Sau Khi Lão Đại Mất Trí Nhớ, Chỉ Nhớ Mỗi Mình Tôi

Chương 3: Em Là Vợ Anh

Ôn Kiều ý thức được mình hơi thất thố, vội vàng lộ ra vẻ mặt bi thương: “Những chỗ khác không có thương tổn có phải không?”

“Đều là vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại.”

Người ở trong phòng bệnh được đẩy ra, trên đầu Phó Nam Lễ quấn toàn băng gạc, mắt nhắm lại, vẫn còn đang hôn mê, bác sĩ nói sau khi hết thuốc tê anh sẽ tỉnh.

Tiếng mưa rơi ào ào ngoài cửa sổ, nhìn đường cong của sóng điện não đồ ở đầu giường Ôn Kiều thấy an tâm, giống như đại biểu cho sinh mệnh của cô.

Cô ngồi trước giường bệnh, lúc này mới có thời gian nhìn kỹ người đàn ông không biết vì sao lại có vận mệnh trói buộc chung với cô.

Người đàn ông mũi cao thẳng, đường nét rõ ràng, cho dù đang hôn mê bất tỉnh nhưng cũng có thể cảm nhận được sự quý phái và hơi thở lạnh lùng từ trên người anh, vừa nhìn là biết cậu chủ nhà giàu.

Đột nhiên cửa bị người ta đẩy mạnh ra, Ôn Kiều nhìn thấy một người đàn ông có mái tóc hoa râm xông vào, trong đôi mắt ông ta tràn ngập sợ hãi, giọng nói run rẩy không thành lời: “Cậu chủ…Cậu chủ nhà tôi… Làm sao vậy?”

Ôn Kiều an ủi ông ta: “Trên đường ra sân bay anh ấy gặp tai nạn, không nguy hiểm đến tính mạng, chẳng qua đầu bị va chạm, bác sĩ nói sẽ nhanh chóng tỉnh dậy, ông đừng lo lắng.”

Trong lòng quản gia vẫn còn sợ hãi.

“Ừm…” Bỗng nhiên người đàn ông trên giường phát ra âm thanh.

Người đàn ông mái tóc hoa râm chạy tới bên giường, chân tay luống cuống, vành mắt đỏ bừng: “Cậu chủ… Cậu chủ.”

Phó Nam Lễ chậm rãi mở mắt, Ôn Kiều săn sóc ấn nút ở đầu giường, đầu giường chậm rãi nâng lên, người bệnh lập tức đổi sang tư thế nửa nằm.

Ôn Kiều thật cẩn thận quan sát biểu cảm của Phó Nam Lễ, đôi mắt anh mê ly lại nghi ngờ, nhìn lướt qua người đàn ông mới đi vào, giọng nói khàn khàn: “Ông là?”

Chỉ thấy vẻ mặt người đàn ông tóc hoa râm kinh ngạc, ngón tay run lẩy bẩy, giống như không thể tin lời anh nói: “Cậu chủ, tôi… Tôi là chú Lê quản gia nhà họ Phó, cậu… Cậu làm sao vậy?”

Hai tay của Ôn Kiều nắm chặt, âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, thực sự mất trí nhớ, bàn tay vàng trợ công này, cô thích.

Phó Nam Lễ giống như rất đau, biểu cảm nhìn có vẻ rất đau đớn, giọng nói khàn khàn xen lẫn chút cơ thể không khỏe dẫn tới bực bội: “Quản gia? Quản gia cái gì?”

Trên mặt chú Lê lộ ra biểu cảm như thế giới sập xuống, bác sĩ đúng lúc tiến vào, gọi chú Lê ra ngoài, giải thích bệnh tình của người bệnh với ông ta.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Phó Nam Lễ và Ôn Kiều.

Ánh mắt anh mê mang lại không chút không để ý: “Cô là ai?”

Tuy người đàn ông mặc đồ bệnh nhân, nhưng hơi thở lạnh lùng quanh người vẫn khiến Ôn Kiều cảm thấy không yên lòng.

“Anh không nhớ rõ em sao?”

Đôi mắt Phó Nam Lễ nheo lại, giống như đang hồi tưởng, đau đầu dữ dội đánh úp lại, khiến anh không thể không từ bỏ hồi tưởng, khi nói chuyện hơi thở nặng nề: “Là ai?”

“Em… Là vợ anh.”

Đuôi mắt người đàn ông hơi nhướng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm người Ôn Kiều, cô khẩn trương nuốt nước bọt, hai tay níu chặt váy, nhìn thẳng đôi mắt mang tính xâm lược và áp bách của anh, cười vô cùng chột dạ.

Anh hẳn là không phát hiện ra gì đó, ngay cả quản gia đều không biết, có lẽ sẽ không bị lộ.

Cô không có mưu đồ gì, chỉ muốn bảo vệ tính mạng.

Anh chậm rãi giơ tay, ngón tay thon dài dừng lại bên cạnh mặt cô, Ôn Kiều muốn tránh đi, nhưng nghĩ lại làm vậy không đúng, không thể trốn.

Xúc cảm lòng ngón tay hơi lạnh, mang theo vết chai, nhẹ nhàng véo mặt cô.

Cô gái trước mặt xinh đẹp như búp bê sứ, đôi mắt đơn thuần trong suốt, khiến người ta khó mà dời mắt nổi.

“Vợ của anh là… Y tá sao?”

Giọng nói khàn khàn khiến mặt Ôn Kiều vốn có tính cách tùy tiện nóng lên, lan tràn tới mang tai.