Nhật Ký Tiểu Hoà Thượng Ở Thành Phố

Chương 10: Tự đào hố chôn mình

Sau khi dùng xong bữa sáng, mười thiếu niên lần lượt rời đi. Hôm nay là ngày bắt đầu của kì nghỉ đông, vốn dĩ phải là thời gian nhàn nhã nhất của học sinh, nhưng cha mẹ lại quá kì vọng vào tương lai thành công của chúng nên tiếp tục đăng kí cho con mình học hết lớp này đến lớp kia. Vì vậy, đến cuối cùng chỉ còn lại Tiểu Đầu Trọc không có việc gì làm, cùng với tên béo Hàn Hùng và thiếu niên đeo kính Lăng Phi.

“Nhà của em ở đâu để bọn này đưa em về?” Thấy Tiểu Đầu Trọc chỉ là một đứa trẻ con, Lăng Phi quả thật không yên tâm để cô bé về nhà một mình nên mới tốt bụng đề nghị, nhưng câu hỏi này lại khiến Tiểu Tịnh Trần choáng váng.

Một tiểu hòa thượng từ nhỏ đã sống ở dưới chân núi thì sẽ có thói quen thân thuộc với thiên nhiên, nhưng ở nơi thành thị mà thép trộn lẫn với bùn đất này thì bé lại hoàn toàn là một dân mù đường. Hai bàn tay nho nhỏ xoa đi xoa lại cái đầu tròn xoe bóng loáng của mình, đôi mắt ngây thơ ngập nước, ánh mắt mờ mịt.

Lăng Phi cạn lời, theo bản năng xoa lên cái đầu bóng loáng kia của Tiểu Tịnh Trần. Tên béo Hàn Hùng đảo tròn mắt, ánh mắt tràn ngập vẻ thể tin nổi nói, “Không thể nào, đứa nhỏ ngốc này ngốc đến mức thậm chí ngay cả nhà mình ở đâu cũng không biết nữa.”

Giọng nói của tên béo rất lớn, dẫn tới không ít người xung quanh ngoái lại quan sát. Lăng Phi không thèm nể nang gì nện cho nó một quyền, tên béo ôm cái gáy, đau chảy nước mắt lại bị Lăng Phi trừng mắt một cái, sau đó cậu ta nói với Tiểu Đầu Trọc, “Vậy người nhà em có biết sáng nay em ra sân thể thao tập luyện không?”

Bé gật đầu.

“Được rồi, chúng ta quay trở lại sân tập chờ người nhà em tìm đến đó, cũng thuận tiện huấn luyện thêm cho em luôn.”

Cái gọi là huấn luyện thêm kia chính là huấn luyện chơi bóng rổ. Kể từ khi nhìn thấy Tiểu Đầu Trọc không biết làm cách nào mà ném bóng vào rổ phát nào trúng phát ấy này, Lăng Phi giống như nhặt được ngọc quý. Với đám con nhà giàu bọn chúng, cạnh tranh về quyền lực hay gia thế đều quá nhàm chán, vô vị, bọn chúng vẫn ưa thích so bì năng lực của chính bản thân mình hơn, ví như đánh nhau hay chơi bóng, đại loại như vậy. Nếu như có thể tìm được phương pháp thắng lợi áp đảo đối phương thì so với việc khoe khoang về cha mẹ sẽ càng có cảm giác thành tựu hơn.

Bóng rổ chính là hạng mục thi đấu thể thao không thể thiếu của các thanh thiếu niên, vậy nên Lăng Phi vô cùng chân thành và cẩn thận dạy dỗ Tiểu Tịnh Thần ngay từ những quy tắc chơi, tên béo cảm thấy nhàm chán nên rất tự nhiên cầm lấy quả bóng bên cạnh chạy ra sân chơi.

Sau khi nói xong một loạt luật chơi, Lăng Phi nói đến mức khô cả miệng, “Có hiểu không?”

Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to tròn ngây thơ sáng ngời nhìn Lăng Phi, Lăng Phi khẽ bật cười ôm trán nói, “Anh thật ngốc mà, em còn nhỏ như vậy thì đâu thể nghe một lần mà đã nhớ được, chỉ cần em nhớ kĩ nhưng quy tắc quan trọng là được...”

“Trong một trận đấu bóng rổ thì hai đội đều có năm người chơi, thời gian cầm bóng không thể quá ba mươi giây... bla bla...”

Dù sao Lăng Phi cũng không phải ôm sách vở đọc, cậu bé chỉ nói ra những quy tắc về bóng rổ mà mình có thể nhớ được ra thôi, mặc dù có hơi lộn xộn nhưng vẫn đầy đủ, cậu bé cũng không trông mong rằng một đứa trẻ năm tuổi rưỡi có thể nghe nhớ được bao nhiêu. Nào ngờ, Tiểu Tịnh Trần lại thuật lại không sót một chữ nào, ngay cả những câu cuối cùng “Có hiểu không” hay “Anh thật ngốc mà, em còn nhỏ như vậy thì đâu thể nghe một lần mà đã nhớ được, chỉ cần em nhớ kĩ nhưng quy tắc quan trọng là được” cũng lặp lại một lần nữa, sau khi nói xong thì lại dùng ánh mắt mờ mịt tiếp tục nhìn Lăng Phi.

Tiểu Đầu Trọc từ khi còn nhỏ đã sống trong chùa, mỗi một buổi sáng hay đến chiều muộn đều đến Phật đường niệm kinh chiếu theo sự dặn dò của sư phụ rất đúng giờ, vậy nên việc đọc thuộc lòng kinh văn là môn học bắt buộc. Bé vốn không biết chữ cho nên chỉ dùng tai để nghe, sau đó niệm kinh cùng với sư phụ, người ta thường nói “Đã gặp qua một lần là không quên được”, với Tiểu Tịnh Trần thì chính là nghe một lần là không quên được, mắt nhìn lại trở thành thứ yếu.

Mặc dù Lăng Phi nói quy tắc chơi bóng rổ hơi lộn xộn nhưng có thể khó như Kinh Phật được sao?

Những câu Phật ngữ khó đọc như vậy mà bé nghe một lần còn học thuộc được, huống chi chỉ là mấy câu quy tắc bóng rổ cỏn con như vậy. Nhưng trên thực tế, mặc dù bé có thể nhớ kĩ được nhưng lại không hiểu gì, bé có thể đọc thuộc lòng thuận lợi nhưng trong đầu lại hoàn toàn không hiểu được chút nào.

Thấy ánh mắt ngây thơ mờ mịt này của Tiểu Đầu Trọc, trái tim của Lăng Phi đang ngập tràn niềm vui liền bị dập tắt ngay một nửa, “Những lời nói vừa rồi em có hiểu không?”

Lắc đầu.

Quả nhiên! Lăng Phi thở dài, dứt khoát lôi kéo bạn nhỏ ngồi xuống, sau đó ngoắc ngón tay gọi tên béo lại, “Một lát nữa tao nói quy tắc, mày biểu diễn cho Tịnh Trần xem một lần.”

Tên béo sờ khuôn mặt mũm mĩm của mình rồi gật đầu, dù sao cũng chỉ cần đừng để nó phải ngồi đằng kia nói chuyện với đám cỏ cây một cách nhàm chán là được.

Được bạn nhỏ Hàn Hùng biểu diễn trực tiếp nên Tiểu Tịnh Trần “nhìn” rõ được quy tắc, cô bé lập tức hiểu được rất nhiều, rất nhiều điều.

Sau đó, Lăng Phi cầm tay tỉ mỉ chỉ cho Tiểu Tịnh Trần bốn kĩ năng dẫn bóng, chuyền bóng... trước tiếng cười nhạo quấy rối của tên béo. Tiểu Đầu Trọc với thần kinh vận động thiên bẩm học được kĩ xảo rất nhanh, so với khi lý giải về quy tắc chơi quả thực là hai vùng trời khác biệt.

