Trầm Mê Làm Loạn

Chương 4

Hứa Tứ Nguyệt chờ mãi không thấy chiếc taxi nào, cũng không muốn quay lại nhà hàng nhờ hỗ trợ, cố chấp cúi đầu tìm hiểu app đặt xe mà cô còn chưa từng dùng thử, nhưng di động lại không có kết nối mạng.

Cô vừa lạnh vừa tức, hung hăng cắn môi, cắn đến vừa ướŧ áŧ vừa đầy đặn, lộng lẫy không thể tả.

Người đến Trích Tinh uyển ăn cơm không phú cũng quý, lúc này cũng vào khoảng giờ tan cuộc, có rất nhiều xe thể thao đi ra, tất cả bọn họ đều dừng lại lúc đi ngang qua cô.

“Tiểu tỷ tỷ đi đâu vậy, tôi đưa cô đi.”

Lại một chiếc Martha phanh lại, lộ ra một cái đầu nhuộm màu bạch kim rực rỡ.

Hứa Tứ Nguyệt ghét bỏ nhìn hắn, cười lạnh: “Chưa đủ lông đủ cánh mà cũng học đòi trêu chọc người khác, đừng làm chướng mắt chị mày.”

Cách đó mấy chục mét, hai mắt Cố Tuyết Trầm lạnh lẽo tối tăm, im lặng nhìn cô chăm chú.

Tóc bạch kim bị ăn mắng thẹn quá hóa giận, còn chưa kịp lên cơn, phía sau đã có xe khác đi tới, mở cửa sổ trêu chọc hắn: “Người anh em xong chưa thế, không được thì đi nhanh nhanh đi, để da thịt non mịn của người ta đông lạnh luôn rồi kìa.”

Hứa Tứ Nguyệt xưa nay sống trong nhung lụa, lúc nào cũng được đối xử như đại tiểu thư, chưa từng gặp phải chuyện thế này, cảm thấy ghê tởm đến mức dạ dày quay cuồng, suýt chút nữa nôn hết chỗ cháo vừa vất vả ăn xong.

Tóc bạch kim không cam lòng chịu yếu thế, còn định xuống xe kéo lấy hành lý của cô, Hứa Tứ Nguyệt trực tiếp gọi 110.

Còn chưa ấn xong ba chữ số, tóc bạch kim đã động tay động chân định đoạt lấy điện thoại. Lúc ngón tay hắn gần chạm vào cổ tay Hứa Tứ Nguyệt, tiếng phanh xe nặng nề vang lên, phá tan màn đêm.

Mọi người rùng mình, không hẹn mà cùng xoay đầu, thấy chiếc Bentley màu đen dừng ở phía đối diện, cửa sổ bên phía ghế lái chầm chậm hạ xuống, lộ ra đôi mắt sắc bén thâm trầm của người đàn ông.

L*иg ngực Hứa Tứ Nguyệt co rút mạnh.

Cố Tuyết Trầm… Sao anh ta còn chưa đi chứ? Là cố ý ở chỗ này để xem trò cười của cô sao?

Cô nhanh chóng quyết định đạp tên tóc bạch kim một phát, chỉ vào chiếc Bentley nói: “Tự mình soi gương đi, nhìn xem có đẹp được bằng một cọng tóc của anh ta không! Đến anh ta mà bà mày còn chướng mắt nữa kìa! Cút đi! Còn nói thêm mấy câu vô nghĩa nữa thì được đến cục công an ngay đấy”.

Do e ngại áp lực đến từ phía người đàn ông vẫn đang im lặng kia, cộng thêm khí thế áp người của Hứa Tứ Nguyệt, rõ là không giống người có thể để hắn tùy tiện động vào, chủ mấy chiếc xe thể thao kia không muốn gặp phiền phức, đành lần lượt rời đi. Trên con đường vắng vẻ chỉ còn lại Hứa Tứ Nguyệt cùng sườn mặt lạnh băng phía sau cửa sổ xe.

Cô không tỏ ra yếu thế, không nói lời cảm ơn, thậm chí còn có suy nghĩ muốn nhặt cục đá ném qua đó.

Cảm xúc trong lòng lên xuống mãnh liệt, không rõ là phẫn nộ hay là tủi thân.

Cố Tuyết Trầm cũng không xuống xe, càng không có ý định cùng cô nói chuyện.

Hứa Tứ Nguyệt cảm thấy mất mặt, định mắng anh hai câu cho bõ tức, bỗng có một chiếc xe thể thao màu đỏ rượu chói mắt đi tới, đến trước mặt cô thì vội dừng lại.

