức lực điền, y đào một hơi, cái mộ mới được đắp lên hôm qua hôm nay đã quay trở lại là cái hố như ban đầu. Xẻng của y gạt qua lớp đất mỏng, chạm tới một khối dài, nhưng không hề vuông vức. Y cũng không tỏ ra kinh ngạc, bởi đêm qua đã tự mình chứng kiến. Cái xác này, không có quan tài quàn xác.

Nguyên cớ vì sao Trần Tứ đương nhiên không biết. Có điều, nếu là cương thi, hẳn phải phong bế nó trong ba lớp quan tài rồi ấy chứ, đâu như cái xác này, chỉ có một mảnh vải bao thân. Hơn nữa, nếu là cương thi, hẳn đã bị đạo nhân diệt luôn rồi, dùng lửa mà đốt, cớ làm sao còn chôn xuống, đắp mộ, dựng cho tấm bia. Trần Tứ càng nghĩ càng khó hiểu, không phải cương thi, nhưng cách chôn cất đâu giống như người chết bình thường, vậy thì đây là thứ quỷ quái gì?.

Y đứng cạnh hố đất mới vừa đào lên, nhìn cái xác bọc trong bao vải còn phủ một lớp đất vụn bên trên, tường tượng tạc ra hình người nằm xuôi bị bó chặt, ngần ngừ không biết tính sao. Cuối cùng, y chỉ dùng đầu xẻng gạt đi một ít đất trên phần bụng thi thể, không ngờ liền gạt trúng chỗ có sợi dây hồng chạy qua. Không dùng quan tài, chỉ dùng hồng tuyến trói lại. Mà hồng tuyến này chắc chắn đã được làm phép.

- Gay cấn, đúng là gay cấn!. Làm sao có kiểu chôn kì lạ thế này?.

Trần Tứ không giấu nổi ánh mắt kinh sợ, nhảy ra khỏi hố, nhanh chóng lấp đất trở xuống. Nấm mộ chỉ mới qua một ngày, bị người ta hết đào rồi lại đắp, y đắp qua loa xong, kiểm tra xem mọi thứ đã như cũ chưa, rồi vội vã trở về.

Từ nghĩa trang Cật Hương Trấn về nhà, Trần Tứ cứ trăn trở mãi, người mệt nhừ lại không ngủ nổi, nằm được một lúc thì gà đã gáy. Mặc dù không minh bạch rốt cuộc vị đạo sĩ cùng gia đình nhà kia làm gì trên cái xác, nhưng chuyện đã tới nước này, y đành nhắm mắt làm liều mà thôi. Quan huyện cho y có hai ngày để tìm bằng chứng, bảo y phải làm sao. Đợi trời sáng thêm tí nữa, y lặn lội tới nha môn ngay. Nhờ lính gác vào bẩm báo, một lát sau vị lệ mục cũ lại ra tiếp y. Ngày nào gã cũng làm công sự ở nha môn, nên dễ dàng gặp được. Trần Tứ nhờ gã thông báo với quan huyện rằng y đã tìm được "thứ không sạch sẽ", đêm nay muốn quan cho người đem Dạ tới để kiểm chứng. Lệ mục ra chiều ghi nhận, gật đầu nói.

- Ngươi cứ về đi, ta sẽ báo lại lời của ngươi cho đại nhân. Nếu quan đồng ý, tối nay ta sẽ tới nhà tìm ngươi.

Nói xong lại đi ngay, Trần Tứ đành phải thất thểu trở về. Quả nhiên, y đợi tới trời tối, quan phủ mới phái người đến, lần này dẫn đầu ngoài vị lệ mục kia, còn có cả huyện thừa cùng thông lại. Ba người bọn họ chui vào gian nhà tồi tàn của Trần Tứ, Thị Hiên nơm nớp lo sợ chỉ dám đứng ở bên ngoài. Nhìn mấy vị công sự miễn cưỡng phất áo kẻ ngồi người đứng bên cái ghế cũ kỹ nhà mình, Trần Tứ ái ngại nói.

- Thưa các vị, hạ dân trên đường từ nha môn trở về hôm nọ, nhờ cơ duyên đã tìm được một nơi có khả năng chứa thứ không sạch sẽ. Đêm qua tự mình kiểm tra, quả đúng không phải bình thường đâu. Như phán xét của quan trên, vậy đêm nay các vị có thể tới nơi ta chỉ điểm, ở nghĩa trang Cật Hương Trấn một chuyến không?.

