Nhật Ký Tiểu Hoà Thượng Ở Thành Phố

Chương 18: Thật là muốn nghịch thiên mà

Ý nghĩa sâu sắc của “Em bé Hồ Lô” thì Tiểu Tịnh Trần chưa xem tivi bao giờ nên sẽ không thể hiểu được. Tuy rằng nói khắp nơi đều có Phật nhưng lại chưa từng nghe nói đến từ trong quả hồ lô có thể chui ra một đứa bé. Chẳng lẽ chính mình cũng nhảy từ trong hồ lô ra sao, bởi vậy nên mình mới được sư phụ nhặt về?

Đối với nguồn gốc của bản thân, Tiểu Tịnh Trần cũng chẳng mấy để ý, trong đầu bé vẫn còn đang suy nghĩ đến những sợi dây nhiều màu sắc kia. Sự hiếu kỳ của trẻ con rất đáng sợ, nhất là với đứa bé ương bướng như Tiểu Tịnh Trần, cho dù có đυ.ng phải tường thì cũng chưa chắc đã quay đầu lại.

Sau khi ăn xong chiếc bánh đậu xanh cuối cùng, Tiểu Tịnh Trần liếʍ sạch sẽ vụn bánh còn dính trên ngón tay, uống một ngụm trà xanh, sau đó nhìn xung quanh. Lăng Phi và Hàn Hùng đang chăm chú chơi game, không có ai chú ý tới bé. Vì vậy bé lại một lần nữa chui xuống bàn, liếc một cái đã thấy những sợi dây nhỏ đầy đủ màu sắc, khuôn mặt lập tức vui vẻ, vươn tay ra không khách khí mà chụp lấy…

Trong nháy mắt, dòng điện chạy qua người bé, bé nghiêng đầu rồi ngay lập tức ngã xuống đất, đồng thời cả tiệm net bỗng nhiên tối om, mất điện rồi?

Trong quán lập tức náo loạn, đặc biệt là mấy người lãnh đạo bang hội như Tam Ca cố ý dẫn người tới đây để cày phó bản làm nhiệm vụ, điện bị ngắt đồng nghĩa với những phó bản trước đó coi như mất công cày lại từ đầu. Cậu ta tức giận đến mức muốn đập bàn, những người chơi khác thiếu chút nữa cũng muốn lật cả trời.

Ngược lại, Lăng Phi rất bình tĩnh, cậu lập tức đưa tay sờ chiếc ghế ở bên cạnh, “Tịnh Trần đừng sợ, một lát nữa là sẽ có điện thôi...”

Bàn tay không sờ thấy gì, Lăng Phi hồi hộp trong lòng, vô thức cao giọng, “Gấu Ngốc, Tịnh Trần có ở bên cạnh mày không?”

“Không có.” Mất điện nên Hàn Hùng cũng hiếm có dịp thành thật một chút, nó cũng vươn tay qua chiếc ghế bên cạnh sờ thử, “Không ở bên cạnh mày hả?”

“Không có.” Giọng nói của Lăng Phi có chút run rẩy, cậu ngay lập tức lấy điện thoại mở ra, nhờ ánh sáng của màn hình điện thoại ngay lập tức nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ ở dưới gầm bàn, cậu bị dọa đến mức như sắp nhảy dựng lên đến nơi, “Tịnh Trần!”

Đáng tiếc tiểu hòa thượng không có chút phản ứng nào, chỉ nằm đó không động đậy.

Hàn Hùng không suy nghĩ nhiều, nó trực tiếp nắm lấy áo của Tiểu Tịnh Trần kéo bé ra ngoài, “Em làm cái gì mà lại trốn ở dưới bàn...”

Lời còn chưa nói hết, Hàn Hùng đã nghẹn họng, nó hoảng sợ nhìn bàn tay của Tiểu Tịnh Trần, trong tay bé không phải đang cầm một nắm dây điện bị hở hay sao? Sau đó ngẫm lại tình huống mất điện đột ngột, sắc mặt Hàn Hùng lập tức trắng bệch, Lăng Phi cũng bị dọa sợ đến mất bình tĩnh, nó vẫn còn nhớ gọi, “Tam... Tam Ca, không hay rồi, Tịnh Trần bị điện giật rồi.”

