【 A a a —
Tiếng thét chói tai đột nhiên im bặt.
Hơi thở của người sống cuối cùng đã biến mất.
Người đàn ông với mái tóc đen dài mặc bộ đồ đen đi trên con đường vắng, mặt vô cảm.
Thân ảnh lẻ loi có vẻ cô độc.
Hắn đi lang thang không hề có mục tiêu, trăm quỷ thấy đều nhường đường.
Cả thành phố đều đã trở thành bãi săn của hắn.
Hắn đi ngang qua dãy cửa hàng treo đầy đầu người, nhìn mấy chiếc trực thăng từ nơi khác bay tới, trên đó có hơi thở hắn chán ghét nhất — vu thuật sư.
Hắn đột nhiên không nhịn được cười, tiếng cười điên cuồng mà rùng rợn.
Lại thêm một món đồ chơi đến rồi.】
— trích từ《"Nữ" sinh kỳ quái III》
*
Nghe được Chu Vũ hỏi chuyện, Phong Hạnh cúi đầu không nói gì.
"......"
Trong hẻm nhỏ vắng lặng.
Chu Vũ lập tức xoa huyệt thái dương, buồn rầu giải thích nói:
"Anh xin lỗi, anh không có ý gì khác đâu, anh không có nói em giống con trai, ặc, anh muốn nói, ý của anh là...... Ừm, chỉ là anh cảm thấy có thể do anh chưa từng gặp nhiều loại quỷ nên không hiểu hết được tình hình hiện tại của em. Trông em hiện tại rất đẹp trai nên là đừng lo lắng...... Thôi quên đi, chúng ta về nhà thôi."
Chu Vũ thấy Phong Hạnh trầm mặc không nói lời nào, cảm thấy em ấy giống như chú chó con bị chủ bỏ rơi, đáng thương như vậy, lại còn bị cậu hỏi những câu thế này. Đúng là tội ác tày trời mà QAQ.
Sao có thể bảo một nữ sinh nhìn rất giống nam sinh hả!
— mặc dù giống thật.
Chu Vũ nhìn dáng vẻ cao lớn của Phong Hạnh cho dù ngồi xổm xuống vẫn không thể che giấu được, cùng với khuôn mặt góc cạnh đã thành niên. Cậu nhìn lại bộ dáng gầy như con gà luộc của mình với khuôn mặt trẻ con, trong lòng cảm thấy có chút tự ti.
Còn không ra dáng thanh niên khí phái bằng Phong Hạnh!
Chu Vũ đứng dậy, cầm hamburger còn dư lại chuẩn bị ném vào thùng rác bên cạnh.
"Học trưởng không thích bộ dáng hiện tại của em sao?" Rốt cuộc Phong Hạnh cũng mở miệng, giọng nói vẫn trầm thấp dễ nghe như trước.
Ngay cả giọng nói cũng giống con trai.
Chu Vũ lắc đầu ném hamburger vào thùng rác, nói:
"Không có, hiện tại em cũng rất đẹp trai mà!"
"Nếu em trở thành con trai, học trưởng sẽ ghét em sao?" Phong Hạnh ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt đen láy.
Chu Vũ bị đôi mắt sáng ngời này nhìn chằm chằm, cả người đều có chút không được tự nhiên. Cậu không nhịn được quay đầu sang chỗ khác, lộ ra lỗ tai đỏ bừng.
"Sao, sao như vậy được, Phong Hạnh là Phong Hạnh! Cho dù em có thay đổi thế nào, chỉ cần em vẫn là em thôi, vậy là đủ với anh." Chu Vũ cảm thấy bây giờ đầu óc cậu rất rối loạn, cũng không biết mình đang nói cái gì.
Cậu chỉ cảm thấy hai mắt Phong Hạnh như mang theo lửa đốt, nhiệt độ nóng rực làm đầu óc của cậu cũng không còn tỉnh táo.
Ánh mắt Phong Hạnh sáng lên, nhưng giọng điệu vẫn trầm thấp:
"Học trưởng, em là con trai, vẫn luôn là như vậy."
Chu Vũ trong lòng thật ra đã có xác nhận cho việc này, nhưng khi Phong Hạnh chính miệng thừa nhận, cậu vẫn rất sửng sốt:
"Vẫn luôn là?"
Phong Hạnh vẫn luôn không dám kể thân thế chính mình, sợ học trưởng hắn yêu nhất sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt chán ghét.
Điều đó sẽ khiến hắn phát điên.
Tuy nhiên, học trưởng sớm muộn gì cũng sẽ biết, thay vì để học trưởng tự mình nghĩ ngợi thì tốt hơn hết là hắn nên tự mình nói ra hết thảy.
