Bạn Trai Luôn Thành Boss Phim Kinh Dị

Chương 50

Sau khi giải phóng ma thuật bị liệt vào danh sách cấm, Chu Vũ nhắm mắt lại chờ đợi tử vong.

Cậu không biết liệu mình có tỉnh lại sau lần này không, nhưng cậu không hối hận.

Tính tới lần này cậu đã sống được ba đời, nói thật, cậu thật sự cảm thấy nhàm chán.

Chính vì vậy, sau khi phát hiện ra người yêu mình đã chết, cậu đã lựa chọn con đường tử vong vô cùng phi lý này.

Thế giới này đối với cậu mà nói không hề có ý nghĩa gì cả, cậu không có cảm giác thuộc về nơi này. Nếu ngay cả người yêu đã không còn tồn tại thì cậu thực sự không còn lý do để sống trên thế giới này nữa, sẽ chỉ khiến cậu cảm thấy vô cùng thống khổ và chán chường thôi.

Trên thực tế, cậu có thể cảm nhận được bản thân mình đã phát điên kể từ khi phát hiện ra người yêu đã chết, cậu hoàn toàn đánh mất nhận thức về thế giới, đầu óc trống rỗng, chỉ tồn tại hai chữ báo thù.

Bây giờ, Cthulhu còn sống hay đã chết, cậu cũng không muốn quan tâm nữa, cậu chỉ muốn đắm chìm trong cái chết vĩnh hằng.

Yên nghỉ vĩnh viễn.

Ầm ầm —

Tiếng nổ mạnh dần dần vang xa, ma lực của Chu Vũ cũng cạn kiệt, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ, chỉ có thể cảm thấy chính mình đang được bảo vệ trong một vòng tay ấm áp, cảm giác ôm ấp quen thuộc như vòng tay của Phong Hạnh.

Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy một cặp đồng tử khác màu, một màu xanh đậm và một màu xanh lam.

【Anh ơi, đừng chết mà】

【Nhân loại, ta có thể cho em hết thảy mọi thứ em muốn, em đừng rời khỏi ta】

Cthulhu chứng kiến

nhân loại của hắn thi triển cấm chú, lần đầu tiên cảm nhận được một thứ cảm xúc gọi là sợ hãi, hắn rất sợ, sợ nhân loại yếu ớt trước mặt sẽ biến mất vĩnh viễn.

Tại sao lại như vậy, vì sao nhân loại vốn dĩ yêu hắn lại muốn gϊếŧ hắn?

Đôi mắt sáng ngời của Cthulhu trở nên ảm đạm, hắn đã sống qua không biết bao nhiêu năm, nhưng lần đầu tiên hắn rơi vào loại cảm tình mà hắn vẫn luôn gọi là ngu xuẩn, không thể khống chế được.

Hắn cũng không ngu ngốc, chỉ là vẫn luôn không muốn nhận rõ sự thật thôi, nhân loại hắn yêu, hóa ra vẫn luôn hận hắn đến như vậy sao?

Cthulhu rơi vào hỗn loạn, nửa mảnh vỡ còn lại vốn đang trong quá trình dung hợp bắt đầu thức tỉnh, đôi mắt chuyển thành hai màu sắc khác nhau, trong đầu cũng xuất hiện hai ý thức.

Ngay cả cơ thể do Cthulhu chế tạo tạm thời cũng không chịu nổi loại đấu tranh bằng tinh thần của thần minh, hoàn toàn bắt đầu sụp đổ.

Cthulhu với nỗi bi thương trong ánh mắt, hắn vuốt ve gò má của người trong vòng tay mình.

【Nhân loại, ta rất yêu em. 】

【Anh trai, là em đây 】

Nhất thời Chu Vũ không biết nên làm ra vẻ mặt gì, liền nghe thấy giọng nói phát ra từ miệng của Tà thần, là hai âm điệu hoàn toàn khác nhau, giống như bệnh nhân bị tâm thần phân liệt vậy.