Giữa ba vị công sự ở đây, huyện thừa có chức vụ cao nhất, cũng chỉ có gã ngồi xuống ghế một cách miễn cưỡng. Nghe Trần Tứ thưa, gã chống đùi đáp.

- Theo lệnh đại nhân, chúng ta tất phải tới thôi. Ngươi định như thế nào?.

Trần Tứ thưa.

- Ta vốn định tìm một cương thi trong nghĩa trang Cật Hương Trấn, nhưng cái đám người ta theo tới ấy, rốt cuộc chôn cái gì, ta...ta thật sự cũng không rõ, có thể không phải cương thi đâu. Nhưng các vị yên tâm, nhất định là thứ không sạch sẽ. Dạ đã nhịn từ hôm ăn thịt tên trộm kia tới nay, chắc hẳn nên đói rồi...

Y càng nói, ánh mắt càng ái ngại lén nhìn thái độ của ba vị công sự, tiếng nói càng lúc càng nhỏ. Huyện thừa chau mày, chốc lát đáp.

- Bao giờ ngươi làm?.

- Ta định canh ba. Các vị chỉ cần y hẹn cùng Dạ đến nghĩa trang, chúng ta gặp nhau ở cổng nghĩa trang, như vậy được chứ?.

Huyện thừa liếc mắt nhìn thông lại đứng kế bên, giây lát gã thoáng gật đầu.

- Họ Trần, ngươi nghe cho rõ, đại nhân đã cho ngươi cơ hội chứng minh mình vô tội, vậy không nên thất bại, cơ hội chỉ có một lần. Nên nhớ, trong án này, nghi phạm lớn nhất vẫn chỉ có mình ngươi, nhớ tranh thủ cho thật tốt. Bằng không, không có ai làm chứng, ngươi chắc chắn khó sống!.

- Hạ...hạ dân rõ...

Trần Tứ nghẹn họng, tia mắt dần đóng băng, hai nắm tay thoáng siết chặt lại. Ngồi đối diện, huyện thừa lộ chút buồn chán, chép miệng chống đùi đứng lên, trước khi ra về, như nhớ ra cái gì, bèn hỏi y.

- Con chó của ngươi có gì cần đề phòng hay không?. Ta thấy nó có vẻ nguy hiểm, bọn ta không ai có thể động vào nó.

Cai lệ đứng sau hai vị kia, nói thầm trong bụng: "Cực kỳ nguy hiểm là đằng khác". Trần Tứ nghĩ ngợi giây lát, đáp.

- Thật ra, ta không rõ nó có gì nguy hiểm, nó chưa từng làm gì nhà chúng ta cả. Nhưng người lạ, ví như tên trộm kia, thì có lẽ...sẽ khiến Dạ động sát khí. Các vị cứ nên cẩn thận là hơn.

- Được!. Ngươi ghi nhớ rồi đấy!.

Huyện thừa liếc mắt lười biếng nhìn lệ mục, vừa dợm bước đi vừa nói với gã. Lệ mục cúi đầu cung kính.

- Vâng!.

Huyện thừa cau mày miễn cưỡng, khệnh khạng bước qua bậu cửa ra về. Từ đầu chí cuối, người không lên tiếng duy nhất chỉ có vị thông lại kia, mà Trần Tứ vốn không thừa tâm can chú ý tới mấy vị công sự nhiều vậy làm gì, suy cho cùng, ba vị này vẫn là đứng dưới quan tri huyện thôi mà.

...

Nghĩa trang Cật Hương Trấn.

Canh ba vừa tới, ở đầu con dốc cao dẫn vào nghĩa trang, ẩn hiện có bóng người lầm lũi đi trong màn sương lạnh, y căng thẳng hướng khu nghĩa trang đi tới. Như lần trước, Trần Tứ sau lưng đeo một cái xẻng ngắn, một cây đuốc chưa thắp, thất thểu đi tới đầu cổng nghĩa trang. Mấy vị quan phủ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, y đành thở dài ngồi bệt xuống một vệ cỏ ven đường. Đặng nửa tuần nhang sau, mới thấy xa xa thấp thoáng có ánh lửa bập bùng ngày một rõ. Tới điểm hẹn, không có huyện thừa mà chỉ có thông lại và lệ mục, bọn họ đem theo năm, sáu tên lính nha, mấy tên này kéo theo một cái xe thồ trên có l*иg sắt đương nhốt một vật ở trong. Nhìn thấy Dạ ngồi trong l*иg, hai mắt vẫn trắng sáng như sao, trước mõm còn đeo cái rọ làm bằng sắt, do chính tay y, hôm lệ mục tới lượm xác tên trộm đưa cho, đeo vào. Lòng y thoáng rối nùi, hít khẽ một hơi. Đoàn người tới gần, y cúi đầu lên tiếng.