Phong Hạnh rũ xuống mi mắt, lông mi dài run lên.
"Em là một đứa trẻ bị mẹ nuôi bắt cóc. Bà ta là một vu thuật sư. Bởi vì bà ta nhìn ra được thiên phú của em nên đã cướp em từ tay cha mẹ, bắt đầu xem em như vật thí nghiệm. Trước khi được gửi vào trường trung học, em chỉ có thể ngủ trong l*иg sắt, mỗi ngày tiếp nhận những thí nghiệm của mẹ nuôi." Trong mắt Phong Hạnh lóe lên một tia sáng đỏ.
Rõ ràng, nhớ lại những ký ức đau khổ đẫm máu đó là một điều không mấy dễ chịu đối với hắn.
"Để có thể đoạt xác cơ thể này, bà ta đã dùng vu thuật thay đổi ngoại hình và tuổi tác của em. Bà còn thường bắt em mặc thành con gái và khiến em tin tưởng vào giới tính của mình. Nhưng trên thực tế, cơ thể em chỉ là bị ngưng phát triển mà thôi." Phong Hạnh nhớ đến lúc trước khi hắn cảm thấy đầy tự ti và bối rối khi nhìn thấy những đứa con gái phát dục tốt, trong mắt hiện lên chán ghét.
Hắn chán ghét chình mình tự ti thấp kém ngày xưa.
Có lẽ lúc đầu hắn còn cực kỳ không thích bộ dạng bây giờ, nhưng theo thời gian trôi qua, hắn đã quen với dáng vẻ này. Thậm chí tâm lý của hắn cũng thay đổi.
Hắn ngày càng thích nghi bản thân như vậy.
Hắn thích cảm giác được ôm học trưởng trong lòng, thích và thậm chí mê đắm cách học trưởng ỷ lại vào mình. Giống như hoa anh túc tỏa ra hương thơm mê hoặc, hắn không thể nào thoát khỏi sự cám dỗ như vậy.
Đây cũng là điều mà hắn không thể làm được khi còn là nữ sinh.
Cùng với nó, còn có ham muốn chiếm hữu càng thêm âm u, ngay cả khi người khác chỉ vô tình chạm vào học trưởng, hắn đều phải cưỡng lại ý muốn gϊếŧ người.
Hắn biết, có lẽ học trưởng có thể tạm thời chấp nhận việc hắn gϊếŧ người, nhưng sẽ không bao giờ cho phép hắn độc đoán giam cầm tự do.
Hơn nữa, học trưởng là người tốt nhất trên thế giới, không nên bị đối xử như vậy.
Sau đó, Phong Hạnh được ôm vào một vòng tay ấm áp.
Hắn sửng sốt, sau đó nhắm mắt lại mê đắm trong đó.
Chu Vũ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Phong Hạnh, nói:
"Không sao, mọi chuyện đều đã qua rồi. Từ nay về sau có anh ở bên cạnh em, sẽ không ai bắt nạt em nữa."
Biết được thân thế của Phong Hạnh, Chu Vũ chỉ cảm thấy đau lòng. Một đứa nhỏ lại phải chịu đựng nhiều như vậy rồi, lúc đó em ấy phải bất lực đến cỡ nào.
"Anh sẽ bảo vệ em mãi mãi, anh hứa!"
Phong Hạnh nhìn đôi mắt trong veo của học trưởng, trong mắt tràn đầy si mê, trong lòng lại tràn đầy ý tưởng âm u.
Học trưởng của hắn, sẽ vĩnh viễn thuộc về hắn đúng không?
Nếu có một ngày, học trưởng bị đoạt đi mất thì sao?
Không, sẽ không có người nào có thể cướp học trưởng từ tay hắn.
Phong Hạnh trở tay ôm học trưởng vào trong lòng, khép hờ đôi mắt tràn đầy tình yêu cùng khát máu.
Hắn sẽ mãi mãi ở bên cạnh học trưởng.
Chu Vũ một lần nữa lại được đối xử như một cô gái nhỏ, trong lòng không khỏi cảm thán.
"Được rồi, chúng ta về nhà đi, về nhà rồi lại ôm tiếp?" Chu Vũ nhìn mọi thứ bắt đầu nhộn nhịp bên ngoài hẻm nhỏ, cưng chiều cười nói.
Cho dù là nam hay nữ, cuối cùng vẫn là một đứa trẻ thôi! Thích làm nũng lại còn rất đáng yêu.
"......" Phong Hạnh vẫn không nhúc nhích.
"......" Chu Vũ (||| ▽ |||)
Làm sao bây giờ, tiếp tục ôm nữa thì bầu không khí sẽ bắt đầu trở nên không đúng mất.