Khói bụi từ vụ nổ mạnh tan dần, Cthulhu ôm chặt lấy Chu Vũ đáp xuống bên trong khu rừng.

Chu Vũ có chút thở không ra hơi, do dự nói: "Franken?"

【Là em, anh trai, em ở đây】

【Nhân loại, nó chỉ là một mảnh vỡ linh hồn của ta, ta sẽ xử lý nó, em chỉ cần nhìn mỗi ta là được rồi】

Cthulhu đương nhiên cũng phát hiện ra sự tồn tại của Franken, hắn có chút khó chịu muốn áp mảnh nhỏ không đáng kể này để nó không lên tiếng nữa, tâm trạng không tốt lắm.

Tình hình bây giờ càng tồi tệ hơn, người trong lòng vốn dĩ đã ghét hắn như thế bây giờ thấy bộ dạng này của hắn nhất định sẽ càng sợ hãi hơn.

"Mảnh vỡ linh hồn?" Chu Vũ lặp lại lời nói của Cthulhu, ánh mắt dần dần tập trung lại, trong đầu nảy ra một ý nghĩ không thể tưởng tượng được.

Franken chỉ là một mảnh vỡ của Cthulhu? Vậy Phong Hạnh và Cthulhu là cùng một người đúng không?

Người yêu của cậu vẫn còn sống

Bịch —

Một tiếng vang nhỏ đánh thức Chu Vũ khỏi phỏng đoán điên cuồng của cậu, cậu nhìn thấy Tà thần trước mặt đang dần tan ra.

Hình dạng con người mà Cthulhu hóa thành vốn rất không ổn định. Hơn nữa còn cùng vật lộn với mảnh nhỏ Franken, thân thể của hắn đã không thể chịu đựng được nữa. Các xúc tu phía sau hắn rơi ra từng mảnh, máu thịt trên người cũng bị tách ra, lộ ra dưới lớp xương trắng toát, dòng máu đỏ đặc quánh như đen tự do chảy ra ngoài.

Cảnh tượng đẫm máu như vậy hoàn toàn khiến người thường khϊếp sợ.

Cánh tay Cthulhu cũng bắt đầu tan vỡ, Chu Vũ thoát ra khỏi vòng tay của hắn, run rẩy đưa tay không dám chạm vào hắn.

Nếu những suy đoán của cậu là đúng, vậy rốt cuộc cậu đang làm cái gì? Có phải vì cậu nên Cthulhu trở thành như thế này không?

"Ngươi...... bị sao vậy? Sắp chết rồi sao?" Tinh thần của Chu Vũ đã trên đà suy sụp trong chuỗi cảm xúc rối bời này, cậu nhìn cảnh tượng trước mắt, trong tiềm thức nghĩ rằng chính mình sẽ lại một lần nữa chứng kiến

sự ra đi của người yêu.

Hết thảy đều do chính cậu tạo thành.

Chu Vũ vô lực ngã quỵ trên mặt đất, cảm giác không thể nào thở nổi.

Nước mắt cậu đã cạn, thậm chí cậu đã không thể nhận biết được người yêu trước mặt mình đã chết hay chưa.

Cậu chìm trong ảo giác vô tận, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng, trong mắt không có một chút ánh sáng.

Cậu thấy được 'Phong Hạnh'.

"Em sắp chết sao?" Cậu thì thầm.

Khuôn mặt 'Phong Hạnh' hiện ra trước mặt, cười nhạo cậu: "Anh đang suy nghĩ gì thế? Cảm giác lại một lần nữa hại chết em như thế nào?"

"Anh là kẻ có tội."

"Anh cho rằng anh là ai?"

"Buồn nôn!"

"Anh là thứ đáng chết! Anh gϊếŧ chết người yêu của mình thêm một lần nữa!" Từng bóng đen chồng lên nhau thóa mạ cậu.

Không có, không có, không có!!! Cậu không có!!!

A ——!!!

Chu Vũ hét lên một tiếng, cậu nhấc hai tay lên thì thấy Cthulhu trước mặt đã biến thành xương trắng, mà trên tay cậu lại đầy máu tươi, máu của người yêu.

