Hoạt động team bulding của WE GO vừa kết thúc, hôm sau Tần Hán Quan đã lại tới phòng làm việc của Trịnh Dư An. Trịnh Dư An bây giờ thấy gã là lại thấy phiền phiền, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn nghe hắn tám chuyện.
“Hôm nay anh không nói nhiều được đâu.” Trịnh Dư An nhìn đồng hồ, “Tôi phải xuống dưới tầng.”
Tần Hán Quan không rõ: “Cậu xuống làm gì?”
Trịnh Dư An: “Gặp cô Trương.”
Trước khi được chuyển tới Ủy ban Giám sát, Trịnh Dư An luôn làm ở quầy khách hàng doanh nghiệp tại Ngân hàng chi nhánh, tính chất coi như nửa giao dịch viên đối ngoại, rất giống kế toán. Đương nhiên hai phòng cũng rất gần nhau, qua một lớp kính là có thể đưa hồ sơ cho nhau rồi.
Hồ sơ của Trịnh Dư An năm đó thường phải qua tay cô Trương. Hai người họ quan hệ thân thiết, mấy năm ấy anh được bà hỗ trợ rất nhiều.
“Tuổi tác cậu cũng đủ làm con cô Trương rồi.” Tần Hán Quan nói, “Thế mà bà ấy không giới thiệu con gái cho cậu sao?”
Trịnh Dư An bó tay nói: “Người ta đã sớm lấy chồng rồi.”
Tần Hán Quan chẹp miệng: “Có tí tiếc.”
Trịnh Dư An lười nhiều lời với gã, dặn dò Trần Lê mấy câu rồi một mình xuống tầng.
Quầy kế toán vẫn đông như vậy, không ít những khuôn mặt quen thuộc, cũng có vài cô gái trẻ đang học hỏi người đi trước, thấy Trịnh Dư An thì có vẻ rất kinh ngạc.
Lâm Duyệt thò đầu từ sau đống giấy tờ, lúc thấy người thì kêu “Woah”.
Trịnh Dư An bật cười, hỏi: “Cô Trương đâu?”
Mặt Lâm Duyệt đỏ bừng, giọng hờn dỗi trêu chọc: “Sao cậu lại tới đây?” Cô vừa nói vừa đi gọi cô Trương, còn vẫn tiếp tục tiếp chuyện Trịnh Dư An, “Cậu đây là làm sếp rồi áo gấm về quê nhể.”
Trịnh Dư An nói sao cũng thấy ngại: “Cái gì mà áo gấm về quê chứ, mình chỉ là chuyển phòng làm việc lên trên chút thôi mà.”
Lâm Duyệt: “Cậu đừng khiêm tốn nữa, sau này là thư ký Giám đốc chi nhánh rồi, một bước lên mây!”
Trịnh Dư An nghe cô nói vậy thì xấu hổ xua tay rồi ra ngồi trước quầy. Lâm Duyệt kêu một cô nhỏ mới tới rót nước cho anh. Trịnh Dư An nhận cốc giấy bằng cả hai tay rồi nói tiếng cảm ơn.
Lâm Duyệt hỏi anh: “Sao hôm nay cậu lại rảnh để xuống đây?”
Trịnh Dư An: “Cuối tháng mọi người đối chiếu sổ sách, tiện xuống xem thử.”
Lâm Duyệt: “Mình nghe tin bảo chỗ cậu có vụ làm ăn lớn với WE GO?”
Trịnh Dư An gật đầu: “Cho doanh nghiệp vay. Hồ sơ tiền gửi của công ty bọn họ giờ vẫn là cậu xử lý nhỉ?”
Sau khi Trịnh Dư An tới Ủy ban Giám sát, nghiệp vụ khách hàng doanh nghiệp ở ngân hàng JZ vừa hay hợp nhất với phòng Doanh nghiệp, một phần công việc chia cho người bên phòng Kế toán, Lâm Duyệt là một trong số đó. Cô là đồng nghiệp với Trịnh Dư An cũng gần được năm năm, sau khi anh lên chức lãnh đạo tuy trong giờ làm ít gặp mặt nhưng nếu có vấn đề gì vẫn có thể làm việc trực tiếp như cũ.
“Sau khi cậu đi, kế toán bên bọn họ hay tới hỏi lắm đó.” Lâm Duyệt cười, nhớ lại, “Chắc là hai năm trước, Giám sát trưởng bên họ có tới hỏi.”
Trịnh Dư An hơi bất ngờ: “Giám sát trưởng?”
Lâm Duyệt “ừ” một tiếng: “Chính là Yến Thư Vọng đó. Anh ta mấy năm đầu còn tự mình mang giấy tờ tới, cậu nhớ chứ?”
Cô so ngang vai: “Lúc ấy tóc anh ta còn ngắn lắm, chưa dài như bây giờ.”