Cố Tuyết Trầm đã nhẫn nại tới cực hạn, trên mu bàn tay nổi gân xanh, đã đẩy cửa xe ra một khe nhỏ.

Một người phụ nữ từ chiếc xe bên phía đối diện đi xuống, nhào tới chỗ Hứa Tứ Nguyệt.

Cố Tuyết Trầm hơi nhăn mày, nốt ruồi lệ ở đuôi mắt anh nhìn như một giọt huyết lệ.

Anh chậm rãi thu lại bàn tay đang định mở cửa xe, dựa lên lưng ghế, ngực hơi phập phồng, nhắm mắt lại tự giễu.

“Tứ Nguyệt, quả nhiên cậu vẫn còn ở đây.”

Hứa Tứ Nguyệt bị ôm chặt mới nhận ra đây là Lương Yên.

Lương Yên nhìn kỹ từ đầu đến chân Hứa Tứ Nguyệt một lần, đáy mắt hiện lên một tia ngại ngùng: “Cậu ở nước Anh uống thuốc tiên đấy à, đẹp đến mức sắp phi thăng được luôn rồi.”

Hứa Tứ Nguyệt không có tâm trạng nói giỡn: “Sao cậu lại ở đây?”

Lương Yên oán trách: “Tớ biết tình trạng của cậu bên này không ổn lắm, định tới thử vận may, không chừng còn có thể giúp đỡ gì đó, cũng may, nếu không chắc cậu thà kéo hành lý đến ven đường gọi xe cũng không tìm tớ quá.”

“Đi thôi,” Cô túm tay Hứa Tứ Nguyệt, “Đến chỗ tớ ngủ, có chuyện gì từ từ nói.”

Lương Yên bỗng dừng lại, phát hiện có chỗ khác thường, nhìn theo ánh mắt Hứa Tứ Nguyệt, biểu tình đột nhiên cứng đờ “Cố Tuyết Trầm”.

Hứa Tứ Nguyệt hừ một tiếng: “Mặc kệ anh ta.”

Nói xong, cô hướng về chiếc Bentley cố gắng bày ra biểu tình hung ác cực độ, đoan trang ngồi vào trong xe Lương Yên, chờ đến khi cách nhau khoảng hơn 10 mét, cô mới thở phào, hơi nghiêng đầu, yên lặng nhìn về phía chiếc xe màu đen đang xa dần.

Lương Yên ở một mình ở một căn hộ chung cư 300 mét vuông ở trung tâm thành phố, Hứa Tứ Nguyệt theo cô đi vào, bắt đầu có cảm giác cảnh còn người mất.

Trước đây gia cảnh của Lương Yên không bằng cô, suốt ngày chạy quanh cô, muốn cô che chở, hiện tại trái lại còn có thể giúp cô.

Hứa Tứ Nguyệt nhìn quanh bốn phía, rất vui mừng, nhưng cũng đồng thời cảm thấy chua xót.

Ai cũng đều có gia đình, chỉ mình cô là không.

Cô cần phải nhẫn nhịn. Hiện tại cô không thể chạy đến Hứa gia để xé xác Hứa Thừa cùng bà vợ bé của ông ta được, không phải cô sợ phải giáp mặt trực tiếp với bà ta. Cô sợ rằng nếu làm lớn chuyện, bỏ qua buổi đấu giá, cô sẽ đánh mất bức tranh của mẹ mình.

Lương Yên rót nước cho cô, sốt ruột hỏi: “Tứ Nguyệt, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Chú đâu rồi? Với cả, sao Cố Tuyết Trầm lại ở đó? Có phải anh ta vẫn ghi hận chuyện cũ, nghe nói cậu về nước nên đến làm phiền cậu không?”

Có lẽ vì ánh mắt quan tâm của người chị em, Hứa Tứ Nguyệt cười cười, mệt mỏi ngồi xổm xuống ôm lấy đầu gối, kể lại mọi chuyện xảy ra đêm nay.

Qua hồi lâu, cô nghe thấy Lương Yên có chút lạc giọng nói: “Cậu nói, Cố Tuyết Trầm muốn cưới cậu sao?”

Hứa Tứ Nguyệt vỗ vỗ sàn nhà: “Phải, cậu không nghe nhầm đâu, tên biếи ŧɦái đấy hẳn là muốn lấy hôn nhân ra tra tấn tớ. Một khi lấy giấy đăng ký kết hôn rồi thì hắn có bạo hành gia đình cũng không tính thành án hình sự!”