Thế giới ở trước mắt vặn vẹo, bầu trời biến thành đỏ như máu, trong không khí nồng nặc mùi vị mục nát, thối rữa.

Cậu cúi đầu xuống, nhìn thấy trong l*иg ngực mình đã bị đào ra một lỗ thủng, trái tim đã biến mất, vết thương cũng bắt đầu thối rữa.

Nam nhân tóc đen dài ôm chầm lấy cậu, thì thầm: "Anh đã gϊếŧ em — cảm giác như thế nào khi gϊếŧ em?"

Đôi mắt màu xanh lục bảo vốn dĩ mỹ lệ của Chu Vũ mất hết ánh sáng, cậu nhìn người yêu trong ảo giác, môi run lên, khuôn mặt cũng dần trở nên trắng bệch.

——

Cthulhu nghe thấy tiếng la thảm thiết của nhân loại hắn yêu, ngay lập tức rời khỏi cuộc tranh đấu với Franken, hắn nhìn thấy người yêu quỳ trên mặt đất với biểu tình hoảng hốt, khắp khuôn mặt tràn ngập nước mắt.

Hắn đau lòng mà đưa tay ra cố gắng đỡ lấy cơ thể người yêu, nhưng phát hiện rằng thân thể hắn đã hoàn toàn rã nát, hai chân đã biến thành xương trắng, căn bản không thể đứng lên được.

Trước đây hắn không thường xuất hiện trước mặt mọi người với hình dáng con người, lần này vì muốn nói chuyện với người yêu bé nhỏ nên mới hóa thành hình người, không ngờ hắn tập đi chưa xong thì đã chạy, làm ra thân thể rách nát như vậy.

Cthulhu vận chuyển thần lực, bắt đầu tái tạo lại máu thịt trên cơ thể.

Đầu tiên, hắn bắt đầu khôi phục hai chân, muốn đi đến bên người yêu đang gục đầu không nói chuyện mà ôm lấy em ấy.

Mặc dù nhân loại của hắn không thích hắn lắm, nhưng điều đó không quan trọng, bọn họ còn có một khoảng thời gian dài, rất dài để cùng nhau vượt qua, sớm muộn gì nhân loại của hắn cũng sẽ hoàn toàn thuộc về hắn.

Nhưng hắn chưa kịp đứng dậy ôm người yêu thì người yêu đã ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xanh lục bảo xinh đẹp không còn gì ngoài sự trống rỗng.

——

"Anh không đến bên cạnh em sao? Học trưởng."

"Không phải anh đã hứa với em rằng sẽ ở bên em mãi mãi sao?"

'Phong Hạnh' với nụ cười ác ý trên mặt, nhẹ nhàng nói.

Được mà, để anh đi với em.

Chu Vũ nhìn thấy 'Phong Hạnh' trước mặt ra hiệu với mình, cậu liền loạng choạng đuổi theo.

Cthulhu nhìn đôi chân còn đang tái tạo thêm thịt cùng bóng lưng của người yêu sắp đi xa, tâm trạng muốn nổi điên.

Thân thể này thật là phiền phức! Hắn thực sự không muốn dùng nữa!

*

Người Luân Hồi bị thương leo lên sườn núi thành công, còn chưa kịp nở nụ cười thì cơ thể hắn đã trở thành một đống thịt vụn.

Mọi người giật mình, phát hiện trên sườn núi có một gốc cây khô rất lớn, dây leo quấn quanh thân cây, sẵn sàng đem những ai dám đến gần thành một đống thịt nát.

Lúc này dưới nước đột nhiên xuất hiện một đám quái vật, chúng bắt đầu cắn xé tất cả sinh vật trong nước, nhóm người Luân Hồi không hề phòng bị đều bị thương ít nhiều.

"Mau mau lên!!!! —— mau ra khỏi đây, qua bên đó!" Andrew ôm lấy thiếu nữ tóc vàng bên cạnh, nhanh chóng lấy ra một kiện trang bị bay lên, thẳng hướng về phía bên kia sườn núi, nhưng những người khác bị bỏ lại cũng không may mắn như vậy.