“Cái gì???” Tam Ca kinh hoảng nhảy dựng lên, phó bản hay kinh nghiệm gì gì đó tất thảy đều là mây bay. Cậu ta ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt Lăng Phi, liếc thấy Tịnh Trần đang hôn mê, bàn tay vẫn đang nắm dây điện, “Còn đứng đó làm gì, mau đưa tới bệnh viện đi.”

Những thiếu niên khác cũng rất nhanh nhẹn dùng di động của mình để chiếu sáng, khiến cho xung quanh Tiểu Tịnh Trần sáng rực như ban ngày.

Tam Ca vừa túm lấy đống dây điện trong tay Tiểu Tịnh Trần vứt sang một bên, vừa đưa tay ra định bế bé lên. Nhưng lúc này đã có người nhanh hơn so cậu ta, trong chớp mắt người bạn nhỏ đã nằm gọn trong lòng của người đó.

Tam Ca ngẩng đầu lên đề phòng nhìn chằm chằm vào người đàn ông đột nhiên xuất hiện kia, theo bản năng níu lấy cổ tay nhỏ bé của Tịnh Trần, tức giận nói: “Anh là ai? Buông nó ra!”

Khuôn mặt của Bạch Hào Sơn không chút cảm xúc quét mắt nhìn Tam Ca một cái, sau đó xoay người rời đi. Tam Ca định kéo cánh tay của người kia lại thì bị Lăng phi ngăn cản, “Tam Ca, em biết anh ta, anh ta chính là thuộc hạ của ba Tịnh Trần.”

Tam Ca: “...” Thuộc hạ mà lại có bộ dạng khiến người khác nhìn vào cũng phải mặc cảm tự ti như vậy sao, thế ông chủ sẽ phải có dáng vẻ thế nào đây?

Ở đây chẳng qua cũng chỉ toàn là đám thanh niên mười mấy tuổi đầu, chỉ biết sống an nhàn thoải mái, cùng lắm cũng chỉ hô đánh hô gϊếŧ trên game mà thôi, đã bao giờ nhìn thấy kẻ ác thật sự đâu. Hôm nay bị ánh mắt lạnh lùng của Bạch Hào Sơn quét qua một lượt, lại bị sát khí chân thực dồn nén đến hoảng sợ, tất cả đều câm như hến, đến cả thở mạnh cũng không dám. Tam Ca là người trực tiếp đối diện với cơn tức giận của Bạch Hào Sơn thì toàn thân toát mồ hôi lạnh. Sắc mặt của Lăng Phi và Hàn Hùng cũng trắng bệch không còn giọt máu.

Bạch Hào Sơn cũng không rảnh mà tính sổ với đám người “không trông chừng nổi thiếu gia” kia. Anh ta dứt khoát xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất chạy thẳng đến bệnh viện. Sau khi đưa tiểu thiếu gia đang hôn mê vào phòng cấp cứu thì anh ta mới hít một hơi thật sâu, gọi điện thoại thông báo cho Bạch Hi Cảnh với bộ dạng sẵn sàng chịu chết.

Sau khi nhận điện thoại của Bạch Hào Sơn, Bạch Hi Cảnh cả người đều ngơ ngác, đi uống chút trà chiều sao lại ngất xỉu được!

Lập tức gác tất cả công việc đang dang dở qua một bên, Bạch Hi Cảnh dùng tốc độ nhanh nhất phi thẳng tới bệnh viện. Trước cửa phòng cấp cứu có không ít người, nhưng chỉ có Bạch Hào Sơn là người lớn, những người còn lại đều là đám choai choai và thiếu niên, vừa thấy Bạch Hi Cảnh xuất hiện thì tất cả mọi người lập tức im như thóc.

Mặc dù khi đối mặt với Tiểu Tịnh Trần, Bạch Hi Cảnh luôn ra dáng là một người cha hiền từ, nhưng trước mặt những người ngoài khác thì dường như đều lạnh lùng như núi băng. Anh vô thức tản ra khí thế mạnh mẽ bá đạo, nếu không có cặp kính kia cản lại thì ánh mắt đòi mạng sắc bén của anh đã gϊếŧ chết cả đám người này rồi. Lúc này, vì lo lắng cho Tiểu Tịnh Trần nên anh càng không kìm nén sự nóng nảy của mình, tỏa ra một vùng áp thấp lạnh đến thấu xương. Đừng nói là đám thiếu niên yếu ớt vô hại kia mà ngay cả Bạch Hào Sơn cũng cảm thấy tim phổi bị bóp nghẹt, không dám hít thở mạnh.