“Lừa gạt tình cảm của anh ta là lỗi của tớ, nhưng cũng không đến mức phải trả thù như thế này chứ hả?”

“Cho dù phải chết, nhảy lầu tự tử, tớ cũng sẽ không gả cho anh ta!”

Lương Yên lại như run rẩy nhắc lại lần nữa: “Sao anh ấy lại cưới cậu chứ? Vậy mà anh ấy vẫn không buông bỏ được…”

Hứa Tứ Nguyệt không nghe rõ Lương Yên nói gì, cô nhớ tới chuyện chính, lau lau khóe mắt hơi ướt, kéo rương hành lý đem hộp đồng hồ lấy ra: “Về cơ bản là còn mới hoàn toàn, quy ra tiền cũng không được nhiều lắm, sẽ không gây hại gì cho cậu.”

Lương Yên giật mình, rũ mắt cười nhạt “Tớ cho cậu vay tiền, không cần đưa mấy thứ này, cậu cứ giữ đi. Nếu cậu bán rồi sẽ khó mà mua lại lắm.”

Hứa Tứ Nguyệt mím môi, đầu ngón tay nắm chiếc hộp đến trắng bệch.

Lương Yên dịu dàng nghiêng đầu, vỗ vai cô: “Yên tâm, hẳn là đủ tiền để đem bức tranh về”

Hứa Tứ Nguyệt cứng rắn đưa chiếc hộp cho cô ta, khó khăn mở lời, đầu hướng về phía cửa sổ sát đất, nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc hiện tại Cố Tuyết Trầm đang làm cái gì vậy, thay đổi nhiều như thế, anh ta đi cướp ngân hàng à?”

Lương Yên dừng một chút: “Cậu có biết Khoa học kỹ thuật Thâm Lam không?”

“Biết một chút,” Hứa Tứ Nguyệt nhíu mày, “Phát triển trợ lý giọng nói, trí tuệ nhân tạo, năm trước lúc ở Anh tớ có xem qua một cuộc thi người máy quốc tế, người thắng cuộc chính là bên đó.”

Lương Yên hít sâu: “Khoa học kỹ thuật Thâm Lam, chính là do Cố Tuyết Trầm một tay sáng lập.”

Ban đêm, Hứa Tứ Nguyệt lại mất ngủ, chịu đựng cơn đau đầu mở Baidu, tìm tư liệu về Khoa học kỹ thuật Thâm Lam, trên màn hình hiện ra đủ loại truyền kỳ, đặc biệt có đủ các loại chuyện bát quái không đứng đắn phía sau người cầm quyền Cố Tuyết Trầm.

Không phải chú ý đến chuyện tình cảm riêng tư của anh, mà là lấy mấy tấm ảnh chụp lén anh đi so sánh với các nam minh tinh, và chưa một lần nào thua cả.

Hứa Tứ Nguyệt xem đến phát bực, đưa sự chú ý quay về với Khoa học kỹ thuật Thâm Lam.

Công ty được thành lập từ hơn ba năm trước, dựa vào năng lực cá nhân của Cô Tuyết Trầm - ông chủ kiêm kỹ sư trưởng, bắt đầu từ con số 0, trong thời gian rất ngắn đã chiếm được thị trường trợ lí giọng nói thông minh, hợp tác cùng với các nhà máy sản xuất điện thoại di động và thiết bị điện tử nổi tiếng, hoàn toàn vượt mặt các sản phẩm máy móc các sản phẩm cùng loại.

Dựa trên nền tảng đó, Khoa học kỹ thuật Thâm Lam chính thức tiến vào thị trường trí tuệ nhân tạo, hiện giờ, sự phát triển của người máy chủ lực, dù là xét về kỹ thuật hay thực lực, đều đã dẫn đầu ngành công nghiệp này. Giá trị thị trường hiện tại rơi vào khoảng 10 tỷ, và vẫn còn đang tăng lên, được truyền thông tôn sùng là huyền thoại trăm năm khó có.

Ở trong giới thượng lưu nơi Minh Thành chen chúc nhỏ bé này, Cố Tuyết Trầm thực sự là một kẻ mới nổi được người người mơ ước.

Hứa Tứ Nguyệt nắm lấy điện thoại, không rõ cảm giác trong lòng là thế nào.

