Chạng vạng tối cuối mùa thu, chân trời màu đỏ sậm có mây đen chồng chất, tiếng sấm nặng nề xen lẫn trong gió, thôi thúc hơi nước tích tụ giữa không trung.
Trên quảng trường ngoài trời bên ngoài cửa tòa nhà nghệ thuật Rod, standee tiếp ứng* của người hâm mộ bị cơn mưa to xối đến mức bừa bộn khắp nơi, trong tòa nhà thì không chịu một chút ảnh hưởng nào của thời tiết, đèn đuốc sáng trưng, đúng thời gian cử hành nghi thức lễ trao giải phim ảnh.
*Standee hay còn được gọi là standy. Nó là tên gọi cho những vật tư dùng trong quảng cáo, marketing truyền thông. Có thể hiểu đơn giản standee là vật dụng dùng để hỗ trợ, bổ trợ cho việc treo ảnh quảng cáo, treo banner cỡ nhỏ. Hình ảnh cho standee tiếp ứng:
Dụ Dao đứng ở hiện trường lễ trao giải, nhấc váy đi trên bậc thang, đi về phía góc khuất nhất ở cuối hàng ghế dành cho khách mời, trên chỗ ngồi đó có dán tên cô.
Nhưng mà của người khác đều là bảng tên viết tay nền đỏ viền vàng, duy nhất chỉ có bảng tên của cô là dùng giấy trắng, tùy tiện in lên hai chữ thể Tống màu đen.
Qua loa đến mức rõ ràng.
Dụ Dao đi ngang qua phía trước, có không ít ánh mắt liếc nhìn cô, bầu không khí đọng lại một cách vi diệu lập tức vang lên tiếng nói nhỏ.
Những diễn viên gạo cội và nhóm lưu lượng đang ngồi đều có máu mặt, sẽ không dễ dàng nghị luận, nhưng các nhà truyền thông và nhân viên công tác thì lại không kiêng nể như vậy.
“Dụ Dao? Sao cô ta lại tới đây?”
“Cả năm không có lấy một tác phẩm nào, một thân bị bôi đen, ngay cả hai đại ngôn vào tháng trước bị lột luôn rồi, cũng không cảm thấy ngại xuất hiện, lễ trao giải liên quan gì đến cô ta.”
“Sao lại không?!” Một người khác nhỏ giọng cười: “‘Lời Thú Tội’ lần này được đề cử bốn giải thưởng, lúc trước Dụ Dao là nữ chính gốc của phim, có thể cam tâm sao? Nghe nói người đại diện của cô ta bỏ hết cả tiền vốn mới mua được vị trí đêm nay, rõ ràng là tới ké fame.”
“Nói đến thì Dụ Dao cũng đáng đời, đắc tội với ai mà không được, nhất định phải gây với vị nhà họ Dung kia, vu oan ác như vậy, hiện tại mới có thái độ khiêm nhường giả ngoan ngoãn, quá muộn rồi.”
Dụ Dao làm như không nghe thấy, cô đi đến vị trí của mình ngồi xuống, trên chỗ ngồi ở gần cô cũng có bảng tên, là diễn viên nam trẻ tuyến bốn tuyến năm, lúc này tránh cô thật xa giống như tránh virus, cậu ta tình nguyện đứng ở lối đi nhỏ cũng không muốn ở bên cạnh cô.
Một nơi danh lợi xa hoa lộn xộn lớn như vậy, cô ngồi ở góc mà ánh sáng cũng không chiếu tới được trở thành mục tiêu công kích.
Dụ Dao vừa rũ mi mắt xuống, bên tai truyền đến một giọng nam đè thấp, giọng nói vô cùng căng thẳng.
“Dụ Dao, em ổn định cho ông đây, không được bị ảnh hưởng, cơ hội này ông đây không dễ gì mới lấy được!”
Dụ Dao nghiêng đầu nhìn thoáng qua, người đàn ông trẻ tuổi đeo kính đang ngồi xổm ở phía sau chỗ ngồi, nửa đôi mắt phượng lộ ra từ khe hở giữa ghế, anh ta hung ác trừng mắt nhìn cô.