Bạch Hi Cảnh ngẩng đầu nhìn ánh đèn đỏ đang nhấp nháy không ngừng trên cửa phòng cấp cứu, ánh mắt bỗng trở nên âm u, nhìn chằm chằm vào Bạch Hào Sơn, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Giọng nói vô cùng bình tĩnh, nhưng lúc này đây nó lại khiến trán Bạch Hào Sơn ướt đẫm một tầng mồ hôi, cố gắng lấy lại bình tĩnh, sau đó lần lượt kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc. Bạch Hi Cảnh im lặng rất lâu, chỉ khoanh tay đứng dựa vào tường, không khí trong hành lang như ngưng trệ vài phần.

Thật chẳng dễ dàng gì, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Lúc này mọi người chỉ cảm thấy không khí nặng nề chợt nhẹ đi, Bạch Hi Cảnh đã đứng trước mặt bác sĩ, kiên nhẫn nói: “Con trai tôi thế nào rồi?”

Bác sĩ kì quái nhìn Bạch Hi Cảnh, âm thầm bĩu môi, người đàn ông này trọng nam khinh nữ đến mức nào vậy, nuôi con gái như hòa thượng cũng thôi đi, mở miệng lại cứ gọi là con trai. Sắc mặt của bác sĩ không được tốt lắm, trong lòng Bạch Hi Cảnh trở nên hồi hộp, tay chân trong chớp mắt lạnh buốt.

Thấy cha ngốc dường như rất lo lắng cho đứa con, vẻ mặt của bác sĩ cũng hòa hoãn hơn một chút, nói: “Không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một chút là sẽ ổn thôi.”

Lời vừa dứt thì tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, mấy đứa nhỏ đều không nhịn được mà đưa mắt lén nhìn Bạch Hi Cảnh. Thấy sắc mặt của anh không còn u ám khó coi như trước nữa thì mới âm thầm vuốt ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi đưa mắt nhìn nhau.

Chuyển đề tài, bác sĩ không nhịn được nghiêm khắc dạy dỗ, “Anh làm ba thế nào vậy, đứa trẻ nhỏ như thế sao lại để nó cầm dây điện cơ chứ? Hôm nay nếu không phải là vận may quá tốt, khi vừa mới đυ.ng vào một cái đã mất điện rồi thì anh đợi mà nhặt xác con anh đi!”

Nghe được tin Tiểu Tịnh Trần không sao, trong lòng Bạch Hi Cảnh vui như nở hoa nên những lời càm ràm của bác sĩ cũng không khiến anh thấy khó chịu.

Nói cả nửa ngày mà cha ngốc cũng không có chút phản ứng nào nên bác sĩ cũng cảm thấy tụt cả hứng, dứt khoát vung tay rời đi, “Nhớ phải đi làm thủ tục nhập viện đấy.”

Không cần Bạch Hi Cảnh mở miệng, Bạch Hào Sơn đã lập tức ngoan ngoãn đi theo bác sĩ.

Tiểu Tịnh Trần được đẩy vào phòng bệnh VIP, một mình một phòng, còn có ghế sô pha, tivi, nhà vệ sinh riêng, phòng tắm riêng, trên bệ cửa sổ còn đặt một chậu hoa lan, đang mùa đông nên hoa nở đẹp đến kỳ lạ.

Đám trẻ chen chúc nhau trong phòng bệnh, Bạch Hi Cảnh đã khôi phục lại biểu cảm như thường ngày. Chỉ có Tam Ca sắp thành niên lúc này mới dám tiến lên phía trước, lắp bắp nói: “Xin... Xin lỗi ngài Bạch, là do chúng cháu không chăm sóc tốt cho Tịnh Trần.”

Đám thiếu niên đồng loạt gật đầu như giã tỏi, đôi mắt to rưng rưng nhìn Bạch Hi Cảnh, bộ dạng sám hối!

Bạch Hi Cảnh mệt mỏi xoa trán, nói năng nhẹ nhàng mềm mỏng với Tiểu Tịnh Trần đã là cực hạn của anh rồi, chẳng lẽ còn muốn anh phải đi an ủi đám tiểu quỷ này sao?

Bạch Hi Cảnh không kiên nhẫn phất tay, Tam Ca rất thông minh, nhanh chóng cúi người xin lỗi rồi đưa đám thiếu niên nhanh chóng rời đi, ôi mẹ ơi, sát khí đáng sợ quá, thật là khủng bố mà!