Mí mắt Lâm Minh Xu run run, không dám tin: “Anh… Anh nói cái gì?”
Phó Nam Lễ nhìn Ôn Kiều ở cửa, giơ tay, giọng nói khàn khàn: “Lại đây.”
Ôn Kiều đi qua, ngồi bên cạnh giường bệnh, Phó Nam Lễ nắm lấy tay cô, cùng cô mười ngón tay nắm chặt, ngẩng đầu nhìn Lâm Minh Xu: “Đây mới là bạn gái tôi.”
Ôn Kiều cười bày ra tư thế chính cung: “Đúng vậy, tôi mới là bạn gái của Nam Lễ, cô là?”
Lâm Minh Xu rối loạn đầu trận tuyến, gương mặt lúc trắng lúc đỏ, trong rối loạn đã tự để lộ ra: “Chuyện đó… Chuyện đó, thực ra em đang theo đuổi anh Phó, em…”
Lâm Chấn Lương mở miệng hòa giải: “Đúng vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy cậu Phó và Minh Xu nhà chúng tôi rất xứng đôi.”
Phó Nam Lễ vuốt ve ngón tay Ôn Kiều, có chút nghiện, quanh người giống như độ thêm một tầng khí lạnh: “Không có gật đầu của tôi, mà có thể tự xưng là bạn gái tôi sao? Cho nên là cảm thấy tôi mất trí nhớ dễ lừa, phải không?”
Giọng nói không giận tự uy không ngừng khiến hai cha con Lâm Thị cảm thấy hoảng hốt, cũng khiến da đầu Ôn Kiều run lên, trái tim run rẩy.
Cô là bất đắc dĩ, cô không có ý đồ gì, nhỡ đâu ngày nào đó cậu cả Phó khôi phục trí nhớ, nhất định phải phán đoán sáng suốt.
“Không phải như vậy, cậu Phó, cậu hiểu lầm rồi, Minh Xu nhà chúng tôi nghe nói cậu bị tai nạn, vết thương nghiêm trọng, muốn chăm sóc cậu nhưng không biết lấy thân phận gì, cho nên lúc này mới nhất thời hồ đồ…”
Gương mặt Phó Nam Lễ hoàn toàn âm trầm: “Nếu biết vết thương của tôi nghiêm trọng, hẳn là biết tôi cần nghỉ ngơi, người không liên quan có thể ra ngoài.”
Nói ngắn gọn là “hai người có thể cút!”
Phó Nam Lễ bất cận nhân tình hạ lệnh đuổi khách, hai cha con Lâm Thị tạ lỗi xong, chật vật không chịu nổi rời khỏi bệnh viện.
Mưa vẫn không ngừng rơi, Lâm Minh Xu ngồi trong xe, trong lòng tràn ngập phẫn nộ ném túi xách.
Vẻ mặt Lâm Chấn Lương cũng hoài nghi: “Phó Nam Lễ đã có bạn gái rồi à, rốt cuộc con nhóc kia có thân phận gì, từ đâu tới? Vì sao chúng ta chưa từng nghe nói.”
Lâm Minh Xu tức giận bất bình: “Bộ dạng giống như hồ ly, là y tá trong bệnh viện sao? Vậy mà Phó Nam Lễ nhìn trúng một y tá, có nhiều danh viện như vậy mà anh ấy không cần, nhìn trúng một y tá chỉ có diện mạo, anh ấy điên rồi sao?”
“Đàn ông có tiền, cho dù có giáo dưỡng cũng khó tránh khỏi bị sắc đẹp quyến rũ, nhưng mà cha vẫn phải điều tra thêm về cô gái này.”
Chú Lê quản gia của Phó Nam Lễ đổi phòng bệnh VIP cho anh, miệng vết thương của anh rất đau, bác sĩ đã tiêm thuốc giảm đau, một lát sau đã ngủ thϊếp đi.
Bên ngoài mưa to gió lớn, hơn nửa đêm, Ôn Kiều lo lắng không yên nằm sấp bên cạnh giường bệnh, nhìn gương mặt lạnh lùng của người đàn ông, trong lòng xoắn xuýt, không chắc chắn bước đi này là đúng hay sai.
Sau khi trọng sinh không biết vì sao, rất khó hiểu, cô và Phó Nam Lễ bị trói buộc vào nhau.
Có lẽ là do vận mệnh sắp xếp.
Hôm sau mưa đã tạnh, 6 rưỡi sáng, trời vẫn còn đang tờ mờ sáng, người đàn ông trên giường bệnh chưa tỉnh, Ôn Kiều đã lặng lẽ chuồn đi.
Dù sao Phó Nam Lễ mất trí nhớ, hơn nữa chỉ nhớ rõ người cứu anh trong vụ tai nạn là cô, bên này hẳn là ổn định rồi.
Trọng sinh, cô có nhiều chuyện phải làm, quỹ tích vận mệnh không thể giống như đời trước.
Bão qua đi, trong sân đầy lá nhãn và lá cây ngô đồng, mẹ Ôn Kiều dọn dẹp sân xong, đặt chổi xuống, nhìn thấy cô nói: “Sandwich và sữa tối qua đã cho Ôn Trì và Ôn Mặc ăn, trong nồi còn có cháo và bánh trứng, mẹ đi siêu thị làm việc đây.”
Ôn Trì và Ôn Mặc là em trai song sinh của cô, Ôn Mặc mắc chứng tự kỷ, Ôn Trì mắc chứng mania* tính ẩn, hai người đều là trong gen tự mang bệnh tinh thần, sau này chứng bệnh mania của Ôn Trì càng lúc càng khó điều khiển, phạm phải hành vi phạm tội, cuộc sống vốn đã khó khăn càng thêm tệ hơn.
“*”: Bệnh mania hay còn gọi là hưng cảm, là một tâm trạng hứng khởi cao bất thường hoặc dễ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cáu kỉnh, khuấy động hoặc đầy năng lượng.