Người đại diện của nhà khác đều là áo mũ chỉnh tề, vị này nhà cô thì như con cua.
Dụ Dao nói: “Em sẽ cố gắng hết sức.”
Âm lượng của hai người có thấp hơn nữa thì cũng có người nghe được, đều âm thầm cười Dụ Dao đáng thương, sớm biết có kết quả như vậy thì làm gì phải tự rước lấy nhục, đợi lát nữa “Lời Thú Tội” thật sự lấy được giải thưởng thì cô sẽ chỉ lúng túng hơn bây giờ thôi.
Mười phút sau, lễ trao giải bắt đầu.
Dụ Dao lẳng lặng nhìn qua sự náo nhiệt trên sân khấu, các giải thưởng quan trọng như phim điện ảnh xuất sắc nhất, đạo diễn biên kịch xuất sắc nhất đều không có duyên với “Lời Thú Tội”, ảnh đế cũng rơi vào nhà khác, chỉ có ảnh hậu công bố cuối cùng là nữ nhân vật chính đương nhiệm của “Lời Thú Tội”, Khương Viện.
Dụ Dao khẽ thở ra một hơi, người đại diện Bạch Hiểu vẫn luôn ngồi xổm phía sau lập tức căng thẳng thần kinh, nhắc lại: “Ổn định cho ông đây!”
Khương Viện ngồi ở hàng thứ nhất, lau nước mắt lên sân khấu nhận giải, vẻ mặt người thấy người yêu, cô ta run rẩy lại thuần thục phát biểu nhận giải, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn chỗ ngồi của Dụ Dao.
Chuông báo động trong đầu Bạch Hiểu nhảy liền mấy cấp, anh ta vội vàng xuyên qua khe hở chọc vào cánh tay Dụ Dao: “Bình tĩnh, đừng để ý tới cô ta, đừng lên tiếng, hôm nay em cũng chỉ đến lộ mặt thôi!”
Người xung quanh cũng công khai hay âm thầm mà quan sát Dụ Dao, muốn xem xem cô có thể không chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà bật khóc tại chỗ hay không.
Dụ Dao vẫn không có phản ứng, cô ngồi ở sát mép nơi tối tăm nhất của hàng ghế khách mời, biểu lộ đều không thấy rõ lắm.
Khương Viện ở trên sân khấu đắc ý nắm chặt micro, Dụ Dao đã có lá gan chủ động tới đυ.ng vào họng súng thì cô ta nhất định phải khiến cô hối hận.
Cô ta cố ý im lặng mấy giây, chờ hấp dẫn đủ ánh mắt rồi mới nghẹn ngào nói: “Thật ra tôi có thể lấy được giải thưởng lớn như vậy, ngoại trừ biết ơn biên kịch chính và người hâm mộ, còn nhờ vào… sự khiêm nhường của chị Dụ Dao đối với tôi.”
Hiện trường lập tức yên tĩnh, Bạch Hiểu cứng đờ tại chỗ, ngay cả đạo diễn quay phim cũng thầm nghĩ ảnh hậu mới này có chút không tử tế.
Có lẽ là bên ngoài không rõ ràng, nhưng hôm nay người ở chỗ này đều biết, Dụ Dao đã quay chụp đến hồi cuối, lại bị đoàn làm phim của “Lời Thú Tội” cưỡng ép đổi người.
Điểm xuất phát của Dụ Dao gần như là cao đến mức đυ.ng trần nhà ở trong giới, học ở Trung Hí hạng nhất, tốt nghiệp hạng nhất, bộ phim cô tham gia diễn trong lúc còn đi học thì lấy được giải nữ phụ xuất sắc nhất, cách một năm thì trực tiếp nhận được nhân vật nữ chính xuất sắc nhất, là ảnh hậu nhỏ tuổi nhất trong lịch sử điện ảnh trong nước.
