Nhật Ký Tiểu Hoà Thượng Ở Thành Phố

Chương 5: Tiểu hoà thượng xây tháp

Những câu nói đầy lo lắng “Mất mạng rồi”, “Chảy nhiều máu quá”, “Cháu bé” cứ văng vẳng trong đầu Bạch Hi Cảnh, anh ngẩn ngơ lao vào đám đông, rồi cất tiếng gọi lớn, “Tịnh Trần! Tịnh Trần!”

Một vài người bị anh va vào, vội vã tránh đường, “Nhanh, nhanh, ba của đứa nhỏ tới rồi!”

Bạch Hi Cảnh khổ sở chen chúc trong đám đông, tim đập nhanh đến nỗi hoa mắt chóng mặt. Nhìn qua đám đông, anh thấy một bóng dáng nhỏ nhắn nằm trên nền đất thấm đẫm máu, máu trong người anh như đông lại – một đứa bé nằm trong vũng máu, với chiếc váy ren màu hồng kiểu công chúa… Hở? Váy công chúa?

Bạch Hi Cảnh chớp mắt, bỗng dưng ngơ ngác, con trai của anh sao lại mặc váy công chúa?

Có người đứng bên cạnh không chịu được khi thấy dáng vẻ đờ đẫn của Bạch Hi Cảnh, liền lay anh một cái, “Ngẩn người ra đó làm gì, còn không mau đưa con anh đến bệnh viện đi, nhanh lên thì may ra mới cứu được!”

“Ngài Bạch!” Thẩm Kiến Hoa cuối cùng cũng chen được vào đám đông, Thẩm phu nhân và hai đứa trẻ thì đứng phía bên ngoài, cảnh máu me này không nên để bọn họ nhìn thấy. Thẩm Kiến Hoa nhìn đứa trẻ nằm trong vũng máu, kìm nén sự nghi hoặc trong lòng, vừa gọi điện thoại cấp cứu với vẻ mặt nghiêm trọng vừa nói với Bạch Hi Cảnh: “Anh đừng lo, xe cứu thương sắp tới rồi, y học bây giờ rất phát triển, đứa bé sẽ không...”

“Ba ơi!”

Thẩm Kiến Hoa vẫn chưa nói hết lời liền bị một tiếng gọi của trẻ con làm cho kinh ngạc đến độ không nói được tiếp. Mà không chỉ có anh ta, ngay cả đám đông đang vây quanh cũng đều ngoảnh đầu lại phía sau, đập vào mắt họ là một đứa trẻ trong bộ quần áo thể thao màu trắng đang đứng trên bậc thềm của Quán Cơm Chay, cái đầu trơn bóng của bé lấp lánh dưới ánh mặt trời. Mải ngắm nhìn tiểu hòa thượng đầu trọc, hầu như mọi người đều quên mất một việc rất quan trọng…

Cách chỗ này xa như vậy, lại trong tình cảnh ồn ào như thế, giọng nói của một đứa trẻ chưa đến bốn năm tuổi sao có thể xuyên qua đám đông, khiến cho mọi người ở đây đều có thể nghe thấy rõ ràng đến vậy?

Tim của Bạch Hi Cảnh trượt từ cổ họng xuống l*иg ngực như vừa ngồi tàu lượn, tắc nghẹn tưởng như không thở được.

Thấy Bạch Hi Cảnh đã để ý đến sự tồn tại của mình, Tiểu Đầu Trọc từ trên bậc thềm nhảy xuống, hướng về phía anh. Đám đông tự động tránh ra, Bạch Hi Cảnh ngồi xổm xuống ôm chặt tiểu hòa thượng vào lòng rồi lại đứng lên, nhéo má cô bé, quát một câu hung dữ, “Ai cho phép con đi lung tung một mình như vậy?”

Tiểu Đầu Trọc bĩu môi không nói gì mà lùi về phía sau, giãy ra khỏi vòng tay của Bạch Hi Cảnh, xoa khuôn mặt đang đỏ bừng của mình rồi nói, “Rõ ràng là do ba mãi không chịu ra, con đợi ba rất lâu rồi!”

Bạch Hi Cảnh: “...” Được rồi, là lỗi của ba, đều là lỗi của ba hết.

Tiểu Đầu Trọc bị Bạch Hi Cảnh ôm vào lòng, cậy mình đang ở trên cao, nghiêng đầu xuyên qua đám đông nhìn về phía xảy ra sự việc. Bạch Hi Cảnh sợ hãi, định che mắt con nhưng lại chậm một bước. Tiểu Đầu Trọc chọc tay Bạch Hi Cảnh, hỏi, “Cô bé kia bị sao thế ạ?”

Bạch Hi Cảnh: “...” Việc này phải trả lời thế nào đây?

“Cái màu đỏ đó là máu ạ?” Tiểu Đầu Trọc tiếp tục hỏi rồi hếch mũi lên, mùi máu nồng nặc làm cho cô bé hắt hơi một cái, khịt mũi, vỗ đôi vai rộng của Bạch Hi Cảnh, “Ba, ba bỏ con xuống, bỏ con xuống”.

Bạch Hi Cảnh hơi lưỡng lự, nhưng nhìn vào đôi mắt trong sáng mà nghiêm túc của Tiểu Đầu Trọc, cuối cùng anh vẫn đặt con trai ngốc của mình xuống đất.