Cuối cùng, dưới sự phản kháng mạnh mẽ của Chu Vũ, Phong Hạnh bất đắc dĩ hòa thành sương đen rồi biến mất.
Trên thực tế là quấn quanh bên người Chu Vũ lần nữa.
Chu Vũ nhìn Phong Hạnh biến mất, trong lòng cũng có chút buồn bã mất mát, sau đó lắc đầu, rũ bỏ những cảm xúc không rõ ràng kia, bước ra ngoài.
Cậu muốn suy nghĩ nên nấu món gì vừa ngon vừa bổ cho Phong Hạnh.
*
Cục trưởng Cục Cảnh Sát kính cẩn kể lại cho đại sư nghe về vụ án.
Đại sư râu tóc bạc trắng nhíu chặt mày, không nói lời nào.
Biểu cảm của đại sư khiến cục trưởng có chút bất an, lau mồ hôi lạnh trên trán xong lại cảm thấy bệnh đau đầu của mình lại tái phát, hiện tại não đang rất đau.
Chẳng mấy chốc, xe cảnh sát đã dừng lại trước cổng trường Nhất Trung. Ngôi trường ngày xưa tấp nập người đến người đi, lúc này lại không một bóng người, có lẽ bởi vì ngôi trường tạo cho người ta một bầu không khí đáng sợ, như có điềm xấu, nên không ai muốn đến gần nơi này nữa.
Đại sư xuống xe, nhìn trường học chiếm quy mô không nhỏ trước mặt, ngón tay bắt đầu run rẩy.
"Chuyện này, đây là...... Quỷ Vực!" Đại sư lộ vẻ mặt kinh hãi, không tiếp tục duy trì hình tượng cao nhân như ngày xưa.
Khi đại sư còn là một đứa trẻ, ông ấy đã từng đi đến Quỷ Vực một lần dưới sự dẫn dắt của sư phụ. Quỷ Vực, nơi âm khí hội tụ sẽ thu hút quỷ quái, chế tạo ảo giác. Hoặc là nói toàn bộ Quỷ Vực là tập hợp của những ảo ảnh, mà ảo ảnh này có thể gây hại đến tính mạng ở thế giới thực.
Quỷ Vực mà sư phụ đưa ông đi xem là Quỷ Vực được hình thành trong cuộc chiến tranh kéo dài chống lại các nước ngoại lai hơn mười năm trước.
Tuy rằng Quỷ Vực lần đó thiếu Quỷ Vương, nó chỉ là được hình thành nên do âm khí ở chiến trường hội tụ thành Quỷ Vực vô chủ. Uy lực kém xa so với Quỷ Vực nơi có Quỷ Vương cai quản, nhưng nó vẫn mang đến tai họa cho toàn thành phố, người chết và bị thương nhiều vô số kể.
Cuối cùng, nó đã hoàn toàn bị phong ấn với nỗ lực của các thiên sư trong nước.
Chính vì như vậy, giới thiên sư trong nước bị thương nguyên khí rất nặng, khó có thể trở lại vị trí huy hoàng trước đây.
Đại sư lấy la bàn pháp bảo, nhìn chỉ thị trên đó, bước chân loạng choạng suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Đại sự không ổn!
"Quỷ Vương... Thật sự là Quỷ Vương...... Chẳng lẽ ông trời muốn quốc gia ta phải diệt vong sao!" Đại sư lẩm bẩm, vẻ mặt có chút điên cuồng.
Cục trưởng vốn đã rất căng thẳng, nhưng bây giờ nhìn thấy đại sư đáng tin cậy sợ hãi như vậy, thần kinh căng thẳng đột nhiên bị căng đứt, chân đều mềm nhũn.
Xong rồi, đây chính là hàng trăm người! Mũ cánh chuồn của ông ta khó mà giữ được!
"Đại sư, sao lại thế này? Chẳng lẽ không còn phương pháp nào sao đại sư?"
Đại sư không để ý đến câu nghi vấn của cục trưởng, hét lên với trợ lý trong xe khác:
"Mau! Thông báo cho Liên minh Thiên sư! Đây là tình huống nguy cấp!"
Ông phải triệu tập toàn bộ thiên sư để tiêu diệt thảm họa này!
"Còn nữa, thông báo những học sinh còn sống tuyệt đối không được tiến vào nơi này!"
Đại sư lên xe nhanh chóng rời khỏi đây, một tia sương đen lặng lẽ quấn quanh xe.
*
Về đến nhà, bảo mẫu đã rời đi sau khi chuẩn bị xong bữa trưa.