Nhưng từ khi đắc tội Dung Dã, mất đi nữ chính của "Lời Thú Tội", cô như bị toàn giới điện ảnh mở tấm bình phong, không nhận được phim, có rất ít cơ hội lộ diện, tin tức tiêu cực tầng tầng lớp lớp, kỹ thuật diễn xuất đã từng được phong làm thần cũng nhận sự chất vấn, độ nổi tiếng một đường giảm mạnh, gần như sắp không tìm kiếm được người này.
Hôm nay cô xuất hiện, vốn dĩ bị giễu cợt cũng chỉ đi qua thôi, nhưng Khương Viện gióng trống khua chiêng nhắc đến tên cô như vậy, chẳng khác gì là công khai lăng trì cô.
Trong lòng đạo diễn quay phim chửi bậy nhưng trên tay cũng không nhàn rỗi, ông ta nhanh chóng bắt lấy điểm bùng nổ, cắt ống kính hướng về phía khách mời, tìm tới tìm lui hai vòng mới dừng lại trên người Dụ Dao ngồi trong góc.
Ánh sáng đuổi theo sát mà chiếu tới, đầu tiên là chiếu sáng một đoạn cổ tay tuyết trắng, tiếp theo đó là đẩy đến sườn xám màu đỏ anh đào, màu sắc tươi đẹp nồng đậm bao lấy cái cổ tinh tế một cách thỏa đáng, phác họa ra cái cằm nhỏ nhắn xinh xắn.
Độ sáng từng tấc từng tấc mở rộng ra, tràn qua đôi môi đỏ no đủ và mái tóc đen rũ xuống bên mặt cô, lọt vào bên trong đôi mắt lành lạnh hơi rũ xuống, vạch ra hai vệt sáng vòng cung lạnh lẽo.
Hình ảnh vô cùng có lực chấn động không chỉ có phát trực tiếp ở nền tảng trên mạng mà cũng đồng thời đưa lên trên màn hình HD lớn ở hai bên sân khấu.
Trước đó không có ai nhìn kỹ dáng vẻ của Dụ Dao, giờ phút này ống kính quay gương mặt của cô, tất cả các chi tiết đều được phóng to, khuôn mặt đáng chú ý hơn thời đỉnh cao khiến hiện trường không khỏi có chút xôn xao.
Vẻ mặt Khương Viện có chút thay đổi, cô ta muốn nuốt lại câu nói kia, cướp lại sự chú ý thì cũng đã không kịp nữa.
MC chỉ sợ thiên hạ không loạn mà hỏi: “Làm nhân vật nữ chính trước đó của ‘Lời Thú Tội’, Dụ Dao có lời gì muốn nói với Khương Viện không?”
Dụ Dao ở trước ống kính nhận lấy micro, chuẩn bị phát biểu bất cứ lúc nào.
Bạch Hiểu ngồi xổm ở phía sau ghế tuyệt vọng ôm đầu.
Những người khác thì chờ xem kịch.
Tình cảnh mang tính vũ nhục cực mạnh thế này, đổi thành một người nhỏ tuổi nào đó thì đều sẽ không chịu được mà thất thố, trên nền tảng trực tiếp cũng bị đạn mạc* nhanh chóng tàn sát màn hình: “Đáng đời, tranh thủ bán mặt khóc một chút, còn có thể lừa gạt được chút đồng cảm.”
*Đạn mạc là phần bình luận chữ chạy ngang qua màn hình trong các nền tảng xem video của Trung Quốc.
Sự yên tĩnh ngắn ngủi.
Dụ Dao ở trung tâm gió bão chậm rãi ngước mắt, ung dung cong khóe môi lên.
Sự ngượng ngùng, bối rối, yếu thế mà đám người rất hoan nghênh cũng không tồn tại trên mặt cô.
Cô hơi nghiêng người, nhìn thẳng vào ống kính, không nhanh không chậm mà hỏi lại: “Nói gì? Nói là kỹ thuật diễn xuất của cô Khương Viện làm liên lụy đến toàn bộ đoàn làm phim cho nên mới chỉ lấy được một giải thưởng không có hàm lượng vàng nhất sao?”