Chân của Tiểu Đầu Trọc vừa chạm đất liền cậy người mình nhỏ mà lao qua rừng chân dài của đám người lớn, chẳng mấy chốc đã tới được giữa đám đông. Dường như không nhìn thấy máu tươi thấm đẫm trên mặt đất, cô bé tiến từng bước lớn về phía bé gái đang nằm trên mặt đất, đám đông xung quanh liên tục hít vào hơi lạnh.

“Ối, này cháu bé, mau quay lại...”

“Trẻ con không hiểu chuyện, quay lại mau...”

“Chảy máu nhiều như vậy, e rằng đứa nhỏ này không qua khỏi rồi, này cháu bé, mau quay lại, đáng sợ lắm...”

Đám đông ồn ào không dứt, tiếng ầm ĩ khiến cho Tiểu Đầu Trọc tu hành chưa đủ cảm thấy bực mình, cô bé quay đầu nghiêm khắc nhìn đám đông, lớn tiếng nói, “Im lặng, mọi người thấy chết không cứu, lẽ nào không để người khác cứu sao?”

Đám đông: “...” Nhóc con từ đâu đến đây, thật không biết điều!

Khóe miệng Bạch Hi Cảnh lặng lẽ giật mấy cái. Anh luôn đi sau Tiểu Đầu Trọc ba bước, vừa không làm ảnh hưởng đến bé vừa có thể kịp thời giúp đỡ.

Mặc dù những ngày sống ở trên núi rất đơn giản và nhàm chán nhưng những người xuất gia tịnh tâm tu hành trong ngôi chùa cách xa thế giới này đều là những người có trí tuệ và tài năng. Tiểu Tịnh Trần từ nhỏ đã sống trong chùa, khắp núi đều là sư huynh, sư đệ, sư điệt, sư thúc, nhưng thực chất họ đều coi bé như con của mình, thật khó mà không cho bé không học được chút bản lĩnh của họ.

Tiểu Đầu Trọc giẫm qua vũng máu tươi đang thấm ướt mặt đất đi đến bên cạnh bé gái, bé gái vẫn nằm đó, đôi môi hồng phớt không ngừng rỉ máu, đôi mắt to như búp bê đang tối dần, hàng lông mi dài hấp háy không hề có một chút tinh thần nào.

Tiểu Đầu Trọc nhoẻn miệng cười, lớn lên trước mặt Phật Tổ, nụ cười của cô bé chân thành thấp thoáng nét đại từ đại bi của Người. Bé gái vẫn chăm chú nhìn Tiểu Đầu Trọc, ngay đến một ngón tay cũng chẳng thể cử động, nhưng trong đôi mắt ảm đạm đó lại ánh lên chút ánh sáng.

Tiểu Đầu Trọc đưa tay ra nhẹ nhàng ấn xuống động mạch cổ của bé gái, sau đó ấn xuống các vị trí đặc biệt từ cổ họng xuống l*иg ngực, rồi trượt xuống thắt lưng, hai tay đặt đối xứng hai bên rồi ấn xuống. Con mắt sắc sảo của Bạch Hi Cảnh nhìn thấy ngón tay bé gái đang bị chiếc váy phủ lên cử động nhẹ, Tiểu Đầu Trọc đột nhiên quay đầu lại, “Ba ơi, có đá không ạ?”

“Đá?”

“Vâng ạ!”, Tiểu Đầu Trọc gật đầu, rồi lại nghiêng đầu, “Bồ đoàn cũng được, hoặc cái gối gì đấy.”

Bạch Hi Cảnh: “...” Người cha ngốc dường như đã hiểu ý con mình, lập tức cởϊ áσ khoác ngoài định đưa cho Tiểu Tịnh Trần thì ngay lập tức một chiếc áo khoác khác đã được đưa tới tay của Tiểu Đầu Trọc: “Dùng áo của chú đi, áo của chú khá dày đó!”

Tiểu Đầu Trọc nghiêng đầu nhìn Thẩm Kiến Hoa, “Cám ơn ạ!”

Tiểu Đầu Trọc cẩn thận nâng đầu bé gái lên, sau đó đem áo vest tinh xảo gập lại kê dưới cổ, rồi dùng bàn tay vén những sợi tóc vương trên mặt cô bé, dịu dàng nói, “Bạn yên tâm, Phật Tổ nói, dương thọ của bạn vẫn chưa hết, Diêm vương không dám đưa bạn đi đâu!”

Tưởng rằng gặp được cao thủ ẩn dật nào đó, đám đông vây quanh kinh ngạc đến loạng choạng cả người, nghiêng ngả lảo đảo. Ôi trời ạ, nhóc trọc đầu cháu đừng tỏ ra thân quen với Phật Tổ như thế được không hả, đến kẻ ngốc cũng không tin nổi lời nói dối này, đặc biệt khi nó được nói ra từ một đứa nhóc năm tuổi.

Nhưng sự thật lại chứng minh, vẫn có những người tin vào lời nói của một đứa nhóc năm tuổi, chẳng hạn như bé gái bị hại.

Bé gái mấp máy môi, nhưng lại không phát ra thành tiếng, nhưng Tiểu Đầu Trọc vẫn nhìn ra được khẩu hình của cô bé - cảm ơn!!

Tiểu Đầu Trọc nhoẻn miệng cười, hai tay chắp lại, nói “A di Đà Phật, bần tăng pháp hiệu Tịnh Trần!”