Chu Vũ nhìn thức ăn còn tỏa hơi nóng trên bàn, cười nói:
"He he, hôm nay đừng ăn cái này, để anh làm đồ ăn ngon cho em!" Chu Vũ lấy tôm mua ở trong chợ ra, bước vào phòng bếp.
Phong Hạnh hóa thành hình dạng người, vẻ mặt ngoan ngoãn đi theo.
Chu Vũ mặc xong tạp dề, đang chuẩn bị rửa sạch tôm thì nhìn thấy Phong Hạnh đứng cạnh, cậu bất đắc dĩ cười:
"Ngoan, ra bên ngoài chờ anh, sẽ xong ngay thôi! Em đi TV một lát đi!"
Phong Hạnh không nhúc nhích, tiếp tục dùng đôi mắt đen láy nhìn Chu Vũ.
Chu Vũ: "......"
"Được rồi, tùy em vậy!"
Đứa nhỏ này thật biết làm nũng.
Chu Vũ vỗ nhẹ lên gò má đang hơi hơi nóng của mình, bắt đầu khéo léo xử lý các nguyên liệu.
Kiếp trước cậu quen sống một mình, cũng không quen ăn đồ ăn ngoài nên cậu đã luyện được tay nghề nấu nướng không tệ. Chỉ là chưa từng làm cho ai khác ngoài chính mình.
Từ khi đến đây, cậu cũng chưa từng vào phòng bếp nên tay có chút cứng đờ.
Bởi vì trong nhà có bảo mẫu, cũng không ổn nếu đột nhiên cậu bộc lộ tài nấu nướng. Nên chỉ có thể luôn ăn đồ bảo mẫu làm, may mà tay nghề của bảo mẫu vẫn ổn, nếu không cậu buồn chết mất.
Bắt đầu nấu ăn, Chu Vũ liền tận tâm tận lực tập trung, khuôn mặt tuấn tú lúc này dường như đang tỏa sáng. Phong Hạnh nhìn chăm chăm không chớp mắt, cảm thấy hiện tại học trưởng ở trước mắt mình quá đẹp trai, làm hắn muốn nuốt vào bụng rồi giấu đi để người khác không bao giờ phát hiện ra bảo bối của hắn.
Không bao lâu, một bàn ăn thịnh soạn đã chuẩn bị xong. Chu Vũ cũng lấy rượu đỏ trên tủ rượu vẫn luôn làm đồ trưng bày xuống, đặt trên bàn cơm cho ra điểm nhấn.
"Được rồi, có thể ăn rồi! A! Phong Hạnh?"
Chu Vũ đặt đồ ăn lên bàn, thưởng thức tác phẩm của mình một hồi liền bắt đầu gọi Phong Hạnh đến ăn cơm.
Cậu vừa quay đầu lại thì thấy Phong Hạnh đã im lặng đi theo cậu từ bao giờ, không lên tiếng, cứ như vậy nhìn cậu.
"......"
"Em có biết nếu em thay đổi bộ dáng một chút thì đây chính là hiện trường gặp quỷ không?"
Chu Vũ lộ ra vẻ bất đắc dĩ, kiễng chân xoa mái tóc mềm mại của nữ... Được rồi, mái tóc mềm mại của nam sinh này, cưng chiều cười:
"Nhanh lên, lại đây ăn cơm. Nếm thử tay nghề nấu nướng của anh! Đây là lần đầu tiên anh nấu ăn cho người khác đó!"
Phong Hạnh híp mắt lại hưởng thụ, như một con mèo được vuốt lông đầy thỏa mãn.
"Cảm ơn học trưởng."
"Ha ha, cảm ơn cái gì, em đã cứu mạng anh mà! Cho dù anh có nấu cơm cho em cả đời cũng không trả được ân cứu mạng của em đâu." (≧ ≦)
"Ừm, cả đời." Phong Hạnh thẹn thùng gật đầu.
Chu Vũ ngây người, cậu vừa mới nói gì kỳ quái à?
Mà này, em thẹn thùng cái gì! Bầu không khí càng ngày càng không đúng.
Chu Vũ che mặt ngồi vào bàn ăn.
Phong Hạnh nhìn vành tai đỏ bừng của học trưởng, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Nếu thời gian có thể dừng lại ở thời khắc này thì tốt biết mấy, mình và học trưởng sẽ mãi mãi hạnh phúc như bây giờ, không một ai có thể ngăn cản!
Phong Hạnh thu hồi một sợi sương đen ở đầu ngón tay, sâu trong đôi mắt ẩn một tia sáng đỏ.
Vì sao lại muốn đến ngăn cản hạnh phúc của hắn?
Nếu vậy thì cứ chết hết là tốt rồi.
Hì hì hì!