Đến cả Lăng Phi cũng có hơi đố kị xen lẫn với hâm mộ, chứ đừng nói đến tên béo không ngừng ầm ĩ náo loạn, thiên tài gì đó quả nhiên hố người mà!

Một buổi sáng rốt cuộc đã trôi qua như vậy, Lăng Phi nẩng đầu thấy mặt trời đã lên tới đỉnh, cậu nhìn về phía Tiểu Đầu Trọc, lo lắng hỏi, “Người nhà em còn chưa tới tìm em sao?”

Tiểu Tịnh Trần ôm quả bóng nghiêng đầu nói, “Ba của em tới rồi mà!”

Lăng Phi kinh ngạc, “Ở đâu? Sao không nghe em nói gì?”

“Chỗ đó đó.” Tiểu Đầu Trọc chỉ ngón trỏ về phía Bạch Hi Cảnh đang đứng phía dưới bóng cây đằng xa, “Anh đâu có hỏi em.”

Lăng Phi: “...” Chết mất, ông đây hao phí công sức với em cả buổi sáng không phải vì cùng chờ người nhà em đến hay sao, tại sao đồ ngốc nhà em lại không hiểu chuyện như vậy hả?

Tên Mập vẫn quấy rối ở bên cạnh đột nhiên dừng lại, nó chọc cái đầu trọc của Tiểu Tịnh Trần, nhỏ giọng nói, “Thằng ngốc, người đó thật sự là ba của em hả?”

Tiểu Tịnh Trần gật đầu, “Vâng.”

“Mẹ nó, hóa ra mày là con cháu nhà họ Bạch, sao không nói sớm chứ?”

Thấy bạn béo gào thét, Lăng Phi hơi sững sờ, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, trước đó bị sự thật “Ba của bé ngốc đã tới rồi” làm cho hoảng loạn nên nhất thời không nhìn rõ người “ba” kia là ai, hiện giờ quay đầu nhìn kĩ lại thì quả thật đúng là người của nhà họ Bạch!

Ánh mắt của Lăng Phi nhìn Tiểu Đầu Trọc có phần phức tạp, Tiểu Đầu Trọc không hiểu đầu đuôi thế nào, xoa cái đầu trọc hỏi, “Con cháu nhà họ Bạch thì sao?”

Tên béo: “...” Nó có thể nói ra chuyện nó từng bị đám trẻ con của nhà họ Bạch đánh đến mức phải nhập viện ba tháng được sao? Lệ rơi~!

Lăng Phi: “...” Nó có thể nói thằng nhóc đấu với chúng nó dữ nhất chính là tên ác ôn của nhà họ Bạch không? Nhìn trời!

Thật ra, chúng nó muốn mượn thiên phú của bé ngốc này để đè bẹp đám trẻ nhà họ Bạch kia, chúng nó là tên ngốc mới đúng, cào tường!

Tên béo và Lăng Phi đều cùng ủ rũ rời đi. Lúc gần đi, tên béo khóc không ra nước mắt nhìn cô bé đầy oán giận làm Tiểu Đầu Trọc không hiểu vì sao, chỉ biết chớp mắt. Hai bạn nhỏ đã đi rồi, Tịnh Trần lập tức chạy vội về phía Bạch Hi Cảnh đứng dưới tàng cây: “Ba ơi!!!!”

Bạch Hi Cảnh thuận tiện bế bé lên, “Không ngờ chỉ mới ngày đầu tiên thôi mà con đã có thể kết bạn mới rồi, có vui vẻ không?”

Tịnh Trần gật đầu liên tục không ngừng, đến mức cái đầu trọc cũng sắp rớt đến nơi, “Những tiểu thí chủ dưới núi đều là những người tốt, còn mời con ăn màn thầu nữa!”

Bạch Hi Cảnh: “...” Con trai, chúng ta có thể có mục tiêu chút không, chỉ vài cái bánh bao thôi đã mua chuộc được con rồi!