Quầy ở sảnh của ngân hàng JZ trên cơ bản đều đặt đối diện cửa ra vào. Lúc mặt trời chói chang thì cả khung cảnh sẽ mang màu sắc như trong phim tình cảm Nhật Bản, phim âm bản hơi bị phơi sáng, đến cả bóng người cũng nhạt nhòa.
Trịnh Dư An năm đó ngồi ở quầy trong cùng. Anh phụ tránh mấy doanh nghiệp lớn nhất cùng bên chính phủ, cuối tháng nhận hồ sơ tới nhũn tay, cổ thì như bị tạ đè, cúi mãi muốn gãy cổ.
“Anh ta lúc ấy như ngôi sao điện ảnh vậy.” Lâm Duyệt khi hồi tưởng lại nét mặt có chút say đắm, “Tiếc là tới ít qua, mấy cô gái đều trông mòn con mắt.”
Trịnh Dư An cười khổ: “Mình chẳng có tẹo ấn tượng nào cả, có từng nói chuyện không?”
Lâm Duyệt không dám chắc: “Chắc có… Anh ta tới đều tìm lãnh đạo, giao nhận hồ sơ thường do La Yên thực hiện, nhưng hình như có nói chuyện với cậu đôi ba lần.”
Trịnh Dư An cố nhớ lại nhưng vẫn không tài nào vẽ ra được một khung cảnh rõ ràng. Cô nhỏ bên cạnh Lâm Duyệt đang đếm tiền, giấy bạc trong tay lướt như bay, hình người màu hồng ‘loạt soạt’ quét qua. Trịnh Dư An nhìn đăm đăm một lúc, chợt hỏi: “Anh ta có phải từng nói “tiền nóng bỏng tay” không?”
Lâm Duyệt chớp chớp mắt, vui vẻ: “Cậu nhớ ra gì rồi phải không?”
Chẳng trách Trịnh Dư An không sao nhớ nổi, chủ yếu vì Yến Thư Vọng trong trí nhở của anh chỉ là một đoạn l*иg tiếng, thứ còn lại là ánh mặt trời trong tòa nhà ngân hàng, sảnh chờ ngập kính, hàng ghế ngồi chờ màu xám nhạt, tiếng gọi số ồn ào cùng những nhóm khách đủ màu sắc tới thực hiện giao dịch.
Quầy bên có hai ông bà có tuổi, tai nghe không được tốt. Giao dịch viên phải xé họng kiên nhẫn giải thích cách sử dụng một tấm thẻ, sau rồi hai cụ vẫn hỏi mãi “Mật khẩu á, mật khẩu sáu số hả?”, “Không thể lấy trực tiếp sao, có hai trăm tệ thôi mà.”
Lâm Duyệt lúc đấy mới đi làm, nói nửa ngày cũng sắp cuống đến phát khóc rồi. Trịnh Dư An chỉ có thể vươn người qua, giải thích giúp cô: “Bà ơi, mức tiền đó quá nhỏ nên không rút được. Để cháu nhờ quản lý ban lễ tân dẫn bà ra máy rút tiền được không ạ?”
Bà cụ nghe thấy có người dẫn đi thì mặt mày lặp tức thả lỏng, vội bảo: “Được, được.”
Trịnh Dư An quay vào trong gọi quản lý ban lễ tân mấy tiếng, cô Trương cố rút thời gian đi ra bảo phía ngoài bận lắm, quản lý ban lễ tân không qua được.
“Vậy để cháu dẫn bà đi.” Trịnh Dư An từ trong phòng kính đi ra. Anh lật tấm biển báo sang trạng thái “Xin chờ một lát”, đỡ bà cụ ra chỗ cây ATM trước sảnh.
Người già di chuyển chậm, mật khẩu thiếu một số cũng phải nghĩ nửa ngày. Trịnh Dư An lại không ngại phiền, hướng dẫn một lần rồi lại hướng dẫn lần hai, cực kỳ nhẫn nại. Đợi bà cụ rút tiền xong rồi thì thấy Lâm Duyệt ngồi sau quầy kính đang gấp gáp tìm anh.
“Kế toán bên WE GO tới, đang chờ cậu làm chứng từ đấy.” Lâm Duyệt chỉ ô cửa sổ, La Yên đang ngồi ở đó, cầm một chồng hóa đơn.
Trịnh Dư An nói “Thật xin lỗi” rồi lật lại tấm biển.
La Yên cười bảo: “Cậu cũng bận thật đấy.”
Trịnh Dư An: “Ngành dịch vụ mà, bình thường thôi.” Anh nhận kẹp tài liệu trong tay La Yên. Vẫn là bộ ba đó: điền chứng từ theo quy trình, kiểm tra con dấu và chữ ký, đối chiếu xong thì sẽ đưa tới chỗ cô Trương. Kết quả vừa nhập sổ xong thì La Yên lại lôi ra hai cọc tiền mệnh giá 100 tệ từ trong túi xách, bảo, “Tiện gửi tiền với.”