-
Chín giờ tối, mưa to như trút nước, bên ngoài lối ra của tòa nhà nghệ thuật Rod có một chiếc xe bình thường đời cũ ngừng lại, lẫn trong một đám xe bảo mẫu hơn trăm vạn không ăn khớp.
Bạch Hiểu dùng một tay giơ chiếc dù đen lớn, một tay dùng khăn choàng cổ bảo vệ đầu của Dụ Dao, đẩy cô lên hàng ghế sau, bản thân mình thì nhanh chóng chen vào ghế lái.
“Nếu không che mặt em thì anh cũng sợ hai chúng ta không còn sống mà ra ngoài được!”
Câu nói kia của Dụ Dao đã làm bùng nổ lễ trao giải, sau đó kết thúc như thế nào thì Bạch Hiểu hoàn toàn không nhớ rõ, chỉ biết nhốn nháo hoảng loạn, anh ta không dễ gì mới xông ra khỏi được vòng vây, trước khi đi còn nhìn thấy Khương Viện ở phía sau sân khấu khóc lóc quăng đồ.
Bạch Hiểu không dám dừng lại thêm, gạt cần số rồi xông vào trong màn mưa, anh ta thở hổn hển: “Ông đây nên biết sớm, em làm sao có thể yên ổn được! Lần này lộ ra bản tính rồi! Dụ Dao, em oán giận ác như vậy, có phải là thật sự không muốn lăn lộn nữa không!”
“Ừm, không lăn lộn nữa,” Dụ Dao dựa vào cửa sổ xe, giọng điệu không có chút gợn sóng nào: “Anh phản ứng lớn như vậy làm gì, em vốn đã ở đáy cốc rồi, còn có thể kém hơn tình trạng hiện tại sao?”
Bạch Hiểu sững sờ, mím môi một cái.
Dụ Dao nhìn vệt nước chảy xuôi trên kính thủy tinh, cô bình tĩnh nói: “Tình cảnh của em đã như vậy rồi thì có gì mà sợ, cô ta giẫm em trước mặt mọi người thì đương nhiên em cũng phải đáp lễ, chẳng qua là nói một câu thật lòng mà thôi, nào có vấn đề? Hơn nữa ---”
Giọng nói của cô rất nhạt: “Anh lấy được cơ hội lộ mặt, em làm như vậy mới có thể có được sự báo đáp lớn nhất, ngày mai anh có thể yên tâm đến công ty báo cáo nhiệm vụ rồi, giữ được công việc.”
Bạch Hiểu nghe xong, trong lòng càng cảm thấy khó chịu.
Anh ta thấy, Dụ Dao chính là vì đóng phim mà sinh ra, không cần phải nói đến việc được phong thần trong trong thế hệ diễn viên trẻ, cho dù là so với các diễn viên gạo cội thì cũng tốt như vậy.
Ai có thể nghĩ tới tai vạ bất ngờ từ trên trời rơi xuống, năm ngoái trong nhà Dụ Dao xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến sự nghiệp của cô gián đoạn, không đợi khôi phục lại sinh lực thì lại bị vị tổ tông nhà họ Dung kia để mắt tới.
Bởi vì từ chối một bữa tiệc tư nhân của Dung nhị thiếu mà cô bị các nhà tư bản và đạo diễn liên hợp lại phong sát, các tài khoản marketing giội đủ loại nước bẩn, hận không thể xóa tên cô ra khỏi cái giới này.
Phong cách của công ty là cuốn theo chiều gió, dứt khoát cho Dụ Dao ngủ đông, anh ta làm người đại diện không muốn từ bỏ nên đương nhiên cũng bị liên lụy.
Bạch Hiểu có thể nhìn ra được, Dụ Dao thất vọng cực độ đối với cái giới này, cô rất có khả năng phải đổi nghề.
Nhưng anh ta không phục, thế là liều mạng tìm kiếm slot trong lễ trao giải lần này, anh ta cũng không tin, cho dù không bàn đến đóng phim thì dựa vào khuôn mặt này của Dụ Dao, làm sao có thể không có độ hot được.