Ba năm trước, lúc Cố Tuyết Trầm vẫn chưa tốt nghiệp đại học, cô biết anh là một học bá thiên tài, chuyên ngành vô cùng lợi hại, cũng có đầu óc kinh doanh, nhưng không nghĩ có thể đạt tới trình độ này.

Đến giờ phút này, Hứa Tứ Nguyệt mới ý thức được, cô biết quá ít về Cố Tuyết Trầm, chỉ nhớ rõ cảm giác lúc chạm môi và ôm eo người ta như thế nào, còn chuyện khác lại chẳng hay biết gì.

Một người đàn ông bạt mạng xây dựng sự nghiệp như thế, hẳn sẽ không nương tay với kẻ đã tổn thương tình cảm của mình.

Hứa Tứ Nguyệt trùm chăn qua đầu, đến gần sáng rốt cuộc cũng ngủ được, kết quả lại mơ thấy Cố Tuyết Trầm thời niên thiếu, ngũ quan anh tuấn lệ, ánh mắt thâm trầm, đôi mắt đỏ lên hỏi cô “Hứa Tứ Nguyệt, em cũng có trái tim sao? Em có biết cảm giác đau đớn là thế nào không?”

Đến lúc tỉnh lại, Hứa Tứ Nguyệt mồ hôi đầm đìa, nhìn chằm chằm lên trần nhà, mơ hồ có dự cảm khủng khϊếp.

Cô đá vào tấm ván sắt.

Lần này nếu làm không tốt thì thật sự xong đời.

_

Gia đình Lương Yên là một trong những bên hay được mời đến đấu giá, lấy thêm một bức thư mời nữa là chuyện dễ như trở bàn tay.

Từ trước đến nay những người tham dự các buổi đấu giá thế này là nhóm tiểu thư ăn sung mặc sướиɠ, Hứa Tứ Nguyệt biết sẽ gặp lại không ít gương mặt quen thuộc, cố ý chuẩn bị trước ba tiếng, cố gắng để có một lớp trang điểm hoàn mỹ không khuyết điểm.

Cô vẫn mặc chiếc váy liền hôm qua, dù khó lòng chấp nhận thì đây cũng là chiếc váy mới đắt nhất của cô hiện nay rồi.

Vừa đến trước cửa, cô tô lên đôi môi màu son đỏ cháy như lửa đầy rực rỡ.

Dù có ra sao thì cũng không thể để mình lép vế được.

7 giờ tối. Hứa Tứ Nguyệt ngồi trên xe của Lương Yên tới cửa viện ca kịch. Nơi này sớm đã được dọn dẹp sạch sẽ, không có khán giả bình thường nào ở đây. Đại sảnh được chiếu sáng bởi ánh đèn hoa mỹ, nhìn quanh toàn là siêu xe cùng với lễ phục được định chế riêng.

Hứa Tứ Nguyệt nắm chặt túi theo bản năng.

Cô đã từng là một trong những kẻ thuận buồm xuôi gió nhất, nhưng hiện tại lại chỉ cảm thấy kháng cự.

Lương Yên dịu dàng giải thích: “Đêm nay phô trương lớn, còn có không ít nữ minh tinh, chủ yếu là đều có suy nghĩ tìm kẻ quyền quý để theo, tớ còn nghe nói…”

Cô ta nhìn Hứa Tứ Nguyệt: “Cố Tuyết Trầm cũng ở trong danh sách được mời, đáng tiếc cậu ta không thích mấy kiểu náo nhiệt này, sẽ không tới, mấy đại tiểu thư mắt cao hơn đầu đấy như thể fan không gặp được idol, đã phát khóc lên rồi.”

Hứa Tứ Nguyệt nhíu mày: “Sao cậu lại nhắc đến anh ta thế?”

Lương Yên thân mật ôm lấy vai cô: “Tứ Nguyệt, tớ thấy cậu đang tâm loạn nên muốn khuyên nhủ một chút, Cố Tuyết Trầm nắm đằng chuôi, tớ nghĩ thế này, tối hôm qua cậu ta nói mấy chuyện đó chủ yếu là cố ý hù dọa cậu để phát tiết những oán hận lâu nay thôi. Với vị trí hiện tại của cậu ta, cậu phải hiểu rằng hôn nhân có giá trị như thế nào, làm sao có chuyện cậu ta lấy làm thủ đoạn trả thù, phải không?”

Hứa Tứ Nguyệt nghe đến ba chữ Cố Tuyết Trầm là thấy đau đầu, kiêu ngạo nâng cằm: “Tốt nhất là vậy”.