Trịnh Dư An thấy vậy thì líu lưỡi: “Của chị hơi nhiều đó.”
La Yên: “Thế nên không dùng ATM được. Tôi lại không muốn ra quầy lễ tân lấy số, cậu giúp tôi gửi đi.”
Trịnh Dư An không nói nhiều, hỏi Lâm Duyệt lấy máy đếm tiền. Kết quả cắm điện xong mày mò nửa ngày cũng không thấy hoạt động, ngay cả Lâm Duyệt cũng lấy làm lạ: “Hỏng rồi sao?”
Trịnh Dư An không muốn tốn thời giờ tiếp. Anh buộc hai cọc tiền lại với nhau, uốn nhẹ hai đầu rồi lanh lẹ nói: “Để tôi đếm.”
Bình thường ở vị trí giao dịch viên như Trịnh Dư An thì đếm tiền cũng không hẳn là kỹ năng cần có. Anh biết là do bình thường nhàn rỗi theo cô Trương học. Người ta vẫn bảo không ngại biết nhiều, ai đoán trước được liệu có lúc quan trọng nào cần tới hay không.
Đây cũng là lần đầu La Yên thấy Trịnh Dư An đếm tiền. Anh uốn cong nửa xấp tiền trong tay, một tay giữ hờ góc, xòe tiền thành tán quạt với tốc độ nhanh như xát phấn mịn. Ngón tay Trịnh Dư An thon dài sạch sẽ, ngay cả đầu móng tay cũng được cắt mài tròn mịn. Anh hơi cúi đầu, ngón tay nhanh chóng lướt qua giấy bạc, như mân mê một đóa hoa mỏng manh.
Đếm tiền thủ công không chỉ đếm một lần. La Yên không vội giục, quay đầu không biết nói với ai: “Nếu không ngài lên tầng trước, tôi ở đây chờ.”
Trịnh Dư An không ngẩng lên, anh đang đếm thầm trong đầu nên không thể phân tâm. Lại là Lâm Duyệt ngó ra ngoài.
“Nhanh thật đấy.” Người kia nói, “Xem ra chỗ tiền này nóng bỏng tay.”
La Yên dở khóc dở cười: “Ngài đừng nói lung tung.”
Lâm Duyệt mê sắc bao năm trời, lúc này không xí xớn thì còn chờ lúc nào: “Chỗ tiền này không bỏng tay sao được, nhiều vậy mà.”
Trịnh Dư An vừa đếm xong lần thứ hai. Anh đổi mặt chuẩn bị tiếp tục, đầu vẫn cúi thuận miệng nói: “Mới năm vạn, không hẳn nhiều.”
(5 vạn tiền mệnh giá 100 tệ là tầm 500 tờ, giá trị xấp xỉ 1,779 tỷ VNĐ)
Lâm Duyệt: “……”
“Lúc đấy cậu đúng là mạnh miệng.” Lâm Duyệt về sau không khỏi cảm thán, “Năm vạn tệ năm đó chỉ là một khoản tiền thưởng cá nhân của chị La Yên, tiết kiệm cho một người mà cậu lại nói tiền thưởng ít ngay trước mặt người ta, thảo nào bị người ta nhớ tới.”
Trịnh Dư An bị oan: “Ý mình là ít hơn mức tiền bình thường mình tập. Bình thường tập đếm tiền ai chả phải đếm tám – mười vạn, năm vạn thật sự không nhiều.”
Lớp kính lọc của Lâm Duyệt quá dày, không thế nào chấp nhận ai nói xấu Yến Thư Vọng, cố gắng phản biện: “Dù thế nào cậu lúc đó cũng không nên nói vậy, chẳng khiêm tốn gì cả.”
“Vâng vâng.” Trịnh Dư An không tranh cãi với cô. Anh nhìn nhân viên mới đếm tiền, qua một lúc lại đột nhiên hỏi, “Sau đó anh ta có nói gì nữa không?”
Lâm Duyệt đầu đầy dấu hỏi: “Cậu nói ai? Yến Thư Vọng á?”
Trịnh Dư An “Ừ” một tiếng không rõ ý tứ.
Lâm Duyệt: “Lúc đó bận vậy, anh ta còn là lãnh đạo, sao có thời gian nhiều lời với mấy người như chúng ta.”
Trịnh Dư An im lặng, chỉ thấy Lâm Duyệt lại nói tiếp: “Có điều có đợt anh ta thường xuyên tới, ngồi ở sảnh với chị La Yên một lúc.”
Lâm Duyệt ngẩn ngơ một chốc rồi mới thở dài: “Cậu hiểu mà. Cảnh tượng lúc anh ta ngồi ở sảnh tầng dưới chỗ chúng ta, đúng là tuyệt.”