Công ty trước đó đã nói rõ ràng với anh ta, một cơ hội cuối cùng, nếu như Dụ Dao vẫn không bắn ra được bọt nước thì người đại diện mắt toét là anh ta phải lập tức thu dọn đồ đạc cút đi.
Anh ta vốn định để Dụ Dao lấy cảm giác tồn tại, dựa vào vẻ đẹp để lấy một đợt chủ đề, thật sự không dự đoán được là cô có thể chơi lớn như thế.
Nhưng Dụ Dao kiêu căng cũng là vì đường công danh của anh ta.
Phía trước kẹt xe, Bạch Hiểu nhíu mày giảm tốc độ, nhân cơ hội lướt Weibo.
Khá lắm, làm bá chủ rồi, tất cả các trang đầu đều là mắng chửi Dụ Dao, đau lòng cho Khương Viện, trên top tìm kiếm liền lên mấy cái, bọt nước thật đúng là bắn ra được.
Bạch Hiểu nắm chắc gọi mấy cuộc điện thoại, dựa vào một chút nhân mạch có được mà duy trì chủ đề, mũi không nhịn được mà chua xót.
Dụ Dao muốn chuyên nghiệp có chuyên nghiệp, muốn nhan sắc có nhan sắc, thế mà chỉ có thể lên top tìm kiếm bằng tin tiêu cực, còn đứng trước nguy cơ giải nghệ đổi nghề, bà mẹ nó, dựa vào cái gì?!
Việc này nói cho cùng còn không phải là trách tên ma đầu mất nết kia tùy tiện xem người ta như đồ chơi, người trong giới bình thường ngay cả tên thật cũng không dám nhắc đến.
Bạch Hiểu thở sâu, chỉ mặt gọi tên mà mắng: “Dung Dã thật con mẹ nó là đồ chó!”
Dụ Dao tán đồng gật đầu: “Can đảm lắm, Dung Dã đúng là đồ chó.”
Bạch Hiểu khuyên cô: “Chuyện đắc tội Dung chó đã qua được một lúc lâu rồi, trước tiên em đừng nghĩ cái gì mà giải nghệ, hiện tại đã có độ hot rồi, không chừng có thể có kịch bản tốt tìm em đấy.”
“Bên phía truyền thông để anh ứng phó, nếu tâm trạng em thực sự không tốt thì hay là tìm chút việc vui? Kiếm bạn trai bí mật thời gian ngắn hoặc là theo đuổi thần tượng gì đó, em nhìn đám em trai hôm nay ở hiện trường kia, đứa nào cũng tươi ngon mọng nước.”
Dụ Dao nhắm mắt: “Em không có hứng thú với phi công.”
Bạch Hiểu “chậc” một tiếng: “Gương mặt xinh, mắt cũng rất đẹp.”
“Em không thích xinh đẹp.”
Bạch Hiểu nhấn mạnh: “Tính cách cũng đáng yêu, miệng ngọt còn dễ thương nữa.”
Dụ Dao không cho mặt mũi mà cười lạnh: “Em thấy phiền nhất là người đáng yêu, trẻ con.”
Bạch Hiểu bị cô làm nghẹn họng đến mức nổi cáu, anh ta đạp mạnh chân ga, bánh xe gây ra sóng nước trên mặt đường, nhanh như chớp mà chạy tới bên ngoài khu dân cư đèn đuốc tối tăm ở ngoại ô rồi im bặt mà dừng lại.
Một làn xe duy nhất ở cửa chính có nước đọng rất nhiều, không có cách nào đi qua được.
Dụ Dao đẩy cửa xuống xe: “Anh quay đầu xe đi, em tự đi vào.”
Đêm mưa, tiểu khu cũ kỹ, cô bọc lấy một chiếc áo khoác dài màu đen, khuôn mặt giấu dưới dù, ngoại trừ đôi chân trắng muốt tinh tế quá chói mắt thì không ai nhìn ra được đó là nữ minh tinh nước bẩn đầy đầu.
Đuổi Bạch Hiểu đi rồi, Dụ Dao quay người giẫm lên gạch đá tạm thời nhô lên trong vũng nước đọng, đi về phía tòa nhà số chín nơi mình thuê nhà.