Lương Yên cười: “Vậy cậu vào trước đi, đám Dương Du đều tới cả rồi, tớ chào hỏi các trưởng bối rồi sẽ qua tìm cậu ngay.”

Vào trong viện ca kịch, bên ngoài là phòng tiếp khách hình tròn, phía bên trong mới là hội trường đấu giá, Hứa Tứ Nguyệt vẫn luôn dùng sức nắm túi, sống lưng mảnh khảnh thẳng tắp, vờ như không thấy những ánh mắt đánh giá xung quanh, môi đỏ mím lại, trong lòng không ngừng niệm chú.

Hào quang của chị đây chưa từng biến mất, vĩnh viễn là ngôi sao sáng nhất.

Thời điểm chị đây làm mưa làm gió năm đó, đám các người đều chỉ là hạt bụi.

Phòng tiếp khách đúng với tên gọi tổ chức từ thiện, bố trí tiệc rượu nhẹ nhàng đơn giản, nhưng cũng không ảnh hưởng đến đám phụ nữ tranh diễm. Từ xa Hứa Tứ Nguyệt đã thấy một đôi hoa tai kim cương sáng lóa, là Dương Du - một người trong đám chị em hồi xưa của cô.

Bên cạnh Dương Du cũng là một đám người quen của cô, năm đó thường xuyên chơi cùng cô. Cô là người hay thanh toán chi phí nhất, gia thế tốt nhất, nên đương nhiên trở thành trung tâm của nhóm chị em kia.

Hứa Tứ Nguyệt thả lỏng một chút, đi về phía mấy cô gái kia, nhưng còn chưa tới trước mặt đã nghe thấy tiếng cười lạnh không hề che giấu của Dương Du.

“Các cậu nói xem, rốt cuộc cô ta về nước làm cái gì vậy? Tự rước lấy nhục sao? Chắc sẽ không còn trông mong tiếp tục được làm tiểu công chúa chứ ha.”

“Tiểu công chúa thì không được rồi, giờ có khác gì chó nhà có tang đâu, không phải đều đồn Hứa Thừa bán cô ta rồi sao? Không biết là bán cho ông già đáng khinh nào làʍ t̠ìиɦ nhân nữa.”

“Cứ nghĩ tới cái bộ dáng kiêu căng ngạo mạn trước kia của cô ta là thấy ghét, nay rơi xuống vũng bùn như thế cũng đáng đời.”

Dương Du được mọi người hùa theo, vừa lòng hừ hừ: “Mẹ cô ta chẳng qua cũng chỉ là một họa sĩ hạng ba, đến lúc chết mới có cái hư danh, lúc trước tớ mua bức tranh kia chính là chờ đến ngày có cơ hội làm nhục cô ta đấy, hôm nay lại vừa đúng lúc, chỉ là không biết trong ví loại tình nhân bán mình như Hứa đại tiểu thư còn được mấy đồng tiền, chẳng biết có dám tới không -----”

Hứa Tứ Nguyệt đứng cách đó hơn 3 mét, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Dương Du.

Cô chậm rãi thở ra một hơi, lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi, mở nắp hộp lấy một viên kẹo nhỏ, rụt rè bỏ vào miệng.

Vị chua chua ngọt của bưởi tràn khắp khoang miệng, hòa tan sự đắng chát nơi cổ họng.

Dương Du nói đến hưng phấn, trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý. Hứa Tứ Nguyệt đảo lưỡi, vừa vặn nuốt viên kẹo xuống.

Phải bình tĩnh, đều là những lời vô dụng.

Giây tiếp theo, Hứa Tứ Nguyệt quyết đoán bưng lên một ly Brandy từ bàn bên cạnh, hai chân thon dài bước ra, giày cao gót kêu lộp cộp trên sàn nhà, vài bước đã đến bên cạnh Du Dương.

Cô duỗi tay, kéo bả vai Du Dương, nâng ly rượu lên, trực tiếp đổ xuống đầu cô ta.

“Tôi không những dám đến,” Hứa Tứ Nguyệt nhếch khóe môi đầy kiêu ngạo “Tôi còn dám đích thân đến xử lý cô nữa cơ.”

Editor: Hello các bạn, mình quay lại rồi đây. Vì hôm trước mình vào check comment section thử thì thấy có thêm cmt mới nên đã quyết tâm vượt qua cơn lười để quay lại đó TvT Bạn nào vẫn còn theo dõi truyện thì xin hãy vote cho mình hoặc cmt để mình có động lực edit tiếp nha ♡