Cassie ném con quái vật đang cắn cô ra ngoài, kích hoạt vòng bảo hộ. Đôi mắt cô đỏ ngầu như muốn nhỏ lệ máu nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của bạn trai, dưới chân bỗng dùng sức, tạo ra một mảnh bọt nước lớn, rồi trực tiếp thoát ra khỏi mặt nước biển.

Đôi giày trên chân cô dường như là một trang bị đặc biệt, phát ra ngọn lửa màu xanh nhạt, dựa vào lực đẩy cực mạnh dẫn cô lên sườn núi.

Ở phía bên kia, hai người Luân Hồi vẫn đang ở dưới nước tuyệt vọng kêu cứu, nhưng trang bị của họ không mạnh bằng Andrew và Cassie. Rất nhanh bọn quái vật đã xé nát thân thể bọn họ, trở thành món điểm tâm trong bụng chúng

Máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng nước biển.

Không biết qua bao lâu, tiếng gào thét thảm thiết cũng ngừng lại, quái vật cũng chìm xuống đáy biển không thấy bóng dáng.

Andrew nhìn mọi thứ trước mặt với vẻ mặt trầm trọng, tâm trạng rất buồn bực, hắn không hiểu tại sao chỉ cần một vài con quái vật nhỏ lại có thể khiến họ lâm vào tình trạng như thế này.

Chẳng lẽ bởi vì cốt truyện bắt đầu sớm? Trong cốt truyện ban đầu, những con quái vật này không tàn ác cũng không mạnh như vậy! Một người bình thường có thể gϊếŧ quái vật bằng lửa và súng, bọn họ được trang bị đầy đủ nhưng lại bị hại thành bộ dáng như hiện tại, quả thực khiến hắn nghĩ không ra.

Đột nhiên, Andrew thoáng thấy một bóng người lảo đảo trong khu rừng cách đó không xa, cảnh giác siết chặt vũ khí, nói với Cassie và Katherine bên cạnh: "Cẩn thận, đừng lên tiếng, có thể là địch!"

Bóng người càng lúc càng gần, và mái tóc vàng óng đặc biệt dễ thấy.

Katherine mở to mắt, nhìn bóng dáng quen thuộc, không khỏi kêu lên một tiếng: "Khalil!"

Nghe thấy tiếng hét này, Cassie quay đầu trừng mắt nhìn thiếu nữ ngu ngốc, trong lòng cô sắp hận đến rỉ máu.

Andrew sửng sốt, thị lực của hắn so với Katherine còn tốt hơn nữa, tự nhiên thấy đây là một nam nhân tóc vàng tay trói gà không chặt, quay đầu nhìn Katherine đang la hét, nói: "Cái gì? Đây là Khalil?"

Sao lại như vậy, Khalil không phải là một con quái vật mụn mủ khắp người sao? Nam nhân cực kỳ xinh đẹp này chẳng lẽ là hắn thật sao?

——

Chu Vũ nhìn thấy bầu trời đổ mưa máu, máu tươi nhỏ xuống trên mặt cậu, lành lạnh, cảm giác rất thoải mái.

Cậu bước ra khỏi khu rừng xương đầy xác chết, nhìn thấy một biển máu.

Cậu tiếp tục đi về phía trước, với mỗi bước đi cậu đều có thể giẫm lên một mảnh da thịt vụn vỡ, là máu thịt của người yêu cậu.

"Phong Hạnh, em đang ở đâu?"

Người yêu cậu đâu rồi, cậu muốn đi tìm em ấy...... nhưng biết tìm ở đâu?

Cậu nghe thấy có người nói gì đó bên tai, quay đầu lại liền thấy một con quái vật xấu xí đang nhìn mình, bên cạnh con quái vật còn có một con quái vật khác tóc vàng và một con quái vật tóc cam.

Gia đình quái vật à? Là một gia đình hạnh phúc.