Tiền thuê nhà ở tòa số chín rẻ, là một tòa nhà nằm trong cùng, đường phải đi không tính là ngắn, xung quanh yên tĩnh khác thường, chỉ có tiếng nước mưa rơi xuống mặt dù vang tiếng lốp bốp.
Dụ Dao khép vạt áo lại, không tự chủ được mà bước chân nhanh hơn, mắt thấy cánh cửa một cánh ở khoảng cách mười mấy mét, trong bóng tối thăm thẳm xám mờ phía trước bên trái cô lại đột nhiên vang lên một tiếng hít thở.
Tiếng thở thấp rất nhỏ, run rẩy, xen lẫn chút bất lực, rất nhanh đã chìm đi trong màn mưa lớn tầm tã.
Dụ Dao dừng lại vài giây đồng hồ không nhúc nhích, bàn tay cầm cán dù có chút trắng bệch, cô nhìn chăm chú về phía nơi phát ra âm thanh.
Dưới ánh sáng mỏng manh, nơi đó lờ mờ có một hình dáng cao lớn đứng thẳng, có lẽ là những chiếc hộp quyên góp đựng quần áo.
Cô đợi một chút cũng không có tình huống khác thường gì xảy ra, ngay cả tiếng thở vừa rồi cũng biến mất, giống như là nghe nhầm mà thôi.
Hiện tại trên mặt đất đều là nước mưa sắp đến mắt cá chân, cô chỉ có con đường này có thể đi, muốn về nhà thì nhất định phải đi qua.
Dụ Dao ổn định nhịp tim, bấm số điện thoại của Bạch Hiểu để đề phòng bất trắc, sau đó cất bước lần nữa.
Cô hạ thấp dù, ngăn trở bên kia có khả năng tồn tại nguy hiểm rồi định nhanh chóng đi qua, nhưng lúc sắp đi ra khỏi phạm vi của thùng quyên góp thì tiếng hít thở kia lại vang lên.
Ở khoảng cách gần trong gang tấc, Dụ Dao nghe thấy vô cùng rõ ràng, giống như một con thú non bị thương không có nhà để về, co rúm lại trong mưa phát ra tiếng rêи ɾỉ cầu cứu.
Dụ Dao ngẩn ngơ.
Trong giây phút cô dừng lại, trong bóng tối có cái gì đó rung lên một cái.
Một bàn tay lạnh màu trắng từ trong nơi dơ bẩn lộ ra, dùng hết sức lực vươn về phía trước, ướt sũng, chạm vào vạt áo của cô.
Không phải là động vật!
Thần kinh Dụ Dao căng thẳng, cô mím chặt môi, gắt gao nắm lấy dù, đột nhiên nâng dù lên.
Bầu trời đêm tối đen đột nhiên sáng sủa, một tia sét đánh ầm xuống, chấn động làm cho đèn điều khiển bằng âm thanh ở bên ngoài cánh cửa một cánh sáng lên, chiếu sáng cái bóng xám này.
Là người.
Trong tầm mắt dưới tán dù, Dụ Dao đúng lúc đối diện với ánh mắt của người đó.
Một đôi mắt lưu ly màu hổ phách được nước sạch gột rửa vô số lần, thấp thoáng bên dưới hàng mi rậm đen ướŧ áŧ, khuấy động lên gợn sóng trong suốt tinh khiết, giống như nước mắt.
Huyết dịch của Dụ Dao gần như đông đặc lại.
Thiếu niên thoi thóp, cuộn mình bên cạnh hộp quyên góp, anh ôm đầu gối phát run, quần áo trên người anh bị rách mấy miếng, bả vai và bắp chân trần trụi lộ ra làn da trắng nõn, trên đó có vết thương trải rộng, giống như chú cún con lang thang sắp chết.
Chú cún con giờ phút này đang cố hết sức ngẩng đầu, dùng đôi đồng tử giống như lưu ly kia nhìn cô trừng trừng, dáng môi cực kỳ xinh đẹp, khẽ nhếch, phát ra tiếng nghẹn ngào nho nhỏ vỡ vụn.