- Các vị, hạ dân ở đây!.

Thông lại hất cằm ra lệnh.

- Vào đi.

Trần Tứ dẫn đầu đoàn người, âm thầm đi vào nghĩa trang Cật Hương Trấn âm u. Đi một lúc lâu mới tới nơi, thông lại nhìn xung quanh rồi nói với y.

- Bọn ta nấp ở đây, ngươi cùng mấy tên kia ra đào mộ đi. Đào xong, ngươi qua thả con chó.

Trần Tứ nghe kỹ, đoạn nói.

- Trước khi hành động, ta xin nói trước mấy điều. Thứ nhất, thứ chôn dưới ngôi mộ kia không phải cương thi, nhưng chắc chắn là thứ không sạch sẽ. Sau khi đào xong, để Dạ tự tới tìm thức ăn là được. Thứ hai, các vị nhớ lùi xa xa một chút, giả như có cơ sự gì xảy ra, còn kịp chạy thoát.

Thông lệ và lệ mục nhìn nhau, nét mặt chợt đanh lại, xong cũng mím môi gật đầu, lệnh cho hai lính nha cùng Trần Tứ bắt đầu đào mộ. Có thêm sức người, chẳng mấy chốc, hố huyệt chôn cái xác vô danh vớt dưới lòng sông lại bị người ta đào lên. Hôm nay, Trần Tứ nâng xẻng gạt hết lớp đất phủ trên thi thể, bao vải trắng nay nhiễm màu đất đã chỗ vàng chỗ nâu tạc hình người dần lộ ra, quấn ngang dọc những đoạn hồng tuyến. Hai tên lính nha nhìn thấy cảnh tượng dưới hố huyệt, nhìn chằm chằm xuống hố một cách khó hiểu.

- Sao không có quan tài gì hết vậy?.

Trần Tứ đương mở miệng lý giải, bỗng từ trên bầu trời tối thui tối mù vọng xuống tiếng “quác quác” vang vọng. Mấy người ngẩng mặt lên nhìn, đầu mày khẽ nhíu. Sau đó chỉ chốc lát, tiếng kêu đó càng lúc càng nhiều hơn, như thể có cả một bầy quạ kéo tới đây vậy. Nghĩa trang có mấy thứ này đâu có gì xa lạ, nhưng một tiếng thì thôi đi, đằng này nguyên một dàn âm thanh quác quác vang lên không thôi, vào lúc nửa đêm, tại một bãi tha ma như thế này, làm gì có ai cứng nổi. Có cứng cũng không tài nào chịu được thứ âm thanh liên miên điếc tai không ngớt như vậy. Việc đào mộ quật xác đột nhiên bị gián đoạn, thông lại sắc mặt ngày một xấu xí. Đây là nhiệm vụ huyện thừa giao cho gã, huyện thừa lại nhận nhiệm vụ từ quan tri huyện, mà nội hàm đằng sau cái án này ai cũng rõ, chính là Quan Đàm Dị Hội, cho nên không hoàn thành không xong. Khó chịu phải đứng ỏ giữa nghĩa trang thì thôi, áp lực công việc còn nặng nề, để gã ngày càng muốn gắt gỏng.

- Ta sát!. Lũ ghê tởm, có tên, ta bắn chết cả đám về hầm canh!.

Thông lại ngửa mặt lên trời mà chống nạnh mắng, nhưng tiếng quạ dày và nhiều đến nỗi át cả tiếng mắng chửi của hắn, như không thèm quan tâm vậy. Thông lại hung dữ nhổ một bãi nước bọt, trợn mắt trỏ tay hướng đám Trần Tứ cùng hai tên lính nha đang đứng cạnh hố đất ngơ ngác nhìn, quát lớn.

- Nhìn cái gì, các ngươi còn không mau đào...

Câu nói của hắn bỗng im bặt, ánh mắt ngưng động, nhìn chằm chằm một hướng, ngón tay giương ra cũng quên chưa thu về. Miệng hắn cứ thế từ từ há ra. Tên lệ mục đứng sau lưng hắn, thấy khác thường mới âm thầm liếc mắt, ló đầu lên nhìn thử. Không ngờ phản ứng của gã cũng ngoài dự đoán, như thể đi đêm nhìn thấy ma trong nghĩa địa vậy.