Chu Vũ đang tìm kiếm người yêu của mình, nhưng cậu nghĩ rằng cậu vẫn nên lịch sự một chút, vì vậy cậu vẫy tay chào lại họ.

——

Andrew nói với Katherine: "Ngươi có chắc đó là anh trai ngươi không? Nếu đúng như vậy thì gọi hắn qua đây!"

Nhân vật trong cốt truyện này cũng là một số điểm thưởng, bây giờ thảm như vậy, kiếm thêm được một chút điểm cũng là may rồi.

Andrew không đặt nhân vật phản diện yếu kém trong cốt truyện này vào mắt, nhưng hiện tại cốt truyện đã thay đổi, hắn cũng không muốn mạo hiểm. Liền hối thúc dân bản xứ có mối quan hệ với nhân vật trong cốt truyện này đi kiểm tra thử.

Katherine do dự nói: "Nhìn bộ dáng thì quả nhiên chính là Khalil, nhưng hắn không thích ta, hắn còn rất ác độc, hắn không nhất định sẽ qua —— a!"

"Vậy thì ngươi đi qua đó!" Cassie đặt khẩu súng vào đầu Katherine, ánh mắt lộ ra hung ác.

Katherine bị uy hϊếp, đành phải đáng thương mà đứng lên bước đến gần anh cô Khalil.

"Anh Khalil, đã lâu không gặp, sao anh lại ở đây?" Katherine đến gần Chu Vũ, có chút sợ hãi nói.

Nam nhân tuấn mỹ với mái tóc vàng ngẩng đầu lên, để lộ một đôi mắt vô hồn.

Cậu mỉm cười, đưa tay về phía thiếu nữ trước mặt.

Katherine ngạc nhiên che miệng lại, không thể tin được rằng anh trai cô, người luôn lôi thôi lếch thếch, lại đẹp như vậy.

Cô nhìn bàn tay đang vươn ra của Khalil, không biết tại sao đột nhiên lùi lại, cô không muốn nắm lấy.

Anh trai của cô luôn trông rất kiêu ngạo. Trên thực tế, anh ta ăn mặc rách rưới và cũ sờn, toàn là những kiểu đáng đã lạc hậu ở đế đô —— nói đến chuyện này phải nhờ mẫu thân cô —— nhưng anh ta cũng không biết gì về chuyện đó, vẫn luôn cho rằng bản thân rất được coi trọng. Anh ta còn muốn liên hợp với gia tộc mẫu thân anh ta để đuổi mẹ con cô ra khỏi Dinh thự Barrow. Nhìn thì có vẻ thông minh đó, nhưng thật ra là ngu hết thuốc chữa.

Ngay cả khi cô không thí nghiệm ra khả năng thích ứng cao với ma pháp, thằng ngốc này cũng sẽ bị đá ra khỏi vị trí người thừa kế mà thôi.

Mẫu thân đã nói với cô từ lâu rồi, đừng lại gần thằng ngốc đó quá, sẽ bị lây bệnh.

Nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của người anh trai trong xó xỉnh này, Katherine cảm thấy hơi cáu kỉnh, thậm chí nỗi sợ hãi ban đầu cũng biến mất, thay vào đó cô tiếp tục nói với vẻ chán ghét: "Anh Khalil, đi với em đi. Nếu anh đã ở đây hẳn anh nên biết nơi này nguy hiểm như thế nào, vị hôn phu của em sẽ bảo vệ anh, cứ đi theo em!"

Hừ! Tất nhiên là cô ta có thể thấy được ác ý của đám người Andrew đối với thằng ngốc này, nhưng điều đó có liên quan gì đến cô? Người anh trai này cũng không xem cô như em gái, cô làm như vậy vì bị uy hϊếp mà thôi, cô không làm gì sai cả!

——

Chu Vũ thấy quái vật tóc vàng há miệng to đầy máu về hướng cậu, trong lòng có chút không vui, cậu còn muốn đi tìm Phong Hạnh, không có thời gian ở lại đây tiêu phí nữa, đám quái vật này cũng thật là thô lỗ.

Cậu tùy tay thi triển ra một chiếc l*иg giam bằng đầm lầy lớn, chứng kiến

gia đình quái vật bị đầm lầy nuốt chửng, sau đó cậu mới rời khỏi nơi này, tiếp tục tìm kiếm Phong Hạnh của cậu.

Gia đình quái vật sẽ tiếp tục hạnh phúc trong địa ngục, thật tốt.

——

"A a!!! Cứu ta!" Katherine kinh hãi nhìn chính mình đang chìm dần xuống đầm lầy. Dù cố gắng giãy giụa thế nào cô cũng không thể thoát ra được. Cô kêu cứu nhưng không nhận lại được bất cứ phản ứng nào, dù là nhỏ nhất.

Cô nhìn theo bóng dáng rời đi của Khalil, hối hận mà khóc lớn: "Không, em xin lỗi, cứu em với, anh Khalil! Em là em gái anh mà! Cứu em với!"

Cô không ngờ rằng anh trai phế vật này sẽ thực sự trở thành một ma pháp sư, có thể tùy tay phóng ra ma thuật quy mô lớn, nếu biết sớm, cô sẽ không đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh ta! Lúc này, cô mới hối hận muốn xanh ruột.

Khuôn mặt của Katherine gần như bị đầm lầy nhấn chìm, bàn tay lộ ra phía trên đầm lầy phóng ra thuật hóa đá, mảnh đầm lầy trước mặt cô miễn cưỡng cô đọng lại, nhưng ma lực trong cơ thể cũng đã cạn kiệt, cô chỉ có thể bất lực nhìn về phía Andrew ở cách đó không xa kêu cứu.

Ưm ——!!!

Trước khi Katherine kịp kêu cứu, cô đã bị một bàn tay trắng nõn ấn ngược trở vào vũng đầm lầy, nghẹt thở mà chết.

Cassie nhìn con tiện nhân tóc vàng chết rồi, trên môi lộ ra nụ cười.

Ha ha, dù sao thì cũng phải chết, chi bằng để ta gϊếŧ ngươi đi!

Andrew cũng không nghĩ tới nhân vật phản diện yếu ớt trong cốt truyện lại mạnh như thế, trực tiếp phóng ra một loại ma thuật lợi hại như vậy, vây nhốt hắn trong ao đầm lầy.

Hai tay hắn bị mắc kẹt, thậm chí không thể mở được ba lô không gian.

May mắn thay, bạn gái Cassie của hắn vẫn còn ở đó, Andrew nhìn Katherine đang chết chìm, trong mắt hắn có chút không đành lòng, nhưng vẫn không có mở miệng ngăn cản.

Suy cho cùng cũng chỉ là người bản xứ, không quan trọng bằng tính mạng của hắn.

Tính tình của Cassie thực sự rất kỳ quặc, đυ.ng một chút là cô ấy gϊếŧ chết một số phụ nữ có quan hệ với hắn, biết rõ ràng trong lòng hắn chỉ có một mình cô, bất quá đây cũng là bằng chứng cho sự quyến rũ của hắn.

Ngay cả mỹ nhân lạnh lùng như Cassie cũng phát điên vì hắn, điều này thực sự khiến người đàn ông như hắn đạt được thỏa mãn rất lớn.

"Cassie, nhanh! Kéo anh lên!" Andrew hướng về phía Cassie đang đứng trên bờ đầm lầy mà kêu gọi.

Nhưng khiến hắn trừng muốn rách cả mí mắt là chính Cassie đã chủ động nhảy vào đầm lầy, khoảng cách còn rất gần hắn.

"Cô làm gì vậy? Như vậy thì không ai trong chúng ta có thể sống được!" Andrew nóng lòng muốn tách đầu người phụ nữ này ra để xem nó có úng nước hay không.

Cassie mỉm cười, ánh mắt thâm trầm.

"Cùng chết đi, chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi!" Cô đã không còn cơ hội sống lại, vừa vặn, bạn trai Andrew của cô cũng vậy.

Cô rất hạnh phúc khi được chết cùng Andrew.

Dùng bàn tay được trang bị vũ khí sắc bén cắm vào l*иg ngực Andrew, cảm nhận được máu nóng của Andrew cùng nhịp tim đang đập, Cassie vui vẻ mỉm cười.

Đầm lầy dần dần mở rộng, tất cả những sinh mạng bị mắc kẹt trong đó đều biến mất, nơi này lại lần nữa khôi phục sự yên tĩnh, mà mọi chuyện vừa phát sinh đều biến thành một bí mật vĩnh hằng.

【Kiểm tra đo lường phát hiện: nhiệm vụ cơ bản chưa được hoàn thành, chấp hành lệnh xóa sổ.】

【Lệnh đã được thi hành, số lần sống lại còn: 0】

*

Trước mặt là một biển máu, người yêu đang mỉm cười với cậu.

Chu Vũ cũng nở một nụ cười, cuối cùng cậu cũng tìm được người yêu mất tích của mình.

Nhảy vào trong biển máu, Chu Vũ cuối cùng chìm vào trong bóng tối mà cậu mong đợi, nước biển mặn đắng cùng mùi máu tanh trong ảo giác dần dần tan biến, trong bóng tối mông lung, cậu nhìn thấy một cái xúc tu đang tới gần, một đôi mắt tràn đầy yêu thương cùng kinh hoảng lóe lên trong bóng tối, khiến cậu cau mày nghi ngờ.

Đó là ai?

Người yêu với mái tóc đen dài ôm lấy cậu, khẽ thì thầm: "Đừng nghĩ tới nữa, cùng nhau rời khỏi đây, được không?"

Được, người yêu của cậu, Phong Hạnh của cậu.

Chu Vũ ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối.

——

Cthulhu ôm nhân loại trong ngực, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nhợt nhạt để em ấy không đến nỗi bị chết ngạt dưới đáy biển sâu.

Xin lỗi, tất cả đều là lỗi của hắn, hắn đã không kiểm soát được thần lực, khiến nhân loại hắn yêu trở thành bộ dạng như vậy.

Cthulhu biết rằng thần lực của hắn tự nhiên có thuộc tính điên cuồng và hỗn loạn, bình thường chỉ cần hắn vẫn đang ngủ say cũng sẽ khiến nhiều người có tài năng xuất chúng và trí lực cực cao rơi vào trạng thái điên loạn. Một khi hắn thức tỉnh, sự ảnh hưởng của thần lực sẽ bị khuếch đại đến vô hạn.

Hắn vừa tỉnh lại đã quá muốn gặp người trong lòng, đến mức quên mất khống chế thần lực, khiến nhân loại của hắn rơi vào ảo giác điên cuồng.

Mà hắn, một thần minh của sự hỗn loạn cùng điên cuồng, cũng không biết làm thế nào để khiến người hắn yêu khôi phục lại bình thường.

- ---------

Cảm ơn địa lôi của... ~

Cảm ơn thiên sứ nhỏ vì dịch dinh dưỡng ~

Có thể ngày mai sẽ không có chương mới. Xin lỗi, hôm nay tác giả ngốc đã nỗ lực viết văn nhưng vẫn chưa thể kết thúc thế giới này. Tác giả có chút muốn tự kỷ. Hẹn gặp lại mọi người sau ngày 5 tháng 1 ~

Mẩu chuyện nhỏ:

Ý thức thế giới thần quái: (chống cằm) Ngày mai không có chương mới rồi, ba thấy tác giả định tự tử bằng cách nuốt sô cô la vì tiến độ quá chậm, chắc khoảng bảy tám mươi năm nữa mới tự tử thành công!

Ý thức thế giới Cthulhu: (bế thần quái lên) Ừ đúng vậy, vì để tự sát thành công, tác giả đã bán ngươi cho ta.

Ý thức thế giới thần quái: (anh da đen chấm hỏi.jpg) điều này có liên quan gì đến việc tự tử thành công của kẻ ngu ngốc đó?